Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 88: Giằng co




Trương Xương Ung chưa biết Chương Hàm và Trương Kỳ đã từng gặp qua đương kim Thiên Tử, nghe Thái phu nhân không nặng không nhẹ bổ xuống một tin tức như vậy, rốt cuộc không thể duy trì được sắc mặt gượng cười. Cũng may Vương phu nhân thấy mặt mày hắn sượng trân mới nói tránh đi: “Tuy trước đây Du nhi và Hàm nhi dọn đến nhà cũ Trương gia trụ qua một thời gian, gia cụ bài trí cũng thêm vào một ít đồ mới, nhưng chỗ đó dù sao đã nhiều năm không chỉnh đốn qua, hơn nữa khoảng cách đến Ứng Thiên phủ nha có chút xa. Nếu Nhị cô lão gia không ngại, Cố gia vừa lúc có một tiểu viện cách phố Đông gần hơn một chút, không bằng dọn tới đó ở, mỗi ngày điểm danh ở phủ nha cũng tiện lợi hơn.”

Nghe Vương phu nhân nói nhà cũ của Trương gia ở không tiện, Trương Kỳ còn tưởng Vương phu nhân muốn mời Trương Xương Ung đến ở trong Hầu phủ, đôi bàn tay giấu trong tay áo không khỏi nắm chặt thành quyền, mãi đến khi nghe được câu cuối cùng cô nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Còn Chương Hàm đã sớm biết Thái phu nhân không thích Trương Xương Ung, Vương phu nhân là tức nhi được lòng bà mẫu nhất tất nhiên không đến mức mua chuyện vào thân. Quả nhiên, khi Vương phu nhân nói ra câu cuối cùng, nàng thấy vẻ mặt Trương Xương Ung khó coi dị thường.

Trương Xương Ung nếu được sống nhờ ở Hầu phủ một thời gian, lan truyền ra ngoài tất nhiên nói là Thái phu nhân coi trọng tế tử, dĩ nhiên 'nước lên thì thuyền lên', các cấp trên đồng liêu và cấp dưới ở Ứng Thiên phủ nha cũng không dám khinh thường hắn. Nhưng nếu đến ở một trong sản nghiệp của Cố gia, vậy lời đồn có thể biến thành Trương Xương Ung ngay cả sản nghiệp cũng đặt mua không nổi, bằng cách nào cũng phải tựa nhờ vào hào quang của mẫu gia vong thê!

Chính như Chương Hàm sở liệu, Trương Xương Ung lập tức cố mỉm cười nói: “Ý tốt của Nhị cữu thái thái lòng ta lãnh, nhà cũ bên kia đích thực phải tu sửa, nhưng ta đã cho người đi thuê một tòa nhà tam tiến ở phố Đông, gia cụ trang trí đầy đủ, lập tức có thể dọn qua. Lần này người mang theo vào kinh không nhiều lắm, vừa vặn đều có thể an trí.” . ngôn tình hoàn

“Vậy là tốt rồi.”

Thái phu nhân hơi gật đầu, hỏi thêm vài câu về việc Trương Xương Ung nhậm chức ở nha môn, sau đó lộ ra vài phần mệt mỏi. Vương phu nhân bồi bà mẫu ra gặp khách liền biết ý bèn cười nói: “Nhị cô lão gia, hiện giờ thân thể nương không bằng như trước, Viện sử Thái Y Viện đích thân tới xem bịnh còn phân phó, thời gian gặp khách không thể quá dài. Nghĩ đến Nhị cô lão gia cũng là tân quan, sự vụ ở nha môn không tiện rời đi quá lâu, vậy mời sớm chút trở về, khi nào rảnh lại qua đây cũng giống nhau thôi.”

Nghe lệnh đuổi khách như vậy, Trương Xương Ung vốn chuẩn bị nửa ngày muốn nói về việc cầu hôn tộc nữ Cố thị để tục huyền, lập tức lại bị chặn ở cổ họng. Cho dù cực kỳ không cam lòng, nhưng hắn nhiều năm chưa từng hồi kinh, không dám đắc tội với Cố gia hiện giờ thanh thế đang lên, chỉ phải liên thanh đồng ý. Nhưng khi đứng lên cáo lui, hắn vẫn không khỏi nhìn thoáng qua Chương Hàm và Trương Kỳ.

- - -- Bản thân mình tốt xấu gì cũng là phụ thân, hai con nhóc này cho dù muốn ngốc tại Cố gia cũng không thể ngay cả một đoạn đường mà cũng không tiễn đấy chứ?

Chương Hàm nhìn thoáng qua Trương Kỳ, cô nàng lập tức minh bạch, mở miệng hỏi ý Thái phu nhân: “Lão tổ tông, con và Hàm muội muội đưa cha ra cửa được không ạ?”

Thái phu nhân thấy trong miệng ngoại tôn nữ nói ra lời này nhưng ánh mắt lại có chút mơ hồ, liếc qua Chương Hàm tuy buông xuống mí mắt nhìn không ra hỉ nộ nhưng hai tay đều cầm chặt lấy nhau, bà tức khắc nhớ đến hai tỷ muội ở trước mặt khóc lóc kể lể hành động lời nói thường ngày của Trương Xương Ung, vì thế Thái phu nhân gần như không cần suy nghĩ đáp: “Phụ thân của con hiện giờ đã được điều nhiệm ở kinh thành, nếu muốn gặp thì lúc nào gặp chẳng được? Nhưng còn lão bà tử ta đây hiện giờ đi đường không thể không lưu ý, chỉ cần gặp hòn đá nhỏ cũng có thể vấp ngã, các con nhẫn tâm ném lại lão bà tử này để ta tự mình trở về?”

Nghe Thái phu nhân cười như không cười mà nói kiểu này, cho dù Trương Xương Ung tức giận đến thất khiếu bốc khói nhưng trong miệng không thể không nói: “Nhạc mẫu đại nhân thân thể quan trọng, vẫn nên để Du nhi và Hàm nhi đưa ngài hồi Ninh An Các, tế tử tự mình trở ra là được.”

“Vậy cha đi đường cẩn thận!”

“Dưỡng phụ đi thong thả.”

Thấy Trương Kỳ và Chương Hàm một trái một phải đỡ Thái phu nhân, cũng không ngẩng đầu lên chỉ quăng ra một câu hời hợt như vậy liền biến mất sau cửa, Trương Xương Ung không khỏi tức giận đến gan đau. Nhưng thấy Vương phu nhân mỉm cười nói để mình đưa hắn một đoạn, hắn chỉ có thể miễn cưỡng không hiện cảm xúc này trên mặt. Chờ đến khi lên xe ngựa ra khỏi cửa hông phía Đông của Cố gia, hắn rốt cuộc nhịn không được hung hăng vỗ một cái xuống băng ghế oán hận mắng: “Khinh người quá đáng!”

Biên tập bởi Bà Còm ở Wattpad

Nhưng Trương Kỳ không chút nào cho rằng các nàng khinh người quá đáng. Chờ đến khi đỡ Thái phu nhân trở về Ninh An Các chính phòng, lại bồi nói chuyện một hồi, trở về dãy phòng phía Đông cô nàng liền nhịn không được lôi kéo Chương Hàm: “Hôm nay vừa thấy rõ ràng là cha đang cố nén không nổi giận. Chúng ta đã đuổi được ông ta đi kỳ này, nhưng dù sao ông ta cũng là phụ thân ta. Chỉ sợ nếu lỡ ông ta vì vinh hoa phú quý mà lôi ta ra bán, cho dù lão tổ tông có thương ta nhưng cũng là chuyện ngoài tầm tay với!”

“Đừng nói là tỷ, lúc nãy hắn cố ý nhắc tới bảo chúng ta không được bôi nhọ thanh danh Trương gia, chỉ sợ phần lớn là hướng về phía ta. Trước đó hắn đánh bàn tính xấu xa như vậy chỉ sợ còn nắm trong tay thứ gì...” Chương Hàm vừa mới nghĩ đến, khi nàng từ Quy Đức phủ dọn đến biệt viện của Trương gia đã làm không ít đồ mới, tất cả y phục cũ đều lưu lại Quy Đức phủ nha, trong đó còn có không ít đồ tùy thân, nhịn không được hít một hơi thật sâu, “Tuy phụ mẫu huynh đệ đều an toàn, nhưng dù sao cũng vì duyên cớ là dưỡng nữ của Trương gia nên lúc này mới khiến người biết tới. Phụ huynh đi theo Triệu Vương, mẫu đệ theo Triệu Vương Phi chuyển nhà đến Bảo Định phủ, không cần bị người bài bố tất nhiên là tốt, nhưng nếu hắn bại hoại thanh danh của ta...”

Trương Kỳ đột nhiên bật ra một câu: “Hay là chúng ta cũng bóc trần luôn việc này!”

Vừa dứt lời, Trương Kỳ chỉ cảm thấy trên đầu bị người không nhẹ không nặng phát cho một cái, thế mà loại phẫn nộ lo được lo mất vừa rồi giống như bị đánh tan. Thấy Chương Hàm oán trách nhìn mình chằm chằm, lúc này Trương Kỳ mới cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, ta chỉ là khó thở...”

“Về sau có lẽ ta không thể giống như hiện tại lúc nào cũng ở bên cạnh tỷ, tỷ phải nhớ kỹ, mặc kệ khi nào đều không thể rối loạn một tấc vuông.” Cảnh báo xong, Chương Hàm mới nhàn nhạt nói, “Ta so với tỷ càng hận hắn hơn, nhưng nếu bức hắn nóng nảy thì loại hành động 'cá chết lưới rách' vừa rồi tỷ mới nói ra, có lẽ hắn sẽ là người đầu tiên sử dụng. Hơn nữa, dù sao hắn cũng là cha tỷ, nếu hắn thật sự thân bại danh liệt, tỷ là nữ nhi thì đi đến nơi nào đều sẽ bị người xem nhẹ! Hiện giờ cách duy nhất là phải tìm cách nắm được nhược điểm của hắn, làm hắn lâm vào tình trạng 'ném chuột sợ vỡ đồ', vậy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Chứ còn muốn lôi nhau ra xé rách mặt là kế sách tệ hại nhất!”

Đương nhiên lý tưởng nhất là đuổi được Trương Xương Ung ra khỏi kinh thành!

“Nhưng làm thế nào để khiến ông ta 'ném chuột sợ vỡ đồ'?”

Thấy Trương Kỳ khẩn trương đến cực điểm, Chương Hàm khẽ cười nói: “Việc này ta sẽ nghĩ cách. Tuy nhiên, trước mắt chuyện quan trọng nhất là phải tìm cách lộ ra tình trạng yếu ớt của tỷ. Trương Xương Ung là người coi trọng tiền đồ, không chừng hắn nghe nói hiện giờ Hoàng Thượng đang tuyển phi cho hoàng tử hoàng tôn bèn động não muốn dùng tỷ để bò lên trên. Cho nên trước tiên phải đánh mất phần si tâm vọng tưởng này của hắn.”

Trương Kỳ nghe vậy đôi mắt dần dần sáng ngời, nhưng Chương Hàm lại không giải thích mà chỉ lên tiếng gọi Phương Thảo đi kêu Ninh Hương và Anh Thảo tiến vào. Không bao lâu, hai nha hoàn liền vào phòng. Đến kinh thành chưa tới nửa năm, Phương Thảo và Bích Nhân thân hình vốn suy dinh dưỡng thì nay đã đầy đặn hơn, trong khi đó Anh Thảo và Ninh Hương thì trông lại tiều tụy đi. Đặc biệt nghe xong hôm nay Trương Xương Ung tiến đến thỉnh an Thái phu nhân, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ kinh sợ giấu không được.

“Sự tình hôm nay các ngươi đã biết. Tỷ tỷ và ta đã được Thái phu nhân lên tiếng giữ lại ở Hầu phủ. Nhưng người nhà các ngươi chắc hẳn đều đi theo lên kinh thành, tóm lại cũng phải về thăm. Các ngươi hầu hạ tỷ tỷ suốt khoảng thời gian qua, chuyện nhỏ về thăm gia đình thì đương nhiên tỷ tỷ sẽ cho phép.” Chương Hàm cố ý nhìn thoáng qua Anh Thảo, thấy nha đầu này cắn chặt môi sắc mặt trắng bệch, nàng nói tiếp, “Cho nên, tỷ tỷ và ta sẽ hồi bẩm Thái phu nhân, đến lúc đó cho các ngươi thay phiên nhau trở về gặp lại người nhà.”

Ninh Hương xưa nay thiếu kiên nhẫn, lúc này nhịn không được quỳ xuống: “Đại tiểu thư, Hàm cô nương, hai vị muốn nô tỳ nói điều gì thì khi trở về gặp lão gia nô tỳ liền bẩm báo giống y như vậy. Tuyệt đối không dám nhiều lời một chữ.”

Anh Thảo thấy Ninh Hương đoạt trước phần nói chuyện của mình cũng vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ đều nghe theo Đại tiểu thư và Hàm cô nương.”

“Tốt.” Chương Hàm gật đầu, sau đó liền căn dặn, “Ngoại trừ những lời lúc đầu ta phân phó các ngươi, kế tiếp có thêm vài vấn đề các ngươi hãy nghe cho kỹ. Thứ nhất, tỷ tỷ và ta trước sau đã vào cung vài lần, Thục phi nương nương và Huệ phi Kính phi nương nương đều rất yêu thích tỷ tỷ, thậm chí nghe nói đã từng có ý tuyển thành phi cho hoàng tử.”

Anh Thảo và Ninh Hương không biết đây có phải là lời nói suông của Chương Hàm hay không, nhưng kiến thức qua đủ loại thủ đoạn của Chương Hàm từ sau khi nhập kinh, hai người hoàn toàn bị thu phục, đương nhiên cuống quít gật đầu thưa vâng. Chương Hàm mới nói tiếp: “Thứ hai, lúc trước Hoàng Thượng có đề cập qua, hôn sự của hoàng tử hoàng tôn sẽ bắt đầu tuyển từ gia đình trong sạch, không nhất thiết phải chọn quan lại thế gia. Tuy nhiên, từ khi tỷ tỷ tới kinh thành đã được Thái y chẩn trị qua, nói là khi còn nhỏ sức khỏe quá kém nên khó mang hài tử, Thái phu nhân cũng vì thế đã than thở thời vận tỷ tỷ không tốt.”

“Cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất. Thái phu nhân một lần nói lỡ đã thốt lên, tính tình tỷ tỷ quá mức nhu nhược, nếu gả đến nhà khác mà gặp phải bà mẫu hà khắc bắt bẻ, vậy vị trí tức phụ này thật sự khó làm.”

Nói tới đây, thấy Anh Thảo và Ninh Hương đều ngây ngốc, Chương Hàm nhàn nhạt hướng dẫn: “Các ngươi chỉ cần sau khi trở về cứ một mực chắc chắn sau khi vào kinh tỷ tỷ và ta đều không mấy ưa thích các ngươi, suýt chút nữa đã đuổi các ngươi đi, vậy thì lão gia tất nhiên sẽ đối với các ngươi khoan dung hơn một ít. Những lời này lão gia mà hỏi thì các ngươi cứ đáp, không ngại làm ra vẻ do dự một ít hoặc không xác định một ít, nên bẩm báo như thế nào thì các ngươi chắc hẳn đã rõ ràng.”

Chương Hàm nói chậm lại: “Nhớ trước đây Trương gia ở Quy Đức phủ nha chiếm một diện tích thật lớn, có biết bao nhiêu hạ nhân các ngươi hẳn rất rõ ràng, vậy mà lần này lão gia vào kinh chỉ tìm một tòa nhà tam tiến là đã có thể an trí xong hết mọi người mà vẫn còn dư dả, các ngươi có thể đoán ra người được mang đến ít bao nhiêu. Lão gia đối xử với hạ nhân xưa nay không dung tình, chỉ cần các ngươi có thể toàn tâm toàn ý, tương lai tỷ tỷ xuất giá chẳng những sẽ mang theo các ngươi là nha hoàn hồi môn, ngay cả người nhà các ngươi cũng không phải không thể từ Trương gia lấy theo.”

Lúc trước đi đưa tiễn Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong và phụ mẫu huynh đệ của Chương Hàm, Anh Thảo Ninh Hương rành mạch nhìn thấy Cố Minh vô cùng thân thiết chăm sóc Trương Kỳ, trong lòng đều loáng thoáng có chút hiểu ra. Nghĩ đến nếu như Trương Kỳ thật sự có thể như nguyện gả đến Cố gia, bọn họ có thể triệt để an ổn, tai họa ngầm Tống mụ mụ lưu lại cũng có thể tiêu trừ, hai người lập tức lại một lần nữa song song dập đầu. Mãi đến khi hai người họ rời phòng, Trương Kỳ vẫn luôn chăm chú nhìn Chương Hàm gõ các nha hoàn rốt cuộc phục hồi tinh thần.

Còn không đợi Trương Kỳ mở miệng, Chương Hàm liền nói từng câu từng chữ: “Cho dù cha tỷ cố ý bán nữ cầu vinh, cũng phải xem có thể qua được ải Cố gia này mà không bị trở ngại hay không! Hơn nữa tỷ lại không phải nổi tiếng về sắc đẹp, dùng tỷ để nịnh bợ quan trên càng khỏi nói tới. Nếu hiện giờ hắn đang sợ Cố gia xa cách hắn, lựa chọn tốt nhất dĩ nhiên là hắn đem gả tỷ cho công tử Cố gia. Nếu Tam biểu ca vẫn là Uy Ninh Hầu, mối hôn sự này hắn tất nhiên xua tỷ vào như xua vịt, nhưng cũng may Tam biểu ca đã bị đoạt tước. Còn lại Tứ biểu ca là đích tử, bất luận nhìn thế nào thì cũng rất xứng đôi với tỷ. Chỉ cần khiến Trương Xương Ung nảy sinh ý nghĩ này, vậy thì chuyện của tỷ liền có thể giải quyết dễ dàng!”