Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 237: Thế giới 16: Vũ công 7




Diêm Chức Vân lớn lên trong một khu dân cư, đúng như lời của Tề Tiêu nói, hắn cầm đầu trong khu. Từ nhỏ hắn đã có chủ kiến riêng, chín chắn trưởng thành hơn so với bạn cùng lứa, hơn nữa tính cách trượng nghĩa có lòng bênh vực kẻ yếu, từ nhỏ đến lớn đâu đâu cũng là bạn bè, nhưng không nhận làm đại ca cho ai cả, quân tử kết bạn không chia cao thấp.

Bạn bè của Diêm Chức Vân đa số là hợp tính với hắn, những người giống tính nhau cùng chung chí hướng mới có thể làm bạn với nhau được.

Với kiểu như Minh Nhạc Thiên đây, Diêm Chức Vân đụng trúng thì chỉ có một chữ —— trốn, trốn lẹ.

Minh Nhạc Thiên không hổ là diễn viên múa ba-lê, thoạt nhìn gầy nhỏ yếu đuối, nhưng hai cánh tay có thể nói là cứng như sắt, mười ngón tay lồ ng vào nhau, Diêm Chức Vân sắp bị cậu ghìm chết đến nơi, thấp giọng hỏi: “Buông tay ra trước rồi nói được không?”

“Anh Diêm, tối nay ở lại đi, đã muộn thế này rồi, đi đường không an toàn.” Nhạc Thiên không buông tay, chớp chớp mắt nói.

Diêm Chức Vân thầm nghĩ ở đây lại càng không an toàn. Khuôn mặt xinh đẹp đến vô thực này của Minh Nhạc Thiên làm Diêm Chức Vân liên tưởng đến yêu tinh trong Tây Du Ký, cộng thêm việc hông hắn đang bị ôm cứng ngắc, Diêm Chức Vân hoảng hốt tưởng như mình là Đường Tăng nhỡ bước lọt vào Động Bàn Tơ.

Yết hầu Diêm Chức Vân trượt lên trượt xuống, khó khăn nói: “Tôi chạy xe, không có gì là không an toàn cả, cũng không xa, nửa tiếng là đến.”

“Nếu như cách không xa thì càng không cần gấp đi, sáng mai về cũng vậy thôi.” Nhạc Thiên lập tức đánh rắn tùy gậy, nói.

Diêm Chức Vân phút chốc sa vào cái bẫy logic, đồng thời nhạy cảm nhận ra có nói cũng nói không rõ, vì bất kể nói gì đi nữa thì đối phương đều sẽ mượn lực đánh lực, cuối cùng chỉ có thể dẫn đến một kết quả duy nhất. Diêm Chức Vân vùng vẫy một lần cuối, “Ngủ ở đây không tiện, tôi không có mang quần áo để thay.”

“Không sao, anh mặc của em là được,” Nhạc Thiên buông tay ra, chạy thẳng ra cửa mở tủ giày lấy đôi giày của Diêm Chức Vân ra, cười híp mắt nói, “Anh Diêm, mũi giày dính bụi nè, để em mang ra ban công phơi giúp anh nha.”

Diêm Chức Vân: …gay rồi, bị bắt cóc rồi.

Diêm Chức Vân nhìn Minh Nhạc Thiên lịch bà lịch bịch chạy ra ban công, để giày của hắn bên ngoài, rồi đóng cửa ban công lại ngay, sau đó chạy về đẩy hắn đến phòng tắm. Diêm Chức Vân hoảng hoảng hốt hốt đi vào trong phòng tắm, bên tai vang lên lời căn dặn của Minh Nhạc Thiên, cái nào là rửa mặt, cái nào là gội đầu, khăn, bàn chải và ly mới cất trong ngăn kéo.

“Anh Diêm, anh tắm trước đi, em đi lấy quần áo cho anh, không biết qu@n lót của em anh có mặc vừa không.”

Cuối cùng Diêm Chức Vân cũng tỉnh lại, đỏ ửng lan từ cổ thẳng lên tai, “Không cần, tôi không thay.”

“Vậy không được đâu,” Mặt Nhạc Thiên thoắt cái cũng đỏ, thì thầm, “Anh Diêm đừng hiểu lầm, em lấy cái mới cho anh.” Nói rồi, đôi mắt to nũng nịu liếc hắn một cái, che mặt chạy ra ngoài.

Diêm Chức Vân lảo đà lảo đảo, trong lòng vang lên tiếng gào thét: Thế này là thế nào!

Cửa phòng tắm được nhẹ nhàng khép lại, Diêm Chức Vân run người lên theo cánh cửa đó, đứng sững tại chỗ một lúc lâu mới từ từ nâng tay chống lên bồn rửa tay, ngửa mặt lên nhìn mình trong gương. Mặt mày ngơ ngác, ánh mắt vô định, thật sự không khác gì một đứa trẻ lạc đường, Diêm Chức Vân nghĩ đến cái ví dụ đó lại chợt run người lên một cái.

Khẽ lắc đầu, Diêm Chức Vân tự nhủ: “Một lần cuối cùng.”

Căn chung cư cao cấp của Minh Nhạc Thiên lắp đặt toàn thiết bị đắt tiền, vòi hoa sen gắn thẳng trên trần nhà, nước đổ xuống tạo thành đám mưa cục bộ. Nước lạnh chảy lên toàn bộ khuôn mặt Diêm Chức Vân, Diêm Chức Vân đứng bên dưới giật giật khóe miệng, đột nhiên trong lòng chợt sinh ra cảm giác thê lương, hai chữ “quả báo” hiện lên trong đầu.

“Anh Diêm.” Minh Nhạc Thiên bên ngoài gõ cửa một cái, dò đầu vào.



Phòng tắm của Minh Nhạc Thiên là kính mờ nửa người, nên Nhạc Thiên có thể nhìn thấy thân trên rắn rỏi của Diêm Chức Vân một cách rõ ràng, dòng nước làm ướt mái tóc đen của hắn, uốn lượn chảy dọc xuống theo khuôn mặt tuấn tú của hắn. Cơ bắp rất rõ ràng, dòng nước chảy theo tuyến nhân ngư tạo thành hình tam giác ngược, trên cánh tay còn có hình xăm nhưng cách xa quá không thấy rõ lắm. Nhạc Thiên cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Em quên nói với anh là muốn dùng nước nóng thì ấn vào bên cạnh màn hình.”

Diêm Chức Vân tin chắc rằng Minh Nhạc Thiên không quên, mà là cố tình muốn chơi hắn.

“Em mới đi kiếm qu@n lót thử, hơi nhỏ quá, nên em định ra ngoài mua cái mới luôn, anh mặc size bao nhiêu vậy?” Nhạc Thiên chớp chớp mắt, ánh mắt rơi xuống phần bên dưới cơ bụng đã bị kính mờ che mất của Diêm Chức Vân.

Không biết tại sao mà Diêm Chức Vân cảm thấy trong lúng túng còn hơi hơi xấu hổ, ấn vào nút mở nước nóng, trầm giọng nói: “2XL.”

“Dạ.” Nhạc Thiên cúi đầu trộm nở nụ cười.

Tiếng cười không lớn không nhỏ, trong lúc Diêm Chức Vân còn đang nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm hay không thì cửa đã đóng lại. Hắn đứng dưới nước nóng nhẹ giọng “ha” một tiếng, chẳng biết mình đang cười vì điều gì, nhưng mà nói chung là cười khổ.


Nhạc Thiên vênh vênh váo váo chạy xuống siêu thị trong khu chung cư mua qu@n lót, “Hí hí hí, đi mua sịp cho anh Diêm thôi nào.”

Hệ thống: …giọng điệu thật là ghê tởm…

Nhạc Thiên: “Mua cho ảnh cái màu đỏ chót luôn há há há.”

Hệ thống: …

Nhạc Thiên cười hì hì tìm một cái qu@n lót màu đỏ chót, trên đũng qu@n lót còn thêu một con rồng vàng, “Ngầu quá nè, thích ghê.”

Hệ thống: “Thích thế sao không tự mua cho mình một cái đi?”

Nhạc Thiên ngượng ngùng trả lời: “Mặc sịp đôi không hay lắm đâu, quan hệ của bọn tao vẫn chưa đến mức đó.”

Hệ thống: …cầm thú…

Nhạc Thiên đi nhanh, về chậm, hết sức nhàn nhã mua cho mình một cây kem ốc quế đứng trước cửa siêu thị ăn hết rồi mới chắp tay sau lưng từ tốn đi về nhà.

Diêm Chức Vân tắm sắp nhăn nheo cả người rồi mà chưa thấy ai kia về, thật sự không chịu nổi nữa đành phải đi ra khỏi vòi sen, lấy một cái khăn mới quấn quanh hông che đi bên dưới, rồi lại lấy một cái khăn khác lau tóc. Trong phòng tắm đầy hơi nước, Diêm Chức Vân chần chờ trong chốc lát, bèn dứt khoát bước ra phòng tắm, đi vào bếp rót cho mình cốc nước uống.

Mới rót nước xong, tiếng khóa cửa mở vang lên, Diêm Chức Vân muốn né cũng không kịp nữa rồi, buộc lòng phải cố gắng bình tĩnh tiếp tục rót nước.

Nhạc Thiên mở cửa, thoáng liếc mắt lập tức nhìn thấy bóng lưng của Diêm Chức Vân trong phòng bếp với phong cách mở bên trái. Cơ vai lưng cường tráng song không quá khoa trương hơi gồ lên, lúc ngửa đầu uống nước thì trái cổ lăn lăn, giọt nước trên cơ thể chưa kịp khô chầm chậm lướt xuống, theo hông chó đực trượt xuống khăn tắm màu trắng.

Nhạc Thiên tự nhiên thấy mình cũng hơi khát.


“Anh Diêm, ngại quá, em tìm trong siêu thị lâu lắm mới thấy size của anh.” Nhạc Thiên đóng cửa lại, chậm rãi đi tới, đưa qu@n lót trong tay cho Diêm Chức Vân.

Cái màu đỏ chót đập vào mắt, Diêm Chức Vân sặc nước ngay lập tức, ho lớn thành tiếng.

Nhạc Thiên làm ra vẻ vô tội, “Anh Diêm uống chậm thôi ạ.”

Mặt Diêm Chức Vân đỏ rần, dùng nắm tay che bên môi ho nhẹ một tiếng, không dám nói lời nào với Minh Nhạc Thiên nữa, yên lặng nhận qu@n lót, bởi vì ho khan mà giọng hơi khàn đi, “Tôi đi thay quần áo.”

“Anh Diêm em lấy áo ngủ cho anh nhé, em có mua một bộ size lớn, anh mặc chắc vừa.”

Diêm Chức Vân chưa kịp nói lời từ chối ra miệng, Minh Nhạc Thiên đã véo một tiếng chạy vào phòng.

Dựa vào phong cách trang trí nhà cửa và dép lông nhung của Minh Nhạc Thiên, thì Diêm Chức Vân có thể tưởng tượng được đại khái áo ngủ “size lớn” mà Minh Nhạc Thiên mua trông như nào rồi.

Diêm Chức Vân hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cầm qu@n lót đi vào phòng tắm thay trước, ngay khi xé hộp đóng gói ra, mở cái qu@n lót màu đỏ chót đó ra, nhìn thấy con rồng vàng ngay đũng qu@n thì cuối cùng biểu cảm của Diêm Chức Vân cũng vỡ tan rồi.

Trên qu@n lót màu đỏ chót, con rồng vàng giương nanh múa vuốt ngập tràn khí thế, chóp đuôi luồn thẳng qua dưới đáy qu@n lót. Diêm Chức Vân chậm rãi lật qua, phát hiện đuôi con rồng kéo dài qua hơn một nửa mặt sau, khi mặc vào chắc sẽ nằm vừa khít ngay giữa mông.

Diêm Chức Vân mặt vô cảm suy nghĩ: Cũng sáng tạo phết.

“Anh Diêm, mặc có vừa không ạ?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Minh Nhạc Thiên.

Diêm Chức Vân hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Chờ.” Bụng nghĩ chờ một lát nữa cho dù Minh Nhạc Thiên có cầm tới một bộ đồ ngủ lông xù thì hắn cũng phải giữ vững cái phong độ cho dù núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt cũng không biến sắc của mình.

Diêm Chức Vân xây dựng tâm lý xong, mở cửa, quả nhiên trong ngực Minh Nhạc Thiên ôm một bộ đồ ngủ lông xù, cuộn trong lòng không thấy rõ, loáng thoáng hình như là màu vàng nhạt.


Nhạc Thiên “rào” cái giở ra, chính giữa bộ đồ ngủ liền thân có màu vàng nhạt là một hình bầu dục màu trắng lông lá lù xù, bên trên in mấy cái vuốt mèo màu hồng phấn, tương đối đáng yêu. Nhạc Thiên nửa vui nửa tiếc nói: “Em siêu thích bộ đồ ngủ này luôn á, nhưng mà lúc đó chỉ có size lớn nhất thôi, tưởng là không có cơ hội mặc rồi. May là có anh Diêm đến, em có thể nhìn thấy bộ đồ này mặc lên người sẽ như thế nào,” Nhạc Thiên nắm nón áo ngủ giơ lên, lòi ra một đôi tai mèo màu hồng phấn, cười híp mắt nói: “Anh Diêm, trên này còn có tai mèo nữa nè, siêu kawaii.”

Diêm Chức Vân: …kawaii… kawaii quá…

Diêm Chức Vân lặng lẽ dùng khóe mắt ngó sang hướng cửa, trong đầu bắt đầu cấp tốc phân tích tình huống trước mắt: Chân trần lái xe không có vấn đề, quần áo ngay trong phòng tắm đằng sau, chỉ cần lui về phía sau một bước…

Nhạc Thiên nhét đồ ngủ vào trong ngực của Diêm Chức Vân đang sững sờ, nhẹ nhàng bước vào trong phòng tắm, quyết đoán ném quần áo Diêm Chức Vân thay ra vào trong máy giặt, ấn nút xả nước, quay đầu lại tâm lý nói: “Anh Diêm, anh mau đi thay đồ đi ạ, em giặt quần áo giúp anh trước nhé, mai anh dậy là mặc được ngay.”

Diêm Chức Vân: …niềm hy vọng cuối cùng tan vỡ.

Diêm Chức Vân liếc mắt nhìn áo ngủ trong tay, quyết định tối nay không mặc gì đi ngủ, nói với Nhạc Thiên: “Vậy tôi đi ngủ trước.”


“Phòng của em ở bên phải,” Nhạc Thiên cũng đã bắt đầu cởi qu@n áo, cởi áo thun xuống, cái đầu vàng lắc lắc với Diêm Chức Vân, “Phòng khách không có giường.”

Diêm Chức Vân: “…vậy tôi ngủ sofa.”

“Không được.” Nhạc Thiên trực tiếp để trần người đi ra, cậu trắng đến gần như sắp phản quang, vết đỏ trên lồ ng ngực chưa tan hết, tuy do bị dị ứng nhưng màu đỏ nổi bật trên nền màu trắng, tỏa ra khí chất vừa lười biếng vừa xinh đẹp như hoa tulip Augustus, Diêm Chức Vân gần như là lùi về sau theo bản năng.

Nhạc Thiên dừng bước trước mặt hắn, cụp mắt xuống nói: “Sao em có thể để người bạn tốt nhất của mình ngủ sofa cơ chứ, anh Diêm, anh làm như vậy em sẽ áy náy lắm, anh đối xử tốt với anh như thế, nếu như anh ngủ sofa thì em sẽ ngủ dưới sàn nhà ngay bên cạnh anh.”

“Biết rồi, cậu đi tắm đi,” Diêm Chức Vân tránh mắt đi, chỉ chỉ về phòng tắm, “Tôi chờ cậu trong phòng.”

Nhạc Thiên “dạ” một tiếng, nở một nụ cười đầy ẩn ý với Diêm Chức Vân, tóc gáy Diêm Chức Vân nhất thời dựng thẳng, còi báo động trong đầu réo lên một cách kịch liệt.

May là sau khi Minh Nhạc Thiên nói xong đã lập tức xoay người đi vào phòng tắm đóng cửa lại.

Diêm Chức Vân đè lên con tim đang đập lên thình thịch, trong lòng vẫn không hiểu tại sao mình hoảng đến vậy, cúi đầu liếc nhìn trên tay áo ngủ hình mèo, lắc đầu cười khổ hai tiếng.

Trong phòng tắm vẫn còn sót lại mùi hương gỗ thông trên người Diêm Chức Vân, Nhạc Thiên hồi tưởng lại dáng người cực đẹp của Diêm Chức Vân ban nãy, nuốt một ngụm nước bọt, sâu xa nói: “Tích góp thời gian dài như vậy, nên xả ra một ít.”

Hệ thống: …đời nào có chuyện kiêng tuốt chứ, chỉ có làm bộ làm tịch mà thôi.

Diêm Chức Vân đi vào phòng ngủ Minh Nhạc Thiên, chỉ thoáng nhìn qua lập tức nhìn thấy áo khoác của mình đang treo trên giá bên cạnh, suýt chút nữa hắn đã quên mất, cầm áo khoác lên ngửi thử, chưa giặt, thầm nghĩ bụng ngày mai không được quên lấy đi nữa, rồi treo áo lên lại.

Đồ ngủ hình mèo trên tay, Diêm Chức Vân mở ra rồi xếp lại mấy lần, mãi đến khi nghe thấy được tiếng cửa phòng tắm, mới hạ quyết tâm, nhanh chóng giật khăn tắm xuống, xỏ vào, cài cúc áo liền một mạch, chui tọt vào trong ổ chăn giả bộ như đã ngủ.

Nhạc Thiên khẽ hát đi vào phòng ngủ, trong khoảng thời gian sau khi tự sướng tâm trạng của cậu vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Diêm Chức Vân mặc áo ngủ hình mèo đang nằm trên giường giả bộ ngủ thì lại thấy hơi mất bình tĩnh.

Diêm Chức Vân rất tuấn tú, là kiểu đẹp trai kết hợp vừa đúng đủ giữa sắc sảo và phóng khoáng. Hắn nhắm mắt nằm đó, mái tóc đen ngổn ngang, góc cạnh khuôn mặt rất lạnh lùng, nhưng cái tai mèo lộn xộn trên đầu, làm yếu đi cảm giác mạnh mẽ đầy tự tin trên người hắn, thoạt nhìn còn có vẻ hơi bị dễ thương. Nói chung là làm cho người ta sinh lòng kích động muốn vuốt hai cái.

Nhạc Thiên nằm nhoài bên giường, từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo hai cái tai mèo lên đầu Diêm Chức Vân.

Diêm Chức Vân nhắm mắt nằm cảm nhận được Minh Nhạc Thiên đang sột sột soạt soạt làm trò trên đầu mình, thầm nghĩ mặc cũng mặc rồi, cứ kệ đi xem như mình ngủ say rồi không biết gì cả. Dù sao thì sáng mai đi rồi, thì hắn với Minh Nhạc Thiên chỉ cần một cái bìa tạp chí là thanh toán xong xuôi hết thảy, tùy ý cậu đi.

“Tách tách.”

Có tiếng động vang lên bên tai, Diêm Chức Vân mở choàng mắt, tư thế cầm điện thoại chụp ảnh của Nhạc Thiên vẫn giữ nguyên không đổi. Thấy Diêm Chức Vân mở mắt, không chút hoang mang nói: “Xin lỗi anh Diêm, em quên chỉnh tắt âm, đánh thức anh rồi sao?”

Diêm Chức Vân: …đó là trọng điểm hả?!