Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 67: Hôn sự




Trong Đông thứ gian chính phòng của Ninh An Các, giờ cơm trưa đã dần dần trôi qua hồi lâu, trên mặt Thái phu nhân lộ ra vẻ bất an rõ ràng. Đột nhiên bà nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện một hồi, sau đó thấy Cố Ngọc tự mình bưng một khay gỗ hoàng dương vào phòng, phía sau là Vương phu nhân.

“Lão tổ tông, nghe nói ngài không thấy ngon miệng nên không muốn ăn cơm trưa? Con tự mình làm món canh đậu hủ phỉ thúy, ngài nếm thử đi ạ!”

Mặc dù không có tâm trạng ăn uống, nhưng Cố Ngọc chịu khó nấu nướng tự mình đưa tới như vậy, Thái phu nhân cũng không thể không cho một chút mặt mũi. Thấy tôn nữ tự mình dọn xong bàn ăn trên kháng giường, Thái phu nhân tùy tiện dùng muỗng nhỏ múc mấy thìa cho vào miệng rồi buông xuống. Thấy tình cảnh như vậy, Cố Ngọc không tránh được liếc mắt nhìn Vương phu nhân một cái, lúc này Vương phu nhân mới ngồi xuống kháng giường.

“Dường như nương đang lo lắng không yên?”

“Du nhi và Hàm nhi vào cung lâu quá, đến bây giờ vẫn chưa trở về, trong lòng ta thật sự yên ổn không nổi.” Thái phu nhân thở dài, lo lắng sốt ruột nói, “Nhà chúng ta là huân thích, lúc trước Ngọc nhi cũng vậy, Đại a đầu Nhị nha đầu cũng thế, mỗi khi tiến cung đều tất nhiên ra cung trước giờ cơm trưa, hôm nay trì hoãn lâu như vậy chắc hẳn đã gặp chuyện gì. Trước mắt tuy nói tình hình tạm ổn định, nhưng có một số việc cũng khó bảo toàn, huống chi Thục Phi bẵng đi một thời gian không từ trong cung truyền tin, tại sao bỗng nhiên chỉ đơn độc triệu kiến hai tỷ muội?”

“Đúng vậy, con cũng rất tưởng nhớ Thục phi nương nương!”

Cố Ngọc nhẹ nhàng chun mũi lại nói dỗi, nhưng không đợi nàng nói câu tiếp theo liền thấy mẫu thân đưa tới một ánh mắt cảnh cáo, cô nàng nghĩ nghĩ rồi đứng dậy rón ra rón rén lui ra ngoài. Nhưng chờ ra chính phòng, Cố Ngọc có chút buồn bực vân vê góc áo, trong lòng thật không thoải mái.

Từ khi tỷ muội Trương Du và Chương Hàm tới đây, lão tổ tông liền đối với nàng không bằng như trước, ngay cả mẫu thân cũng thường xuyên giáo huấn nàng! Nhưng Trương Du đâu được gì tốt, tính tình cổ quái trầm mặc ít lời, Chương Hàm dù tốt thì cũng là người ngoài, tại sao phải tập trung mọi sự chú ý lên hai tỷ muội họ?

Cố Ngọc vừa rời đi, Lại mụ mụ và các nha hoàn cũng tự nhiên thối lui. Lúc này, Thái phu nhân do dự một lát rồi nhìn Vương phu nhân nói: “Thục phi cùng Huệ phi và Kính phi vào hôm Trừ tịch lĩnh mệnh tuyển phi cho các hoàng tử hoàng tôn, đây là củ khoai lang nóng phỏng tay. Hiện giờ đột nhiên tuyên triệu tỷ muội hai đứa vào cung khiến ai cũng sẽ theo chiều hướng đó mà suy nghĩ, ta có thể nào không lo lắng? Hơn nữa... có tin tức nói Tần Vương phi cố ý cầu thú Hàm nhi cho Lạc Xuyên Quận vương.”

Việc này Vương phu nhân cũng biết, cũng có thể đoán được ác ý của vị Tần Vương phi kia. Nhưng thân mẫu của Tần Vương mất sớm, trong hậu cung Tần Vương phi không có người chống lưng, cho dù sở hữu bản lĩnh thật lớn cũng khó có thể gây ra được sóng gió làm theo ý bà ta. Hơn nữa, Vương phu nhân cũng không quá tình nguyện đồng ý mối hôn sự trước đó Thái phu nhân đề ra, lúc này nhịn không được mở miệng nói: “Việc này đâu phải cứ muốn là có thể được Lễ Bộ chấp nhận, huống chi trong cung còn có Thục phi nương nương cùng Huệ phi và Kính phi, rốt cuộc đây mới chỉ là tin đồn mà thôi. Cho dù là Tần Vương phi cũng không có khả năng nắm trong tay hôn nhân đại sự như vậy.”

“Có một số việc con không rõ.”

Thái phu nhân hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không giải thích rõ ràng. Đông Cung trữ quân tuy đã định nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều chịu phục đều xem trọng. Mà ngay cả chịu phục xem trọng, các thân vương phong phiên ở phía Bắc đều là trên tuyến đầu đối kháng Mông Cổ Thát Tử, cho nên ngoài việc tranh đấu với nhau cũng có một phần như cây liền cành. Phụ huynh Chương Hàm ở dưới trướng Triệu Vương, hiện giờ Hoàng đế rõ ràng cố ý tuyển chọn thân gia xuất thân bình thường cho hoàng tử sắp phong phiên, tính tình thông tuệ và cương liệt của Chương Hàm đã được Thiên tử và không ít người biết đến, hiển nhiên chính là một lựa chọn không tồi -- có thể làm Hoàng đế yên tâm là tốt nhất.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của Lại mụ mụ: “Thái phu nhân, biểu tiểu thư và Hàm cô nương đã trở lại!”

Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, lúc này mới cảm giác được có chút đói bụng. Khay canh đậu hủ phỉ thúy trên kháng giường vẫn chưa dọn đi, bà cứ thế mà tiếp tục ăn. Vương phu nhân sợ canh lạnh không tốt cho dạ dày vội đứng lên khuyên can: “Đã nguội rồi, hãy để Ngọc nhi đến phòng bếp nấu cho ngài một chén khác.”

“Không cần, vừa đủ độ ấm, lúc nãy quá nóng cũng khó có thể cho vào miệng.”

Thái phu nhân một hơi ăn hơn phân nửa chén rồi dùng khăn lau miệng. Chờ chén đũa thu dọn xong xuôi, Trương Kỳ và Chương Hàm một trước một sau vào phòng. Thái phu nhân cười ngăn cản hai tỷ muội hành lễ, lôi kéo hai người ngồi bên cạnh, lúc này mới quan tâm hỏi: “Có chuyện gì mà một chuyến vào cung lại lâu như thế mới về, chắc là đói lả rồi?”

“Lão tổ tông, hôm nay Thục phi nương nương giữ lại dùng cơm.” Trương Kỳ chủ động giải thích một câu, thấy Thái phu nhân và Vương phu nhân đều ngạc nhiên sững người, cô nàng nhìn thoáng qua Chương Hàm, thấy Chương Hàm gật đầu cổ vũ bèn lấy lại bình tĩnh nói, “Hôm nay chúng con vừa mới đến Trường Ninh Cung bái kiến Thục phi nương nương, chỉ chốc lát sau Huệ phi nương nương và Kính phi nương nương cũng đến, đang nói chuyện thì Hoàng Thượng tới nữa. Trước khi Hoàng Thượng rời đi nói để chúng con dùng cơm trưa rồi hãy trở về, cho nên Huệ phi nương nương và Kính phi nương nương cáo từ. Sau đó Thục phi nương nương liền giữ chúng con dùng cơm trưa, không ngờ Tri Vương và Triệu Vương Thế tử cũng tới.”

Một tràng liên tiếp nói không ra trọng điểm khiến Thái phu nhân nghe được phải nhíu mày, mà Vương phu nhân cũng không hiểu ngô khoai gì. May mắn Thái phu nhân biết còn có Chương Hàm, đợi lát nữa hỏi lại cũng không sao, bèn cười nói: “Trong cung lưu lại dùng cơm xưa nay đều chỉ có thể dùng lửng dạ. Thôi vậy đi, kêu phòng bếp nhỏ làm cho các con chút điểm tâm.”

“Thật sự không cần đâu ạ!” Trương Kỳ vội vàng đứng lên khuyên can, “Lão tổ tông, tuy nói lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng hôm nay trên bàn cơm Triệu Vương Thế tử ăn ngấu nghiến; nhìn Thế tử ăn như vậy, mọi người bỗng nhiên cũng thấy ngon miệng hơn nên đều ăn uống tận tình, vì thế lúc này chúng con thật là no.”

Vương phu nhân thấy Thái phu nhân đưa mắt ra hiệu, ngẫm nghĩ một chút liền đứng dậy cười nói: “Tuy nói như thế nhưng lão tổ tông trưa nay vì hai đứa không trở về nên luôn lo lắng, vẫn chưa ăn cơm. Ta đi phòng bếp phân phó làm vài món thanh đạm.”

Thấy Vương phu nhân vừa đi, không đợi Thái phu nhân đặt câu hỏi, Chương Hàm liền lời ít ý nhiều thuật lại tất cả sự tình phát sinh hôm nay, ngay cả Huệ phi thổ lộ vụ Tần Vương phi tính kế cũng không ngoại lệ. Rốt cuộc Cố Thục Phi là nữ nhi ruột thịt của Thái phu nhân, nàng có muốn giấu giếm chuyện gì cũng không được. Thái phu nhân nghe Hoàng đế đột nhiên giá lâm, Kính phi không e dè chỉ trích Tần Vương phi, sau đó Hoàng đế bảo Thục phi lưu các nàng dùng cơm, không bao lâu Tri Vương Trần Dung và Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu cùng nhau trở về, tất cả mọi người đều dùng cơm trưa với nhau, lại nghe được Trần Thiện Chiêu nói về thời gian Triệu Vương khởi hành, Thái phu nhân nhịn không được trái lo phải nghĩ một phen, đến cuối cùng thầm kết luận chuyện hôm nay càng thêm xác minh những gì mình băn khoăn lúc nãy.

Nghĩ đến đây, Thái phu nhân nói: “Hàm nhi, phụ huynh con lần này điều nhập vào đội hộ vệ của Triệu Vương, theo Triệu Vương chinh chiến tận Liêu Đông nơi khổ hàn, rốt cuộc lại phải có một thời gian không cùng con gặp mặt. Như vậy đi, con hãy mời phụ huynh qua phủ một chuyến, để ta và Nhị cữu mẫu con cũng gặp một lần. Ta muốn thành thật cảm ơn Chương gia đã dạy dỗ ra một nữ nhi 'huệ chất lan tâm', đã giúp Cố gia hóa giải được nguy nan lần này.”

Chương Hàm nghe Thái phu nhân nói vậy lắp bắp kinh hãi. Vội vàng uốn gối quỳ xuống: “Thái phu nhân ngàn vạn lần xin đừng nói như vậy, nếu không nhờ dưỡng mẫu thì sợ rằng đến nay tiểu nữ chỉ là một nữ tử dốt đặc cán mai; mà nếu không phải Thái phu nhân phái người tương tiếp, tiểu nữ và phụ huynh lần này sợ cũng khó có thể gặp nhau. Trước đó tiểu nữ chỉ cả gan làm một chút chuyện nhỏ không đáng nói đến, đã vậy còn làm trái với sự phân phó của ngài, sao dám để ngài nói một tiếng 'tạ'? Huống hồ, cha huynh là ngoại nam, chỉ sợ có nhiều bất tiện.”

“Đứa bé ngoan, đến bây giờ mà con còn khiêm tốn như vậy. Con giúp Cố gia chuyện lớn đến thế, ta đương nhiên phải cảm ơn Chương gia. Hơn nữa, dù sao ta sống ngu ngốc đã được một bó tuổi rồi, gặp phụ huynh con một lần cũng rất nên.” Thái phu nhân cười đỡ Chương Hàm lên, sau đó lại nhìn Trương Kỳ nói, “Hơn nữa, tỷ tỷ con trước nay cũng chưa thấy qua phụ huynh con, sợ là cũng thật sự tò mò. Nếu hai mươi sáu tháng giêng đã phải khởi quân, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hãy xem phụ huynh con có rảnh thì ngày mai hai mươi mốt tháng giêng mời họ đến đây nhé!”

Nếu không phải hôm nay nghe được tiếng gió trong cung, Chương Hàm vốn nghĩ mẫu thân và đệ đệ đã được Triệu Phá Quân thuận lợi đón tới kinh thành, hay là nói cha huynh cầu Triệu Vương một ân điển để đem gia quyến chuyển đến đất phong của Triệu Vương, nàng cũng có thể đi theo một nhà đoàn viên. Nhưng hôm nay nếu đã biết vụ tính kế của Tần Vương phi, nàng không thể đem hết tiền đặt cược trên người Triệu Vương. Mặc dù Kính phi ở trước mặt Hoàng đế 'đâm thủng lớp giấy cửa sổ' kia, nhưng nếu lỡ phủ Triệu Vương có ý muốn lợi dụng cha huynh để ép nàng đồng ý vào phủ Tần Vương làm nội ứng thì sao? Vậy thì mẫu đệ lại bị nắm trong tay họ ở Bảo Định phủ xa xôi!

Nghĩ tới nghĩ lui, Chương Hàm nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nếu đã như thế, tiểu nữ nghe theo Thái phu nhân. Buổi chiều tiểu nữ sẽ truyền tin cho phụ thân và Đại ca.”

Thái phu nhân lúc này mới lộ ra tươi cười, chợt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bóng mềm của Chương Hàm nói: “Từ trước ta đã nói qua, ta vẫn luôn muốn con trở thành người Cố gia nhưng con vẫn cứ khách khí. Sau này hãy theo Du nhi kêu ta một tiếng lão tổ tông là được, suốt ngày cứ kêu 'Thái phu nhân' mãi, vừa quá cung kính lại thiếu thân cận.”

“Chuyện này...” Thấy Thái phu nhân bày ra vẻ mặt kiên trì, Chương Hàm không thể không nhẹ giọng mở miệng kêu một tiếng 'Lão tổ tông'. Chỉ là, lúc Thái phu nhân ôm nàng vào lòng giống như ôm Trương Kỳ, trong lòng nàng lại dấy lên một loại cảm giác bất an.

Là nàng cảm giác sai rồi, hay vẫn là trong lời nói của Thái phu nhân xác thật có ý nghĩa khác?

Rất cám ơn ghé nhà bacom2 ở [email protected]

Hành trình đã gần đến, trong phủ Triệu Vương từ trên xuống dưới đều đang sửa sang lại hành trang. Triệu Vương muốn mang theo thứ Tam tử Đông An Quận vương Trần Thiện Gia và đích Tứ tử Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ đi Liêu Đông trước, còn Triệu Vương Phi sẽ mang theo thứ Nhị tử Hoài Nhu Quận vương Trần Thiện Ân hồi Bảo Định phủ, Thế tử Trần Thiện Chiêu thì trước sau như một lưu lại kinh thành. Triệu Vương Phi vừa tự mình chuẩn bị khôi giáp quân bào và nhuyễn giáp cho Triệu Vương xong thì bên ngoài thông báo Thế tử đã trở lại.

Chỉ chốc lát sau, Trần Thiện Chiêu liền vào phòng. Cho dù mẫu tử một hai năm mới có thể đoàn tụ một lần, thế nhưng vào kinh mấy ngày nay, vô số sự tình đủ loại cứ ùn ùn kéo đến không dứt, cơ hội có thể ngồi xuống nói chuyện ít đến đáng thương. Hiện giờ sắp phải đi, Triệu Vương Phi bảo Trần Thiện Chiêu tiến đến, quan sát trưởng tử một hồi lâu đột nhiên cầm thật chặt tay hắn.

“Mẫu thân...”

“Chiêu nhi, con ở kinh thành lâu như vậy, có nhìn trúng cô nương nào chưa?”

Thấy Trần Thiện Chiêu nghe vậy cực kỳ kinh ngạc lập tức mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm, Triệu Vương Phi chậm rãi buông lỏng tay ra, chợt cười khổ: “Năm đó con mới mười hai tuổi mà đã bắt buộc rời xa phụ mẫu đơn độc đến kinh thành, nhiều năm như vậy không những không oán than hối hận, lại còn giúp phụ vương con làm rất nhiều chuyện. Nhưng bây giờ hôn nhân đại sự của con lại nằm trong tay người khác, mỗi khi ta nghĩ tới liền cảm thấy lòng không dễ chịu. Nếu con nhìn trúng cô nương nào thì hãy nói với ta, cho dù hao tổn tâm trí ta cũng sẽ cùng phụ vương con nghĩ cách, dùng hết toàn lực thúc đẩy mối hôn sự cho con.”

“Mẫu thân không cần nói như vậy.” Trần Thiện Chiêu chậm rãi quỳ xuống, thanh thản tự tại nói, “Làm con cái phải vì phụ mẫu phân ưu, đây vốn là chuyện đương nhiên. Còn về phần hôn nhân đại sự, nếu có thì coi như con may mắn, không được chính là số mệnh. Một khi Hoàng gia gia đã lên tiếng như vậy, chi bằng mẫu thân thượng biểu, chọn cho con một Thế tử phi từ nhà quan lại dưới ngũ phẩm. Như thế đối với phụ vương cũng tối, đối với con cũng tốt.”

Hắn ở kinh thành lâu như vậy, gặp qua vô số nữ nhân, thậm chí còn có không ít thiên kim thế gia nghe đồn hắn là con mọt sách, cố ý ở trước mặt hắn khoe khoang mỹ mạo và tài học. Nhưng mấy nữ nhân này đều phụ thuộc vào gia tộc, những cái gọi là kiến thức to lớn cũng chỉ là 'học đến đâu dùng đến đó' từ phụ huynh trưởng bối lấy tới. Hơn nữa, hắn lẻ loi một mình trong kinh, quan hệ thông gia với thê tộc mà rắc rối khó gỡ thì phiền toái cực kỳ, còn không bằng chọn một nhà vô cùng đơn giản là được. Đương nhiên, tốt nhất tìm được cô nương nào có thể đừng kéo chân sau của hắn!

Nghĩ đến đây, trước mắt hắn đột nhiên hiện ra một bóng người...

Nghe nhi tử tuổi còn trẻ lại nghĩ sâu như vậy, Triệu Vương Phi xưa nay cứng cỏi chỉ cảm thấy trong lòng giống như dao cắt. Thật lâu sau, bà đột nhiên duỗi tay qua ôm gọn nhi tử vào trong lòng ngực, lại không nói thêm một chữ nào.

Thân là người hoàng gia, đây đều là số mệnh phải chịu!