Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 129: 129: Thế Giới 9 Sư Tôn “chiến” Quá 7






Nhạc Thiên mở mắt thức dậy, thấy mình đang nằm nhoài trên người Huyền Kỳ, Huyền Kỳ nhắm mắt nằm, thật sự đúng là một bức tượng mỹ nam tử, cậu không giữ được mình, ngửa đầu hôn chụt chụt vào cằm Huyền Kỳ, Huyền Kỳ chậm rãi mở mắt ra, “Tu luyện?”

Nhạc Thiên trở mình xuống nằm nghiêng nhìn hắn, nhoẻn miệng cười với hắn.

Huyền Kỳ không chút kiêng dè ghé sang li3m li3m môi cậu, hai tay vừa định nắm vai Nhạc Thiên, Nhạc Thiên đã thuận thế lật người xuống giường từ bên cạnh Huyền Kỳ, cười hì hì, nói: “Sư tôn, tu luyện xong rồi.”

Huyền Kỳ quay mặt sang, trường bào màu đỏ thẫm quấn lấy làn tóc đen cùng nhau trượt xuống, nhìn Nhạc Thiên đang vui cười mà tâm tình không suy chuyển, lạnh nhạt nói: “Tu luyện cần phải kiên trì bền bỉ, không thể chỉ nói một tiếng “xong rồi” nhẹ nhàng.”

“Ăn cơm rồi luyện nữa, con đói.” Nhạc Thiên vuốt bụng nói.

Tuy rằng bữa ngày hôm qua Nhạc Thiên ăn thỏa thê, nhưng mà vẫn đã ăn rồi còn muốn ăn nữa, nhất là cái món canh ngon ơi là ngon đó, ăn rồi mà răng với mồm còn giữ mùi, giờ cậu thấy thèm thuồng vô cùng.

Huyền Kỳ không thể nào hiểu được, “Ăn quan trọng hơn cả tu luyện sao?”

Nhạc Thiên càng không thể nào hiểu được, “Sư tôn chưa từng ăn cơm?”

“Chưa từng.” Huyền Kỳ là thiên tài, trong cuộc đời của thiên tài không có từ ăn, từ khi sinh ra đã ích cốc thổ nạp, một tuổi có thể nâng kiếm, ba tuổi đã là cao thủ.

Nhạc Thiên: …lúc liên minh thiết kế nhân vật nam chính, có thể nào để ý chút yếu tố cơ bản được không, còn không thì sao không cho vừa đẻ ra đã phi thăng luôn cho rồi đi?

Nhạc Thiên mặc kệ, “Sư tôn, nếu như ngài muốn song tu với con, thì con nhất định phải ăn no rồi mới tu.”

Cưỡng ép Bách Nhạc Thiên và Bách Nhạc Thiên chủ động đó là hai trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, Huyền Kỳ suy tư một hồi, nói: “Vậy ngươi ăn đi.”

Huyền Kỳ lại định đi, nhưng bị Nhạc Thiên kéo lại, trên khuôn mặt nở nụ cười vô lại, nhưng vì nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần nên có cảm giác hoạt bát xinh xắn, “Sư tôn đi với con đi.”

“Ta phải luyện kiếm.” Huyền Kỳ cau mày, nhấc tay áo lên định hất tay Bách Nhạc Thiên ra, Nhạc Thiên nhận ra trước, nên đã nhỏm người dậy trước, “Sư tôn, nếu như ngài để con bị thương, thì con không thể song tu với ngài được.”

Tay áo đang nhấc lên của Huyền Kỳ dừng lại.

“Với cả ngài luyện kiếm không có tiến triển gì thêm, không bằng đi ăn với con, đi ăn với con cũng có thể song tu.” Nhạc Thiên dụ hắn.

Vì sự tinh tiến rất lớn của mình lúc này nên Huyền Kỳ không thể không tin lời Bách Nhạc Thiên, chỉ hơi chần chờ một chút, “Thôi được rồi.”

Văn Chiêu Dương xuống núi không có ở trong tông, Quy Nhất tông không có bất cứ thứ gì có thể ăn được, Nhạc Thiên lập tức được voi đòi tiên, kéo tay áo Huyền Kỳ năn nỉ: “Sư tôn, vậy ngài dẫn con xuống núi đi mà, từ khi con đến Quy Nhất tông dến giờ, chưa từng bước ra ngoài bước nào, ngài dẫn con đi một lần thôi, được không được không? Trở về rồi chúng ta song tu, chúng ta song tu hai ngày, à không, ba ngày cũng được.”

Huyền Kỳ thính tai động đậy, “Bốn ngày.”

Nhạc Thiên: “…” Mẹ kiếp, tên Huyền cờ hó này còn biết trả giá nữa chứ.

Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Bốn ngày thì bốn ngày.” Dù sao thì trong lúc làm cậu khóc lóc ỉ ôi đòi tạm nghỉ giữa hiệp thì Huyền Kỳ cũng chả làm được gì cậu.

Huyền Kỳ không biết Nhạc Thiên đã quyết định không giữ đúng lời hứa, lạnh nhạt nói: “Sau khi xuống núi không được lỗ m ãng.”

Nhạc Thiên ngoan ngoãn nói: “Không thành vấn đề.” Nói, rồi với nhếch miệng Huyền Kỳ, “Sư tôn hôn cái nào.”

Huyền Kỳ không hề bài xích bất cứ thứ gì liên quan đến “song tu”, rất biết nghe lời cúi người xuống hôn Nhạc Thiên một cái, “Cái này gọi là hôn?”

“Đúng đúng đúng, là một phương thức khác trong song tu, giống như ngài luyện kiếm thì có chiêu thức, song tu cũng vậy, đa dạng lắm.” Nhạc Thiên dõng dạc nói.

Huyền Kỳ gật gật đầu, trong lòng âm thầm ghi nhớ, đạo song tu phức tạp và uyên thâm hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, quan trọng là hiệu quả thật sự rất tốt.

Huyền Kỳ bấm pháp quyết, che giấu từ tướng mạo đến cả khí tức của Bách Nhạc Thiên và mình, cho dù ai nhìn thấy hai người thì cũng nghĩ chỉ là phàm nhân thông thường mà thôi.

Nhưng đương nhiên là không có phép nào che được mắt Huyền Kỳ, Bách Nhạc Thiên mà hắn thấy vẫn là dáng vẻ cũ, Nhạc Thiên biết, đòi Huyền Kỳ cũng cho mình được như vậy.


Huyền Kỳ dứt khoát cho cậu một loại pháp khí —— Thông Thiên Nhãn.

Thông Thiên Nhãn chỉ là một mảnh vụn rất mỏng, gắn vào trong mắt, Nhạc Thiên cảm giác như đang mang kính sát tròng.

“Thứ đó có thể nhìn thấu tất cả thuật pháp che giấu.” Huyền Kỳ nói.

Nhạc Thiên đắc ý, “Sư tôn, ngài có thứ gì tốt thì ngàn vạn lần đừng khách khí, cứ cho con nhiều nhiều vào.”

Huyền Kỳ lạnh lùng liếc cậu một cái, chỉ thiếu điều muốn viết câu “cho ngươi cũng phí”.

Nhạc Thiên lén lút lườm một cái trong lòng, thầm nghĩ cái tính của tên Huyền Kỳ cờ hó hơn con cờ hó này không bao giờ sụp, hứ, mấy người coi ông đây là tool man, thì ông đây cũng thế thôi.

Huyền Kỳ gọi Mang ra, so với lần trước Nhạc Thiên nhìn thấy, thì màu đỏ của Mang bây giờ dễ chịu hơn rồi, không còn đỏ thẫm dữ tợn nữa, cả hai người cùng đứng trên kiếm, sắc mặt Nhạc Thiên bỗng nhiên tái nhợt, ôm hông Huyền Kỳ run lẩy bẩy: “Sư tôn, con sợ độ cao, chúng ta có thể đi bộ xuống núi không?”

Huyền Kỳ không thèm quan tâm đ ến cậu, hơi khoát tay, Mang phóng thẳng lên trời như cơn gió lốc.

“A a a a a!!!” Nhạc Thiên không chịu nổi bắt đầu gào lên, lay hông Huyền Kỳ, trong gió điên cuồng hét lên, “Mẹ cứu con a a a a a!!!”


Huyền Kỳ nghe tiếng cậu kêu không thể nhịn được nữa, mở tay áo ra, pháp bào dài mấy thước trong giây lát, như tấm màn bao bọc Bách Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên được bọc kín trong tay áo Huyền Kỳ, như bị rơi vào trong một cái túi áo sâu lòng, tiếng gió bên tai và cả cảm giác thả rơi thật nhanh đã biến mất hết, cậu bình tĩnh lại trong nháy mắt, thậm chí còn sờ sờ cánh tay rắn chắc gần ngay trước mắt của Huyền Kỳ.

Huyền Kỳ bị cậu sờ một chút, cau mày hỏi: “Làm gì vậy?” Tuy rằng đang ở trên trời, giọng nói của hắn vẫn trầm ổn như cũ.

Nhạc Thiên lôi lý do vạn năng ra, “Song tu đó sư tôn.”

Huyền Kỳ không nói, trong lòng thầm đọc “ta yêu ngươi”.

Nhạc Thiên không biết là Huyền Kỳ coi lời bịa đạt của mình là thật, trong tâm trạng hết sức nhàm chán hết sờ lại bóp cánh tay của Huyền Kỳ, bởi vì da dẻ cơ bắp của Huyền Kỳ rất là cứng nên Huyền Kỳ không phản ứng gì.

Nhạc Thiên nghiến nghiến răng, nhào đến cắn một cái, hàm hồ không rõ hỏi: “Sư tôn, có đau không?”

“Không đau, ” Huyền Kỳ lạnh nhạt nói, “Hơi ngứa.”

Nhạc Thiên li3m một cái, “Như vậy thì sao?”

Huyền Kỳ im lặng một hồi nói: “Ngứa hơn… đó cũng là song tu?”

Nhạc Thiên sợ mình xạo riết người đàng hoàng cũng thành què, vội nói: “Không không không, con chỉ thử xem.”

Chỉ chốc lát sau, cuối cùng cũng đáp xuống đất, Huyền Kỳ thu hồi pháp bào, Nhạc Thiên bất ngờ không đứng vững, sắp ngã bịch xuống, thì được Mang vẫn chưa bị Huyền Kỳ thu hồi dùng thân kiếm đỡ.

Nhạc Thiên đứng ngay lại, cảm kích nói với Mang: “Cảm ơn nha.” Kiếm còn ngoan hơn người, hừm.

Huyền Kỳ không nói gì, thu Mang vào đan điền.

Nơi hai người đáp xuống cách trấn nhỏ khoảng chừng trăm thước, do sợ bị người khác bắt bắt gặp nên cả hai cũng chỉ bộ hành như người thường.


Huyền Kỳ chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước cao, hắn cao hơn tám xích (尺 = 1/3 m), khi bước đi mang phong thái ung dung, Nhạc Thiên bên cạnh hắn nhìn mà ruột gan ngứa ngáy, lặng lẽ thò tay nói: “Sư tôn, ngài nắm tay con đi.”

Bước chân Huyền Kỳ vẫn liên tục, liếc sang một cái, nhíu mày nói: “Song tu?”

Nhạc Thiên như chặt đinh chém sắt, “Rất có lợi.”

Huyền Kỳ đưa tay ra.

Bàn tay Huyền Kỳ rất lớn, bởi do luyện kiếm, nên chỗ khớp xương của mấy ngón tay hơi gồ lên, nắm tay hắn như là đang nắm một thanh kiếm cổ, Nhạc Thiên dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay của hắn, Huyền Kỳ y như đang vẽ hồ lô, cũng lập tức vuốt lại.

Nhạc Thiên nói: “Sư tôn, đây là “nắm tay” trong song tu.”

Huyền Kỳ “ừm” một tiếng, “Vậy một tay còn lại còn cần dắt luôn không?”

Sắc mặt Nhạc Thiên nhất thời rực rỡ năm màu, hai tay nắm hết rồi còn đi thế nào được nữa.

Huyền Kỳ thật sự là vì tu luyện mà chả ngán cái gì hết, Nhạc Thiên ho nhẹ một tiếng rồi nói, “Như vậy là được rồi, nắm chặt một chút, không cần phải chặt quá, mười ngón đan nhau là tốt nhất.”

Huyền Kỳ nghe theo, mười ngón tay quấn quít lấy nhau với Nhạc Thiên, một tay còn lại vẫn chắp sau lưng, dắt tay Nhạc Thiên vô cùng khoan thai đi về phía trấn.

Cái trấn nhỏ dưới chân Quy Nhất tông cực kỳ phồn hoa, bởi vì cách rất gần với rất nhiều tông phái, nên trên trấn cũng xuất hiện khá nhiều nhân sĩ tu chân, rất nhiều nhân sĩ tu chân không ẩn mình, mặc pháp bào, mang theo pháp khí hùng hổ đi qua đi lại trên đường phố.

Nhạc Thiên hơi ấm ức, cậu đẹp như vậy, không cho ai nhìn thấy chẳng phải là tiếc lắm sao? Lắc lắc tay Huyền Kỳ hỏi: “Sư tôn, vì sao chúng ta phải cải trang?”

Huyền Kỳ không chút do dự đáp: “Mất mặt.”

Nhạc Thiên: …à, đi dạo phố với ông đây làm mi thấy quê ha.

Nhạc Thiên nhìn xung quanh, thấy có một quán cơm có hoa văn như trên hộp cơm mà Văn Chiêu Dương từng mang cho mình, vội lay Huyền Kỳ thật mạnh, chỉ vào biển hiệu của quán cơm đó:

“Sư tôn sư tôn, con muốn ăn ở đây!”

Huyền Kỳ theo tay cậu nhìn sang, thản nhiên nói: “Đi.”

Quán cơm làm ăn nhộn nhịp, tiểu nhị bào hai người chờ một lát, đại loại là có hai bàn đã chờ trước hai người rồi, phải đợi tầm nửa canh giờ.


Nhạc Thiên có rất nhiều kiên nhẫn với chuyện ăn uống này nọ, gật đầu nói: “Được, bọn ta đứng đây đợi.” Sợ Huyền Kỳ nổi nóng, cậu nói với hắn: “Sư tôn, chúng ta tu luyện đi.” Ngón út móc móc ngón út Huyền Kỳ, Huyền Kỳ móc ngược trở lại, lấy đó làm đồng ý.

Đối với Huyền Kỳ mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn tu luyện, hắn vô cùng lạnh nhạt nắm tay Nhạc Thiên, trong lòng thầm đọc khẩu quyết, Mang trong cơ thể hết sức ôn hòa, điều đó cũng làm cho hắn cảm thấy lòng mình lặng xuống.

Còn trong mắt người ngoài, thì đó là một đôi nam tử phàm nhân đứng ngay trước cửa quán ăn ríu ra ríu rít nắm tay nắm chân nhau không buông, trấn nhỏ dòng người hỗn tạp, cũng không ai nhìn hai người quá nhiều.

Có hai tu sĩ đi qua, hai người đó cùng mặc áo bào màu xám, trên lưng áo thêu một con kỳ lân lửa, một người có khuôn mặt gầy gò trong đó bước lên hỏi tiểu nhị: “Còn chỗ không?”

Tiểu nhị thấy là tu sĩ, khúm núm đáp: “Hai vị tiên sĩ, quán nhỏ đã kín chỗ, xin chờ một chút.”

“Còn phải chờ bao lâu?”

“Nhanh thôi, trước ngài còn một bàn nữa.”

Tiểu nhị chỉ chỉ vào Huyền Kỳ và Nhạc Thiên đang nắm tay.

Vẻ mặt hai tu sĩ đó nhất thời đầy xem thường, họ là kiếm tu của Bạch Thương môn, Bạch Thương chỉ nhận nam tử, giới luật cũng vô cùng nghiêm khắc, kỵ nhất là nam tử dây dư không rõ với nhau.


Thấy Huyền Kỳ và Nhạc Thiên tình thương mến thương nắm tay nhau, mặt không khỏi lộ vẻ căm ghét, “Bọn ta muốn xếp trước bọn chúng?”

Hắn ta vừa dứt lời, Nhạc Thiên lập tức không phục nói: “Tại sao?” Huyền Kỳ trái lại vẫn rất bình tĩnh.

Người gầy tên là Phương Đới, cười lạnh một tiếng nói: “Vị huynh đài này, ngươi không nhìn xem chỗ ngươi đang đứng là chỗ nào, đến phiên ngươi nói chuyện sao?”

Vì trong trấn đông đảo tu sĩ, nên bách tính bình thường lúc nào cũng tránh tu sĩ, thi thoảng bị ức hiếp cũng chĩ nhịn.

Nhạc Thiên thầm nghĩ, tiên sư nhà mày, ông đây đang dắt kiếm tu trâu bò nhất cái giới tu chân này đấy nghĩ sao để bọn mi bắt nạt vậy, đang tính đóng cửa thả sư tôn, lại nghe sau lưng có người quát lớn: “Ỷ thế hiếp người, không xứng tu kiếm!” Một ánh kiếm màu xanh kéo tới dứt khoát quét bay hai người nọ.

Ánh kiếm màu xanh lóe qua, một bóng người bạch y đáp xuống, tóc đen búi cao dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú phóng khoáng, sắc mặt hơi cáu, chắp tay nói với Nhạc Thiên và Huyền Kỳ: “Xin lỗi, đã làm cho hai vị cười chê rồi, kiếm tu không phải ai cũng là mấy tên không đủ tư cách như bọn chúng.”

Lúc hắn ngẩng mặt lên thì hệ thống “ồ” một tiếng.

Nhạc Thiên: “Đây là ai vậy?”

Hệ thống: “Đỗ Cửu Trọng.”

Nhạc Thiên: …à hiểu, người quen cũ của Bách Nhạc Thiên.

Kiếm tu bạch y Đỗ Cửu Trọng trước mặt này là tấm sắt mà lúc trước Bách Nhạc Thiên đá trúng, mặc dù Bách Nhạc Thiên không có năng lực gì, nhưng lại ưa cái thói hống hách lộng hành, giữa đường nảy sinh xung đột với tu sĩ, một lời không hợp lập tức cho hộ vệ mình đi đánh người ta.

Đỗ Cửu Trọng thì ghét ghét ác như cừu, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, bèn đập cho Bách Nhạc Thiên một trận, may là có Mục Sở Ngọc xuất hiện cứu Bách Nhạc Thiên, không thì Bách Nhạc Thiên không chết cũng tàn.

Nhạc Thiên rất bình tĩnh, dù sao thì Đỗ Cửu Trọng cũng không nhìn ra cậu là Bách Nhạc Thiên, hơn nữa cậu dắt Huyền Kỳ, không có gì phải sợ.

Nhạc Thiên đang bận suy nghĩ về Đỗ Cửu Trọng, còn Huyền Kỳ thì vốn không để ý đến người ngoài, Đỗ Cửu Trọng nói xong, nhất thời không được ai đáp lại, lúng túng hỏi: “Hai vị là định dùng bữa sao? Nếu không thì để ta mời bữa này cho, bù đắp lại cho hai vị.”

Nhạc Thiên nói: “Ờm, được.”

Đỗ Cửu Trọng móc một nén bạc quăng ra, Nhạc Thiên nhận bạc, còn chưa kịp nói “ngươi có thể biến rồi”, thì từ trên trời hơn mười vị tu sĩ áo bào màu tro “xoạt xoạt xoạt” giáng xuống, trên lưng có cùng một hoa văn kỳ lân lửa, khí thế ngang tàng vây lấy Đỗ Cửu Trọng.

Xem ra là không thể tránh khỏi một trận ác chiến, một vài phàm nhân đang ngồi ăn trong quán sợ đến vội vàng bỏ chạy, trốn đi ra, tránh bị ngộ thương.

Nhạc Thiên: Có đánh lộn để coi kìa hú hú.

Cuối cùng Huyền Kỳ cũng mở miệng, quay mặt sang hỏi tiểu nhị đang run lẩy bà lẩy bẩy: “Có chỗ trống chưa?”

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ gật gật đầu.

Huyền Kỳ trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác nắm tay dắt Nhạc Thiên đi vào trong, Nhạc Thiên bước một bước quay đầu ba lần, nói: “Sư tôn sư tôn, xem xong rồi hẳn ăn.”

Huyền Kỳ nắm tay cậu đi lên lầu, lạnh nhạt nói: “Vừa ăn vừa xem.”

Mắt Nhạc Thiên sáng rực lên, ý kiến hay! Không hổ là Huyền cờ hó nhà mình!

 

------oOo------