Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 180: Thế giới 12: Số 17 11




Quay ngược thời gian trở về hơn một tiếng trước. Thật ra chân trước Hạ Quân rời đi, chân sau đã có người bắt kịp lúc gõ cửa.

Nhạc Thiên mở cửa, Kim Tài đứng ngoài cửa, mái tóc húi cua ngắn ngủn ướt nhẹp, mỉm cười nói: “Thời gian qua sống tốt nhỉ, béo.”

Nhạc Thiên: … ghét nhất là bị người khác nói mình béo, hứ! Cơ bụng của cậu vẫn còn đây nhá!

Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Có nhiệm vụ?”

Kim Tài moi ống tiêm từ trong túi tiền ra, “Chờ Hạ Quân trở về,” Trên mặt hắn lộ ra biểu cảm dữ tợn, trong mắt lóe ánh sáng khát máu, “Cho nó một phát! Kết thúc nó!”

Nhạc Thiên hỏi hệ thống, “Bên trong là gì?”

Hệ thống: “Thuốc mê.”

Nhạc Thiên: “…” Làm bộ cũng ra và này nọ lắm, không biết còn tưởng là bỏ kịch độc gì bên trong, mà có là kịch độc cậu cũng đâm luôn không bỏ sót. Nam chính có vầng hào quang có gì phải sợ, nói không chừng tiêm phát xong biến dị thành hiệp sĩ trứng gà luôn ấy, dù sao thì liên minh hay thích làm lố thế mà.

Kim Tài nhìn thấy Quan Nhạc Thiên mặt không thay đổi nhận ống tiêm, vẻ mặt không có một chút nào dao động, đôi môi mỏng vô tình phun ra hai chữ —— “Đã rõ.”

Tuy hắn là người xếp hạng đầu trong tổ chức, nhưng Kim Tài cũng không thể không khâm phục Quan Nhạc Thiên, sừng sững như vách đá ngàn trượng không cần lại được. Nếu như thật sự để hắn chiến với Quan Nhạc Thiên, thì Kim Tài cũng không thể chắc chắn rằng mình sẽ thắng. Hắn lui về phía sau một bước: “K nói niệm tình cậu.”

Nhạc Thiên: Tên già trắc nết kia thì không cần, niệm cái búa chứ niệm.

Quan Nhạc Thiên đóng cửa lại.

Sau đó là cảnh Hạ Quân bị đâm vào ngực một cách thảm thương.

Nhạc Thiên đâm xong, tay run lập cà lập cà, mặc dù biết chỉ là thuốc mê thôi, nhưng cảm giác đâm một ống chích xuống vẫn rất đau.

Trong phòng khách vang lên tiếng vỗ tay không nhẹ không nặng, “Không hổ là Quan của tôi.”

Nhạc Thiên nghiêng mặt, nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi đi vào.

Cũng mặc áo khoác màu đen, dáng dấp cao ráo, mái tóc màu xám trắng, vuốt keo ngược ra sau sáng bóng, ánh mắt quắc thước sáng ngời, tay mang găng tay bằng da đen nhánh đang vỗ tay cho Quan Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên: …ồ hố, chú già đẹp trai ghê, debut trong nhóm múa Ráng Chiều Tàn (1) chắc chắn giành vị trí Center, mê chết các bà các thím mà không hề có chút áp lực nào.

K quan sát Quan Nhạc Thiên một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Cậu mặc đồ ngủ đúng là rất quyến rũ.”

Nhạc Thiên: …đừng yêu tui, không kết quả đâu.

K thấy Quan Nhạc Thiên một lúc lâu không trả lời, nụ cười trên mặt nhạt đi, “Không nỡ?”

Sắc mặt Quan Nhạc Thiên bĩnh tĩnh, “Không có.”

“Tôi còn tưởng là cậu bị đàn ông chơi sinh tình rồi chứ.” K bước lên phía trước đẩy Hạ Quân đang ngã người trên đầu gối Quan Nhạc Thiên sang bên, cúi người ghé đến gần Quan Nhạc Thiên, thì thầm, “Bé cưng, nói cho tôi biết, cưng trung thành với ai?”

Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Tổ chức.”

“Trả lời chính xác.” K vỗ nhè nhẹ lên vai Quan Nhạc Thiên, hướng mắt ra phòng khách nói: “Đẩy ra ngoài.”

Khi Hạ Quân tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ngồi trên một băng ghế, chân tay bị trói lại hết, mắt cũng bị một miếng vải đen che lại. Do cơ thể bị tiêm thuốc mê nặng liều nên đầu óc còn lờ mờ, một tiếng nổ vang rền không gần không xa vọng vào trong tai.

“Tỉnh rồi?”

Hai con chữ đơn giản quanh quẩn bên tai, do đang ù tai mà ngổn ngang chồng chất khi gần khi xa.



Hạ Quân hít sâu một hơi, muốn há mồm nhưng do bị tê lưỡi mà không thể nói nên lời.

“Quan.”

Hạ Quân nghe được một tiếng “Quan” đó, trong đầu mơ màng hiện ra khuôn mặt Quan Nhạc Thiên, không chút do dự cầm kim tiêm đâm thẳng vào ngực hắn. Trên mặt không chút cảm xúc dư thừa, dường như chỉ xem hắn là một người xa lạ.

“Cậu ta vẫn chưa tỉnh táo, giúp cậu ta đi.”

Hạ Quân mơ hồ nghe được câu nói đó, mỗi bước chân không nhẹ không nặng gần như là đều nhau chậm rãi tới gần, giẫm lên mặt đá cẩm thạch phát ra âm thanh nhỏ vụn.

Hạ Quân có thể cảm giác được mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc truyền đến đầu mũi.

Sau đó, một luồng gió quạt đến, Hạ Quân bị người trước mặt tát một cái thật mạnh đến nỗi miệng mồm phun máu. Đầu óc rối loạn phút chốc sáng rõ, ho ra một ngụm máu, cười nhạt nói: “Thầy Quan… không cần phải ra tay ác thế đâu….”

Người trước mặt không nói một lời.

Nhạc Thiên: …ngại quá, không biết sức của Quan Nhạc Thiên lớn vậy, ra tay đúng là hơi hơi nặng một chút.

Cách đó không xa vang lên tiếng cười trầm thấp, Hạ Quân hơi lắc lắc đầu, đầu óc cấp tốc xoay chuyển.


Đầu tiên là, dụ dỗ Quan Nhạc Thiên thất bại rồi. Thế tiến công mà hắn tự cho là dịu dàng đó không khiến cho Quan Nhạc Thiên phản bội tổ chức, thứ hai, kẻ đứng đầu tổ chức không muốn để hắn chết, nếu không thì ăn một cái ống tiêm kia xong hắn đã đi gặp Thượng đế luôn rồi.

“Được rồi, Quan, qua chỗ tôi đi.”

Hạ Quân căn cứ vào giọng nói của người này ước lượng hắn ta khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi.

Tiếng bước chân lại từ từ rời xa hắn.

Hạ Quân cười nhạt hỏi: “Tốn công tốn sức như vậy để bắt tôi, muốn nói chuyện gì?”

Tuy bản thân đang trong tình huống bị động, mà vẫn có thể chủ động xuất kích, K gật gù, nói Quan Nhạc Thiên đang khoanh tay yên lặng đứng một bên: “Thằng nhóc này rất tốt, cậu thật sự không thích?”

“Không thích.”

Cuối cùng Hạ Quân cũng được nghe thấy tiếng của Quan Nhạc Thiên, cười nhạo nói: “Cưng à, lúc trên giường anh đâu nói như thế.”

K cũng cười theo, “Hạ tiên sinh, đàn ông không bao giờ đếm lời mình trên giường.”

Hạ Quân gật gật đầu, “Có lý.”

“Quan, nói cho tôi biết, cậu ở bên cạnh thằng nhóc này như vậy, cậu cảm thấy nhược điểm lớn nhất của cậu ta là gì?” K chậm rãi nói.

Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Tự phụ quá mức.”

Hạ Quân cười khẽ một tiếng.

K rất hứng thú nói: “Kỹ thuật giường chiếu của cậu ta thế nào?”

Trong phòng không chỉ có ba người bọn họ, ý thức đang càng lúc càng tỉnh táo của Hạ Quân nói cho hắn biết trong phòng có ít nhất hơn mười người. Kẻ này đang thăm dò xem Quan Nhạc Thiên có còn là Quan Nhạc Thiên vô tri vô giác trước kia không.

Điều đó, ngay cả Hạ Quân cũng không có cách nào phán đoán, hắn cho rằng cho dù chỉ có một chút, thì trái tim Quan Nhạc Thiên cũng đã bị hắn phá vỡ.

Kim Tài thoạt trông có vẻ rất hả hê nhìn về phía Quan Nhạc Thiên đang mang nét mặt bình tĩnh.

Quan Nhạc Thiên thản nhiên đáp: “Cũng được.”


K tiếp tục truy hỏi: “Cũng được là có ý gì?”

Quan Nhạc Thiên nói: “Không có so sánh, không thể phân rõ được tốt xấu.”

K cười to lên, ánh mắt từ ái nhìn Quan Nhạc Thiên như đang nhìn một đứa trẻ, nói: “Bé cưng, là lỗi của tôi, cưng trưởng thành rồi, đúng là nên có người chơi cùng, cưng thích kiểu nào, tôi tìm một người cho cưng.”

Hạ Quân chen miệng nói: “Quý ngài này, tôi có thể báo danh không?”

K nghiêng mặt sang bên dịu dàng nói: “Cậu đã bị Quan của tôi loại rồi.”

“Quan của tôi”, Hạ Quân cười lạnh một tiếng trong lòng, một người như Quan Nhạc Thiên sẽ không thuộc về bất cứ một ai.

Quan Nhạc Thiên nói: “Lãng phí thời gian, quên đi.”

K lần thứ hai cười thành tiếng, yêu chiều nói: “Cưng đó, lười quen rồi, lần này giao nhiệm vụ cho cưng kiềm chế cậu ta, quãng thời gian này chắc là mệt mỏi lắm đúng không?”

Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Cũng được, như nhau cả.”

“Bé ngoan, tôi muốn thưởng cho cưng.” K lại cười nói, vẫy vẫy tay, Kim Tài đứng ở một bên nâng một cái hộp tinh xảo đến.

Quan Nhạc Thiên cụp mặt nhìn vào cây roi trong hộp không nói một lời.

K nói: “Thích không?”

Quan Nhạc Thiên nói: “Không thích.”

K thấp giọng cười cười, “Đã lâu như vậy rồi, cưng vẫn chưa được điểm tốt của đau đớn, cho dù cơ thể đã quen rồi, mà ngoài miệng vẫn chưa chịu chấp nhận.”

K ngẩng đầu lên, nói với Hạ Quân đã im lặng mãi một lúc: “Hạ tiên sinh, ở đây có một cây roi mà cậu thích, cậu muốn dùng trên người mình, hay muốn dùng trên người Quan?”

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nhịp thở của Hạ Quân không có một chút rối loạn, cong môi đáp: “Nếu thầy Quan thích, thì trên người thầy Quan đi.”

K quay mặt sang nói với Quan Nhạc Thiên: “Cưng xem đi này, đây chính là đàn ông, trên giường nói yêu cưng chỉ là giả thôi.”

Quan Nhạc Thiên cúi thấp đầu vẫn như trước vẻ mặt không có gì thay đổi.

K đưa tay kéo cánh tay Quan Nhạc Thiên qua nói: “Bé ngoan, tôi thưởng cho cưng, đi, cầm roi đánh cho cậu ta một trận.”


“Không.” Quan Nhạc Thiên dứt khoát từ chối.

Hơi thở của Hạ Quân ứ đọng, rồi nghe Quan Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Quá mệt.”

K một lần nữa cười to, hắn ta cười đến mức sắp chảy cả nước mặt, kéo cánh tay Quan Nhạc Thiên cười nói: “Cưng ấy, từ nhỏ đến lớn thật sự không hề thay đổi gì cả.”

Hạ Quân thở phào nhẹ nhõm, hắn thả lỏng không phải bởi vì Quan Nhạc Thiên từ chối. Mà bởi vì quá trình thăm dò của kẻ đó về mối quan hệ của hắn và Quan Nhạc Thiên cuối cùng cũng kết thúc.

“Có phải Hạ tiên sinh thất vọng lắm không?” K thả tay Quan Nhạc Thiên, quay mặt sang nói, “Quan không phải là người dễ dàng dao động như vậy.”

Hạ Quân khẽ cười, vết máu chỗ khóe môi từ từ đậm hơn, “Trong dự liệu.”

K nhấc một chân lên, nói lời châm chọc: “Thật sao? Hạ tiên sinh tâm đắc với mỹ nam kế của mình lắm à.”

Hạ Quân bình thản nói: “Không biết phải xưng hô với chú thế nào?”


“Cậu có thể gọi tôi là K.”

Hạ Quân lạnh nhạt trả lời: “K tiên sinh, chuyện như vậy hai người cùng sướng, không cần phải nói là “mỹ nam kế”, khó nghe lắm.”

K lại hỏi Quan Nhạc Thiên, “Cục cưng, bị trai chơi, sướng không?”

Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Khá được.”

K nhíu mày, hàm ý sâu xa nói: “Xem ra sau này có thể mở thêm một con đường hoàn thành nhiệm vụ khác cho cưng.”

Hạ Quân không nói một lời, đang cực lực khắc chế cơn tức bị hắn mạnh mẽ dằn nén sâu trong tim.

“Thật ra lần này tôi mời Hạ tiên sinh đến, là muốn nói chuyện đàng hoàng với Hạ tiên sinh,” K dịu dàng nói, “Theo như tôi được biết, Hạ tiên sinh không phải là cảnh sát, sao phải chõ mũi vào những chuyện không liên quan?”

Hạ Quân rất biết lắng nghe: “Đúng vậy, tôi tự kiểm điểm lại mình, đó là vấn đề của tôi.”

Khóe miệng của K lại cong lên: “Hạ tiên sinh, thật sự chỉ cần cậu đứng ở nơi đủ cao, cậu sẽ phát hiện ra, cơ bản là chúng ta đang phục vụ cùng một đám người, ai cũng là đồng nghiệp cả, nước giếng không phạm nước sông, thế chẳng tốt sao? Cậu tiếp tục làm thần thám của cậu, tôi tiếp tục công việc kinh doanh nhỏ lẻ cùa mình. Khi nào tiện có thể cung cấp cho cuộc sống tẻ nhạt của cậu một trò chơi nho nhỏ, chúng ta yên ổn chung sống, thế giới này sẽ rất hài hòa.”

K kéo Quan Nhạc Thiên qua tiếp tục nói: “Cậu thích Quan, cậu ta có thể tiếp tục chơi với cậu, cậu không thích Quan, tôi có thể làm cậu ta biến mất khỏi mắt cậu, có rất nhiều chuyện chúng ta có thể thoải mái thương lượng.”

Quan Nhạc Thiên bị K kéo đến trước mặt Hạ Quân như con rối, lẳng lặng đứng bên cạnh Hạ Quân.

K ngồi xổm người xuống, nói với Hạ Quân đang im lặng: “Hạ tiên sinh, cho nên tôi không giết cậu, là bởi vì tôi nhìn thấy được bản thân thời non trẻ trong cậu, lỗ m ãng, tự phụ lại ngu xuẩn, làm cho tôi thật sự cảm thấy rất thân quen.”

Hạ Quân nhếch môi cười, “Cảm ơn cùng chung chí hướng.”

“Được rồi, hôm nay chỉ nói đến đây thôi,” K đứng dậy vỗ vỗ Quan Nhạc Thiên, “Chuyện còn lại giao cho cậu,” Không đợi Quan Nhạc Thiên đáp lại, đã “à” lên một tiếng như đùa bỡn, nhẹ nhàng nói như một ông cụ gàn dở: “Ý của tôi không phải là bảo cưng giết cậu ta, mà là thả cậu ta ra,” Rồi quay sang như cười như không nói với Hạ Quân: “Khuyết điểm lớn nhất của thằng bé này là quá nhẫn tâm, người của tôi nói bậy, bảo là tiêm một mũi là cậu sẽ mất mạng, mà thằng bé cũng không một phút chần chừ đâm thẳng vào… thật đúng là…” K tiếp tục vỗ vỗ lên cỗ Quan Nhạc Thiên, thở dài nói, “Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, Quan, tốt với Hạ tiên sinh chút nhé.”

Quan Nhạc Thiên thấp giọng đáp: “Vâng.”

Sau đó, trong phòng truyền đến tiếng bước chân rời đi của rất nhiều người, Hạ Quân vểnh tai lên, cố gắng phân biệt ghi nhớ lại, chờ cho tiếng đóng cửa vang lên. Quan Nhạc Thiên tháo miếng vải đen che mắt cho Hạ Quân.

Hạ Quân lấy lại được ánh sáng, mắt phải chớp mấy lần, mới nhìn rõ người trước mắt, vẫn tuấn tú sạch sẽ xinh đẹp như trước, mặc đồ ngủ màu xám bằng cotton, nét mặt thản nhiên tháo dây thừng cho hắn.

Tay chân Hạ Quân đã được tự do, hắn ngước mắt nhìn về phía Quan Nhạc Thiên lặng im, quệt dòng máu bên môi, xoa vết máu trên đầu ngón tay, thấp giọng nói: “Thầy Quan hơi quá đáng.”

Nhạc Thiên hơi sốt sắng, nói với hệ thống: “Tao với cậu ta bỏ thuốc nhau huề một đều rồi, tao cũng chỉ tát thêm một cái thôi, đâu đến nỗi đâu.”

Hệ thống: “Ha ha.” Hạ trứng gà cậu vùng lên đi, trả cái tát kia về!

Cổ tay của Hạ Quân do bị trói nên sưng đỏ một vòng, đưa tay nắm cánh tay Quan Nhạc Thiên kéo lại, cười nhẹ hỏi: “Kỹ năng giường chiếu của tôi chỉ là “cũng được”?”

Nhạc Thiên: …thì ra là nói chuyện đó.

Hệ thống: …

Quan Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Hạ tiên sinh, tôi nói rồi, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy.”

Một tay Hạ Quân xắn áo sơmi của mình lên, bỗng nhiên giơ tay bóp cổ Quan Nhạc Thiên đè cậu ngã xuống đất, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của Quan Nhạc Thiên, cười lạnh nói: “Thầy Quan, nếu như tôi cháy rồi, anh cho rằng… anh sẽ không dẫn lửa thiêu thân sao?”

__

(1) nhóm múa Ráng Chiều Tà: Nguyên văn là 夕阳红舞团. 夕阳红, tịch dương hồng, ráng chiều tà, là từ chỉ những người già hoặc đồ vật cũ kỹ. Từ này xuất phát từ bài thơ Lâm Giang Tiên (临江仙) của Dương Thận (杨慎), thời Minh.

Nhóm múa Ráng Chiều Tà tức là nhóm múa toàn mấy thành viên lớn tuổi.