Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 27: Huynh đệ triệu phủ




Edited by Bà Còm in Wattpad

Câu nói vừa dứt thì một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi gương mặt kiêu hãnh siết chặt nắm tay vọt vào Phật đường. So sánh với loại công tử ăn chơi như Trần Thiện Thông và Trần Thiện Võ, thiếu niên này mày kiếm mắt sáng vóc dáng cực cao, nhưng thay vì cao lỏng khỏng yếu ớt như Trần Thiện Võ, thân hình thiếu niên lại rắn chắc khỏe mạnh, hai vai bao la hùng vĩ, khớp xương ngón tay thô to; Chương Hàm nhớ rành mạch, Đại ca từ nhỏ theo phụ thân luyện kiếm, dần dà khớp xương tay cũng có cùng loại đặc thù.

Vừa xông vào, thiếu niên kia nhìn Trần Thiện Thông, lại liếc một cái lên thanh chủy thủ đặt trên cổ Chương Hàm, lập tức mày kiếm dựng ngược: “Giỏi nhỉ! Lúc nhỏ ta biết đến tên béo phì nhà ngươi giả ngây giả dại chỉ giỏi ăn chơi, hiện giờ lớn rồi hóa ra còn biết cường đoạt nữ quyến của phủ Võ Ninh Hầu!”

Trần Thiện Thông bị chửi thẳng thừng tức giận suýt ngất, lập tức quát lên: “Ngươi không cần ngậm máu phun người, ta tới đây để bái tế Nhị cô thái thái của phủ Võ Ninh Hầu!”

“Bái tế? Ai lại không biết Nhị bá phụ có thù oán với phủ Võ Ninh Hầu, ngươi cố ý phong tỏa chùa Long Phúc, còn đến tịnh xá khóa cửa lại tế bái một người không liên quan? Ta nhổ vào, cái đồ 'chồn chúc tết gà', ai mà không biết ngươi chẳng có một chút lòng tốt nào! Còn bái tế đấy hả, nếu ta không xông vào thì có phải ngươi chuẩn bị bức tử vị cô nương này hay không?”

“Ngươi...”

“Ngươi cái gì mà ngươi, không phục chứ gì? Nếu ngươi không chịu phục thì đấu một trận, đường huynh đệ chúng ta đã lâu không luận bàn võ học, tìm một chỗ nào ngay trong chùa so thử vài chiêu?”

Trần Thiện Thông tuy kiêu ngạo ương ngạnh nhưng cũng biết xem người trước mặt là ai. Đông An Quận vương Trần Thiện Gia chính là một kẻ si mê võ học, đã ra tay đánh nhau thì không cần để ý đến hậu quả. Năm xưa khi bọn họ theo phụ thân vào kinh triều kiến, hai người cãi nhau một hồi bend vung tay đánh, kết quả hắn bị đánh đến mức răng rơi đầy đất, sau đó cho dù Trần Thiện Gia bị Hoàng đế hung hăng trách phạt một phen nhưng chưa từng bị thương gân động cốt. Trải qua vụ đó, Trần Thiện Thông dường như vẫn bị bóng ma canh cánh trong lòng. Nhưng hôm nay nếu Trần Thiện Gia chỉ cần dăm ba câu liền có thể dọa hắn bỏ đi, đã vậy còn làm trò ngay trước mặt Tam đệ Trần Thiện Võ và đám hộ vệ, sau này mặt mũi Trần Thiện Thông hắn đây sẽ bị ném đến đâu?

Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một thanh âm tao nhã: “Tam đệ, nói chuyện phải khách khí một chút! Lạc Xuyên Quận vương còn nhỏ hơn đệ một tuổi đấy, lan truyền ra ngoài để mọi người nói đệ ỷ lớn hiếp nhỏ thì không tốt đâu.”

Theo sau thanh âm này lại thêm một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám vào cửa. Không giống vị Đông An Quận vương một thân áo gấm đỏ thẫm khí thế khiếp người, vị thiếu niên này mặc một bộ áo dài vạt chéo màu xanh rêu, phía dưới đi đôi giày vải đen đế trắng vô cùng mộc mạc. Thiếu niên có gương mặt cực kỳ tuấn lãng, đôi mắt đen bóng sâu thẳm, trên khóe môi là nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn có vẻ rất hiền lành vô hại, nhưng khi hắn tiến vào Phật đường thì cả Trần Thiện Thông và Trần Thiện Võ đều biến sắc.

Thôi chết, vì sao tên này cũng tới? Hai huynh đệ nhà Triệu Vương một người si mê võ học ngang ngược vô lý; một người là con mọt sách chuyên giảng đạo lý. Một khi cãi nhau với hắn là có thể nghe hắn lôi hết điển tích từ Tam Hoàng Ngũ Đế nói một lèo đến học thuyết của trăm vị triết học gia, thao thao bất tuyệt suốt một hai canh giờ chứ chẳng phải đùa.

“Trước nay ta chỉ nghe nói Thông đệ yêu thích huyền cầm sáo trúc, không thể ngờ hiện giờ Thông đệ lại mê luyến Phật đạo. Vừa đến kinh thành là có hứng thú phong tỏa chùa Long Phúc để du ngoạn. Nếu như thế, không bằng bốn huynh đệ chúng ta tay trong tay cùng ngao du một hồi nhé. Mấy hôm trước ta vừa thỉnh được bộ Kinh Lăng Già, đang muốn tìm người đàm luận một chút.”

“Không dám nhận lời mời của Thế tử.” Trần Thiện Thông rùng mình, nhớ tới lúc xưa bị ép buộc cực kỳ khổ sở nghe suốt một canh giờ Kinh Hoa Nghiêm, hắn khó khăn lắm mới rặn ra được mấy chữ, dứt khoát nói tiếp, “Đột nhiên ta nhớ tới qua mấy hôm nữa Hoàng gia gia có triệu kiến, ngày khác có rảnh sẽ cùng Thế tử đàm luận, cáo từ!”

Thấy Trần Thiện Thông oán hận hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, Trần Thiện Võ vội vàng tiến lên chắp tay xin lỗi Triệu Vương Thế tử và Đông An Quận vương: “Thế tử, Nhị ca chỉ vô ý mà thôi, sau này đệ và Nhị ca sẽ đến bái phỏng ngài!”

Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu cười ha hả gật đầu: “Không có sao, không có sao, khi nào tới cũng được. Dù sao quanh năm suốt tháng ta đều ở trong cung đọc sách, các ngươi cứ tiến cung lúc nào cũng có thể gặp. Chỗ của ta không có binh khí đáng giá hay Diễn Võ Trường, cũng không có ca hát giải trí gì cả, chỉ có vô số sách cổ đếm không hết, các ngươi đừng chê bai là được.”

“Vâng vâng vâng...”

Hai huynh đệ vừa đi thì đám hộ vệ đương nhiên cuống quít đuổi theo, chỉ trong một lúc là người đến phá rối đều tản đi sạch sẽ. Trần Thiện Gia tức giận bẻ ngón tay răng rắc, cũng không quay đầu lại quát: “Triệu Phá Quân, cũng tại ngươi hết! Nói cái gì mà Lạc Xuyên Quận vương và Diên Trường Quận vương phong tỏa chùa nhất định gây ra chuyện quỷ quái động trời, khiến ta chưa kịp nói vài lời với Đại ca đã lôi kéo huynh ấy vội vã chạy lại đây, kết quả hai tên huynh đệ kia thấy ta giống như chuột thấy mèo! Thật sự chán muốn chết, ta còn muốn thử xem hắn lớn rồi có tiến bộ chút nào hay không!”

Chương Hàm nghe được ba chữ 'Triệu Phá Quân' không nhịn được ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Cho dù tiến vào Phật đường lúc này là Sở mụ mụ mặt mày nôn nóng cùng tất cả bà tử, còn có hai vị tôn thất này, nhưng nàng vẫn lập tức nhận ra một thanh niên cao lớn trong đám người. Nhiều năm không gặp, Triệu Phá Quân đã trưởng thành rất cao lớn đĩnh bạt mày rậm mắt to, một thân trang phục xám nhìn ổn trọng xốc vác. Nhưng khi thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mình, cho dù mang khăn che mặt nàng vẫn sợ bị nhận ra, vội vàng cúi đầu né tránh.

Ngoài cửa Triệu Phá Quân không dám hé răng, Trần Thiện Chiêu cũng không để ý tới đệ đệ đang oán giận, chỉ trầm ngâm nhìn về phía thiếu nữ đứng bên cạnh linh vị. Thấy thiếu nữ nhẹ nhàng buông xuống chủy thủ trong tay, cũng không màng vết cắt trên cổ đang rỉ máu không ngừng mà tiến lên thi lễ thật sâu với mình, trong mắt Trần Thiện Chiêu hiện lên một tia kinh ngạc, lui về phía sau một bước mỉm cười gật đầu nói: “Cô nương không cần đa lễ. Lệnh đường chính là muội muội của Thục phi nương nương, luận bối phận cô nương còn cao hơn huynh đệ chúng ta một bậc, sao ta đảm đương nổi lễ nghĩa như vậy?”

Trần Thiện Gia thì tiếp lời một cách sảng khoái: “Đúng vậy, sợ thằng nhãi đó làm gì! Hắn cùng lắm chỉ là ngoài mạnh trong yếu, ở nơi này phô trương thanh thế mà thôi. Đáng lẽ cứ kêu gia đinh tới hộ tống cô nương xông ra ngoài là được! Ôi chao, trên cổ cô nương lại chảy nhiều máu như vậy!”

Lúc nãy Chương Hàm sai Phương Thảo ra ngoài truyền lời vốn là đánh cuộc một phen xem vị Đông An Quận vương này có đến hay không, ai ngờ còn kinh động đến cả Triệu Vương Thế tử. Thấy hai huynh đệ phủ Triệu Vương một văn một võ, một nội liễm một bộc trực, nàng hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Chuyện này đâu có liên quan đến Nương nương, dù gì tiểu nữ chỉ là ngoại quyến của phủ Võ Ninh Hầu, không dám ra ngoài mượn danh Nương nương. Vừa nãy Lạc Xuyên Quận vương cậy mạnh cưỡng bức nhất định phải tiến vào bái tế, lại còn đóng cửa Phật đường, tiểu nữ không muốn vô duyên vô cớ bị người làm bẩn thanh danh nên mới bất đắc dĩ ra hạ sách này. Chỉ một vết thương nhỏ không có gì đáng ngại.”

Lúc này Sở mụ mụ mới như bừng tỉnh trong mộng, cuống quít bước nhanh vào Phật đường đến bên người Chương Hàm đỡ lấy cánh tay nàng, chăm chú xem xét vết thương trên cổ rồi vành mắt lập tức đỏ ửng. Sau khi lắp bắp vài tiếng, Sở mụ mụ mới hoàn hồn quay đầu quát: “Một đám đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn không đỡ cô nương vào trong rịt thuốc nghỉ ngơi?”

Chờ Bích Nhân và Anh Thảo cuống quít tiến đến đỡ Chương Hàm đi rồi, Sở mụ mụ mới xoay người đi tới trước mặt huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Gia, quỳ xuống dập đầu thật mạnh lạy ba cái: “Hôm nay đa tạ Thế tử và Quận vương ra tay cứu viện, nếu không sự tình náo động lớn thì nô tỳ có chết muôn lần cũng khó có thể trở về gặp Thái phu nhân và Hầu gia. Đại ân đại đức này, trên dưới Hầu phủ nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.”

“Cái gì mà đại ân đại đức, tiểu thư nhà ngươi cũng không tránh khỏi quá xúc động, đao kiếm là dùng để giết người, nào có ai chĩa về chính mình mà đâm đây chứ?” Lời vừa thốt ra thì Trần Thiện Gia thấy Đại ca cho mình một ánh mắt ngăn cản, hắn bèn phải hạ giọng nhưng vẫn nhịn không được lẩm bẩm, “Đệ cũng đâu phải nói sai, thằng nhãi kia có gì đáng sợ, còn không phải chỉ ỷ thế hiếp người thôi sao!”

“Được rồi!” Trần Thiện Chiêu trừng mắt lườm đệ đệ một cái, thấy hắn rốt cuộc chịu im miệng mới mỉm cười nói với Sở mụ mụ, “Vốn dĩ đã tới nơi rồi thì cũng nên bái tế người chết một chút, chỉ là tình hình hiện tại coi bộ không tiện lắm, thôi thì để hôm khác vậy.”

Sở mụ mụ tuy cảm thấy rất may mắn hai vị này tới kịp thời, thế nhưng vẫn không muốn sự tình gây tiếng vang quá lớn, nghe Triệu Vương Thế tử nói phải đi, Sở mụ mụ tất nhiên ngàn chịu vạn tạ. Mặc dù vậy nhưng để chu toàn lễ nghĩa, Sở mụ mụ vẫn phải mở miệng giữ người để phụng trà, khi thấy Thế tử kiên trì muốn đi, bà liền tự mình đưa tiễn. Đoàn người đi đến cửa tịnh xá thì thấy một bà tử bước nhanh lại cúi người hành lễ, sau đó đến sát người Sở mụ mụ ghé tai thì thầm vài câu. Nghe xong sắc mặt Sở mụ mụ buông lỏng, thấy Trần Thiện Chiêu đang nhìn mình bèn vội cười lấy lòng: “Cũng may có Thế tử và Quận vương nên biểu tiểu thư mới không có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì thì tốt!” Đông An Quận vương không để ý gật gật đầu, thấy Trần Thiện Chiêu đứng yên như đang suy tư gì, hắn vội mở miệng kêu một tiếng nhắc nhở. Khi Đại ca đuổi kịp, hắn nhịn không được lại lầu bầu oán giận: “Thật là, còn tưởng đến đây sẽ đánh vỡ được âm mưu quỷ kế gì chứ!”

“Ai nói chuyện hôm nay không phải âm mưu quỷ kế?” Trần Thiện Chiêu bỗng nhiên bật cười, sau đó thản nhiên nói, “Trần Thiện Thông không phải đồ ngốc, cho dù Nhị bá phụ có thù oán với Võ Ninh Hầu, chẳng lẽ hắn không có một tí xíu tính toán nào mà cứ ngang tàng xông vào đối đầu với phủ Võ Ninh Hầu? Chắc chắn hắn đã được báo trước bên trong chỉ là ngoại chất nữ của Võ Ninh Hầu chứ không phải là người họ Cố, nếu gây náo loạn thì luôn là nữ tử có hại. Hắn không ngờ được người ta lại có tính khí cương liệt như vậy, hơn nữa...”

Trần Thiện Chiêu hơi nhăn mày, đột nhiên mở miệng hỏi đố Đông An Quận vương: “Đệ có nhớ hay không, lúc nãy khi vị ma ma kia kêu người mang Trương tiểu thư vào trong băng bó vết thương, nói với nha đầu dùng xưng hô 'cô nương', nhưng vừa nãy khi tiễn chúng ta ra cửa, bà ta lại dùng xưng hô 'biểu tiểu thư'?”

Đông An Quận vương đâu bao giờ chú ý chi tiết nhỏ như vậy, mở to hai mắt tập trung suy nghĩ một hồi, sau đó chán nản lắc đầu: “Đại ca chỉ thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, xưng hô như vậy không phải cũng giống nhau hay sao? Chuyện này coi như qua rồi, có tâm tư nghĩ về chi tiết còn không bằng ngẫm lại làm thế nào trị tên khốn nạn Trần Thiện Thông một trận! Hôm nay không giáo huấn hắn được thật quá đáng tiếc! Triệu Phá Quân, nếu không phải cha ngươi đặt cho ngươi cái tên rất hay, hơn nữa còn có thể đấu ngang sức với ta, còn lâu ta mới mang theo ngươi bên người! Thôi được, ngươi theo ta trở về luyện kiếm, nếu chịu không đến một canh giờ, coi ta giáo huấn ngươi thế nào!”

“Đệ nha!” Trần Thiện Chiêu nghe đệ đệ dấm dẳng không nhịn được bật cười, cũng lười đôi co với hắn. Thấy Trần Thiện Gia nổi giận đùng đùng bỏ mình phía sau vọt lên trước, rồi một hộ vệ cuống quít muốn đuổi theo, Trần Thiện Chiêu đột nhiên mở miệng kêu: “Triệu Phá Quân!”

Hộ vệ kia dừng ngay bước chân cúi đầu thi lễ, Trần Thiện Chiêu quan sát chăm chú một hồi lâu mới mỉm cười nói: “Không có việc gì, ngươi cứ đi đi. Tam đệ là tên võ si, ngươi bồi đệ ấy luyện kiếm phải phá lệ cẩn thận mới được, đệ ấy mà đánh tới khi hứng khởi là sẽ không biết 'hạ thủ lưu tình' gì đâu.”

“Đa tạ Thế tử nhắc nhở, ti chức ghi nhớ.”

“Đi thôi!”