Edited by Bà Còm in Wattpad
Cố phu nhân qua đời vào ngày mười hai tháng bảy, người của phủ Uy Ninh Hầu và phủ Võ Ninh Hầu phải đến ngày hai mươi bốn tháng bảy mới tới Quy Đức phủ nha.
Không có gì lạ vì sao bọn họ tới chậm -- phái đoàn ở Từ Châu nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lên đường ngay, nhưng vào mùa này Hoàng Hà thường dâng lũ ngập lụt đường xá không thể lưu thông, vì thế chỉ có thể đi đường vòng qua Tô Châu rồi mới tới Quy Đức, đoạn đường này đã làm trì hoãn bảy ngày. Bình thường bảy ngày dĩ nhiên không tính là gì, nhưng đối với Trương gia vừa xảy ra biến động lớn, bảy ngày này có thể nói là trọng yếu vô cùng. Chương Hàm gấp rút dạy hai nha hoàn quy cách tiến thối, còn Trương Kỳ cũng được Chương Hàm chỉ điểm ngày ngày khổ học lễ nghi luyện tập viết chữ.
Chuyện này phải cám ơn tính tình bất bình thường của Trương Du, trước nay chưa bao giờ chịu viết một lá thư nào cho trưởng bối của hai nhà Hầu phủ. Nếu không trước khi đến Hầu phủ còn phải bắt chước cho xong chữ viết của Trương Du, đây chính là nhiệm vụ tuyệt đối khó hoàn thành.
Tống mụ mụ từ ngày đó như quả cầu bị đập bẹp, Trương Xương Ung được Chương Hàm thuyết phục đã đồng ý cho Trương Kỳ ở cùng một chỗ với nàng, đã mấy hôm rồi không thấy Tống mụ mụ xuất hiện.
Vào ngày người của hai nhà Hầu phủ tới nơi, Tống mụ mụ đích thân đưa đến biệt viện. Hai nhà Hầu phủ phái hai ma ma quản sự, bốn bà tử, thêm vào xa phu hộ vệ cũng khoảng mười mấy người, ngồi đầy ba chiếc xe ngựa. Khi Tống mụ mụ mang theo hai vị ma ma quản sự vào chính viện thì không thấy một bóng người chờ trong đại sảnh, tức giận đến run rẩy gọi tới chất nữ Anh Thảo lạnh giọng hỏi: “Đại tiểu thư đâu?”
“Đại tiểu thư không cảm thấy thoải mái, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Anh Thảo xưa nay sợ nhất Tống mụ mụ, đáp xong một câu liền ăn ngay đôi mắt trừng to giận dữ của mụ ta, sợ tới mức thân mình run run. Đúng lúc này, Phương Thảo đứng một bên bèn giải thích rõ ràng: “Tối hôm qua Đại tiểu thư không ngủ ngon, cơm sáng chỉ miễn cưỡng ăn được một chút. Hàm cô nương đang đỡ đi dạo cho tiêu thực thì đột nhiên Đại tiểu thư cảm thấy buồn ngủ, vì thế liền trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc này Hàm cô nương đang ở một bên chăm sóc!”
“Chuyện của Đại tiểu thư còn chờ ngươi lắm miệng!”
Tống mụ mụ nghe vậy càng khó chịu với Phương Thảo hơn, đang muốn quát tiếp thì vị ma ma mặc áo chẽn màu lục lam nhẹ nhàng hắng giọng, vẻ mặt ôn hoà nói: “Biểu tiểu thư từ nhỏ đã nhiều bệnh, hiện giờ mẫu thân lại vừa qua đời, tinh thần không thoải mái chẳng có gì lạ. Nếu thế không cần kinh động biểu tiểu thư, chúng ta vào thăm một chút là được, thỉnh an xong chờ biểu tiểu thư tỉnh rồi nói chuyện sau.”
Phương Thảo im lặng không lên tiếng, nhanh chóng thối lui đến cửa gian phòng phía Tây cúi đầu đưa tay vén rèm lên. Tống mụ mụ tuy cả người bực bội nhưng thấy hai nha hoàn khác đều cúi đầu khoanh tay đứng yên, mụ ta cũng không thể mắng mỏ gì thêm. Khi vào phòng trong, Tống mụ mụ thấy Bích Nhân cầm cây quạt lớn ngồi trên bàn đạp dưới chân giường đang phe phẩy cho Trương Kỳ dường như đã ngủ, còn Chương Hàm thì ngồi trên cẩm đôn ở đầu giường, nghiêng người dựa vào khung giường, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga.
"Trì nhi doanh chi bất như kỳ dĩ.
Sủy nhi nhuệ chi bất khả trường bảo.
Kim ngọc mãn đường, mạc chi năng thủ.
Phú quí nhi kiêu, tự di kỳ cữu.
Công thành, danh toại, thân thoái, thiên chi đạo."
(Dịch nghĩa:
Nước đổ đầy bồn, không bằng dừng lại.
Dao mài cho nhọn, không sắc được lâu.. ngôn tình hài
Vàng ngọc đầy nhà, chẳng thể giữ được.
Giàu sang kiêu căng, tự mời tai họa.
Thành công thành danh rồi nên lui thân, đấy là đạo Trời.)
Tiếng đọc sách chậm rãi truyền vào tai mọi người, cho dù Tống mụ mụ hận nhất là dáng vẻ văn nhã thanh tao này của Chương Hàm, nhưng hiện giờ đưa người tới thì dù có ngàn vạn lần bất mãn cũng đâu tiện biểu lộ ra, chỉ có thể cứng mặt đứng như khúc gỗ. Vị ma ma mặc áo xanh lam vừa vào phòng liền đứng yên không nhúc nhích, chờ Chương Hàm đọc xong một trang rồi qua trang sau, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu nói với vị ma ma đứng bên cạnh.
“Đúng là người Nhị cô thái thái mấy năm nay đã dạy dỗ ra. Lúc xưa Nhị cô thái thái luôn đọc Đạo Đức Kinh của Lão Tử, cho dù ta không biết mấy chữ cũng nghe nhiều tới mức lỗ tai chai luôn, còn có thể học thuộc lòng vài câu. Quả nhiên Nhị cô thái thái cũng dạy cho vị Hàm cô nương này.”
Vừa dứt lời, hai người thấy Chương Hàm giật mình bừng tỉnh quay đầu nhìn về phía mình, liền song song hơi nhún gối hành lễ. Chương Hàm vội vàng đứng lên bước nhanh đến trước mặt hai người, cúi đầu chào rồi thấp giọng nói: “Tỷ tỷ mới ngủ, chắc trong một lát chỉ sợ vẫn chưa tỉnh lại. Lúc trước khi tỷ tỷ không ngủ được, dưỡng mẫu thường đọc cho tỷ tỷ nghe quyển sách này, cho nên hiện giờ ta cũng thử một lần... Nhị vị ma ma mời ra bên ngoài uống trà.”
Dọc theo đường đi đầu tiên là Tống mụ mụ than tiếc với hai vị ma ma về chuyện Trịnh mụ mụ trung thành tuẫn tiết theo chủ, sau đó bi thống kể lể Đại tiểu thư Trương Du số khổ phải tang mẫu, trong quá trình thật ra có nghĩ tới nhân dịp này chửi bới đâm thọt Chương Hàm một phen. Tuy nhiên mụ ta nhận ra hai vị này một là Sở mụ mụ rất đắc lực trước mặt Thái phu nhân, một là Triệu mụ mụ thị tỳ thiếp thân của Võ Ninh Hầu phu nhân, lại không biết trước đó Cố phu nhân viết gì trong thư cho Thái phu nhân, do đó mụ ta không dám châm ngòi thổi gió, cố đè nén ngọn lửa âm ỉ trong lòng chỉ chực bùng lên. Chờ đến khi Anh Thảo và Phương Thảo dâng trà lên, mụ ta uống một ngụm liền cảm thấy hương vị không đúng, Sở mụ mụ ngồi một bên ngạc nhiên hô lên: “Trà lạnh này là...”
“Là dưỡng mẫu lúc trước dạy cho ta pha chế, nói là ở Hầu phủ thường dùng, trong đó có hạ cô thảo, cúc hoa, kim tiền thảo, la hán quả... còn có nhiều dược liệu khác, mùa hè dùng thanh nhiệt giải độc là tốt nhất. Nhị vị ma ma đi đường vất vả, uống một ít để giải khát rất tốt cho sức khỏe.”
Sở mụ mụ cười gật đầu, uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Nhớ năm đó khi Nhị cô thái thái chưa xuất giá, lão nô có phúc phận ở bên cạnh Thái phu nhân đã được thưởng thức qua, không ngờ hôm nay còn có thể nếm được hương vị ngày xưa. Nếu Thái phu nhân biết được cũng sẽ cảm thấy yên tâm, người khác không thể nào pha được ra đúng hương vị này... Làm phiền cô nương lo lắng quá rồi, chúng lão nô dù gì cũng là hạ nhân, làm sao có thể đảm đương nổi?”
“Nói gì mà hạ nhân chứ! Đối với tỷ tỷ, nhị vị ma ma giống như thân nhân đường xa lặn lội đến thăm” Chương Hàm cúi đầu nhẹ nhàng phân trần, “Chỉ là tỷ tỷ chợt mất đi người chí thân, dạo này tính tình hơi có chút biến hóa, mong hai vị ma ma có gì phật ý xin đừng trách móc... Từ nhỏ tỷ tỷ đã yếu ớt, cho dù ngay giữa hè như vậy mà trong phòng không dám dùng băng, trà lạnh cũng không dám uống. Tỷ tỷ vốn đã vất vả hơn so với người khác, ai ngờ còn phải hứng chịu tin dữ đả kích như thế...”
“Ôi trời, biểu tiểu thư thật sự mệnh khổ!”
Triệu mụ mụ vừa cảm thán vừa dùng khăn chậm chậm khóe mắt, Sở mụ mụ cũng đầy mặt bi thương, Tống mụ mụ thấy vậy phải làm ra bộ dáng thích hợp nhưng trong lòng ngầm nghiến răng nghiến lợi. Chương Hàm chẳng thèm liếc mụ ta một cái, cố ý dẫn dắt để Sở mụ mụ và Triệu mụ mụ kể lại chuyện xưa của Cố phu nhân, mỗi khi xúc động đều rơi lệ khiến hai người cảm thán không ngừng. Ngồi xuống nói một hồi đã qua hai khắc, bên trong truyền ra thanh âm của Bích Nhân.
“Cô nương, Đại tiểu thư đã tỉnh!”
Chương Hàm vội vàng đứng dậy cáo lỗi rồi vào trong. Thấy Anh Thảo và Phương Thảo đều theo nàng đi vào, Triệu mụ mụ bèn cười nói với Tống mụ mụ: “Rốt cuộc một người là nữ nhi thân sinh của Nhị cô thái thái, một người là do Nhị cô thái thái một tay dạy dỗ, thế nhưng lại thân thiết đến mức như vậy. Ngay cả hai vị tiểu thư trong Đông phủ chúng ta cũng không được thân cận giống như hai nàng.”
Tống mụ mụ sớm nghe Cố phu nhân kể: Sau khi Đại ca Uy Ninh Hầu Cố Trường Hưng qua đời, bởi vì không có đích tử nên phủ Uy Ninh Hầu phải để Tam thiếu gia là thứ xuất lên tập tước, đích Đại tiểu thư của phủ Uy Ninh Hầu không thèm đếm xỉa đến Tam thiếu gia, xem hắn và thứ muội giống như kẻ thù. Triệu ma ma là người của phủ Võ Ninh Hầu, đương nhiên vui vẻ chế giễu. Loại đề tài này bình thường Tống mụ mụ vốn đã không muốn dính vào, nhất là hiện giờ mụ ta đâu muốn khen Chương Hàm để làm chuyện 'dệt hoa trên gấm', vì thế chỉ miễn cưỡng rặn ra nụ cười nói lấp lửng: “Biết người biết mặt không biết lòng, các tiểu thư đã lớn nên có ý tưởng khác nhau là đương nhiên.”
Sở mụ mụ hắng giọng một cái, Triệu mụ mụ giống như tự hối đã nói lỡ lời không hề lên tiếng nữa, lúc này Sở mụ mụ mới tiếp tục an tĩnh ngồi dùng trà. Mãi đến khi Chương Hàm lại lần nữa mang theo các nha hoàn ra mời hai người họ đi vào, Sở mụ mụ là người đầu tiên đứng dậy. Đoàn người đi theo Chương Hàm vào phòng trong, thấy một thiếu nữ tinh thần uể oải đang dựa nghiêng trên giường. Sở mụ mụ nhìn chăm chú quan sát một lát, phát hiện thiếu nữ mặt mày mệt mỏi ánh mắt cũng chẳng nhìn bọn họ, Sở mụ mụ không khỏi hơi nhíu mày nhưng vẫn quy củ nhún gối hành lễ.
“Biểu tiểu thư, hai người lão nô phụng mệnh Thái phu nhân tới thăm Nhị cô thái thái và biểu tiểu thư, lại không ngờ...” Sở mụ mụ thoáng ngừng lại một chút, thấy Trương Du nằm trên giường không có phản ứng gì mới thấp giọng nói tiếp, “Trước khi khởi hành Thái phu nhân đã từng dặn dò, phân phó hai người lão nô đón Nhị cô thái thái và biểu tiểu thư đến kinh thành. Hiện giờ Nhị cô thái thái đã mất, tang lễ cũng đã xong, hai người lão nô sau khi thương lượng với Nhị cô lão gia, cảm thấy nên phụng bồi biểu tiểu thư hồi kinh là đúng đắn nhất.”
“Ta không đi...” Trương Du đột nhiên lật mình xoay người vào trong, không thèm để ý tới ánh mắt Tống mụ mụ giống như kim châm ở sau lưng, nức nở nói, “Nương không còn nữa, chỗ nào ta cũng không đi. Ta muốn ở lại Quy Đức phủ bên cạnh nương...”
Chương Hàm cuống quít ngồi xuống bên mép giường, nhỏ nhẹ vỗ về khuyên giải một phen, khó khăn lắm mới khiến Trương Du nín khóc. Sở mụ mụ và Triệu mụ mụ liếc nhau, không khỏi cảm thấy coi bộ rất khó giải quyết. Một lát sau, Chương Hàm đứng dậy tới giải thích với hai vị ma ma.
“Tính tình tỷ tỷ luôn nóng nảy, lần này gặp phải biến cố quá lớn nên tính tình cũng có chút thay đổi, cứ mỗi lần nhớ tới dưỡng mẫu liền rơi lệ không ngừng, chỉ trong mấy ngày mà đã khóc khô cả nước mắt. Mới vừa rồi đều là những lời hờn dỗi trong lúc thương tâm, xin hai vị ma ma không cần để trong lòng.” Chương Hàm xoay người nhìn về phía Trương Du vẫn đang nằm xoay lưng ra ngoài, thở dài nói tiếp, “Hơn nữa, thời tiết đang quá nóng bức, lúc này khởi hành cũng không tránh khỏi tỷ tỷ không cam tâm. Xin hai vị ma ma có thể chờ thêm mấy ngày, để tỷ tỷ ổn định tâm tình rồi lại bàn.”
“Đúng là nên như vậy.” Sở mụ mụ gật đầu, lôi kéo Triệu mụ mụ đồng loạt hành lễ cáo lui.
Tống mụ mụ cũng đi theo ra khỏi viện, lúc gần đi còn dùng ánh mắt âm ngoan nhìn nàng. Chương Hàm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền về lại mép giường ngồi xuống, đuổi hết các nha hoàn ra ngoài rồi nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Kỳ.
“Ngồi lên thôi, người đi hết rồi.”
Khi đó Trương Kỳ mới xoay người lại, một bàn tay đè chặt lên ngực, hồi lâu mới nắm lấy tay Chương Hàm: “Cũng may là có muội, bằng không ta thật không biết phải làm thế nào ứng phó bọn họ!”
“Không biết cách ứng phó thì phải ráng học! Chờ lên kinh thành còn sẽ gặp mặt càng nhiều người hơn. Cho dù ta chống chế là tính tình của tỷ bị biến đổi lớn, nhưng tỷ cũng đâu thể nào cứ mãi nhốt mình trong phòng.”
“Mà nè, sao muội lại dạy ta nói như vậy, phụ thân mà biết ta không chịu về kinh, Tống mụ mụ lại đâm thọt thêm vài câu, ông ta nhất định sẽ nổi giận đùng đùng!”
Chương Hàm cười khẩy một tiếng giễu cợt, nhàn nhạt nói: “Tuy là gấp không chờ nổi muốn mưu tính tiền đồ, nhưng ông ta cũng đâu phải ngốc tử. Nếu nữ nhi ruột thịt vừa thấy ngoại tổ mẫu phái người tới đón liền không nói hai lời cuốn gói theo ngay, chưa nói đến việc không có hiếu đạo với vong mẫu, lan truyền ra ngoài thì người làm phụ thân như ông ta thế nào cũng bị thiên hạ dèm pha. Còn về phần Tống mụ mụ, ngược lại ta thật hy vọng mụ ta đến trước mặt lão gia bàn lộng thị phi... Tỷ đừng lo lắng quá nhiều, thêm được mấy ngày thì tỷ có thêm thời gian học thuộc những gì ta dạy cho tỷ, trên đường còn phải luyện tập lễ nghi cho thật thành thục. Khi tới kinh thành, chúng ta không thể nào phạm phải nửa điểm sai lầm.”