Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 63: Cả nhà đoàn viên




Triệu Vương Phi nói được làm được, mấy ngày sau quả nhiên mượn dịp trưởng nữ sắp cập kê, phái người đưa thiệp mời các vị tiểu thư Cố gia đến phủ Triệu Vương, tuy bỏ qua Trương Kỳ còn giữ tang nhưng lại mời Chương Hàm. Thái phu nhân nghe Công chúa Gia Hưng đề cập đến vụ ước định trước đó, tự tay viết một phong thư thay Chương Hàm từ chối. Đợi mấy ngày nữa một trận tuyết lớn qua đi, Tần Vương phi lại đưa thiếp mời một đám thiên kim nhà huân quý đến phủ thưởng tuyết, Thái phu nhân liền 'thuận lý thành chương' thay Chương Hàm từ chối lời mời một lần nữa, lấy lý do có tang không tiện xuất đầu lộ diện.

Đã từ chối Triệu Vương Phi, hiện giờ từ chối Tần Vương phi thì cũng theo lẽ thường mà thôi!

Dù ban đầu màn xử án kia đương sự đều giữ kín như bưng, nhưng rốt cuộc loại trường hợp này vẫn không thể giấu được lâu. Có không ít người nhìn thấy Tần Vương phi và Triệu Vương Phi không biết vì chuyện gì mà chia tay có vẻ không vui, hơn nữa lại áp giải đi một nha hoàn, các Vương phi Công chúa khác mặc dù ở bên ngoài không biết tình hình cụ thể, nhưng sau khi nghe kể lại những gì người khác thấy được bèn hăng hái ngầm suy đoán với nhau. Khi người nói về chuyện này càng nhiều thì vụ chùa Long Phúc lúc trước dĩ nhiên cũng có người lôi ra, bỗng dưng lời đồn đãi sau lưng được lan truyền rôm rả vô cùng.

- - -- Đường đường là Tần Vương phủ mà nhiều lần bắt nạt một dân nữ bé nhỏ không đáng kể, thủ đoạn quá vụng về!

Tuy sau đó Tần Vương phi Vi thị hung hăng chất vấn Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông, khổ nỗi nha đầu truyền lời chỉ nhớ rõ gã sai vặt, ngoài ra cái gì cũng không biết; mà gã sai vặt kia bị người phát hiện "té" chết trong giếng nước của Vương phủ, Trần Thiện Thông liều chết không nhận, việc này rốt cuộc tra không nổi. Vi thị đến trước mặt Tần Vương tố cáo, kết quả lại bị Tần Vương không kiên nhẫn đổ trách nhiệm trở về, rốt cuộc hóa ra lỗi sai đều do Vi thị nhận lãnh.

Vào ngày Trừ tịch, giữa trưa trong cung tổ chức tiệc đoàn viên, một đám hoàng tử hoàng tôn ở phía trước xu nịnh Hoàng đế, phía sau Cố Thục Phi cùng vài vị phi tần địa vị cao mở gia yến chiêu đãi một đoàn vương phi công chúa, Tần Vương phi lợi dụng men rượu mở miệng: “Hiện giờ các hoàng tôn đều đã tới tuổi nên tìm hôn phối, vậy mà khó biết cô nương nhà ai thích hợp, tất cả chúng ta đều phải đích thân tự chọn xem nhà nào tương xứng, thật không biết phải bận rộn bao lâu. Thục phi nương nương và các vị nương nương dù sao vẫn luôn ở kinh thành, nếu có thể giúp chúng ta ghé mắt một chút thì tốt quá.”

Tần Vương phi vừa mở miệng bèn khiến các vương phi nghĩ đến trong phủ chính mình còn một đống lớn nhi tử thứ xuất, lại còn thế tử chưa thành hôn. Mặc dù chư vị vương phi xưa nay không thích hùa theo Tần Vương phi, nhưng đề tài này cũng khơi mào mọi người tốp năm tốp ba bàn luận, hoặc thật hoặc giả mà than thở vài câu. Cố Thục Phi tuy tạm nắm quyền lục cung nhưng chưa bao giờ nhúng tay vào loại chuyện phiền toái này, ngay cả hôn sự của nhi tử thân sinh Tri Vương Trần Dung bà cũng chưa từng đề qua đôi câu vài lời ở trước mặt Hoàng đế; vì thế chỉ cười cười nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu là nhà bá tánh bình thường, loại chuyện này đương nhiên là mẫu thân chọn lựa, tổ mẫu xem lại. Nhưng hôn sự của các hoàng tôn tuy nói là gia sự nhưng cũng là quốc sự, đâu tới phiên hạng nữ lưu chúng ta lỗ mãng xen vào.”

Lời này vừa nói ra, phía dưới bỗng dưng lặng ngắt như tờ. Triệu Vương Phi vẫn luôn không góp chuyện hơi mỉm cười, thấy Tần Vương phi bị sượng trân, bà nâng lên chén rượu nhấp môi. Đúng lúc này, Triêu Vung phi đột nhiên nghe sau lưng cách đó không xa truyền đến một thanh âm nhàn nhạt. Cho dù xưa nay số lần nghe thấy thanh âm này không nhiều lắm, bà vẫn bị thất thần một lát rồi lập tức buông xuống chén rượu.

“Gia sự hay quốc sự đều là chuyện thiên hạ. Nếu trong nhà không lo được thì làm sao có thể lo được cho thiên hạ?”

Nghe tiếng mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Hoàng đế một thân yến phục xa xa đi tới, mọi người đồng loạt cuống quít đứng lên rời chỗ hành lễ. Thậm chí có vài Vương phi lễ nghi không đủ thành thạo, khi vội vàng đặt chén rượu xuống phát ra tiếng vang, hồi lâu loạt tiếng vang đó mới toàn bộ biến mất. Cố Thục Phi và Huệ Phi Kính Phi cũng rời chỗ đứng dậy, tiến ra đằng trước quỳ xuống hành lễ.

“Phía trước bọn nam tử đã kính rượu xong, trẫm buồn chán nên tới bên này nhìn xem.”

Hoàng đế tuy đã sáu mươi nhưng vẫn còn nhanh nhẹn, cho dù trên trán vết nhăn cực kỳ rõ ràng nhưng tinh thần lại thật sự minh mẫn. Ánh mắt ngài đảo qua một lượt mọi người phía dưới, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua, từ xa đã nghe các ngươi đang nghị luận hôn sự của hậu bối. Nhớ trước đây thời điểm các ngươi thành hôn dường như vẫn gần ngay trước mắt, không thể ngờ được hiện giờ đã đến phiên các hoàng tôn. Trẫm nhớ rõ, Tần Vương Thế tử trước đó đã thành hôn, hình như là người đầu tiên cũng là duy nhất trong đám hoàng tôn thành thân, hiện giờ còn chưa có nhi nữ?”

Cố Thục Phi thấy người khác cũng không dám trả lời bèn cười đáp: “Hoàng Thượng nói không sai, Tần Vương Thế tử đúng là đầu năm trước mới thành hôn, hiện giờ chưa có nhi tử nối dõi.”

“Trí nhớ của trẫm xem ra vẫn không tồi.” Ánh mắt Hoàng đế nhìn lướt qua Tần Vương phi Vi thị, thấy Nhị tức nhi không hề dám ngẩng đầu nhìn mình, ngài liền nhàn nhạt nói, “Nếu vội vã muốn ôm tôn tử, vậy thì hãy lo hôn sự cho mấy hoàng tôn trong các vương phủ, thừa dịp lúc này các ngươi đang ở kinh thành, hãy để Lễ Bộ chọn lựa cho vài ứng cử viên rồi đệ trình Thục phi xem qua.”

Cố Thục Phi hiện giờ sợ nhất là bị ôm việc, nhưng chuyện như vậy cố tình lại đưa vào tay bà, tức khắc bà cảm thấy có phần phỏng tay. Tuy cung cung kính kính đáp ứng xong, Cố Thụ Phi vẫn thật cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng, không biết nên tuyển người...”

Hoàng đế thấy một đám vương phi đều cúi đầu, biết bọn họ tất nhiên đều đang dựng lỗ tai nghe xem mình nói gì, tươi cười trên mặt đột nhiên biến mất, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều là thiên kim thế gia, các nhà quan hệ thông gia lại muốn kết hợp với nhau, nếu hoàng tôn tuyển phi lại cứ phải từ những nhà có dòng dõi, không nói mặt khác, chỉ là số lượng cũng khó có thể tính toán. Từ nay về sau, hoàng tử công chúa hoàng tôn quận chúa, tuyển hôn không cần bắt bẻ gia thế, chỉ cần thân gia trong sạch là được, bất luận dòng dõi như thế nào!”

Phía dưới tuy yên lặng không tiếng động nhưng Hoàng đế dường như có thể nghe thấy mọi người thầm hít hà một hơi. Nghĩ đến bản thân phải hao hết một phen công phu mới vừa diệt trừ được đám khốn nạn kết bè kết cánh mưu đồ quyền to chức trọng, Hoàng đế không khỏi lộ ra một nụ cười rét căm căm, xoay người rời khỏi cũng đột nhiên như khi đến, trước đó để lại một câu: “Chính là như thế! Thục phi, nàng và Huệ Phi Kính Phi bỏ công thêm chút đi!”

Hoàng đế vừa rời khỏi, Tần Vương phi tuy cảm thấy lời nói lúc ban đầu dường như đang nhắm vào chính mình, nhưng rốt cuộc đã làm thỏa mãn tâm ý của mình, ngay lúc này không biết nên cao hứng hay nên sợ hãi. Còn các vương phi khác thì nghĩ đến đích tử nhà mình có thể phải xứng với một cô nương nhà bình thường, sắc mặt đồng loạt vô cùng khó coi, không biết có bao nhiêu ánh mắt tựa như phi tiêu phóng về phía Tần Vương phi. Mà đau đầu nhất lại là ba vị Phi đứng đầu bị Hoàng đế chính miệng điểm danh, ba người liếc nhau, cuối cùng đều trầm mặc không lên tiếng trở về chỗ ngồi.

Chỉ có các công chúa tuy ngoài ý muốn nhưng mang tâm trạng ngồi xem kịch vui. Sự tình dính dáng đến tranh giành ngôi vị hoàng đế dù sao cũng là chuyện của các nam nhân, hôn sự cho nhi nữ của các công chúa không đến mức nhất định phải xem môn hộ thế nào. Đặc biệt là các công chúa tuổi tác còn nhỏ cỡ như Công chúa Gia Hưng, nhịn không được ghé tai thì thầm với các công chúa có giao tình tốt, chỉ vào Tần Vương phi đối diện lặng lẽ châm chọc.

Bên phía nữ nhân không ai ngờ được Hoàng đế tùy tiện bỏ rơi đám hoàng tử hoàng tôn ở phía trước để chạy đến đây cũng không phải vì ngại buồn chán. Nguyên nhân chân chính là khi đại yến vừa mới bắt đầu, Hoàng đế liền cho đám nam nhân kia một cú đập thật mạnh thật bất ngờ.

- - -- Ngày mai trong buổi đại triều Chính đán, Nghị Lập Đông Cung Trữ Quân!

Rất cám ơn nếu vào đọc ở [email protected]@d

Vào ngày Trừ tịch, Chương Hàm không có mặt ở phủ Võ Ninh Hầu. Thái phu nhân tuy không muốn cho nàng dọn đến ngôi nhà nhỏ của Triệu Phá Quân ở ngõ Xa Nhi, nhưng trong dịp lễ lớn như vậy cũng đâu thể ngăn cản Chương Hàm một nhà đoàn viên. Cho nên buổi chiều ngày Trừ tịch, Thái phu nhân để tùy bên kia phái xe tới đón Chương Hàm qua, ngược lại Trương Kỳ cực kỳ quyến luyến.

Trương Kỳ lục lọi hòm xiểng một hồi xem có đồ nào tặng cho phụ tử Chương gia, khổ nỗi những gì nàng có đều là khăn thêu túi tiền, là đồ tư mật không thể tùy tiện đưa cho ngoại nam. Đến cuối cùng, ánh mắt Trương Kỳ dừng vào những hộp thức ăn bày trên bàn.

“Đây đều là buổi trưa hai chúng ta ở phòng bếp làm điểm tâm cho Thái phu nhân, hãy mang những món này cho cha và ca ca muội nếm thử đồ lạ!”

“Được. Cha và ca ca nhất định sẽ rất cao hứng!”

Chương Hàm cười tiếp nhận hộp thức ăn. Khi đến chính phòng hướng Thái phu nhân chào từ biệt, Thái phu nhân lại khăng khăng thưởng cho đủ thứ, hai túi tiền chứa đầy mấy nén vàng bạc nhỏ, hai con tuấn mã, mười hộp bánh ngọt trái cây đủ loại, kêu nàng mang qua đưa cho phụ huynh, Chương Hàm chối từ không được đành phải nhận lấy. Chờ khi tới ngõ Xa Nhi, Chương Thịnh ra đón thấy gia đinh Cố gia đang chuyển bao nhiêu đồ từ trên xe xuống, vốn tưởng rằng Chương Hàm muốn dọn về đây. Khi biết đều là quà tặng do Cố gia đưa, hắn nhịn không được khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên không quan tâm kéo Chương Hàm vào cửa.

“Đại ca... Bên ngoài còn có người, muội phải an bài chỗ nghỉ tạm cho bọn họ...”

“Những việc đó trước tiên đừng động, muội cùng ta vào nhà cái đã rồi tính!”

Chương Hàm không tự chủ được bị Chương Thịnh kéo đến chính phòng, xốc lên màn cửa thật dày đi vào. Nàng liếc mắt một cái liền thấy ngồi bên cạnh phụ thân là một phụ nhân đầy mặt kinh hỉ, còn có một cậu nhóc đang bổ nhào về phía mình. Trong nháy mắt, nàng cảm thấy sức lực cả người dường như đều bị rút cạn, muốn há mồm nhưng lại không thốt ra lời, muốn hoạt động nhưng chân không thể bước tới.

“Tỷ tỷ!”

“Hàm Nhi!”

“Nương, Sưởng đệ đệ!”

Một hồi lâu Chương Hàm rốt cuộc mới có chút sức lực, ngồi xổm xuống một tay ôm chầm Chương Sưởng vào lòng. Khi ngẩng đầu, thấy mẫu thân bước nhanh tới trước, hai đầu gối cứ thế khuỵu xuống một cách vô ý thức, cánh tay kia ôm chặt lấy chân mẫu thân, trong lòng tràn đầy cảm giác mừng như điên khi thân nhân đoàn tụ. Cũng không biết qua bao lâu, nàng mới chùi đôi mắt nhòe lệ, cố gắng ngẩng đầu lên.

“Hàm nhi, mấy năm nay làm khổ con rồi, để con một mình gánh vác nhiều chuyện như vậy!” Chương Phong cũng tới trước mặt Chương Hàm, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nữ nhi, trên mặt vừa đau xót lại vừa áy náy, “Nếu không phải nhờ Triệu tiểu tử, ta còn không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều là người làm phụ thân như ta vô dụng...”

“Cha...”

Không đợi Chương Hàm mở miệng nói gì, Chương Thịnh liền quỳ một gối, dùng sức ấn đôi tay trên bả vai nàng, sau đó nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Muội muội, đại ca lúc xưa không hiểu chuyện thường chọc muội nổi giận. Nhưng từ nay về sau, ta nhất định sẽ bảo hộ muội thật tốt, nhất quyết không để cho muội cùng nương và đệ đệ phải chịu bất kỳ ấm ức gì! Người khác thiếu muội, sớm hay muộn ta sẽ dùng chính đôi tay này giúp muội đòi lại! Cái gì Trương gia, cái gì Cố gia, ta sẽ không thua cho bọn họ!”

Nghe được lời này, Chương Sưởng cũng siết chặt nắm tay nhỏ bé: “Tỷ, đại ca nói đúng, về sau đệ trưởng thành cũng sẽ giúp tỷ đối phó với những người xấu!”

Chương Thịnh tức khắc bật lên ngón tay cái phì cười: “Hắc hắc, tiểu đệ thật là đáng tin cậy!”

Lưu thị nghe trượng phu và hai nhi tử đều nói với nữ nhi những câu xuất phát từ nội tâm, cũng duỗi tay gạt đi nước mắt của Chương Hàm mỉm cười nói: “Hàm nhi, một nhà chúng ta trải qua bao nhiêu chuyện nhưng rốt cuộc cũng được đoàn viên. Từ nay về sau, chỉ cần chúng ta đồng tâm hợp lực, không có ải nào lại không thể vượt qua!”

“Cha, nương, đại ca, đệ đệ...”

Mành cửa vén lên, Triệu Phá Quân vốn định nói bên ngoài người Cố gia đều bị hắn đuổi đi, nhưng nhìn một nhà đoàn viên ôm nhau thành một khối khóc òa, trong lòng vừa cao hứng cho bọn họ lại cũng có vài phần ngơ ngẩn. Đêm giao thừa là thời khắc các nhà đoàn tụ, người không còn phụ mẫu như hắn khó có thể hưởng thụ cảm giác ấm áp này.

Trong lúc Triệu Phá Quân đang ngơ ngẩn xuất thần, bả vai đột nhiên bị người đập một cái thật mạnh suýt nữa ngã quỵ. Ngẩng đầu phát hiện là Chương Thịnh đã đứng trước mặt, đang tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Nhìn cái gì mà nhìn, coi ngươi xem đến mức ngây người! Mau xuống phòng bếp nổi lửa lên đi, chúng ta làm sủi cảo!”

“Bao... sủi cảo?”

“Không sai, lúc xưa ở Quy Đức phủ, năm nào đêm giao thừa ngươi không qua nhà ta ăn ké mấy chục cái sủi cảo? Hôm nay vừa lúc mọi người tập hợp đầy đủ, chúng ta cùng nhau bao sủi cảo náo nhiệt một phen. Tay nghề của nương và muội muội đã thật nhiều năm chúng ta không nếm tới rồi!”

Màn đêm buông xuống, trong ngôi nhà nho nhỏ ở ngõ Xa Nhi, khắp nơi tràn ngập tiếng cười sung sướng.