Vinh Quang [ESPORT]

Chương 99: Vua đi rừng thế hệ mới của FTW




Thời gian đạt được fisrt kill trong khi đấu đơn ngắn nhất là 40 giây

Đây là kỷ lục Close sáng lập.

Login được mười giây, đầu tiên là giết lính, khi lên cấp lập tức giết địch.

Đây là một pha đặc sắc trong thi đấu thế giới, gây chấn động giới Vinh Quang khắp thế giới

Trùng hợp thay, lúc đó Close cũng sử dụng đạo tặc bóng đêm và đối thủ cũng dùng tiên thuật sĩ

Giống như Vệ Kiêu và Nguyệt Dạ bây giờ

Theo lý thuyết thì ở giai đoạn đầu đạo tặc bóng đêm hoàn toàn có thể giết được tiên thuật sĩ.

Trước khi có được chiêu cuối thì tiên thuật sĩ khá yếu, dù là kỹ năng hay tốc độ di chuyển thậm chí lượng máu và khả năng phòng ngự đều thua đạo tặc bóng đêm

Nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp luôn có ý tưởng với tướng mà họ yêu thích

Nguyệt Dạ là đại diện cho tiên thuật sĩ trong giới Vinh Quang nước Hoa, cậu hiểu rõ điểm mạnh điểm yếu của chức nghiệp này nhất.

Ban đầu cậu sẽ thao tác tỉ mỉ và cận thận để tránh bi giết.

Đáng tiếc hôm nay Quiet không chịu làm người!

Vừa vào trận, lực chèn ép của đạo tặc bóng đêm đỏ thẫm tràn ngập toàn bộ hẻm núi

Khi lính ra trận, đạo tặc bóng đêm xuất đao, Nguyệt Dạ cảm thấy được cái gì đấy, tiếc là mọi động tác của cậu đều bị nắm rõ!

Trận đấu bắt đầu chưa đến một phút mà đã giao tranh thì hơi quá rồi, nhưng chỉ một giây đồng hồ do dự này thôi cậu đã mất cơ hội chạy trốn, bị đạo tặc bóng đêm thổi bay sinh mệnh.

Có người phản ứng lại: [Đù, đây có phải Quiet không vậy? Sợ là Close đánh hộ đấy!]

[Một trận đấu giải trí mà dụ được Close chơi á?]

[Ai biết được, phòng livestream của Nguyệt Dạ hiện tại rất nổi, có khi là để quảng bá cho đội đấy]

Lượng người xem nhiều, nhiều thành phần khó chịu cũng xuất hiện.

Nhưng bình luận không ảnh hưởng đến trận đấu, chém giết trong game đã đến hồi gay cấn

Việc Vệ Kiêu chỉ cần 1 phút để lấy được first kill đã kích thích đến Nguyệt Dạ.

Phòng livestream để góc nhìn của Nguyệt Dạ, mọi người không biết hướng đi của đạo tặc bóng đêm như thế nào.

Khác hẳn với góc nhìn thứ ba khi xem thi đấu, bọn họ không biết ưu thế toàn cục, nhưng lại có thêm cảm giác nhập tâm vào trận đấu.

Cảm giác này mạnh mẽ đến mức có thể mình đang ở trong hẻm núi, mình chính là tiên thuật sĩ, và cũng bị uy hiểm bởi lưỡi đao đỏ thẫm của đạo tặc bóng đêm.

First kill sau 1 phút làm Nguyệt Dạ càng thêm cẩn thận.

Cậu rất hiểu Vệ Kiêu, vô số lần solo đã làm cậu hiểu được tên này hung ác thế nào.

Nhưng hôm nay Vệ Kiêu khác những lần trước, không chỉ hung ác, mà còn điên cuồng.

Nguyệt Dạ vừa hồi sinh lập tức đề phòng đạo tặc bóng đêm, thề phải bảo toàn tính mạng trước khi lên cấp 6.

Một khi được cấp 6, chiêu cuối của tiên thuật sĩ có thể làm cậu lật ngược tình thế.

Nhưng Vệ Kiêu cũng hiểu được điều này, cậu liên tục áp bức tiên thuật sĩ, buộc người kia phải chọn.

Hoặc là dâng mạng, hoặc là từ bỏ lính.

Bị đánh chết sẽ bị tổn thất kinh tế lớn, nhưng bỏ binh lại không thể lên cấp được.

Vinh Quang là trò chơi xem trọng ‘tiền’, khi đấu không chịu tích lũy thì chỉ có nước bị treo lên đánh.

Cho dù là Close thì cũng không thể dùng 3000 vàng đánh chết đối thủ 8000.

Không có tiền không thể lên cấp, cho dùng kĩ thuật có tốt thế nào thì cũng không làm được trò trống gì.

Nguyệt Dạ bị đạo tặc bóng đêm hung ác đẩy vào tình thế này.

Vệ Kiêu không giải trí chút nào, từ khi bắt đầu đã nghiêm túc, khắp người phát ra khí thế phải đánh chết.

Nguyệt Dạ thích sự nghiêm túc này, nhưng mà………

Hoàn toàn bị chèn ép không có sức phản kháng như thế này uất ức quá!

Không phải thao tác không tốt, cũng không phải gặp lỗi lầm gì, đơn giản là đối thủ không cho mình cơ hội.

Khi bắt đầu Nguyệt Dạ chỉ do dự một giây đồng hồ thôi lại làm Vệ Kiêu cướp được cơ hội không cho cậu thở dốc.

Cuối cùng cũng lên được cấp 6, khán giả xem góc nhìn của Nguyệt Dạ thở phào.

[Chiêu cuối! Nguyệt thần mau dùng chiêu cuối chạy đi]

[Đạo tặc bóng đêm xong rồi! Bây giờ có hồ quang cũng vô dụng thôi, chiêu cuối của tiên thuật sĩ có thể kháng 80% sát thương]

[Đúng vậy, cho dù 8 đạo hồ quang có đập vào mặt Nguyệt thần, thì chỉ cần Nguyệt thần dùng chiêu cuối thì hồ quang cũng chỉ là muỗi]

[Nếu là 9 đạo thì sao……]

[Hừ, khắp thế giới chỉ có mỗi thiên tài trăm năm khó gặp Close làm được thôi!]

[Mọi người đều biết, 9 đạo hồ quang là thứ mà nhà sản xuất còn chưa nghĩ đến cơ]

[Chỉ có Close làm được thôi]

[Cho dù Quiet kế thừa Close thì cũng không thể…….]

[Đuỵt!]



Khi khán giả bận thảo luận nhiệt tình, phân tích tình huống, hứng thú suy đoán

—— Bọn họ có thể nhẹ nhõm như vậy vì Nguyệt Dạ cuối cùng cũng phản kích.

Tiên thuật sĩ khi có chiêu cuối không giống ban đầu, khắc chế hoàn toàn hồ quang của đạo tặc bóng đêm.

Chiêu cuối ‘Cưỡi mây’ của tiên thuật sĩ khó thao tác, một khi sử dụng thì tiền lời lớn, sát thương lớn, lại còn miễn 80% sát thương của đối thủ.

Như thế nghĩa là gì?

Nếu 8 đạo hồ quang có 1 vạn điểm sát thương thì tiên thuật sĩ chỉ chịu 2000 điểm.

Hơn nữa, chỉ số phòng ngự của tiên thuật sĩ, riêng máu cũng đã 3000 điểm rồi.

Bình thường 8 đạo hồ quang có thể giết được ba tiên thuật sĩ thì bây giờ không giết nổi một tiên thuật sĩ cưỡi mây.

Cho nên đạo tặc bóng đêm không có cách nào so chiêu cuối với tiên thuật sĩ được.

Đường nhiên để làm được vậy cũng khó, không phải ai cũng có thể cưỡi mây, và cũng phải ai cũng tạo được hồ quang.

Kẻ mạnh quyết đấu, quan trọng ở chi tiết.

Một khi hai người đều hết sức chăm chú, nắm chắc từng chi tiết một, thì mới có thể dùng thực lực để đánh.

Nếu đạo tặc bóng đêm có thể tạo ra 9 đạo hồ quang, thì chỉ số sát thương sẽ lên tới 20 000.

Dù tiên thuật sĩ có thể kháng 80% sát thương thì vẫn chết.

Tất cả mọi người đều cho rằng 9 đạo hồ quang là chuyên môn của Close.

Nhưng có lúc quan điểm của nhiều người không phải là chân tướng.

Khi hẻm núi bị che phủ bởi ánh sáng hồ quang, mọi người trợn mắt há mồm.

Nguyệt Dạ nhìn chằm chằm vào màn hình thông báo tử vong, trong mắt cháy lên ngọn lửa hừng hừng.

Tiên thuật sĩ ngã xuống.

Máu yên lặng rơi xuống từ áo choàng đỏ thẫm của đạo tặc bóng đêm, thân ảnh hắc ám biến mất.

Tháp thủy tinh màu xanh sụp đổ.

Nguyệt Dạ thua.

Toàn bộ phòng trực tiếp câm nín.

Khán giả theo dõi từ góc nhìn của Nguyệt Dạ bị sốc.

Không phải ai cũng có cơ hội thấy 9 đạo hồ quang trong hẻm núi.

Chưa nói gì đến việc Close rất ít dùng đạo tặc bóng đêm, kể cả lúc thi đấu chính thức.

Góc nhìn thứ 3 và góc nhìn của tuyển thủ khác nhau.

Cái đầu thì chỉ biết hò hét ầm ĩ, cái sau lại kinh tâm động phách.

Bọn họ cảm nhận được áp lực của Nguyệt Dạ, cảm nhận được cảm giác bất lực của Nguyệt Dạ, cũng cảm nhận chênh lệch hai bên.

Thậm chí cảm nhận được cảm giác thất bại.

Cho nên bọn họ không phải là Nguyệt Dạ.

Đối mặt với cảm giác áp bách, người thường sẽ lui bước, tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu lại bị kích thích khơi dậy nhiệt huyết, ngón tay sẽ run lên, hai mắt hừng hừng, quyết tâm trả thù!

Không chịu thua là tố chất cơ bản của tuyển thủ hàng đầu.

Bình luận náo động ——

[Mạnh quá, chắc chắn đây là Close]

[Đến mức này luôn à, chỉ một trận đấu giải trí mà cũng phải để đội trưởng đánh?]

[Ha ha, FTW giỏi thật đấy, thêm 30 vạn lại kéo được Close lên sân khấu à?]

[Làm sao có thể được, Close nói mình không tham gia rồi]

[Thế mày có tin Quiet làm được 9 đạo hồ quang không?]

[Không tin]

[Không tin +1]

[Không tin + ∞]

Đứng nói khán giả, toàn bộ phòng huấn luyện của FTW cũng không một tiếng động.

Từ khi bắt đầu, Bạch Tài, Ninh Triết Hàm, và Việt Văn Nhạc đều dừng hết việc thò đầu sang xem.

Phòng livestream nhìn thấy góc nhìn của Nguyệt Dạ, bọn họ lại xem từ góc nhìn của Vệ Kiêu.

Nếu nói góc nhìn của Nguyệt Dạ là bị áp chế, bị nhằm vào, bị đè ra đất đánh.

Thì phía Vệ Kiêu lại trái ngược.

Áp chế, bức bách, mạnh mẽ đánh lén.

Hóa ra góc nhìn của “Close” lại khiến da đầu người ta tê dại thế này!

Đúng vậy……



Tất cả đồng đội ở FTW theo dõi Vệ Kiêu thi đấu đều cảm thấy đây không phải Quiet mà là Close.

Ngồi ở đây là Quiet, nhưng người ở trong hẻm núi là Close.

Bạch Tài xem xong da gà da vịt thi nhau trồi lên.

Cậu ta sớm biết Vệ Kiêu rất hiểu Close, biết cậu rất giỏi bắt chước Close, biết khi Vệ Kiêu si mê nhất chính là một Close khác.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Quiet hoàn toàn vứt đi bản ngã, trở thành Close.

Anh Cải không hổ danh người trà trộn với tin nhảm, cậu ta quá hiểu tính tình của anti-fan

Ngay khi Vệ Kiêu có ý đồ dùng hồ quang, cậu ta quay video, ghi lại toàn bộ thao tác này.

Nếu không ai nghi ngờ thì tốt

Nếu có người nghi ngờ thì quang video vào mặt tên đó!

Để bọn họ nhìn rõ——

Không phải Close.

Là Quiet!

Đấu trường này bày ra đã lâu, mỗi người chỉ được thua một lần

Nguyệt Dạ đánh tan vô số người, cuối cùng Vệ Kiêu lại nhận lấy

Toàn trường lặng như tờ

Khiêu chiến gì chứ?

Khiêu chiến không phải là để thử thách bản thân ư!

Thắng đấu trường, thắng 60 vạn, khóe miệng Vệ Kiêu không thay đổi chút nào.

Cậu rời phòng, tiếp tục đánh server quốc tế.

Trên mạng đã bùng nổ từ lâu, các loại âm mưu ùn ùn hiện lên.

[Ủa, nếu biết Close tham gia thì ai dám chơi lại]

[Nói là góp thêm 30 vạn, thật ra là muốn hết đúng không]

[Chậc chậc chậc, FTW càng lúc càng low, đội trưởng Mạc nhà người ta chưa nói là không cho Close tham gia, đâu cần phải làm như thế]

[Thôi đi, đội trưởng Mạc tâm cơ có kém gì, dùng 30 vạn mua được một phòng livestream nổi như thế, phí hợp tác của RR năm nay chắc cao lên trời là cái chắc]

[Không hổ là phú nhị đại thâm niên, tư bản quá]

Bạch Tài không muốn nhìn thấy Vệ Kiêu bị người ta chửi bới như thế, gửi video cho Hạng Lục.

Hạng Lục cũng đã trích camera trong phòng huấn luyện, camera quay cũng khá rõ, nhưng khong bằng video quay khoảng cách gần của Bạch Tài.

[Làm tốt lắm!]

Hạng Lục đăng cả hai video lên official website, rửa sạch hiềm nghi.

Không có ai đánh thay.

Chỉ có thế hệ vua đi rừng mới của FTW —— Quiet!

Hạng Lục cũng gửi video của Bạch Tài cho Lục Phong.

Lục Phong ngồi trước máy tính, xem đi xem lại đoạn video chỉ dài 1 phút này

Video này quay từ phía sau, góc nhìn rất tốt, có thể nhìn rõ màn hình máy tính, lại có thể nhìn thấy Vệ Kiêu biểu tình chăm chú nhìn chằm chằm vào máy tính.

Tóc đen của thiếu niên hơi rối, khuôn mặt trắng nõn bị ánh sáng hồ quang phản chiếu lên, đôi mắt đen như thể bị bao phủ bởi một tầng sương mù, ngăn cách hẻm núi rực sáng và nội tâm vắng lặng.

Không lâu trước đây, Vệ Kiêu khi quấn lấy hắn solo có hỏi: “Đội trưởng, khi nào em mới tạo được 9 đạo hồ quang vậy?”

Lục Phong không nhớ lúc đó mình nói gì, hắn chỉ nhớ rõ Vệ Kiêu ngồi lên đùi hắn, cong đôi mắt nhìn hắn: “Em chắc chắn sẽ làm được, bởi vì trên thế giới này chỉ có em và anh là một đôi trời sinh”

Lục Phong ngả ra phía sau tựa vào ghế, hắn nới lỏng cổ áo, giảm bớt cảm giác đè nén này.

Hắn muốn nhìn thấy 9 đạo hồ quang của Vệ Kiêu hơn ai hết.

Nhưng không phải như vậy.

Hắn muốn thấy Vệ Kiêu, xán lán, không kiêng nể gì, không chút khúc mắc.

Vệ Kiêu chơi ở server quốc tế tới 6 giờ sáng.

Thông báo tin nhắn riêng vang lên, kèm theo nhắc nhở từ khu thi đấu mạnh nhất.

Vệ Kiêu mở ra xem, thấy ID Marshal.

Theo giờ Bắc Mỹ, hiện tại là 6 giờ chiều.

Nguyên Trạch: [Chín đạo hồ quang, được đấy bạn nhỏ]

Vệ Kiêu không có tâm tình nói chuyện với ai

Nguyên Trạch lại nhắn thêm: [Ganh đua như vậy là muốn đá văng đội trưởng của mình để tham gia đấu đơn à?]

Lời này giống như lưỡi dao đâm vào lòng Vệ Kiêu, khơi dậy tất cả cảm giác không cam lòng cậu nhìn xuống một ngày một đêm.

Vệ Kiêu: [Cút]

Nguyên Trạch là kiểu lão súc sinh co được dãn được: [Nghe lời nào, năm nay để cơ hội cho Close, chờ năm sau anh đây chơi với bé]