Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 196: Thế giới 13: Ngày an lành 11




Đổi vị trí để suy nghĩ, sáu chữ này lúc nào cũng là nói dễ hơn làm.

Cả buổi chiều Kha Tĩnh Sơn không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ tưởng tượng nếu như mình thích đàn ông, thì mình sẽ làm gì.

Bình tĩnh mà xem xét, Kha Tĩnh Sơn cho rằng nếu như là hắn, chuyện hắn muốn làm thì người ngoài chẳng cấm cản được, thích đàn ông thì thích đàn ông thôi, ai làm được gì hắn?

Nghĩ vậy, thì đúng là yêu cầu của hắn với Chu Nhạc Thiên hơi quá đáng một chút.

Kha Tĩnh Sơn lại một lần nữa suy tư, phát hiện ra điều mà hắn không thể chấp nhận nhất vẫn là hình ảnh Chu Nhạc Thiên bị đè dưới một người đàn ông khác.

Kha Tĩnh Sơn thử tưởng tượng Chu Nhạc Thiên đè lên một người đàn ông khác.

Vẫn không được…

Kha Tĩnh Sơn nghĩ đến hình ảnh đó, người rợn hết da gà.

Bất kể nghĩ như thế nào, Kha Tĩnh Sơn cũng đều rất khó tiếp nhận.

Kha Tĩnh Sơn lại mang tai nghe bluetooth lên, Chu Nhạc Thiên đang trong tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh phát âm hơi cuộn lưỡi, nghe rất êm tai, Chu Nhạc Thiên lại rất im lặng.

Không lâu sau, chuông tan học reo lên.

Giáo viên tiếng Anh kéo dài thêm một lát rồi mới cho tan.

Sau khi chính thức tan học, trong lớp học lập tức trở ầm ĩ hơn hẳn.

Kha Tĩnh Sơn tập trung lắng nghe tiếng của Chu Nhạc Thiên.

Chu Nhạc Thiên vẫn không nói chuyện.

“Sắc mặt ông không được tốt lắm, có muốn ăn cục kẹo không?”

Kha Tĩnh Sơn nghe thấy tiếng nói của con trai, chắc là Tiền Đô, Chu Nhạc Thiên từng kể cho hắn nghe về người bạn cùng bạn béo ú đó của mình. Lúc nhắc đến bạn thân, vẻ mặt Chu Nhạc Thiên sáng rỡ, trên mặt còn có một chút vênh váo, “Tiền Đô là fan của em đó, ngày nào cũng mang đồ ăn cho em.”

Kha Tĩnh Sơn nghe Tiền Đô nói sắc mặt Chu Nhạc Thiên không được tốt, trong lòng hơi trĩu xuống, nín thở tập trung lắng nghe xem Chu Nhạc Thiên trả lời thế nào.

Nhưng lại không có.

Chu Nhạc Thiên không trả lời.

Trong đầu Kha Tĩnh Sơn lập tức có thể hiện ra hình ảnh cậu thiếu niên cắn môi lắc đầu.

Sự thực là, Nhạc Thiên dứt khoát há mồm, Tiền Đô bóc giấy gói kẹo đút cho cậu ăn phục vụ trọn gói, Nhạc Thiên dựng ngón cái với cậu ta.

Kha Tĩnh Sơn ở trong văn phòng đứng ngồi không yên, cái tai nghe bluetooth này ràng buộc Chu Nhạc Thiên, cũng đồng thời khiến cho tâm tư của Kha Tĩnh Sơn từng giờ từng phút quanh quẩn bên Chu Nhạc Thiên.

Số lời Chu Nhạc Thiên nói rất ít ỏi.

Ở trong trường cậu vẫn luôn như vậy hay là bây giờ mới biến thành như vậy?

Sáu năm qua, Kha Tĩnh Sơn nuôi dưỡng Chu Nhạc Thiên vẫn luôn không có gì phải bận lòng, Chu Nhạc Thiên vừa nghe lời vừa dính người, Kha Tĩnh Sơn lúc nào cũng thích.

Nhìn đám đông rộn rộn ràng ràng ngoài cửa sổ, Kha Tĩnh Sơn lại một lần nữa chìm vào trầm tư.

Đến giờ tan học, Nhạc Thiên vào trong xe nhà mình ngồi rồi mới nhận ra người lái xe là Kha Tĩnh Sơn.

“Anh Tĩnh Sơn?” Nhạc Thiên hơi kinh ngạc.

Kha Tĩnh Sơn đã nhìn thấy cậu từ lúc cậu đi ra cổng trường.

Cậu thiếu niên mặt mày nhợt nhạt như du hồn, cúi đầu bước đi, hai vai lúc nào cũng co cụm lại, bàn tay siết chặt quai cặp, chỉ lo đụng trúng người khác.



Kha Tĩnh Sơn nhẹ giọng hỏi: “Chở em đi ăn nhé, muốn ăn gì nào?”

Mặt của Nhạc Thiên trở lại vẻ nhút nhát trầm lặng, thấp giọng nói: “Gì cũng được ạ.”

Kha Tĩnh Sơn im lặng khởi động xe.

Dọc đường đi, Kha Tĩnh Sơn thi thoảng lại quan sát Chu Nhạc Thiên thông qua kính chiếu hậu, Chu Nhạc Thiên một mực cúi đầu, như cái tượng đá nhỏ.

Lúc xuống xe, Chu Nhạc Thiên đi theo phía sau hắn, giữ đúng khoảng cách chừng nửa cánh tay.

Kha Tĩnh Sơn cau mày, quay đầu lại đưa tay ra ôm cậu. Thế mà Chu Nhạc Thiên vô thức lùi lại nửa bước, ngước mắt lên hốt hoảng nhìn Kha Tĩnh Sơn một cái, rồi dời ánh mắt đi như tránh né.

Kha Tĩnh Sơn sắc mặt nặng nề nói: “Sao nào, không đi chung với anh Tĩnh Sơn được rồi sao?”

Chu Nhạc Thiên vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Không phải.” Bước chân khó khăn nhích một chút về phía trước.

Kha Tĩnh Sơn cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Nhà hàng này vốn là một nhà hàng riêng tư, mỗi ngày chỉ tiếp đãi một bàn, trang trí bên trong cực kỳ tinh tế, trong phòng riêng có bình phong ngăn cách, cầu kiều rạch nước.


Kha Tĩnh Sơn nhìn Chu Nhạc Thiên vẫn mãi cúi đầu.

Bây giờ Chu Nhạc Thiên càng ngày càng ít nói chuyện với hắn, ngay cả nhìn thẳng vào hắn cũng rất hiếm.

Lúc ăn cơm rất câu nệ, tay chỉ gắp đồ ăn trước mắt mình.

Kha Tĩnh Sơn nhìn mà trong bụng lại nổi lửa lên, gắng kiềm chế gắp đồ ăn cho cậu.

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn, nhưng không chỉ không ăn thứ mà Kha Tĩnh Sơn gắp, còn như là vẽ ra một đường Sở hà Hán giới (1), đồ ăn mà Kha Tĩnh Sơn gắp cho – cậu không chạm lấy một miếng nào.

Kha Tĩnh Sơn càng nhìn càng tức, lại nhớ đến lời dặn dò của giáo sư Trần, đành phải nhịn xuống trước.

Một bữa cơm, Kha Tĩnh Sơn ăn không được bao nhiêu, tức thì gom được hẳn một sọt.

Hai người im lặng đi về nhà, Kha Tĩnh Sơn đã không thể nhịn được nữa, dứt khoát kéo Chu Nhạc Thiên lại, “Chúng ta nói chuyện.”

Hai người ngồi trong phòng khách dưới lầu.

Nhạc Thiên rụt lại giống như một con chim cút nhỏ, dáng vẻ rất sợ hãi.

Kha Tĩnh Sơn trầm ngâm chốc lát, nhận sai trước, “Nhạc Thiên, mấy ngày trước là do anh đã quá vọng động, ép em quá nhẫn tâm, là tại anh làm sai, em tha thứ cho anh.”

Nhạc Thiên hơi run lên, không nói gì.

Hai người mỗi người một cái sofa, ỡ giữa cách một mét. Kha Tĩnh Sơn nhìn thấy vẻ xa lánh đó của Chu Nhạc Thiên lập tức thấy khó chịu trong lòng, hạ giọng nói: “Tổn thương em, không phải là ý định ban đầu của anh, chỉ vì anh quá thương em, sợ em bị người xấu lừa gạt. Nhạc Thiên, đừng ghét anh Tĩnh Sơn, được không?”

“Còn liên quan đến chuyện em có thích đàn ông hay không, anh… đúng là anh không nên can thiệp vào…” Kha Tĩnh Sơn khó nhọc nói, “Nhưng em xem, em bảo không muốn có chị dâu, anh cũng theo em, chuyện của em, có phải cũng nên lắng nghe ý kiến của anh đúng không? Dù sao thì em vẫn còn nhỏ, mới mười sáu tuổi, sau này như thế nào vẫn rất khó nói.”

Kha Tĩnh Sơn thấy Chu Nhạc Thiên vẫn cúi thấp đầu không nói một lời như trước, dằn lòng nói: “Em và anh sống nương tựa nhau bao nhiêu năm như thế, mà giờ lại xa lánh anh thật sao, anh không hề không cần em, mà em đã không cần anh trước rồi sao?”

Cuối cùng Nhạc Thiên cũng không kiềm được nữa ngẩng đầu lên, nước mắt đong đầy trong hốc mắt không chịu rơi xuống, cậu nén nức nở nói: “Là anh Tĩnh Sơn nói sẽ không quan tâm em nữa!”

Tim Kha Tĩnh Sơn chợt nhói đau, đứng dậy với tay định ôm cậu lại bị cậu tránh đi.

Nhạc Thiên run môi lên án: “Anh không cho em khóc, không cho em… dù sao thì anh không cho em làm rất nhiều chuyện, không thì anh sẽ không cần em nữa!”

Hình ảnh cậu nhóc quật cường không chịu rơi lệ đâm vào đau đớn tim Kha Tĩnh Sơn, giờ Kha Tĩnh Sơn mới hiểu được điều mà Chu Nhạc Thiên đau lòng nhất thực ra là hắn đã mấy lần dùng việc không cần cậu để uy hiếp.

Sở dĩ Kha Tĩnh Sơn nói như vậy, không phải vì ỷ vào việc Chu Nhạc Thiên không thể rời bỏ hắn, nên mới cậy vào tình thương muốn làm thì làm sao?


Lúc này Kha Tĩnh Sơn hối hận không chịu nổi, sao hắn có thể không cần Chu Nhạc Thiên thật chứ, chẳng qua là lúc đó quá tức giận, vô thức hay dùng chuyện Chu Nhạc Thiên quan tâm nhất để dọa cậu mà thôi.

Tại sao hắn lại làm như vậy được?”

Kha Tĩnh Sơn tiến lên trước cương quyết ôm Chu Nhạc Thiên, dịu dàng nói: “Anh sai rồi, Heo Con, lỗi là do anh hết, em cứ khóc đi, Heo Con muốn khóc thì khóc, anh sẽ không nói em nữa, được không?”

Chu Nhạc Thiên kéo ngực áo của Kha Tĩnh Sơn cuối cùng cũng òa khóc thành tiếng trong lòng hắn.

Kha Tĩnh Sơn dịu dàng vuốt v e sống lưng cậu, nhỏ giọng nói xin lỗi với cậu, thậm chí còn cúi đầu yêu thương hôn trán cậu một cái. Tính tình của Chu Nhạc Thiên rất giống một đứa trẻ nhỏ, luôn khiến Kha Tĩnh Sơn cảm thấy cậu vẫn chưa từng lớn, vẫn là cậu bé đen gầy ngồi trên cánh tay của hắn ngày còn dưới quê.

Qua sự dỗ dành của Kha Tĩnh Sơn, tiếng khóc của Chu Nhạc Thiên cuối cùng cũng dần nhỏ lại.

Kha Tĩnh Sơn ôm cậu ngồi xuống. Đã rất lâu rồi hai người không thân thiết được như thế này, người ta thường nói có khi mất đi rồi mới biết quý trọng. Giờ đây Kha Tĩnh Sơn mới hiểu được thì ra sự ỷ lại mà thiếu niên dành cho hắn cũng đồng thời là của hắn dành cho thiếu niên, Chu Nhạc Thiên không để ý tới hắn, xa lánh hắn, hắn sẽ lập tức khó chịu đến mức ngủ không ngon, ăn không vào.

Kha Tĩnh Sơn vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Anh thật sự sai rồi, em có thể tha thứ cho anh một lần này không?”

Nhạc Thiên khịt khịt mũi, dùng giọng mũi nồng đậm “dạ” một tiếng.

“Heo Con của anh thật là hào phóng.” Kha Tĩnh Sơn vui vẻ hôn lên trán Chu Nhạc Thiên một cái.

Chu Nhạc Thiên run rẩy nhè nhẹ, nhỏ giọng nói: “Anh Tĩnh Sơn, em cảm thấy có lẽ anh nói đúng, không phải là em thích đàn ông.”

Kha Tĩnh Sơn thấp giọng nói: “Em còn nhỏ, chờ em lớn lên rồi lại thảo luận chuyện đó với anh nhé, có được không?”

Nhạc Thiên gật gật đầu, lại ôm cổ Kha Tĩnh Sơn, “Em chỉ cần có anh ở bên là đủ rồi.”

Kha Tĩnh Sơn vỗ nhẹ lưng cậu, “Heo Con ngoan, sau này anh sẽ không hung dữ với em nữa.”

“Vậy nếu như anh hung dữ với em nữa thì sao?” Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, con ngươi thấm nước mắt đen láy tỏa sáng, đã bao lâu rồi Kha Tĩnh Sơn không được thấy đôi mắt này tỏa sắc thái rồi? Bèn nói ngay: “Anh lấy mạng mình ra thề, chắc chắn sẽ không có lần sau.”

Trong mắt Nhạc Thiên lại rớt tiếp hai giọt nước mắt, áp má mình vào bên gáy Kha Tĩnh Sơn.

Kha Tĩnh Sơn thở dài một hơi, thầm nghĩ sẽ không hung dữ nữa, muốn dữ cũng không được.

Hai người giải quyết khúc mắc xong, Kha Tĩnh Sơn tính lấy lại đồng hồ trên tay Chu Nhạc Thiên, Chu Nhạc Thiên lại bảo không chịu, “Khi nào chán, anh nói chuyện cho em nghe một chút đi.”

Kha Tĩnh Sơn nói: “Trong trường có nhiều bạn học như vậy, sao lại chán chứ?”

Nhạc Thiên nhăn mũi một cái, ôm cánh tay Kha Tĩnh Sơn làm nũng, “Thì là chán thôi, em muốn anh nói chuyện với em.”


Bây giờ Kha Tĩnh Sơn không có chuyện không được không nên, lập tức đồng ý.

Hôm sau đi làm, bởi vì cục đá trong lòng đã tạm thời rơi xuống, nên sự nhiệt tình của Kha Tĩnh Sơn tăng gấp bội. Tới giữa trưa mà tinh thần vẫn tràn ngập, đến khi thư ký nhắc đã đến giờ ăn trưa thì mới dừng làm việc.

Kha Tĩnh Sơn gật đầu, ngừng công việc trong tay, vừa định đứng đậy thì nhìn thấy tai nghe bluetooth đang nằm im trên bàn, hơi suy nghĩ một chút, rồi cầm tai nghe lên.

Đồng hồ đeo tay có thể trò chuyện hai chiều, Kha Tĩnh Sơn ấn khóa thu giọng nói, rất nhanh bên kia đã nhận được, giọng nói ngạc nhiên của Chu Nhạc Thiên truyền đến, “Anh! Là anh hả?”

Kha Tĩnh Sơn mỉm cười, “Heo ngốc, ngoại trừ anh ra thì còn ai?”

“Ừm thì… em chờ mãi đến trưa mà vẫn không nghe thấy tiếng anh, cứ tưởng là anh sẽ không tìm em.” Trong giọng nói của Chu Nhạc Thiên ngầm có ý oán trách.

Nụ cười Kha Tĩnh Sơn càng sâu, dịu dàng nói: “Em vẫn luôn chờ anh à?”

“Dạ.”

“Có ngoan ngoãn nghe giảng không?”

“Nghe, em còn giơ tay trả lời câu hỏi nữa, anh có nghe thấy em trả lời không?”


“Buổi sáng anh bận quá.”

“Dạ? ” Giọng điệu Chu Nhạc Thiên đậm thất vọng, “Anh không nghe thấy sao.”

Kha Tĩnh Sơn cười nhạt nói: “Giờ em nói cho anh nghe đi, anh nghe được này.”

Thư ký lại gõ cửa đi vào, thấy sếp của mình đang mang tai nghe bluetooth ngồi nói chuyện, vẻ mặt dịu dàng đầy yêu thương, bèn tự giác lui đi ra ngoài.

Hàn huyên mãi đến gần hơn nửa tiếng, Chu Nhạc Thiên nói giờ nghỉ trưa của cậu hết rồi, Kha Tĩnh Sơn mới hài lòng ngừng nói chuyện, đứng dậy ra văn phòng.

Thư ký đang chờ ngoài cửa nói: “Chủ tịch Kha, bữa trưa của anh năm phút nữa sẽ được đưa đến.”

Kha Tĩnh Sơn mặt mày hớn hở đáp: “Vất vả rồi.”

Thư ký cười theo, cô thấy ông chủ rầu rĩ không vui mất tập trung đã mấy ngày nay rồi, cuối cùng thì đến hôm nay cũng trời quang mây tạnh, mỉm cười nói: “Không mệt đâu ạ, anh vui thì tụi em cũng vui.”

Kha Tĩnh Sơn hơi sững sờ, nghĩ đến hình như hắn và Chu Nhạc Thiên cũng tương tự như thế này, Chu Nhạc Thiên vui, hắn vui. Bật cười lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thầm nghĩ Chu Nhạc Thiên có thể sánh được với sếp mình rồi đấy.

Rất nhanh, Chu Nhạc Thiên thuận thuận lợi lợi chào đón kỳ thi tốt nghiệp của mình, Đồng Ngọc đặc biệt rời trường đại học quay về cổ vũ cho cậu.

Dưới buff nhân đôi là “anh trai” và “vợ”, Chu Nhạc Thiên đã hoàn thành được kỳ thi đại học.

Sau khi xong hết, Chu Nhạc Thiên từ chối họp lớp, một nhà ba người chúc mừng ở nhà.

Đồng Ngọc cắt một mái tóc ngắn, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng, khí chất hào phóng thong dong.

Kha Tĩnh Sơn nhìn thấy hai đứa trẻ cười, Đồng Ngọc là ngửa mặt lên trời cười một tràng há há há, Chu Nhạc Thiên chỉ hé miệng cười nhẹ, thầm nghĩ hai người này có khi nào sinh sai giới tính rồi không.

Đồng Ngọc hào khí giơ ly coca lên, “Chúc mừng ông xã bé nhỏ của chị thoát khỏi bể khổ!”

Chu Nhạc Thiên mặt đỏ tới mang tai nói: “Chị Ngọc…”

Đồng Ngọc uống ly đó xong, để ly xuống nói: “Chị có chuyện muốn thương lượng với hai người.”

Nhạc Thiên lập tức gấp gáp nói: “Chị Ngọc có chuyện gì, chị nói đi.”

Đừng nói với tui là mấy người tính có bồ nha, vậy thì tối nay tui chuốc say Kha Tĩnh Sơn rồi đánh quả pháo luôn rồi nói sau.

Đồng Ngọc vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Chu Nhạc Thiên, “Nhạc Thiên, chị muốn học tiến sĩ.”

Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Hay đó chị.”

Mặt Đồng Ngọc có vẻ xấu hổ, “Chị định là sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tìm được việc rồi sẽ đón em đi.”

Bàn tay đang gắp đồ ăn của Kha Tĩnh Sơn chợt dừng, nghiêng mặt, sắc mặt nặng nề hỏi: “Đón em ấy đi là sao?”

Đồng Ngọc nói: “Anh Tĩnh Sơn, anh có đại ân đại đức với hai đứa tụi em, bọn em không bao giờ báo hết được, Nhạc Thiên cũng đã lớn, đâu thể ở bên anh mãi, nên em tính…”

Kha Tĩnh Sơn dứt khoát cắt ngang lời cô, khẽ quát: “Nói gì vậy, Nhạc Thiên không đi theo anh còn đi theo ai nữa!”

Chu Nhạc Thiên cũng hốt hoảng víu cánh tay Kha Tĩnh Sơn, gật cái đầu nhỏ như gà mổ thóc, “Em cũng muốn đi theo anh Tĩnh Sơn mãi thôi.”

Kha Tĩnh Sơn vỗ nhẹ lên tay cậu, cho một ánh mắt yên tâm.

Đồng Ngọc: …sao tự nhiên có cảm giác như mình là kẻ độc ác đang chia rẽ uyên ương là sao thế nhỉ?

__

(1) Sở hà Hán giới: 楚河汉界, con sông làm ranh giới tự nhiên giữa nước Sở với nước Hán.