Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 175: Thế giới 12: Số 17 6




MC đoan trang xinh đẹp trên TV nói: “Hôm qua người phụ trách của một club cao cấp đã tự thú hành vi tổ chức bán dâm của mình, trong đó có liên quan đến thị trưởng thành phố XX…”

Nhạc Thiên nghiêng mặt, biểu cảm nghiêm nghị nhìn mục tiêu cũ của mình – Tất Chiêm Xuân – đang khóc ròng trên màn hình TV.

Hạ Quân cũng quay mặt sang theo, Tất Chiêm Xuân mặc áo gile màu cam mặt bị làm nhòe, tay đeo còng lau nước mắt, đứt quãng nói lời sám hối, Hạ Quân không khó để nhìn thấy được sự vui mừng sau khi sống sót qua tai nạn trong phản ứng của hắn ta.

“Thầy Quan biết người này sao?” Hạ Quân sâu xa hỏi.

Nhạc Thiên bình tĩnh trả lời: “Không quen biết.”

Hạ Quân nhìn đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc nào của Quan Nhạc Thiên, nỗi háo hức trong lòng lại bắt đầu từ từ sôi trào. Quý ngài sát thủ không cảm xúc thật đúng là khiến người ta kích động muốn phá hỏng cậu mà.

Bàn tay đang bóp cằm của Quan Nhạc Thiên chầm chậm thả xuống cúc áo đã gài lại của Quan Nhạc Thiên, từ tốn nói: “Thầy Quan, chúng ta trộm tình không?”

“Tôi thật sự không có hứng thú với Hạ tiên sinh.” Quan Nhạc Thiên bắt tay hắn lại, cười khẽ đáp.

Trong TV vẫn còn đang phát tin tức, bởi vì Tất Chiêm Xuân tự ra đầu thú, làm ảnh hưởng đến một nhóm quan chức quyền to, khung cảnh trên màn hình đảo qua, toàn là tiếng khóc.

Hạ Quân nhìn chằm chằm Quan Nhạc Thiên nói: “Thầy Quan mới vừa rồi còn khen tôi đẹp trai, nhanh vậy đã không có hứng thú?”

Quan Nhạc Thiên nói: “Hứng thú trên s1nh lý chỉ là nhất thời, lên giường thì vẫn phải để ý việc tôi tình tôi nguyện.”

Hạ Quân thấy Quan Nhạc Thiên đang không ngừng kiếm cớ đùn đẩy, thậm chí bắt đầu nghi rằng Quan Nhạc Thiên là trai tân.

Hứa Tâm Như và Quan Nhạc Thiên rất hiển nhiên chỉ là người yêu giả. Quan Nhạc Thiên là một sát thủ, tùy ý tìm bạn giường sẽ để lại nguy hiểm rất lớn, hơn nữa nhìn tác phong làm việc của Quan Nhạc Thiên là biết ngay cậu không thích làm chuyện thừa. Người mà ngay cả d*c vọng ăn uống còn không có, thì hẳn là nhu cầu s1nh lý cũng chỉ dứt khoát dùng tay giải quyết.

Hạ Quân nhìn hai cánh môi mỏng màu hồng nhạt của Quan Nhạc Thiên, bỗng nhiên duỗi tay đè chặt đằng sau gáy của cậu, cúi người hôn một cái. Cơ thể của Quan Nhạc Thiên phản ứng vô cùng nhanh, bàn tay đánh xuyên qua sườn suýt chút nữa thụi vào huyệt thái dương của Hạ Quân, bị hắn mạnh mẽ khống chế ngăn lại.

Hạ Quân mở to mắt, trong mắt toàn là ý cười k1ch thích như đi xiếc trên dây, vừa rồi hắn đã cảm nhận được một luồng gió xoáy kéo tới từ bên sườn.

Nếu như Quan Nhạc Thiên ngừng chậm, nói không chừng bây giờ hắn đã là một xác chết rồi.

Hạ Quân hưng phấn không chịu nổi, dứt khoát đè lên Quan Nhạc Thiên. Dưới ánh mắt phóng túng bức ép của Hạ Quân, Quan Nhạc Thiên lảng tránh, nhắm hai mắt lại. Hạ Quân cạy môi Quan Nhạc Thiên ra, hắn cảm giác mình đang hôn một con dã thú khát máu, một quái vật giết người, mà đầu lưỡi của con quái vật này lại mềm mại như vậy, mùi vị trong khoang miệng cũng rất sạch sẽ.

Có lẽ, hắn là người đầu tiên hôn con quái vật này.

Hạ Quân cứng rồi.

Cúc áo trên áo sơmi bị kéo đứt, Quan Nhạc Thiên cau mày giơ tay đè lên bả vai của Hạ Quân, không dám thật sự hạ tử thủ, dù sao thì cậu chỉ là một giảng viên đại học bình bình thường thường.

Cả hai đều biết đối phương không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không trở ngại hứng thú của cả hai tăng vọt.

Hạ Quân hơi chống người lên, Quan Nhạc Thiên đang nằm trên ghế salon với ánh mắt yên tĩnh, lồ ng ngực trắng nõn hơi chập trùng, nhìn như không phản ứng gì. Hạ Quân co đầu gối chậm rãi đẩy lên, thấp giọng nói: “Thầy Quan thích nói dối lắm sao? Rõ ràng rất có cảm xúc mà.”

Quan Nhạc Thiên bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy nên Hạ tiên sinh muốn cho tôi làm sao?”

Hạ Quân cúi đầu trầm thấp cười, tiếng cười vang vọng trong phòng khách trống vắng, hòa trộn với tiếng khóc trong TV trở nên kỳ dị mà buông thả. Hắn quay mặt sang, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Thầy Quan, là tôi ch1ch thầy, không phải ngài ch1ch tôi.”

“Cần gì chứ?” Hai tay Quan Nhạc Thiên còn khoác trên bả vai Hạ Quân, trong đầu có vô số kỹ xảo cận chiến có thể đẩy Hạ Quân vào chỗ chết. Nhưng giết người không phải là sở thích của cậu, trước giờ cậu chỉ giết người lấy tiền, nên cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hạ Quân, dịu giọng khuyên nhủ: “Dưa hái xanh không ngọt.”

Hạ Quân nói: “Có thể giải khát là được, thầy Quan cũng không đánh lại tôi, không phải sao?”

Sắc mặt Quan Nhạc Thiên lấp loé, mỉm cười nói: “Hạ tiên sinh, cưỡng hi3p là phạm pháp.”

Một sát thủ tay dính đầy máu tanh nói với hắn cưỡng hi3p là phạm pháp.

Hạ Quân thật sự sắp bật cười đến nơi.



Tại sao lại đáng yêu thế chứ?

Hạ Quân cười khẽ nói: “Hình như cũng không cấu thành cưỡng hi3p được,” Hắn hơi di chuyển đầu gối, cọ xát vào nơi có phản ứng của Quan Nhạc Thiên, “Tôi thấy thầy Quan cũng rất có cảm giác.”

Quan Nhạc Thiên nói: “Hạ tiên sinh đồng ý cho tôi làm, đương nhiên là tôi có cảm giác, những chuyện khác thì thôi đi.”

Hạ Quân mỉm cười đáp: “Vậy cũng được, thầy Quan, chúng ta lên giường, anhmuốn thế nào thì được thế đó.”

Nhạc Thiên: …sao cưng dễ nói chuyện thế không biết!

Hạ Quân thấy Quan Nhạc Thiên nằm bất động, trong con ngươi đen kịt thế mà lướt qua một nét khó xử, không nhịn được khom lưng cười đến run người.

Quan Nhạc Thiên thấy hắn cười, chậm rãi bật ngồi dậy, “Hạ tiên sinh đang đùa tôi.”

Hạ Quân cười phải đến hai phút, khi ngẩng đầu lên thì đã cười tới trào nước mắt ra, đặt nắm đấm bên môi hơi ho một tiếng, “Thầy Quan đáng yêu lắm.”

Áo sơmi trên thân trên của Quan Nhạc Thiên đã nát hết, ngồi dậy nói: “Hạ tiên sinh cũng rất hài hước.”


“Sự hài hước của tôi chỉ bày ra người tôi thấy hứng thú.” Áo sơmi đen của Hạ Quân cũng hơi rối loạn, có điều hắn không để ý, không chỉnh trang lại quá nhiều, đứng lên nói, “Thầy Quan, tôi sẽ luôn dõi theo thầy.”

Quan Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Tôi có thể hiểu thành Hạ tiên sinh muốn theo đuổi tôi không?”

“Đương nhiên, anh muốn hiểu sao cũng được,” Hạ Quân vươn vươn cánh tay, làm ra tư thế ôm, “Thầy Quan, hoan nghênh đến tìm tôi trộm tình.”

Quan Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn hắn, cho dù là Hạ Quân đi ra cửa ngoài đóng cửa rồi vẫn chưa thả lỏng, bởi vì…

Hệ thống: “Trong lúc cậu hôn mê, hắn đã gắn camere vào tất cả các phòng trong nhà cậu.”

Nhạc Thiên: “…”

Đây là nam chính ngang ngược không lý lẽ nhất mà cậu từng gặp, không ép cậu phát sinh quan hệ giường chiếu thì thôi đi, còn bắt cậu diễn kịch trong nhà.

Nhạc Thiên gác một tay lên lưng ghế salon, một tay chầm chậm giải quyết bộ phận vừa bị Hạ Quân ghẹo không kiềm được nổi.

Hạ Quân về đến nhà, lập tức mở màn hình giám sát ra.

Trên màn hình giám sát lạnh lẽo là quý ngài sát thủ còn lạnh lẽo hơn, trong bộ quần áo ngổn ngang, vẻ mặt bình thản, tạo thành tương phản cực lớn với hành động đang tiến hành trên tay cậu.

Hạ Quân khẽ cười một tiếng, hai chân gác trên bàn, theo quán tính ngả người mình ra phía sau, cũng kéo quần mình ra.

Quý ngài sát thủ liệu có biết rằng hình ảnh của mình lúc này đang rơi vào trong mắt của một người khác, bị hắn xem như công cụ phát ti3t d*c vọng?

Hạ Quân híp híp mắt, hắn đoán chắc là Quan Nhạc Thiên biết được, chỉ là không thể bóc mẽ thân phận của mình.

Cho dù hoài nghi của Hạ Quân đúng rồi, nhưng chỉ cần không vạch trần ngay mặt Quan Nhạc Thiên, thì Quan Nhạc Thiên sẽ vẫn luôn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ai bảo cậu chẳng qua chỉ là một khẩu súng, đến tận bây giờ cậu vẫn không được làm chủ, chủ nhân thật sự điều khiển khẩu súng này vẫn còn chưa xuất hiện.

Nhạc Thiên tuốt xong, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Hạ Quân cắn chặt cậu không buông, trong quãng thời gian ngắn tổ chức hẳn sẽ không liên lạc với cậu.

Nhưng mà ở nhà cũng phải diễn thì khổ quá đi!

Nhạc Thiên hết sức bình tĩnh yên lặng gào khóc trong lòng.

Sau khi gắn camera vào từng phòng xong, Hạ Quân có hiểu biết sâu hơn về Quan Nhạc Thiên.


Trong khoảng thời gian gần đây, Quan Nhạc Thiên ra ngoài vào 9 giờ sáng, 5 giờ chiều về nhà, cuộc sống quy luật không hề có niềm vui, 5 giờ về nhà tắm rửa. Lúc tắm rửa sẽ qu@y tay một lần, khi làm cũng rất đơn điệu, im lặng đứng dưới vòi hoa sen, biểu cảm trên mặt không có thay đổi gì.

Camera nằm chếch ngọn đèn trong phòng tắm, nên Hạ Quân có thể nhìn thấy hơi nước đọng trên lông mi của Quan Nhạc Thiên chầm chậm rơi xuống, dòng nước lướt qua cơ thể xinh đẹp và ngón tay thon dài của cậu.

Đôi tay này lúc kéo cò súng chắc chắn rất mê người.

Hạ Quân nhấp một hớp cà phê, yết hầu hơi lành lạnh.

Rõ ràng Quan Nhạc Thiên không cố tình làm ra một vài động tác s@c tình, nhưng Hạ Quân vẫn bị cậu cám dỗ một cách sâu sắc. Biết hắn đang nhìn, mà ngày nào cũng làm như vậy, dáng vẻ không hề quan tâm, hết sức thú tính, nhưng bề ngoài lại nhất mực nhã nhặn như vậy.

Nhạc Thiên tắm rửa xong đi ra, lấy đồ ăn liền trong tủ lạnh ra cay đắng gặm như thường lệ.

Nhạc Thiên: “Hu hu hu, đó không phải là cuộc sống mà tao mong muốn.”

Hệ thống: “Nếu không thì sao? Đi làm à?”

Nhạc Thiên: …vậy thôi bỏ đi.

Từ sau lần trước Nhạc Thiên thất bại tổ chức không có liên lạc với cậu nữa, Hứa Tâm Như cũng không đến. Nhạc Thiên không hỏi tình hình của Hứa Tâm Như, người an toàn nhất thế giới này là nữ chính, đến đâu cũng có nam phụ qùy li3m, người có vấn đề hiện tại là hắn.

Ăn thì không được ngon, ngay cả ngủ cũng sợ nói nói mơ, càng thảm hại hơn nữa là vẫn chưa có sinh hoạt tình d*c.

Nếu không phải bởi vì Hạ Quân gắn camera, thì Nhạc Thiên đã khóc thành tiếng.

Đang lúc Nhạc Thiên câm lặng rớt nước mắt trong bụng, hệ thống ngoác mồm cười to, cửa bị gõ vang.

Nhạc Thiên bỏ sandwich lạnh xuống, mở cửa nhìn xem, là Hạ Quân.

Hình như Hạ Quân đặc biệt thích màu đen, vẫn áo sơmi đen quần đen như trước.

Hạ Quân đưa tay ra, quệt sốt salad dính bên môi Quan Nhạc Thiên, để vào miệng mình li3m một cái nói: “Thầy Quan, ăn tối cùng không?”

Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Tôi ăn rồi.”

“Nể mặt tôi chút đi mà thầy Quan, anh tốt như vậy, sao nỡ lòng nhẫn tâm từ chối lời mới nho nhỏ của một người theo đuổi mình chứ?” Hạ Quân lại cười nói.


Quan Nhạc Thiên do dự trong chốc lát, nói: “Tôi tắm rồi, không tiện ra ngoài.”

“Đến nhà tôi ăn cơm?” Hạ Quân chỉ chỉ cánh cửa phía sau hắn, trên cánh cửa đen nhánh có khắc hình vẽ ngôi sao phức tạp và bí ẩn, như hố đen muốn nuốt chửng người khác.

Đối mặt với lời mời đến một nơi xa lạ như vậy, Quan Nhạc Thiên hẳn sẽ từ chối, vì vậy cậu đáp: “Lần sau đi, hôm nay tôi ăn rồi.”

Hạ Quân duỗi một chân ra bước vào nhà Quan Nhạc Thiên, mặt hơi ghé sát vào bên tai cậu, thấp giọng nói: “Thầy Quan, đến nhà tôi ăn cơm, hay là vào nhà anh lên giường, anh chọn một trong hai đi.”

Nhạc Thiên: …không thể chọn cả hai hả?!

Cuối cùngQuan Nhạc Thiên vẫn là theo chân Hạ Quân tới nhà hắn.

Phong cách trang trí trong nhà Hạ Quân không quá khác biệt với nhà Quan Nhạc Thiên. Thiên nhiều hơn về nhân tố màu đen, ngoại trừ sàn nhà gần như là trắng đến chói mắt ra, thì sofa bàn ăn đều có màu đen. Sắc thái trắng đen rõ ràng hoàn toàn không tương xứng với khí chất không chính không tà của Hạ Quân.

Hạ Quân hỏi Quan Nhạc Thiên: “Thầy Quan, bò bít tết thì sao?”

Quan Nhạc Thiên đáp: “Sao cũng được.”

Nhạc Thiên sắp bật khóc, bò bít tết! Cậu yêu bò bít tết!


Trong sổ tiết kiệm của cậu có hơn mấy chục triệu, nhưng mà ngay cả một miếng bò bít tết cậu cũng không được ăn!

Quan Nhạc Thiên đút tay trong túi, ánh mắt chậm rãi nhìn quanh phòng khách của Hạ Quân, trong đầu của cậu đã theo bản năng lướt qua vô số vị trí và góc độ thích hợp để giết Hạ Quân.

Hạ Quân bưng bò bít tết ra, thấy Quan Nhạc Thiên đút cánh tay thon gầy trong túi, hơi co lại, gò má lạnh lùng vô cùng xinh đẹp, quay mặt sang nhìn thấy Hạ Quân thì sắc mặt đã khôi phục trở lại ôn hòa, “Nhanh thế?”

“Bán thành phẩm thôi,” Hạ Quân bưng bò bít tết lên, mỉm cười nói, “Con người tôi tương đối lười, không thích lãng phí quá nhiều sức lực vào chuyện thừa thãi.”

Điểm này giống với cậu.

Quan Nhạc Thiên ngồi trên bàn ăn.

Bố cục của hai căn nhà giống nhau, nhà bếp theo kiểu Tây không gian mở. Quan Nhạc Thiên cầm dao nĩa, chậm rãi cắt miếng thịt bò, mặt cắt lộ ra màu hồng phấn nhạt, lửa vừa phải, Nhạc Thiên bỏ thịt bò vào trong miệng. Trong đầu bắn pháo hoa, ngon quá đi!

Hạ Quân! Tui yêu mấy người!

Động tác ăn uống của Quan Nhạc Thiên giống khi ăn sandwich nguội, to nhỏ đều đều, dao nào dao nấy cắt thịt bò thành từng miếng kích cỡ vừa vào miệng.

Hạ Quân nhìn cậu ăn vài miếng, bỗng nhiên hỏi: “Thầy Quan không sợ tôi bỏ thuốc sao?”

Tay đang cầm dao của Quan Nhạc Thiên dừng lại, giương mắt nhìn Hạ Quân, “Anh có bỏ không?”

“Bỏ,“ Hạ Quân vô tội bĩu môi, “Thuốc kích d*c.”

Quan Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Hạ tiên sinh lại đùa tôi.”

Hạ Quân híp mắt nói: “Anh đoán xem?”

Nhạc Thiên: …đoán cái đầu mấy người chứ đoán, tốt nhất là có nha.

Song lần này hiển nhiên Hạ Quân thật sự nói đùa, Nhạc Thiên chẳng cảm giác được chút hơi nóng nào, cúi thấp đầu lại bắt đầu tập trung ăn bò bít tết.

Hạ Quân nhìn thấy cậu ăn xong, đưa khăn tay, Nhạc Thiên cẩn thận lau miệng, lại theo thói quen lau bàn.

“Thầy Quan rất thích sạch sẽ.” Hạ Quân nhướng mày nói.

Nhạc Thiên “ừm” nhẹ một tiếng, “Cảm ơn đã đãi, tơi đi trước.”

Hạ Quân trực tiếp lướt qua bàn ăn kéo cánh tay của cậu lại, mỉm cười nói: “Thầy Quan, tôi mời anh ăn cơm tối, cứ đi như thế, hình như không được lễ phép lắm.”

Nhạc Thiên xoay mặt sang, mỉm cười hỏi: “Vậy ý của Hạ tiên sinh là?”

Hạ Quân nói: “Ở lại qua đêm được không?”

Nhạc Thiên nói: “Chỉ một bữa cơm, Hạ tiên sinh tính hay quá rồi.”

Hạ Quân vòng qua bàn ăn, đi tới trước mặt Quan Nhạc Thiên. Hắn hơi cao hơn Quan Nhạc Thiên một chút, môi vừa khéo chạm vào bên tai Quan Nhạc Thiên. Từ từ tới gần vành tai của Quan Nhạc Thiên, thấp giọng hỏi: “Đã lâu rồi bạn gái của thầy Quan không đến, thầy thật sự không có nhu cầu sao?”

Rất hiển nhiên, hắn vẫn luôn đang giám sát mình, Quan Nhạc Thiên hơi buồn bực. Lần trước lúc ở khách sạn, Hạ Quân nhắc đến bạn gái của cậu, sau đó Quan Nhạc Thiên đã cảm thấy không được bình thường, tại sao Hạ Quân biết “bạn gái” của cậu là ai?

Quan Nhạc Thiên quay mặt sang, vành tai cọ qua đôi môi mỏng của Hạ Quân, thấp giọng hỏi lại: “Hạ tiên sinh có hứng thú với tôi thế sao?”

“Ai bảo thầy Quan quyến rũ vậy chứ?” Một tay Hạ Quân vòng quanh vòng eo gầy gò của Quan Nhạc Thiên, cảm nhận được cơ bắp mỏng manh dưới cánh tay đang lên xuống. Lửa dục sớm đã bị con quái vật này nhen lên càng lúc càng kịch liệt, hơi dùng lực một chút, vừa hay áp sát người kia vào mình. Hạ Quân thấp giọng nói, “Không đồng ý, thì giết tôi đi.”