Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 210: Thế giới 14: Thánh tăng 9




Trịnh Nguyên Phong không cho Nhạc Thiên thời gian chuẩn bị từng chút, lập tức ra tay ngay trong đêm đó.

Trong hộp gấm cũng có chuẩn bị thuốc mỡ để bôi, Nhạc Thiên nước mắt rưng rưng nằm nhoài trên giường, tăng bào bị vén lên hơn nửa, đôi chân dài trắng nõn như ẩn như hiện. Trịnh Nguyên Phong ngồi phía sau cậu, một tay vuốt vuốt thuốc ngọc, một tay chậm rãi vuốt v e cẳng chân mảnh khảnh trắng muốt của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Liên Nô, có sợ không?”

Người xuất gia không nói dối, Nhạc Thiên run rẩy đáp: “Sợ.”

Trịnh Nguyên Phong mỉm cười, “Ta cho ngươi một cơ hội để chọn, hoặc là ta tiếp tục, hoặc là chặt một ngón tay của Trịnh Hằng, thế nào?”

Nhạc Thiên không chút chần chờ nào trả lời: “Ngươi làm tiếp đi…”

Sắc mặt Trịnh Nguyên Phong lạnh đi, “Đó là ngươi nói đấy.”

Tuy có thuốc mỡ, song Trịnh Nguyên Phong vẫn cầm thuốc ngọc đưa đến bên môi Nhạc Thiên, hờ hững nói: “Liế m ướt đi.”

Khóe mắt Nhạc Thiên hơi ngước lên trên, con ngươi đen lay láy thấm nước mắt ướt nhem, cầu khẩn nhìn Trịnh Nguyên Phong. Trịnh Nguyên Phong không mảy may dao động, “Sao, Liên Nô muốn liế m thử cái khác à?”

Nhạc Thiên nghẹn ngào nức nở một tiếng, chậm rãi hé môi ra, rồi lại giương mắt nhìn Trịnh Nguyên Phong một cái. Trong ánh nhìn rét buốt của Trịnh Nguyên Phong, run run dò đầu lưỡi ra, thử li ếm nhẹ một cái, xúc cảm lạnh lẽo khiến cậu sợ sệt rụt lưỡi về giấu sau hàm răng, giọng nói rịt cả vào nhau: “A Man, tha cho ta đi.”

“Liên Nô,” Trịnh Nguyên Phong cầm thuốc ngọc từ tốn lướt qua gò má Nhạc Thiên, thở dài nói, “Là ngươi trêu chọc ta trước.”

Nhạc Thiên chôn mặt vào gối mềm nhẹ giọng khóc mấy tiếng, cuối cùng cũng không thể không ngước mặt lên, mắt nửa khép hờ, khuất phục liế m láp thuốc ngọc lạnh lẽo.

“Cũng là thương cho Liên Nô thôi,” Trịnh Nguyên Phong cầm thuốc ngọc khẽ đẩy vào trong miệng Nhạc Thiên, chậm rãi kì kèo cọ quẹt trong vòm miệng của cậu, “Còn nhiều thứ ngươi chưa biết, sau này người chịu khổ cũng là ngươi.”

Chỉ mới một cây thuốc ngọc chừng ngón trỏ lật trở trong miệng thôi đã khiến Nhạc Thiên nước mắt thành hàng. Ngón tay Trịnh Nguyên Phong lướt qua gò má ửng đỏ của cậu, ánh mắt như là hờ hững lại như là yêu chiều, ngắm nhìn vẻ mặt của Nhạc Thiên thật sâu.

Nhạc Thiên va vào ánh mắt màu ngọc bích óng ánh của hắn thì chợt run bắn lên, hé miệng chưa kịp nói gì thì Trịnh Nguyên Phong đã cúi người xuống hôn. Trịnh Nguyên Phong hôn Nhạc Thiên đến mức váng đầu hoa mắt mới chịu buông cậu ra, nhân lúc Nhạc Thiên còn mơ mơ màng màng bèn bôi thuốc mỡ khắp thuốc ngọc, âm thầm lặng lẽ đưa vào.

“A…” Nhạc Thiên yếu ớt kêu một tiếng, bởi vì ý chí vừa suy yếu do nụ hôn ban nãy nên sau tiếng kêu thì chỉ còn lại nghẹn ngào.

Do được bôi thuốc mỡ sền sệt rồi nên thuốc ngọc đi vào rất dễ dàng, rất nhanh cả cây đã chui hẳn vào trong rồi. Trịnh Nguyên Phong còn xấu xa lấy ngón tay đẩy nhẹ một cái vào trong, khiến Nhạc Thiên run người lên, lờ mờ xin tha.

“Liên Nô, chỉ vậy đã không chịu nổi à?” Trịnh Nguyên Phong liếc thoáng qua hộp gấm trên bàn trà, lại cười nói, “Ngày tháng sau này còn dài lắm.”

Nhạc Thiên từ từ điều chỉnh nhịp thở và nhịp tim đập loạn của mình lại, do cậu đang nằm sấp, nên tăng bào rộng thùng thình cũng không che được thân hình xinh đẹp. Bờ vai gầy gò như cánh bướm muốn vỗ, đường cong duyên dáng đột ngột sa xuống, đường hõm lưng hạ xuống một độ cong rung động lòng người.

Ngón tay của Trịnh Nguyên Phong từ xương bả vai của cậu lần theo sống lưng thẳng tắp chầm chầm vuốt dần xuống dưới. Cơ thể dưới ngón tay càng lúc càng run mạnh hơn nữa, ngón tay Trịnh Nguyên Phong đáp đến xương cụt của Nhạc Thiên, không chút nể nang ấn xuống một cái.



Nhạc Thiên chôn mình vào gối mềm bật ra một tiếng kêu la.

Nhờ có hơi nóng mà thuốc mỡ dần hòa tan, thuốc ngọc dài nhỏ nhúc nhích qua lại do có thuốc mỡ làm trơn. Tấm thân chưa từng trải đời này không thể chịu đựng được loại giày vò như thế này, khó chịu co cụm mình lại, hai tay ôm vai thật chặt. Nhạc Thiên đong đầy nước mắt ngước nhìn Trịnh Nguyên Phong kế bên đang chống tay thích thú xem,, “A, A Man, lấy ra đi…”

Trịnh Nguyên Phong ngắm nhìn Nhạc Thiên đẫm lệ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, “Được.”

Hai mắt Nhạc Thiên chợt sáng ngời, phút chốc lại có phần không biết phải làm gì.

“Ta giúp ngươi, hay là ngươi tự giúp mình?” Trịnh Nguyên Phong thong thả nói, trong mắt toát ra nét hứng thú.

Cánh tay đang ôm chặt vai của Nhạc Thiên run bần bật, môi hé mở mấy lần, đến cùng vẫn không lên tiếng cầu cứu. Bàn tay đang đặt trên đầu vai từ từ buông xuống, ngay trong ánh mắt như hổ rình mồi của Trịnh Nguyên Phong chần chờ vói ra sau.


Tay còn chưa đụng tới thuốc ngọc, đã chạm vào thuốc mỡ tràn ra trơn trợt ấm áp, đầu ngón tay mới phạm vào, Nhạc Thiên tức khắc rút tay về như bị bỏng. Theo bản năng nhìn về phía Trịnh Nguyên Phong, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

Trịnh Nguyên Phong nhếch môi, nói: “Liên Nô, ngươi có biết rằng vẻ mặt của ngươi bây giờ, sẽ chỉ khiến cho nam nhân càng muốn cẩn thận yêu thương ngươi một lúc nữa không?”

Nhạc Thiên cuộn người lại cắn môi, chớp mắt, nghĩ bụng vậy cưng có phải đàn ông không?

Tất nhiên là Trịnh Nguyên Phong là đàn ông, trong làn nước mắt mông lung trong mắt Nhạc Thiên, hắn không chút kiêng dè lên người Nhạc Thiên, hôn lên bờ môi bị cậu cắn đến trắng bợt.

Đáng thương cho Nhạc Thiên chỉ vì một cây thuốc ngọc nho nhỏ mà đã bị giày vò đến mức chẳng biết đã ngất đi bao nhiêu lần, đến ngay cả phản kháng cũng không làm được. Cả người cậu đã nhũn ra như có thể hòa mình theo sóng nước, dưới thế tiến công mạnh mẽ của Trịnh Nguyên Phong chỉ biết bất lực đáp lại.

“Người ta nói môi mỹ nhân ngọt, trước giờ ta chưa từng tin, giờ đã thật sự hiểu rồi.” Ngón cái của Trịnh Nguyên Phong đè lên đôi môi của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên lẩm bẩm: “Xin ngươi…”

“Liên Nô, trên đời này người mà ngươi vừa xin đã đồng ý là người không bao giờ muốn làm khó ngươi,” Trịnh Nguyên Phong vần vò đôi môi đỏ của Nhạc Thiên, từ tốn nói, “Còn ta trước giờ chỉ nhận trao đổi qua lại, chỉ cần ngươi nói một câu ban chết cho Trịnh Hằng, ngươi sẽ được giải thoát ngay.”

Nhạc Thiên: …vậy thì tui mong rằng Trịnh Hằng sống lâu trăm tuổi.

Trịnh Nguyên Phong thấy Nhạc Thiên rưng rưng không nói song ánh mắt lại kiên định, ngọn lửa trong lòng chợt bùng lên. Đứng dậy tức giận lột ngoại bào ra, thả tấm màn xuống, không nói hai lời lập tức lột Nhạc Thiên sạch sẽ, kéo vào lòng mình vuốt v e x0a nắn Liên Hoa Thánh tăng như được chạm từ ngọc, hung dữ nói: “Liên Nô đã không chịu nói, tức là thích rồi nhỉ, thế cứ giữ đi.”

Nhạc Thiên cắn môi bật nghẹn ngào nức nở, Trịnh Nguyên Phong không mảy may dao động, để mặc cho giọt nước ấm nóng rơi xuống quần áo của hắn, lòng hắn thầm nói: Là vì ngươi cố tình trêu chọc ta, không thể trách ta được.

Thuốc ngọc bị bỏ lại cả một đêm cuối cùng vẫn do chính Nhạc Thiên tự mình đẩy ra ngoài. Trịnh Nguyên Phong tận mắt chứng kiến cậu khóc lóc như muốn tan vỡ đẩy thuốc ngọc ra, thuốc ngọc dài nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống giường, Trịnh Nguyên Phong nhặt lên bằng hai ngón tay, ngả ngớn nói: “Liên Nô, trên này còn dính mùi hoa sen của ngươi này.”

Nhạc Thiên ngất đi, khi tỉnh lại đã không thấy Trịnh Nguyên Phong, Nhạc Thiên chép chép miệng hồi tưởng lại cảm giác đêm qua, cậu mới giả vờ giả vịt khóc mấy lần đã thiếp đi mất, cậu bình tĩnh nói: “Tao cảm thấy không sao cả.”


Hệ thống nhìn thấy cậu khóc thảm thương đến vậy, cứ tưởng là có một vài chỗ không phải là diễn, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Thật sự không khó chịu.”

Nhạc Thiên: “Vẫn hơi khó chịu một chút.”

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, cậu ta khó chịu là nó thoải mái.

Nhạc Thiên thở dài: “Chưa đủ thô.”

Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên: “Cũng chưa đủ dài.”

Hệ thống: “Còn chưa đủ to.”

Hai mắt Nhạc Thiên sáng rỡ, “Hiểu con không ai bằng mẹ!”

Hệ thống: “…” Cút!

Trịnh Nguyên Phong không biết điều bất mãn duy nhất của Nhạc Thiên là chất lượng của thuốc ngọc hơi thấp. Lúc xử lý chính vụ thì nhìn ngọc tỷ trên bàn, trong đầu toàn là hình ảnh Nhạc Thiên nằm trong lòng mình nghẹn ngào nức nở, bất lực như thế đáng thương như thế… Liên Nô, đúng là một cái tên rất hay. Trịnh Nguyên Phong nhếch môi khẽ mỉm cười, chợt nghĩ đến lý do Nhạc Thiên ở lại trong cung, nụ cười lại phai đi, nếu như trong tim trong mắt cậu thật sự chỉ đầy hình bóng hắn thôi thì thật tốt biết bao.

Trịnh Nguyên Phong mới nghĩ thôi đã thấy hơi tức, cung nhân dâng khăn lên cho hắn lau tay, Trịnh Nguyên Phong khoát tay cho lui, đến chỗ của hoàng đế xem mấy huynh đệ mình diễn kịch.

Trong cung hay cả trong triều từ lâu đã có hơn phân nửa người về dưới trướng của Trịnh Nguyên Phong, song chỉ có đám huynh đệ ngu xuẩn là vẫn chưa hay. Ngày nào cũng đến trước mặt lão hoàng đế đã nửa mất trí ra vẻ làm trò, dâng kính hiếu tâm, đủ kiểu đủ trò lần nào cũng đều có thể khiến cho Trịnh Nguyên Phong vui vẻ cười.


Lão hoàng đế nằm trên giường rồng, trên trán quấn tấm khăn màu vàng sáng, mồm méo mắt lác, khóe miệng không ngừng ch ảy nước bọt,

Trịnh Nguyên Phong nhìn thấy Lục ca trước giờ thích sạch sẽ nhất cung cung kính kính cầm khăn lau miệng cho lão Hoàng đế, song hàng mày cau lại đã bộc lộ suy nghĩ thật sự trong lòng hắn ta.

Lục ca của hắn, lúc nhỏ chẳng qua chỉ vì hắn lỡ va trúng vai trong khi đi ngang qua thôi, đã nổi trận lôi đình chê hắn là thứ người Hồ mọi rợ bẩn thỉu, rồi rút roi đánh hắn một trận.

Cảm giác bị đuổi đánh như một con chó ngay trước cung nhân không còn chút tự trọng khi ấy, Trịnh Nguyên Phong mãi mãi không quên được.

“Ực. Khụ khụ khụ!” Lão hoàng đế nặng nề ho khan, lục hoàng tử tránh không kịp, bị văng đầy mặt, trong lòng vừa thấy phiền vừa thấy ghét, chỉ hận không thể nhảy vào trong bồn tắm rửa mặt lại ngay lập tức. Nhưng trước mặt là phụ hoàng của hắn ta, nên hắn ta chỉ có thể hùa theo tươi cười nói: “Có phải phụ hoàng khó chịu không?” Quay đầu lại lạnh lùng nói với cung nhân: “Mau đi truyền thái y.” Ánh mắt chạm phải Trịnh Nguyên Phong chỗ cửa điện chỉ lướt qua xem như không nhìn thấy.

Trịnh Nguyên Phong khẽ mỉm cười, dứt khoát lùi ra, tâm trạng đang tốt song nghe thấy cung nhân báo lại là Nhạc Thiên không quan tâm đ ến việc cung nhân ngăn cản đã đi đến Đông cung phút chốc tan thành mây khói.


“Các ngươi toàn là rác rưởi hết sao?” Trịnh Nguyên Phong cả giận quát, “Một hòa thượng tay trói gà không chặt cũng không ngăn được?!”

Các cung nhân run rẩy quỳ xuống thỉnh tội, tất nhiên là các cô ngăn được Nhạc Thiên, nhưng các cô cũng biết quan hệ của Liên Hoa Thánh tăng và thất điện hạ không hề tầm thường, làm sao dám đụng vào người Nhạc Thiên.

Trịnh Nguyên Phong chẳng muốn nhiều lời với các cô thêm nữa, lo lắng hết mực chạy đến Đông cung. Trên đường đi không ngừng ảo tưởng khung cảnh Nhạc Thiên và Trịnh Hằng gặp nhau, hai người họ có khóc lóc ôm nhau hay không? Hay là làm một số chuyện còn quá đáng hơn nữa?!

Khi hắn đến Đông cung thì đủ các hình ảnh hiện lên trong đầu khiến cho lửa giận của Trịnh Nguyên Phong dâng lên đến đỉnh điểm, nếu như để hắn bắt được, hắn chắc chắn sẽ lột da róc thịt Trịnh Hằng!

“Điện hạ.” Thủ vệ của Đông cung hành lễ với Trịnh Nguyên Phong đang nổi giận đùng đùng.

Trịnh Nguyên Phong dằn cục tức hỏi: “Có phải Thánh tăng vừa đến không?”

Thủ vệ nói: “Vâng, ngài ấy đang ở Thiên điện.”

Trịnh Nguyên Phong nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía Thiên điện nằm bên phải chính điện. Đẩy cánh cửa Thiên điện màu đỏ thắm ra, Nhạc Thiên mặc tăng bào trên người, cúi đầu đứng lặng trước tấm kính bạc, thương xót nhìn Trịnh Hằng gầy gò trong gương, trên tay còn lần chuỗi phật châu Trịnh Hằng tặng cho cậu.

Lửa giận mà Trịnh Nguyên Phong vừa đ è xuống lại trào ngược lên, đi mấy bước về trước, Nhạc Thiên đúng lúc nghe được tiếng bước chân, nghiêng mặt sang bên thấy là hắn, lập tức vô ý thức lui về sau nửa bước. Bước lùi đó của cậu chính thức chọc giận Trịnh Nguyên Phong, một tay hắn giữ chặt Nhạc Thiên hoảng loạn, đè cậu lên tấm gương bạc, u ám hỏi: “Ngươi đến đây làm gì? Muốn gặp hắn tại sao không đến chính điện?”

“Ta, ta chỉ muốn xem thử xem thái tử điện hạ sống có tốt hay không…” Nhạc Thiên run run rẩy rẩy nói, cảm xúc lạnh lẽo khi áp lưng vào gương bạc khiến cho cậu liên tưởng tới ký ức đêm qua, trên mặt ưng ửng đỏ.

Trong mắt của Trịnh Nguyên Phong, thì Nhạc Thiên đích thực đang xấu hổ không chịu nổi khi bị bắt gặp trong khi lén lút đi gặp tình lang.

“Dùng kinh phật của ngươi hay là dùng phật khẩu của ngươi?” Ánh mắt của Trịnh Nguyên Phong rơi xuống môi cậu, trong đôi mắt màu ngọc bích đầy những ác ý.

Nhạc Thiên hơi run, cố gắng bình tĩnh nói: “Thất điện hạ, xin ngài đừng phỏng đoán mối quan hệ không có gì đặc biệt giữa ta và thái tử, chúng ta chỉ là bạn tốt.”

“Thật sao?” Trịnh Nguyên Phong cúi đầu trầm ngâm trong giây lát, bỗng nhiên kéo Nhạc Thiên qua xoay người cậu lại nhìn về phía tấm gương.

Trịnh Hằng trong gương mặt mũi tiều tụy, cơm canh trên bàn đã đỡ hơn lúc Nhạc Thiên đòi về một chút, xem ra Trịnh Nguyên Phong không nuốt lời. Hắn không biết có người đang quan sát trong Thiên điện, vẻ mặt uể oải mất tinh thần, hoàn toàn mất đi phong thái thong dong nhẹ nhàng trước kia.

Một tay Trịnh Nguyên Phong ôm chặt eo của Nhạc Thiên, một tay nắm cằm cậu, môi kề sát bên tai thấp giọng hỏi: “Ta sẽ thương ngươi ngay trước mặt hắn, ngươi thấy sao?”

__

Nói chung thì tánh anh công mỗi thế giới mỗi khác chỉ có cái nết ghen lồng lộn là không thiếu thôi =))))