Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 45: Đưa ra quyết định




Tống mụ mụ là nha đầu hồi môn chính tay Thái phu nhân chọn lựa cho ấu nữ, lúc ban đầu dĩ nhiên bà xem trọng hơn một chút. Nhưng từ sau khi Tống mụ mụ nhập phủ, lúc nào cũng chỉ biết thường xuyên qua lại với người thân và bạn cũ làm việc trong hai phủ, một chuyến đến chùa Long Phúc thì vừa vặn “Bị bệnh” không đi theo, khi xảy chuyện trong vườn hoa cũng không có mặt bên cạnh chủ tử, lúc này lại hối hả muốn dọn tới Trương gia tổ trạch, thậm chí còn dám uy hiếp tiểu thư chân chính, vì thế Thái phu nhân đương nhiên căm thù đứa hạ nhân 'cậy già lên mặt' này đến tận xương tuỷ. Lúc này Vương phu nhân lại 'thêm dầu vào lửa', nói Tống mụ mụ mang đi không ít đồ quý giá càng khiến Thái phu nhân giận không thể át. Biết lúc này không phải là thời điểm để phát hỏa, bà hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, chuyển động Phật châu trong tay một hồi lâu mới trấn định lại.

“Để cho nó đi, ta thật muốn xem một nô tỳ bỏ chủ sẽ có kết cục gì!”

Thái phu nhân dưới cơn thịnh nộ nói ra một câu như vậy, tim Trương Kỳ đột nhiên co thắt lại, không tự chủ được mà liếc về phía Chương Hàm một cái. Thấy trên mặt Chương Hàm treo nụ cười bất đắc dĩ, cô nàng cũng học theo thở dài một hơi, khi Công chúa Gia Hưng lại đỡ, nàng liền thuận thế đứng dậy.

Lúc này, Vương phu nhân lên tiếng an bài cho mọi người: “Nương, hiện giờ thời điểm cũng không còn sớm, ngài vẫn nên nghỉ ngơi thôi, chuyện gì thì để ngày mai lại tính. Công chúa cũng nên sớm về phòng, Trân ca nhi còn đang chờ con đấy. Hôm nay đi dự tiệc của Công chúa An Khánh, vừa về đến nhà lại gặp nhiều chuyện như vậy, chắc con cũng mệt mỏi lắm rồi. Du nhi và Hàm nhi cũng...”

Vương phu nhân còn chưa nói xong thì Công chúa Gia Hưng đột nhiên đập tay vào đùi một cái: “May mắn bà mẫu nhắc nhở con!”

Nàng chộp cánh tay Thái phu nhân vội vàng nói: “Lão tổ tông, hôm nay con ở phủ Tứ tỷ tỷ, có hỏi thăm được một sự kiện từ Nhị tỷ tỷ. Tỷ ấy nói có Ngự sử buộc tội Uy Ninh Hầu khinh nam bá nữ cố tình làm bậy cộng thêm vài tội danh nữa, bảo trong nhà hãy cẩn thận ước thúc Uy Ninh Hầu một chút. Tuy vụ xảy ra với công công thì Nhị tỷ chưa nói chuẩn, nhưng còn vụ Uy Ninh Hầu cũng không biết thật giả, con muốn báo cho lão tổ tông một tiếng.”

Thái phu nhân vốn tưởng rằng Trương Kỳ và Chương Hàm muốn tránh đi trận tai họa này của Cố gia, ai ngờ hai đứa bé tuy tuổi nhỏ mà lại biết vui buồn cùng nhau đồng tâm hiệp lực, tâm tình Thái phu nhân vui hơn rất nhiều. Bà đang định sẽ cân nhắc đề nghị của Hồ phu nhân lúc nãy, nếu lỡ Võ Ninh Hầu có đổ thì Uy Ninh Hầu sẽ được Hoàng Thượng buông tha, hai đứa bé sẽ có nơi nương tựa, ai ngờ nghe Công chúa Gia Hưng nói Cố Chấn cũng bị Ngự sử buộc tội, Thái phu nhân cảm thấy như có cục đá đè trên ngực hít thở không thông. Cũng may Vương phu nhân cuống quít tiến lên nâng bà, thấy nha đầu đều đã cho lui đứng hết bên ngoài, Vương phu nhân bèn nhờ Chương Hàm đến mở ngăn tủ bên cạnh tìm lọ rượu Tô Hợp hương, cho Thái phu nhân uống một ngụm rồi đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi.

“Thập nhị nương, hiện giờ đừng nói những chuyện này nữa, để lão tổ tông sớm chút nghỉ ngơi, ta đưa con về viện.”

Nghe Vương phu nhân nói như thế, mặt Công chúa Gia Hưng lộ vẻ bất an. Chương Hàm đang ngồi trên bục dẫm chân xoa bóp huyệt đạo trên tay Thái phu nhân, thấy Công chúa Gia Hưng do dự không nỡ đi bèn đứng lên nói: “Công chúa và Nhị cữu mẫu cứ về viện trước đi, tỷ tỷ cũng về phòng nghỉ ngơi, nơi này tiểu nữ sẽ chiếu ứng. Lúc xưa dưỡng mẫu cũng hay bị tim đập nhanh khó thở, tiểu nữ có theo đại phu học chút thủ pháp bấm huyệt, vừa lúc có thể dùng.”

Vương phu nhân do dự một lát. Ngẫm lại trên dưới trong nhà còn phải cần mình tuần tra bảo đảm yên ổn, lúc này Công chúa Gia Hưng xác thật chiếu ứng Thái phu nhân không chu đáo bằng Chương Hàm, vì thế bèn cầm tay Chương Hàm dặn dò vài câu, sau đó dẫn theo Trương Kỳ và Công chúa cáo lui rời đi.

Mọi người đi rồi, Chương Hàm thấy Thái phu nhân vẫn nằm trên giường thần sắc ngơ ngẩn, nàng bấm huyệt trên bàn tay sau đó xoa bóp cho Thái phu nhân một hồi lâu, dần dần cũng cảm thấy vài phần buồn ngủ. Tóm lại ngày hôm nay đã trải qua bao nhiêu sự kiện, cho dù là ở phủ Công chúa An Khánh hay khi hồi phủ nghe được tin tức chấn động kia, lúc nào Chương Hàm cũng phải căng tinh thần sẵn sàng ứng phó. Hiện tại một khi đã an tĩnh lại, nàng dần dần thả lỏng thần kinh nên bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên nàng nghe được bên ngoài truyền đến một trận thanh âm tranh chấp cố nén. Thấy Thái phu nhân nằm ngủ trên giường coi bộ cũng chưa bị đánh thức, nàng suy nghĩ một lát rồi đứng dậy. Nhưng vừa đứng lên thì nàng nhịn không được khẽ rên rỉ ra tiếng, bởi vì ngồi cuộn tròn trên bục dẫm chân một lúc lâu nên huyết mạch hoạt động không đều, vừa đứng lên liền vừa tê vừa đau như kim đâm. Đứng một hồi cho đỡ tê thì nàng mới vội vàng nhón chân lặng lẽ ra ngoài.

Vừa ra khỏi Đông thứ gian, nàng thấy Lục Bình và Bạch Chỉ đang cố gắng ngăn chặn một người, Chương Hàm lập tức chấn động -- người kia không ai khác hơn chính là Uy Ninh Hầu Cố Chấn! Thấy Cố Chấn sắc mặt xanh mét, dường như không thèm quan tâm đây là nơi nào sắp sửa phát hỏa, vừa nhìn thấy nàng lại lộ ra nụ cười khó hiểu, Chương Hàm do dự một lát nhưng vẫn trấn định tiến lên.

“Đã trễ thế này, cửa sau hai phủ chắc đều đóng cả rồi, vì sao Tam biểu ca lại tới chỗ Thái phu nhân?”

“Cho dù có trễ, bên ngoài phát sinh chuyện lớn như vậy thì ta tới thăm lão tổ tông là đương nhiên.” Cố Chấn nhớ tới cái tát lúc trước, trong ánh mắt nhìn Chương Hàm nhiều thêm mấy phần ác ý, “Không ngờ Hàm muội muội lại chủ động ở đây chiếu cố lão tổ tông, thật đúng là có tâm. Chẳng qua, tổ lật không có trứng lành, đáng tiếc...”

Thấy Cố Chấn ở ngay Ninh An Các nói chuyện ngả ngớn như vậy, Lục Bình và Bạch Chỉ đều kinh hãi thất sắc, còn Chương Hàm đã sớm biết tên này là kiểu đức hạnh gì nên sắc mặt cũng không có xíu thay đổi nào, chỉ nhìn Lục Bình và Bạch Chỉ nói: “Coi bộ Tam biểu ca uống nhiều quá nên say rượu hồ đồ rồi, hãy tìm người tới đỡ biểu ca hồi phủ.”

“Chuyện tới nước này mà ngươi còn mê man chưa tỉnh ngộ? Sẽ đến lúc ngươi có rất nhiều điều muốn cầu ta giúp đỡ! Đừng tưởng rằng lão tổ tông có thể bảo hộ ngươi cả đời, hiện giờ bà ấy không thể so như trước, ngay cả nhi tử cũng chưa chắc bảo hộ được huống chi ngươi!”

Cố Chấn giận dữ đẩy Lục Bình và Bạch Chỉ qua một bên, cao giọng ồn ào nói như vậy. Hắn đang muốn lập tức xông vào bên trong thì nghe được sau lưng truyền đến thanh âm lạnh lùng của Chương Hàm.

“Ta như thế nào không nhọc Hầu gia lo lắng, chỉ là ta muốn kính báo Hầu gia một câu -- -- cho dù Hầu gia được thừa kế tước vị của người đã khuất chưởng quản Đại phòng Cố gia, nhưng đừng quên Thái phu nhân vẫn là lão tổ tông của Cố gia. Hầu gia nói ra những lời bất kính như thế, chỉ cần dùng hai chữ 'Bất hiếu' là đủ để Thái phu nhân có thể trạng cáo Hầu gia tội ngỗ nghịch! Lúc này Thái phu nhân đã ngủ, nếu Hầu gia nhất định phải đi vào chọc cho sức khỏe Thái phu nhân có gì không tốt, hết thảy hậu quả đều phải do Hầu gia gánh vác!”

“Ngươi...”

Cố Chấn hung hăng quay đầu trừng mắt lườm Chương Hàm một cái, lúc này mới đổi thành lặng lẽ cười lạnh, “Xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ tổ mẫu của ta -- -- so sánh với sinh tử vinh nhục của Cố gia thì tất cả những người khác đều không quan trọng. Ngươi cứ chờ mà coi!”

Mãi đến khi Cố Chấn xoay người ra cửa bỏ đi, Lục Bình và Bạch Chỉ mới phục hồi tinh thần, cuống quít đồng loạt đứng qua một bên tiếp tục canh cửa. Lúc này, Chương Hàm mới hít một hơi thật sâu, quay vào Đông thứ gian thì ánh mắt đầu tiên là thấy Thái phu nhân đã hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn sắc mặt của bà cũng không giống vừa bị đánh thức nghe được lời của Cố Chấn bèn nổi cơn thịnh nộ hoặc kinh hãi biến sắc, Chương Hàm hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền tiến lên ôn nhu khỏi; “Ngài tỉnh rồi ạ?”

“Giờ nào rồi?”

“Ước chừng đã là giờ Hợi.”

Thái phu nhân giãy giụa ngồi dậy, nghe được bên ngoài dần dần an tĩnh lại, bà nhàn nhạt nói: “Xem ra có người cảm thấy lần này lão Nhị chắc chắn phải gặp xui xẻo, tương lai Cố gia phải xem sắc mặt tên bại gia tử để tồn tại, cho nên mới thả hắn vào. Hắn cũng thật có tiền đồ, dám tới ngay chỗ của ta để thị uy, hắn thật sự cảm thấy bản thân có đủ năng lực để làm chủ một nhà hay sao?”

“Thái phu nhân...”

Nghe lời này, phát hiện Thái phu nhân ngay cả tên của Cố Chấn cũng lười kêu, Chương Hàm làm sao mà không hiểu Thái phu nhân đang thất vọng đến cỡ nào. Nàng thuận thế quỳ xuống bên giường, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Thái phu nhân, thật ra hôm nay đi theo Công chúa đến phủ Công chúa An Khánh, sau đó gặp được Đông An Quận vương, Quận vương cũng thuận miệng nhắc nhở tiểu nữ một tin tức, nói là Uy Ninh Hầu ở bên ngoài làm xằng làm bậy, đã có Ngự sử buộc tội rồi, Cố gia cần phải quan tâm nhiều hơn.”

Nếu Cố gia thật sự phải rơi vào tay Cố Chấn, nàng đây mới chân chính lâm cảnh cùng đường. Một khi đã như vậy, hiện tại không bằng đánh cuộc một keo vào thái độ của Thái phu nhân!

Nếu không có Công chúa Gia Hưng đề qua vụ Cố Chấn, lúc này Chương Hàm đột ngột nói như vậy thì có lẽ Thái phu nhân còn sẽ do dự một lát. Nhưng trước đó trong lòng Thái phu nhân đã có chủ ý, đã vậy còn nghe được Cố Chấn ở bên ngoài kiêu ngạo cuồng vọng đến thế, Thái phu nhân bèn hít một hơi thật sâu, trong lòng đã đưa ra quyết định. Bà âm thầm cân nhắc thêm một hồi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Chương Hàm nói: “Hàm nhi, tuy còn chưa bị Cẩm Y Vệ tới cửa, nhưng kế tiếp Cố gia sẽ có chút khó bảo toàn. Như vậy đi, ta sẽ kêu lão Nhị tức phụ phái vài người hộ tống con và Du nhi ra phủ đến trụ tại Trương gia tổ trạch.”

Thấy Chương Hàm rất là kinh hãi, hơi hé miệng muốn lên tiếng cự tuyệt, Thái phu nhân liền 'chém đinh chặt sắt' nói: “Không phải ta không tin hai đứa con mà là ta có chuyện quan trọng giao thác cho con đi làm! Hai người các con là cô nương nhỏ tuổi, sẽ không có người nhìn chằm chằm, như vậy đi lại cũng tiện nghi hơn. Ta trao cho con một tín vật, con đi gặp một người thay ta nhắn lời cho y!”

Vào ngay lúc này, Chương Hàm đã hoàn toàn minh bạch nàng đã được trao nhiệm vụ. Tuy biết hiện giờ kinh thành nguy cơ tứ phía, tiếp thu một nhiệm vụ như vậy có lẽ thật sự nguy hiểm, sau khi thành công cũng khó bảo đảm Cố gia sẽ không 'qua cầu rút ván', nhưng đối với một người vốn luôn phải đi trên cầu độc mộc giống nàng, phía trước cho dù sương mù lượn lờ vẫn còn tốt hơn nhiều so với phía sau luôn có bầy sói rình rập. Hơn nữa, nếu phủ Võ Ninh Hầu nhờ vậy mà có thể vượt qua nguy nan, Triệu Phá Quân lại ở dưới trướng Triệu Vương, nếu nàng có thể làm tốt các loại dự bị thì cũng không phải không tìm thấy cơ hội. Quan trọng nhất chính là, đây là cơ hội giúp nàng không có khả năng rơi vào trong tay Cố Chấn, cũng là cơ hội tốt nhất để diệt trừ Tống mụ mụ!

Cho nên, nhìn Thái phu nhân cởi ra Phật châu trong tay đưa tới, nàng duỗi tay chậm rãi tiếp nhận, lập tức gật đầu thật mạnh: “Tiểu nữ đã hiểu, xin Thái phu nhân cứ phân phó.”

Nàng dựa theo Thái phu nhân ra hiệu ghé tai lại gần, nghe rõ xong những lời thì thầm, nàng nhịn không được rùng mình, đôi tay vô ý thức nắm chặt Phật châu. Cho dù kinh hãi đan xen, cho dù hiểu rõ việc này khó làm bao nhiêu, nàng chỉ có thể cố gắng trấn định, cuối cùng gật đầu rồi dán vào tai Thái phu nhân nhỏ giọng nhắc lại một lần.

Chờ đến khi xác nhận Chương Hàm đã nhớ rõ không thiếu một chữ, Thái phu nhân vừa lòng hơi mỉm cười, ngay sau đó cao giọng kêu Lục Bình tiến vào phân phó: “Ngươi đi thỉnh Nhị phu nhân lại đây, hãy nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Nhìn Lục Bình uốn gối đáp ứng rời đi, Chương Hàm có chút do dự mở miệng: “Thái phu nhân, nhưng Tống mụ mụ đã về Trương gia tổ trạch sớm hơn chúng con một bước, nếu lỡ tiểu nữ muốn ra cửa mà bà ta hỏi tới...”

“Ta sẽ nói Nhị cữu mẫu con chọn mấy gia tướng đắc lực nhất cho con. Con và Du nhi vừa đến Trương gia tổ trạch, nếu thấy Tống Tâm Liên lập tức đem bắt giữ, sau đó mới đi làm chuyện này.” Thái phu nhân thấy Chương Hàm dường như còn có chút do dự, bà liền chỉ bảo, “Một đứa nô tỳ cậy già lên mặt mà lại hồ đồ ngu xuẩn như vậy, không thể để nó bắt ép các con! Chờ chuyện này qua đi cũng không cần mang nó về lại! Được rồi... việc này ta sẽ phân phó Cố Tuyền đi theo các con. Tính tình Du nhi cũng quá mềm yếu, con nên hướng dẫn thêm cho con bé -- thời điểm tâm địa nên cứng rắn thì phải biết cứng rắn. Nào có ai đường đường là thiên kim tiểu thư mà lại để cho một bà tử lên mặt chèn ép như vậy!”