Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 183: Thế giới 12: Số 17 14




Quan Nhạc Thiên giơ tay vỗ vỗ vai Hạ Quân, với vẻ mặt thâm tình và lời thổ lộ chân thành của Hạ Quân chỉ lạnh lùng nói: “Hạ tiên sinh, không cần biết anh nói gì, tôi cũng không nói cho anh biết đâu.”

Hạ Quân cứng đờ, buông Quan Nhạc Thiên ra hỏi: “Thầy Quan trung thành với K đến vậy?” Trong giọng nói ngầm mang cảm giác chua xót.

Quan Nhạc Thiên mím môi không nói.

Hạ Quân cũng có thể hiểu được đại khái sự trung thành đó của Quan Nhạc Thiên, thứ đã bị khắc sâu trong xương tủy từ thuở nhỏ làm sao lại dao động trước một người mới tiếp xúc có mấy tháng?

Hạ Quân thấp giọng nói: “Không muốn nói cũng không sao cả.”

Hạ Quân làm việc đến giữa trưa, ngồi trước máy tính không nghỉ, hút gần nửa gói thuốc, đến giờ cơm mới đứng dậy nói với Quan Nhạc Thiên vẫn luôn yên lặng: “Thầy Quan, buổi trưa muốn ăn gì?”

Không chờ Quan Nhạc Thiên trả lời, Hạ Quân đã giành nói: “Không được nói sandwich.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ gần dây có một nhà hàng món Quảng Đông lớn lắm, nếu như mấy người nói ra được, thì tui sẽ cho mấy người biết sát thủ giỏi tạo ra hiện trường tai nạn giao thông là ai.

Hạ Quân nói: “Ở gần đây có một nhà hàng món Quảng Đông không tệ, thầy Quan thích không?”

Nhạc Thiên: “!!!!” Tạm biệt tổ chức!

Quan Nhạc Thiên lạnh nhạt trả lời: “Sao cũng được.”

Bên ngoài lại bắt đầu mưa, Hạ Quân bung cây dù lớn, một tay ôm Quan Nhạc Thiên đi vào màn mưa, khi nghiêng mặt khóe mắt đuôi lông mày tỏa ra ý cười, “Một cây dù cũng có thể che được cho hai người.”

Hạt mưa đáp lên tán dù phát ra tiếng mưa dễ nghe, cây dù màu đen che trên đầu thành một vòm trời nho nhỏ, hai cơ thể ấm áp vai kề vai, đầu đụng đầu, bàn tay Hạ Quân áp sát bên ngoài áo sơmi của Quan Nhạc Thiên, nhỏ giọng thì thầm với cậu. Mùi thuốc lá nhàn nhạt tản ra từ trong miệng hắn phả vào bên gáy Quan Nhạc Thiên, Quan Nhạc Thiên thi thoảng mới đáp lại một hai câu.

Hạ Quân dắt cậu đi, cất bước đi về phía trước, cố tình đi không đều, Quan Nhạc Thiên bị hắn kéo đi gập ghềnh khó bước, nhìn Hạ Quân với vẻ mặt hơi tức giận.

Hạ Quân nhướng mặt, nét mặt trêu chọc.

“Hạ tiên sinh.” Trong lời của Quan Nhạc Thiên đã có ý không vui.

Hạ Quân mỉm cười, “Thầy Quan, đang mưa, đi nhanh lên nào, nếu không giày của thầy sẽ bị bẩn đó.”

Quan Nhạc Thiên cúi đầu nhìn xuống giày da trên chân mình, Hạ Quân ôm cậu chạy càng lúc càng nhanh hơn, mới đầu Quan Nhạc Thiên còn thấy không quen sau lại không thể không đi theo.

Nhà hàng Quảng Đông ăn nên làm ra, đang giờ ăn nên đã chật kín người, Hạ Quân mượn “sức mạnh đồng tiền”, để giám đốc sắp xếp cho họ một phòng riêng, cả hai mặt đối mặt dùng bữa. Hạ Quân liên tục gắp đồ ăn cho Quan Nhạc Thiên, phá hỏng tiết tấu ăn uống của cậu, Quan Nhạc Thiên thấy phiền vô cùng, ngước mắt lên nói: “Là Kim Đỉnh, em họ của Kim Tài, hình của anh ta tôi vẽ cho anh.”

Hạ Quân sửng sốt, không ngờ là vô tình cắm liễu liễu thành rừng. Hắn bộc bạch chân tình với Quan Nhạc Thiên không có tác dụng, nghịch ngợm một chút, trái lại làm cho Quan Nhạc Thiên thỏa hiệp.

Vui hơn rất nhiều, song khi Hạ Quân nghĩ thấy tấm chân tình của mình còn chẳng bằng một bữa ăn, phút chốc tâm trạng lại có phần u uất.

Mặc dù Nhạc Thiên đã ăn đến mức hát vang trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước. Hạ Quân do mất tập trung nên ăn mà chẳng biết mùi vị, không phát hiện ra rằng Quan Nhạc Thiên đã quét đi một nửa đồ ăn trên bàn, lúc thấy Quan Nhạc Thiên buông đũa, mình cũng buông đũa theo, nhanh chóng gọi nhân viên đến thanh toán.

Trở về phòng thám tử, Nhạc Thiên bắt đầu vẽ cho Hạ Quân, Hạ Quân nhìn một hồi xong cau mày, “Thầy Quan, tranh của anh… là vẽ người hả?”

Nhạc Thiên rất bình tĩnh, “Có gì không phải à?” Hai mắt một cái mồm, quá là giống người luôn.

Hạ Quân nhìn khuôn mặt càng nhìn càng giống con ếch trên giấy rơi vào trầm tư, thầy Quan của hắn cũng có chuyện không giỏi nhỉ.



Hạ Quân dứt khoát bắt đầu tìm hiểu về con người tên “Kim Đỉnh” đó, căn cứ vào các đặc điểm độ tuổi, chiều cao vân vân mà Quan Nhạc Thiên mô tả, tra tìm trong kho dữ liệu, dự tính việc này phải mất chừng một buổi chiều mới có thể hoàn thành.

Hạ Quân thừa dịp khoảng thời gian máy tính làm việc, dẫn Quan Nhạc Thiên đến bãi tập bắn.

“Thầy Quan, chơi chút nhé?” Ngay từ lần đầu tiên Hạ Quân nhìn thấy Quan Nhạc Thiên, đã tưởng tượng đến hình ảnh Quan Nhạc Thiên kéo cò súng.

Nhạc Thiên: …cây súng bé bé xinh xinh của tui cũng bị mấy người tịch thu luôn rồi.

Nói ra thì nhục, chứ từ khi đến tiểu thế giới này đến giờ, Nhạc Thiên chưa từng bắn một phát súng nào, “Ôi, tôi thấy thẹn với danh tiếng sát thủ này.”

Hệ thống: “Cậu là sát thủ cái quần què, cái thùng cơm một bữa ăn tám bát thì có.”

Nhạc Thiên: “…” Quan Nhạc Thiên ăn khỏe sao trách cậu được.

Ngón tay trắng trẻo thon dài nắm cò súng, khớp xương hơi gồ lên, đường nét bờ vài trôi chảy đẹp đẽ. Hạ Quan nhìn Quan Nhạc Thiên cầm súng lên gần như là ngay tức khắc say đắm trước khí chất sát phạt lạnh lùng nhưng tao nhã trên người cậu.

Quan Nhạc Thiên mặt không thay đổi bóp cò súng, chẳng buồn chớp mắt một cái, lực đàn hòi làm cho cơ bắp trên vai cậu run lên một cái rất nhỏ. Ngay sau đó, Quan Nhạc Nhạc Thiên liên tục kéo cò súng, một hơi bắn hết băng đạn, nhẹ nhàng đặt súng xuống, nét mặt thờ ơ nói: “Xong rồi.”


Hạ Quân dứt khoát đi vòng qua vách ngăn, ôm cổ Quan Nhạc Thiên hôn thật sâu, “Thầy Quan, thầy quyến rũ quá.”

Quan Nhạc Thiên mở to mắt nhìn, dáng vẻ chẳng hiểu gì cả.

Hạ Quân đã không kiềm được nữa, kéo Quan Nhạc Thiên đến thẳng phòng thay đồ, chơi cậu.

“Thầy Quan, nói cho tôi biết đi, anh đã dùng đôi tay này giết bao nhiêu người…” Một tay Hạ Quân cuốn lấy ngón tay thon dài của Quan Nhạc Thiên, mười ngón tay đan xen với cậu.

Quan Nhạc Thiên hơi thở gấp, đáp: “Không biết.”

Hạ Quân cắn một cái lên cần cổ trắng bóc của cậu, khống chế lực cắn không đến mức cắn rách, dùng hàm răng vuốt v e da thịt mịn màng, “Thầy Quan thật vô tình.”

“Thầy Quan, nếu như ngày hôm đó trong ống tiêm không phải là thuốc mê, có lẽ tôi đã chết trong tay em rồi,” Động tác của Hạ Quân kịch liệt, trong căn phòng thay đồ trống trải quanh quẩn tiếng va chạm, Hạ Quân thì thầm như lời yêu, “Nếu như tôi thất bại, tôi mong người ra tay là em.”



Tư liệu về Kim Đỉnh đã ra, còn muộn hơn cả dự tính của Hạ Quân, khoảng trên dưới 8 giờ tối, Hạ Quân mới tìm ra được người mình muốn tìm trong đông đảo “Kim Đỉnh”. Vừa nhìn thấy hình của Kim Đỉnh, Hạ Quân lập tức biết ngay là người này, hai gò má xếch ra ngoài, mắt rất to, tròng trắng nhiều hơn tròng đen, khiến cho người ta có một cảm giác âm u rất khó chịu.

Mà trong mắt của Quan Nhạc Thiên, mặt mũi của người này giống như con ếch.

Hạ Quân mờ mịt nhìn thoáng qua Quan Nhạc Thiên đang ngồi trên ghế salon, gọi cậu: “Thầy Quan, thầy qua đây chút đi.”

Quan Nhạc Thiên vừa sang nhìn một cái, nói: “Là anh ta.”

Bởi vì đặc điểm ngoại hình của Kim Đỉnh quá rõ ràng, cộng thêm đầu óc không tệ, cho nên cơ bản đều tạo sự cố để giết người.

Trong kho dữ liệu để thân phận của Kim Đỉnh là đã chết, chết từ tám năm trước.

Hạ Quân nói: “Anh ta không chết.”

Quan Nhạc Thiên gật đầu, “Ừm.”


Người không chết lại được ghi là đã chết từ tám năm trước trong tài liệu chính thức.

Hạ Quân hỏi: “Thầy Quan, người này gia nhập tổ chức của em từ tám năm trước sao?”

Quan Nhạc Thiên nói: “Không, anh ta vẫn luôn ở đó.”

Hạ Quân sờ sờ cằm, ánh mắt nhìn vào ghi chép Kim Đỉnh đã chết do tai nạn giao thông vào tám năm trước, gằn giọng hỏi: “Những người trong tổ chức của em có phải đều đã “chết” từ tám năm trước?”

Quan Nhạc Thiên không đáp lời, đồng ý với suy đoán của Hạ Quân.

Tổ chức “Thần Ẩn” từng bước bắt đầu từ tám năm trước, dự án xuyên quốc gia ba trăm tỷ, các loại tai nạn giao thông bất ngờ bỏ mình. Hạ Quân cảm giác mình có lẽ gần như lần mò ra được người thao túng đằng sau là ai rồi.

“Đi thôi.” Hạ Quân tắt máy tính, nét mặt nặng nề.

Hạ Quân không về chung cư, mà dẫn Quan Nhạc Thiên trở về Hạ gia.

Hạ gia từ đời ông nội của Hạ Quân bắt đầu làm kinh doanh khai thác khoáng sản, của cải tích lũy nhiều vô số kể, Hạ trạch chiếm một diện tích lớn đến giật mình ngay giữa trung tâm thành phố. Ông Hạ không có ở nhà, Hạ Quân không quá quan tâm, dắt Quan Nhạc Thiên về phòng mình.

Mặt tường bên cầu thang dẫn lên phòng Hạ Quân treo rất nhiều ảnh chụp, trên ảnh ghi lại quỹ đạo trưởng thành từ nhỏ đến lớn của Hạ Quân. Quan Nhạc Thiên dừng bước lại trước một trong những bức ảnh treo trên tường, sững người.

Hạ Quân cười nói: “Thầy Quan, có phải tôi lúc nhỏ đáng yêu lắm không?”

Hạ Quân lúc nhỏ nét mặt khinh đời, mặc đồ tây, ăn diện như cậu thiếu gia, đang mở to mắt nhìn ống kính.

Quan Nhạc Thiên bình tĩnh đứng trước một tấm hình, thấp giọng hỏi: “Đó là ai?”

Hạ Quân liếc nhìn tấm ảnh đó, đằng sau lưng hắn lờ mờ có một người thanh niên mặc áo đen, nụ cười trên mặt phai đi, “Một người họ hàng.” Hình có ông ta hẳn nên vứt đi mới đúng.

Hạ Quân nhìn thấy vẻ mặt của Quan Nhạc Thiên, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, “Em biết ông ta?”

Quan Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên nhìn Hạ Quân một cái, cậu đứng trên Hạ Quân một bậc thang, cánh mi khẽ khàng phe phẩy, không nói lời nào, một cách tự nhiên khiến cho Hạ Quân hoảng sợ, “Là ông ta?”

Quan Nhạc Thiên vẫn không nói, quay mặt sang tiếp tục nhìn tấm ảnh.


Nhạc Thiên: “K lúc còn trẻ đẹp trai thật sự, sặc mùi con lai, đáng tiếc.”

Hệ thống: “…đáng tiếc cái gì?”

Nhạc Thiên: “Tại sao tuổi tác tăng dần chỉ còn lại một mùi khốn nạn thôi chứ?”

Hệ thống: “…”

Hạ Quân đứng trên cầu thang người lạnh đi.

Người đó một vụ bê bối của Hạ gia.

Ông nội của Hạ Quân vào những năm đó cưới hai bà vợ, một người là bà nội của Hạ Quân, là vợ chính thất, một người còn lại là vợ lẽ. Sau giải phóng thành một khoản nhầm lẫn trong ghi chép, người vợ lẽ đó bị đánh ngã bởi vấn đề giai cấp, ông nội Hạ Quân lo rằng ảnh hưởng đến mình, không một chút do dự vứt bỏ người vợ lẽ.


Nhiều năm qua đi, sau khi ông nội của Hạ Quân qua đời, Mạnh Thư Diệc trở về Hạ gia, nói rằng mình là anh em của ông Hạ, ông Hạ đi làm giám định DNA, dự tính bỏ qua chuyện của thế hệ trước, đón Mạnh Thư Diệc về Hạ gia.

Mạnh Thư Diệc cứ như vậy bước vào Hạ gia… dụ dỗ mẹ của Hạ Quân.

Lúc mọi chuyện bại lộ, mẹ của Hạ Quân đã mang thai, bản thân bà cũng không nói được cuối cùng là con của ai trong hai anh em, bởi vì khi đó không còn mặt mũi nào đối mặt với ông Hạ, nên chọn bỏ nhà trốn đi.

Theo lý, thì hẳn là bà đi tìm Mạnh Thư Diệc.

Song, sau này ông Hạ lại nhận được cuộc gọi báo vợ mình nhảy lầu tự sát, một xác hai mạng, Mạnh Thư Diệc cũng từ đó mai danh ẩn tích.

Lúc đó mặc dù Hạ Quân mới bảy tuổi, lại nhớ rất rõ ràng, chú Mạnh nhã nhặn vẫn luôn mỉm cười nhìn mình, “Hạ Quân, con giống chú thật đấy, nếu là con của chú thì tốt rồi.”

Hạ Quân giơ tay lên tháo bức ảnh trên tường xuống, ngũ quan của Mạnh Thư Diệc bị nhòe đi, nụ cười mơ hồ, Hạ Quân còn nhớ bức ảnh này hình như là mẹ mình chụp cho.

Đột ngột đập khung hình lên tay vịn cầu thang, kính vỡ ào rơi đầy đất, người làm dưới lầu hoang mang hỏi: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”

Hạ Quân nhìn máu chảy xuống từ trên tay mình, gằn giọng nói: “Có một khung hình bị rơi, dọn dẹp đi.” Rút tấm ảnh dưới lớp kính vỡ ra, hắn dùng tay còn lại không bị thương kéo Quan Nhạc Thiên lên lầu.

Phòng của Hạ Quân đã chừng mấy năm không có người ở, khi mở ra còn tỏa ra một làn hơi thanh xuân, sắc màu rực rỡ sáng sủa, tuyệt nhiên trái ngược với phong cách toàn thân đen của Hạ Quân, trên bàn học chất chồng rất nhiều sách vở học tập.

Hạ Quân rút một tấm khăn giấy đè lên vết thương, ngồi trước bàn học gọi điện thoại cho Chu Việt, bảo Chu Việt đi tìm kiếm tư liệu về Mạnh Thư Diệc, tiện thể bảo hắn điều tra cả chuyện người làm mới của Hạ gia dạo gần đây.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Quân mới phát nhận ra ngón tay mình đang phát run.

Từng câu từng chữ mà K nói ngày hôm hắn bị bắt hiện hết trong đầu hắn.

“Lời đàn ông nói trên giường sao có thể đếm được đây?” Lời nói của kẻ đó mang ý trêu đùa, lại như là đang châm chọc.

Có thể mẹ của Hạ Quân không phải là một người vợ đủ chung thủy, song bà thật sự đã cho Hạ Quân trước năm bảy tuổi tất cả mọi đẹp đẽ và dịu dàng.

“Tôi muốn giết ông ta! Tôi muốn giết ông ta!” Hạ Quân hung tợn đập bàn một cái, sắc mặt bắt đầu từ từ đỏ lên.

Quan Nhạc Thiên lẳng lặng nói: “Muốn thuê tôi không?”

Hạ Quân đột ngột ngẩng đầu.

Quan Nhạc Thiên đứng bên cạnh hắn, trầm tĩnh tựa như một bức họa, “Tôi là sát thủ, anh có thể thuê tôi.”

Hạ Quân như bị một chậu nước lạnh đổ lên đầu cho tỉnh ra, Quan Nhạc Thiên lạnh tanh trước mặt đang cảnh cáo hắn suýt chút nữa đã có những suy nghĩ gì. Hắn không giống Mạnh Thư Diệc, cũng sẽ không trở thành Mạnh Thư Diệc, mẹ của hắn và Quan Nhạc Thiên trước mặt là bi kịch tạo thành dưới sự thao túng của Mạnh Thư Diệc, hắn không kịp cứu mẹ mình, nhưng hắn vẫn còn cơ hội cứu Quan Nhạc Thiên.

“Thầy Quan,“ Hạ Quân đỏ mắt ôm chầm Quan Nhạc Thiên, thấp giọng nói, “Tay tôi hơi đau.”

Quan Nhạc Thiên từ phía sau kéo tay trái Hạ Quân, “Kính găm vào thịt.”

“Em giúp tôi đi.” Hạ Quân thấp giọng nói.

Quan Nhạc Thiên gật đầu, “Tôi không có thể bảo đảm không để anh đau.”

Hạ Quân cười khẽ một tiếng, dựa vào bụng Quan Nhạc Thiên, hít sâu một hơi như một con thú hoang bị thương, “Không sao cả… có em ở đây, tôi không sợ đau.”