Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 208: Thế giới 14: Thánh tăng 7




Mặc dù trong lòng Trịnh Nguyên Phong rung rinh song ngoài mặt vẫn nở nụ cười lạnh, “Tâm cứu rỗi thiên hạ của thánh tăng quả nhiên kiên định.” Nói vì hắn gì chứ, chẳng phải vẫn có ý đồ riêng hay sao.

Nhạc Thiên không cãi lại, “Điện hạ nói sao cũng được.”

Tự nhiên Trịnh Nguyên Phong cảm thấy vô lực, nâng tay lên nói: “Ngươi đã nhìn thấy người rồi, giờ đi thôi.”

Nhạc Thiên cúi đầu gật gật, “Xin điện hạ tuân thủ lời hứa, đối xử tử tế với thái tử.”

Trịnh Nguyên Phong lạnh lùng nói: “Cút.”

Nhạc Thiên: Ăn no mây mẩy vác bụng nhỏ cút cút~

Nhạc Thiên hớn ha hớn hở đi theo sau hai cung nhân xuất cung, nhưng mới đi ra khỏi Đông cung được mấy bước, đã cảm thấy bụng mình bắt đầu đau đớn, Nhạc Thiên hoang mang hỏi: “Hệ thống, giờ mà tao nói với cổ là tao muốn đi ẻ, thì có hỏng hình tượng không?”

Hệ thống: “…đi ẻ thì không, mà ăn ứt thì có.”

Nhạc Thiên: …vậy cũng không được.

Nhạc Thiên dừng bước, bởi vì cảm giác quặn đau trong bụng mà trên mặt đã vô thức chảy mồ hôi lạnh, cậu không mấy nhạy cảm với đau đớn ngoài da thịt, song lục phủ ngũ tạng lại yếu đuối, lúc này cậu khom người che bụng.

Cung nhân không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, quay lại nhìn thấy Nhạc Thiên đang cúi người ôm bụng, vội vàng đi qua hỏi thăm: “Thánh tăng, ngài làm sao thế?”

“Ta…” Nhạc Thiên mới vừa há mồm nói được một chữ, đã “ọe” một tiếng phun ra ngoài, sau đó không thể ngăn được nữa, ọe ọe tuôn ra như vỡ đê, cứ như là muốn ói cả phế phủ ra ngoài vậy.

Mặt mày cung nhân mất màu, kêu ré lên.

Nhạc Thiên nôn ói một cách dữ dội, cuối cùng nôn đến nỗi đầu váng mắt hoa hai chân run rẩy, gần như không đứng vũng được nữa. Trong tiếng kêu kinh hoảng của cung nhân ngửa người về sao, rơi vào lòng của Trịnh Nguyên Phong nghe thấy tiếng thét chạy ra. Mặt Nhạc Thiên trắng như tờ giấy, hai mắt rưng rưng, môi run bần bật, ngất đi.

Trịnh Nguyên Phong hoảng loạn gọi: “Liên Nô!” Tức thì bế ngang người lên, quát lớn với cung nhân: “Truyền thái y!”

Sau khi thái y đến thì dò hỏi sơ qua, rồi khó xử nói: “Bẩm điện hạ, thánh tăng quanh năm ăn chay, không được đụng vào thức ăn mặn nên giờ mới có triệu chứng như vậy.”

Trịnh Nguyên Phong ngồi ở trước giường Nhạc Thiên, sắc mặt nặng nề nói: “Biết rồi, đi xuống đi.”

Nhạc Thiên nằm trên giường mềm vẫn còn đang hôn mê, khuôn mặt lúc nào cũng đoan chính khắc kỷ trong cơn bất tỉnh do cơ thể không được khỏe nên hơi cau nhẹ. Trán vẫn còn chảy mồ hôi, thoạt nhìn có chút gì đáng thương.

Cung nhân đưa khăn ấm đã được vắt lên, Trịnh Nguyên Phong cầm khăn ấm lau mồ hôi cho cậu, chiếc khăn lướt qua hàng mày dài mảnh và đôi mắt nhắm chặt của Nhạc Thiên. Tay Trịnh Nguyên Phong dừng bên viền má của Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Liên Nô, cuối cùng thì ngươi muốn ta làm sao cho phải.”

Người trên giường khẽ cử động, Trịnh Nguyên Phong lập tức rút tay về, Nhạc Thiên chưa tỉnh, chỉ là có một giọt nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt.

Trịnh Nguyên Phong nhìn giọt nước mắt trong suốt óng ánh lướt qua đường quai hàm mềm mại của cậu, chảy dọc đến bờ môi nhạt màu. Hắn như bị ma xui quỷ khiến – chầm chậm cúi người, mãi đến khi mùi hương hoa sen thanh đạm cách gần trong gang tấc thì hắn mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, đột ngột đứng dậy. Vừa rồi hắn định làm gì?



Trịnh Nguyên Phong nhìn cái khăn đã nguội trong tay mình, lại ngước lên Nhạc Thiên đang nằm. Lòng dạ như dời sông lấp biển, mới vừa rồi suýt chút nữa hắn đã hôn lên mặt Nhạc Thiên… Trịnh Nguyên Phong tức giận ném cái khăn trong tay xuống đất, vội vã bỏ đi.

Lúc Nhạc Thiên tỉnh lại, mém tí đã gào khóc to thành tiếng, ngàn lần đớn đau réo lên: “Nhiều thịt như vậy! Mà tao ói ra hết rồi! Hu hu hu hu!”

Hệ thống biết Nhạc Thiên có một loại chấp niệm rất mãnh liệt với đồ ăn, để tránh bị tiếng khóc trong ý thức của cậu hành mất cả bình yên, bèn nhân nhượng hạ mình xuống an ủi: “Ói thì tốt mà, ói ra xong bụng trống là sẽ được ăn nhiều giống vậy nữa rồi.”

Nhạc Thiên: …cậu vẫn không thể chấp nhận cái lý do đó được.

Nhạc Thiên không chỉ cảm nhận được nỗi đau từ tâm hồn mà trong dạ dày cũng cảm nhận được đau đớn xót xa đầy to lớn. Tuy rằng người đã tỉnh, ói cũng ói hết sạch rồi, nhưng trong bụng vẫn thấy khó chịu, cứ muốn ợ hơi, ợ hơi rồi lại thấy hơi mắc ói, cộng thêm ngày nào cũng phải uống thuốc mà cung nhân bưng lên, quá buồn.

Những ngày qua Nhạc Thiên sống còn khổ hơn lúc chưa được ăn thịt nữa, bữa nào cũng ăn cháo, lại còn chẳng thấy bóng dáng Trịnh Nguyên Phong đâu. Nhạc Thiên cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác nằm dài trên giường hết ba ngày trời mới loáng thoáng thấy mình khôi phục được một tí sức sống.

Có sức rồi, Nhạc Thiên dứt khoát leo xuống giường muốn đi, nhưng các cung nhân không được Trịnh Nguyên Phong cho phép, sao chịu thả Nhạc Thiên đi. Các cung nữ tay cầm tay ngăn Nhạc Thiên lại, “Thánh tăng, tạm thời ngài cứ ở lại đây đi, chờ gặp được điện hạ rồi đi cũng không muộn.”


Nhạc Thiên niệm phật một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì cho bần tăng đi tắm trước đi.”

Các cung nhân hai mặt nhìn nhau, quay lưng lại xì xầm với nhau mấy tiếng, cung nữ dẫn đầu bèn lên tiếng: “Thánh tăng chờ, bọn nô tì đi chuẩn bị ngay ạ.”

Đây là lần thứ hai Nhạc Thiên được đi đến bể tắm của Trịnh Nguyên Phong, lần đầu đến thì vừa mới bước xuống đã bị đuổi đi, lần này thì không có mặt Trịnh Nguyên Phong, Nhạc Thiên có thể tắm rửa đàng hoàng.

Da dẻ Nhạc Thiên cực kỳ trắng, dường như bẩm sinh không dễ bẩn, mặc dù hôm đó cậu nôn ói một trận, nhưng lúc tỉnh lại trong miệng cũng không có mùi gì lạ, sau khi cọ rửa mấy lần, Nhạc Thiên bước ra khỏi bể, các cung nhân đã chuẩn bị sẵn tiết y tiết khố đặt một bên.

Nhạc Thiên cầm lấy khăn khô gần đó lau người.

Trịnh Nguyên Phong đang đứng dựa cửa lẳng lặng quan sát Nhạc Thiên. Vết thương trên gối đúng là đã lành lặn rồi, đã trở lại trắng trẻo tròn trịa như lúc ban đầu, đôi chân dài thẳng tắp, chỗ nào đó tinh xảo bóng loáng, bụng dưới căng mịn. Đường cong của thắt eo ưu mỹ được giấu trong tăng bào rộng thùng thình, cả người trắng muốt thật sự không có một chỗ nào không đẹp.

Trịnh Nguyên Phong bước ra từ trong góc khuất của cánh cửa, cố tình dằn mạnh bước chân.

Nhạc Thiên đang lau cẳng chân ngước mắt lên, bị người khác nhìn thấy hết cũng không có gì ngượng ngùng, thẳng người dậy thản nhiên nói: “Thất điện hạ.”

Trịnh Nguyên Phong thấy sắc mặt cậu vẫn còn nhợt nhạt, trầm giọng nói: “Bệnh còn chưa hết, không ngủ đi dậy làm gì.”

Nhạc Thiên khẽ đáp: “Đã khỏe rồi.”

Trịnh Nguyên Phong đưa tay ra, bàn tay chậm rãi áp vào gò má mềm mại của Nhạc Thiên, vẻ mặt Nhạc Thiên ngẩn ngơ không hiểu gì.

“Liên Nô, ngươi đang cố tình sao?” Bàn tay của Trịnh Nguyên Phong vuốt v e khuôn mặt Nhạc Thiên, hạ giọng hỏi, “Cố tình tiếp cận ta, dụ dỗ ta, rồi khiến cho ta đau lòng, đúng không?”

Nhạc Thiên: …anh hai, nhìn rõ vậy à.

Nhạc Thiên mở to mắt, “Điện hạ, ta không hiểu ý của ngài.”


“Ngươi thì hiểu gì chứ?” Một tay còn lại của Trịnh Nguyên Phong bỗng nhiên đặt lên eo Nhạc Thiên, da thịt tiếp xúc. Nhạc Thiên rên lên một tiếng khe khẽ, đang định nghiêng đầu tránh né, chợt bị Trịnh Nguyên Phong bóp cằm, đôi mắt sâu thăm thẳm, nói: “Liên Nô chỉ biết ăn chay niệm phật, độ hóa kẻ ác như ta mà thôi.”

“Trong lòng ta điện hạ thật sự không phải là người ác…” Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần gũi, Nhạc Thiên vô thức thấy khó chịu bèn giơ hai tay đặt lên lồ ng ngực Trịnh Nguyên Phong đẩy hắn ra, cụp mắt tránh đi ánh nhìn như sói của Trịnh Nguyên Phong, thấp giọng nói, “Chỉ là trong lòng điện hạ có oán giận, bản tính vẫn là lương thiện.”

Trịnh Nguyên Phong cười lạnh một tiếng, “Lương thiện? Ngươi có biết đám huynh đệ của ta đánh nhau đến một mất một còn, là do ai khích bác không?”

Nhạc Thiên cúi đầu đáp: “Là vì tham dục trong lòng bọn họ.”

Trịnh Nguyên Phong bị cậu chặn họng, tức giận nói: “Trong lòng ngươi, có phải trên đời này ai cũng là người tốt hay không. Hoàng đế muốn giết ngươi tế sống là người tốt, Trịnh Hằng muốn lấy mạng người khác để thay mạng ngươi là người tốt, ta ép ngươi phá giới cũng là người tốt, thế đạo trong lòng thánh tăng đúng là tốt đẹp quá nhỉ.”

Mỗi câu hắn nói ra, bàn tay cũng theo đó siết chặt thêm, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần, cơ thể ướt nhẹp của Nhạc Thiên đã áp sát vào cẩm bào lạnh lẽo của Trịnh Nguyên Phong.

Nhạc Thiên khó xử hỏi: “Điện hạ, có thể buông ta ra rồi hẳn nói được không?”

Trịnh Nguyên Phong cụp mắt, chẳng biết từ khi nào mà đôi gò má của người trong ngực đã hây hây đỏ, dù con người có đoan chính thuần khiết đến đâu thì lúc cơ thể tr@n trụi mặt mày ửng hồng cũng sẽ không kiềm giữ được.

Song, chẳng những Trịnh Nguyên Phong không buông tay, mà trái lại còn trầm giọng nói: “C ởi đồ cho ta.”

Nhạc Thiên ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn Trịnh Nguyên Phong.

Sắc mặt Trịnh Nguyên Phong nặng nề nói tiếp: “Nếu như không làm theo, ta sẽ lôi Trịnh Hằng ra ngoài đánh ba mươi roi ngay bây giờ.”

Nhạc Thiên không biết vì sao Trịnh Nguyên Phong mới vừa nói chuyện một hồi đã trở mặt, đành phải tuân theo lời c ởi thắt lưng ngọc bên hông Trịnh Nguyên Phong, “Điện hạ, trời hơi lạnh, để ta mặc đồ vào rồi c ởi đồ cho ngài có được không?”

Bàn tay đang đặt bên eo cậu nặng nề vuốt khẽ một cái, khiến cho Nhạc Thiên run rẩy, buông cậu ra, Trịnh Nguyên Phong dang rộng hai tay, trầm giọng nói: “Không được.”

Nhạc Thiên không biết chăm sóc người khác, tay chân vụng về đến cởi ngoại sam cũng không xong, mặt từ từ đỏ lên, Trịnh Nguyên Phong còn gấp gáp hơn cả cậu, song ngoài mặt vẫn nhẫn nhịn. Chờ đến khi chỉ còn trung y bên trong thì Nhạc Thiên mới do dự dừng động tác lại, nói với Trịnh Nguyên Phong: “Điện hạ còn muốn cởi nữa không?”


Một tiếng bật ra từ đôi môi mỏng của Trịnh Nguyên Phong —— “Cởi”.

Nhạc Thiên thật sự hài lòng chết đi được. Trịnh Nguyên Phong có máu lai người Hồ, khác với phong cách quân tử văn nhã mà thời đại này coi trọng. Một người đầy cơ bắp, chỗ nào đó cũng hết sức uy vũ hùng dũng, đang trong dáng hơi ngẩng đầu lên thủ thế chờ đợi.

Nhạc Thiên chỉ nhìn thoáng qua, nhỏ giọng hỏi: Điện hạ, ta có thể cáo lui không?”

Trịnh Nguyên Phong bước về phía trước nửa bước, Nhạc Thiên theo bản năng bước một bước dài về sau. Một người bước lên phía trước, một người bước lùi về sau, đến khi chân Nhạc Thiên đạp trúng y vật dưới đất mới dừng lại, cậu vừa dừng thì thân hình cao lớn trước người cậu cũng chậm rãi áp đến.

Trịnh Nguyên Phong duỗi tay ra bóp chiếc cằm khéo léo của Nhạc Thiên, thong thả ung dung lên tiếng: “Thấy chưa? Chỗ đó của nam nhân có lông.”

Nhạc Thiên nhìn lên, theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, tròng mắt dao động nhìn nghiêng về khóe mắt, hạ giọng đáp: “Ta thấy rồi.”


“Chạm vào đi.” Giọng Trịnh Nguyên Phong khàn khàn.

Nhạc Thiên kinh ngạc không nói thành câu, “Vì, vì sao?”

Trịnh Nguyên Phong khẽ cười một tiếng, “Thánh tăng xinh đẹp như hoa, không mượn tìm vui thì đáng tiếc lắm.”

Nhạc Thiên nói: “Tìm vui?”

Trịnh Nguyên Phong thấy vẻ mặt cậu ngơ ngác, lòng càng ngứa ngáy khó nhịn, trong dạ càng kêu réo âm ỉ: Vấy bẩn cậu, làm cho cậu nhiễm tham sân si ái hận dục của thế gian này, làm cho cậu không bao giờ có thể tiếp tục cao cao tại thượng trách trời thương người, cũng không thể nói linh tinh gì mà độ với không độ nữa.

Chiếc cằm đang nắm trong tay đã hằn lên vệt xanh tím nhàn nhạt, Trịnh Nguyên Phong cúp mắt nói: “Liên Nô mềm mại thật đấy.” Dứt lời, một tay ôm Nhạc Thiên ôm eo Nhạc Thiên, cúi người hôn xuống.

Mùi hương hoa sen thơm tràn ngập trong chóp mũi, vốn là mùi hương thanh lọc tâm hồn lại thành lửa mồi cháy lan ra khắp đồng. Trịnh Nguyên Phong không chút khách khí cạy đôi môi rất mỏng đó ra, m*t lấy nước bọt ngon ngọt trong miệng Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên hoảng loạn không thôi, hai tay dùng sức đẩy, nhưng do bị y phục dưới đất quấn vào gót chân, không đứng thẳng được ngã về bể nước sau lưng. Trịnh Nguyên Phong không buông cậu ra, nương thế cùng Nhạc Thiên rơi xuống bể nước.

Sau khi bọt nước văng lên tung tóe, cả hai cùng nhau rơi xuống nước. Trong nước, Trịnh Nguyên Phong cố chấp hôn Nhạc Thiên đến mức khiến cậu gần như sắp nghẹt thở, tới khi hai người họ nổi lên lại thì một tay Trịnh Nguyên Phong ôm lấy eo Nhạc Thiên, một tay khẽ vuốt v e lồ ng ngực Nhạc Thiên, hạ giọng nói: “Ngày ấy Liên Nô cũng giống như vậy, việc nghĩa không được chùn bước nhảy xuống hồ, thật sự khiến người ta nể phục.”

Nhạc Thiên không chịu được động tác chậm rãi vuốt v e của hắn, run rẩy nói: “Điện hạ, ngài làm cái gì vậy?”

“Liên Nô không hiểu?” Trịnh Nguyên Phong cụp mắt, đôi môi thở ra làn hơi nóng, bàn tay dao động trên người cậu, “Sư phụ của ngươi không dạy ngươi, cái gì gọi là trong giới luật của Phật gia không được tà dâm?”

Nhạc Thiên đáp: “Tất nhiên là ta biết, không được tà dâm tức là không được làm chuyện phu thê với nữ tử.”

“Ta đã nói rồi, Liên Nô biết ít quá.” Bàn tay của Trịnh Nguyên Phong đáp xuống nơi nào đó trên người Nhạc Thiên, chỉ nhẹ nhàng sờ một cái, Nhạc Thiên đã bắt đầu khom người th ở dốc, “Điện, điện hạ, ngài đang làm cái gì…”

“Đến ngay cả cái này Liên Nô cũng không biết?” Trịnh Nguyên Phong trầm thấp cười, “Đáng yêu thật đấy.” Rồi ngay sau đó, hắn không chút lưu tình tăng nhanh tốc độ.

Tăng nhân yêu kiều vẫn luôn được nuôi dưỡng trong Vạn Phật Tự đã khi nào từng chịu k1ch thích đến mức này, gần như là không tới chốc lát đã ra mất.

Ánh sáng trắng lóe lên trong mắt Nhạc Thiên, cậu ngã oặt vào lồ ng ngực Trịnh Nguyên Phong, đôi môi run rẩy gấp gáp thở ra làn hơi nhè nhẹ, Trịnh Nguyên Phong giơ tay để trước mũi thử ngửi, cười gian tà nói: “Ra là cũng có mùi hoa sen.”

Nhạc Thiên: …đừng nói nữa, bố mày đi ẻ vẫn còn thơm nhé.

Trịnh Nguyên Phong thấy trên gương mặt nghiêm trang nhuộm một lớp mê ly, không khỏi nâng cằm Nhạc Thiên lên hôn xuống thật sâu. Lần này Nhạc Thiên đã biết chạy trốn, Trịnh Nguyên Phong đầy hào hứng đuổi theo cái lưỡi đinh hương của cậu không ngừng dây dưa, hôn mãi đến khi Nhạc Thiên sắp một lần nữa nghẹt thở.

“Liên Nô, ngươi đã hiểu hơn chưa?” Trịnh Nguyên Phong ngẩng mặt lên, trong con mắt màu ngọc bích tràn đầy lửa d*c vọng.

Nhạc Thiên thở lấy hơi, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ giận dữ và xấu hổ, giơ tay khẽ tát lên mặt Trịnh Nguyên Phong một cái thật nhanh.

Cái tát đó không nặng, song lại khiến cho cả hai người cùng ngơ ngác. Nhạc Thiên hốt hoảng niệm một câu phật hiệu, mới rồi cậu như bị chạm vào điểm tức giận, Trịnh Nguyên Phong lại bật cười to một tiếng, cúi người cắn lên môi Nhạc Thiên một cái, hung ác nói: “Tốt lắm, biết thú vị hơn không biết rất nhiều.”