Edited by Bà Còm in Wattpad
Source convert from Wikidich
Dưới ánh mặt trời, Phương Thảo như một làn gió ào vào dãy nhà phía Đông, lập tức vén mành vào Bắc phòng. Thấy Chương Hàm và Trương Kỳ ngắm nghía hai khúc vải sáng nay Thái phu nhân thưởng, đang thương lượng may xiêm y kiểu gì, Phương Thảo phấn chấn hô to: “Đại tiểu thư, Hàm cô nương, vừa rồi nô tỳ ở ngoài sân nghe Lục Bình tỷ tỷ nói, sáng sớm ngày mai Công chúa sẽ ôm hài tử tới thăm Thái phu nhân!”
Trương Kỳ còn có chút mơ hồ, Chương Hàm liền quay đầu hỏi một cách nghiền ngẫm: “Là Công chúa Gia Hưng?”
Phương Thảo chỉ nghe nói là Công chúa, đâu biết được là công chúa nào, sửng sốt một chút rồi gật đầu. Đúng lúc này, Tống mụ mụ vén mành tiến vào, trên mặt trưng ra nụ cười giả tạo: “Không sai, chính là Thập nhị Công chúa gả cho Đại thiếu gia. Bình thường Công chúa và Đại thiếu gia cư trú khác phủ, đúng ra Công chúa mới sinh hài tử nên mọi người phải đến phủ Công chúa thăm hỏi, nhưng Công chúa vẫn thường xuyên đến Hầu phủ vấn an Thái phu nhân và Nhị phu nhân, hiện giờ ở cữ vừa xong bèn ôm hài tử tới đây. Mặt hiếu đạo này thật khó có ai so được với Công chúa.”
Tống mụ mụ vừa nói vừa nhìn chằm chằm Chương Hàm ý vị thâm trường: “Nghe nói thai này của Công chúa rất gian nan, tuy bình an sinh hạ nhi tử nhưng thương tổn thân thể, kế tiếp muốn có hài tử lại khá khó khăn. Khổ nỗi Đại thiếu gia dù sao cũng là đích trưởng tử của Hầu gia, trách ngiệm 'khai chi tán diệp' phải coi trọng. Lúc trước Công chúa chưa có hài tử mà Đại thiếu gia vẫn không hề thu thông phòng, nghe nói Công chúa rất băn khoăn, hiện giờ đang muốn chọn một nữ nhân trong sạch cho Đại thiếu gia.”
Vừa nghe xong lời này, Trương Kỳ lập tức biến sắc, Chương Hàm thấy cô nàng muốn mở miệng, đột nhiên đập mạnh cây kéo đang cầm trong tay xuống bàn. Thanh âm nặng nề kia khiến Trương Kỳ sợ tới mức rùng mình, mà Tống mụ mụ cũng bị ánh mắt lạnh như băng của Chương Hàm dọa lui một bước. Thấy vậy, Chương Hàm mới cầm cây kéo lên ướm thử nên cắt phần nào trên khúc lụa, cười như không cười nói: “Tống mụ mụ, có phải ngươi đã quên mất một điểm quan trọng hay không? Bất luận ngươi tìm hiểu tin tức này ở đâu, hay là ai nói cho ngươi tin tức này, người chân chính làm chủ của hai nhà Hầu phủ chỉ có một, đó là Thái phu nhân! Tỷ tỷ là một nữ nhi mồ côi không có mẫu thân đến sống cậy nhờ nơi này, bên cạnh tổng cộng chỉ có vài người, nếu không biết thân biết phận ngấm nghé chuyện của người khác, ngươi cho rằng Thái phu nhân sẽ bao dung cho những vụ tính kế kiểu vậy?”
Vài câu nói khiến Tống mụ mụ nghẹn đến á khẩu không trả lời được, Chương Hàm liền xoay người, cũng không quay đầu chỉ nói với Trương Kỳ: “Tỷ tỷ, đến xem khúc lụa tơ tằm màu xanh búp sen non Thái phu nhân mới vừa thưởng này, ta thấy làm một áo ngoài cho Thái phu nhân là thích hợp nhất.”
Trương Kỳ tuy có chút sững sờ, nhưng cô nàng sớm quen với việc tất cả đều nghe theo Chương Hàm, bèn cưỡng bách chính mình không nhìn sắc mặt xanh mét của Tống mụ mụ, ngồi xuống bên cạnh Chương Hàm trả lời một cách thất thần: “Dùng may áo ngoài có phải màu sắc hơi trẻ trung quá?”
Tống mụ mụ thấy hai tỷ muội đều không để ý tới mình, tức giận đến ngứa răng cười khẩy mỉa mai: “Cho dù Thái phu nhân tội nghiệp ngoại tôn nữ, nhưng trước nay đều coi vị Công chúa tôn tức này như tròng mắt của mình! Nếu thật sự Công chúa mở miệng muốn người, đừng nói là ngươi, cho dù người có quý giá hơn thế nào đi nữa thì Thái phu nhân cũng cho phép! Đừng tưởng ngươi đã được vào cung một lần thì thật coi mình trở thành cao quý!”
Nghe Tống mụ mụ hừ lạnh một tiếng, biết rõ mụ ta đã hung hăng bỏ đi rồi, Chương Hàm mới quay đầu nhìn Phương Thảo, thấy nha đầu này đứng tại chỗ ngây ra như phỗng, nàng bèn thản nhiên nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, tính tình của Tống mụ mụ không để ai trong mắt chẳng lẽ bây giờ ngươi mới biết? Còn không ra ngoài canh chừng?”
Chờ Phương Thảo đi khỏi phòng, Chương Hàm không đợi Trương Kỳ lên tiếng, nắm lấy đôi bàn tay hiện giờ đã đầy đặn hơn một chút thấp giọng nói: “Chúng ta không thể để bất kỳ ai nắm mũi dắt đi. Như vậy nhé, ngày mai khi Thập nhị Công chúa tới đây, tỷ hãy nhìn theo ánh mắt của ta, chúng ta sẽ nói với Thái phu nhân như vậy...”
Mời đọc ở w,att.pad cho chính chủ mừng
Mặc dù Cố gia một môn hai Hầu, có vị Thục Phi chủ quản lục cung, nhưng Công chúa tới cửa vẫn là một sự kiện khó lường. Công chúa Gia Hưng đã sớm phân phó không cần mở cửa lớn, thế nhưng từ sáng sớm, đoạn đường lót đá xanh từ Tây môn tiến vào vẫn được quét tước chà rửa sạch sẽ, từ ngoại viện đến nội viện các hạ nhân đều thay y phục mới, chỉnh tề đứng trang nghiêm ở hai bên đường. Ngay cả Thái phu nhân cũng được Vương phu nhân nâng đỡ đứng ở nhị môn chờ đón, tỷ muội Cố Trừ Cố Phất cũng từ Đông phủ tới, nhưng lại không thấy Cố Chấn.
Hôm qua Công chúa Gia Hưng đã sai người tới báo trước, nói là hôm nay chỉ theo gia lễ, vì thế Thái phu nhân cũng kêu Trương Kỳ và Chương Hàm ra đón. Lúc này thấy hai tỷ muội đứng bên nhau, tuy cả hai vẫn đang trong thời gian giữ tang, một người toàn thân trắng tinh còn một người trắng ngà, nhưng cả hai đều đeo vòng cổ Cố Thục Phi ban thưởng thêm vào mấy thứ phối sức, mặc dù nhìn không xuất sắc bằng chúng tỷ muội Cố gia nhưng vẫn không làm mất thể diện Hầu phủ. Thái phu nhân vừa lòng gật đầu, buông tay Vương phu nhân vẫy gọi Trương Kỳ lại gần.
“Không cần sợ, Đại tẩu tử của tụi con là người rất hòa nhã.”
“Thái phu nhân, phu nhân, chư vị tiểu thư, xa giá của Công chúa Gia Hưng đã tới!”
Theo sau tiếng bẩm báo, mọi người đứng thẳng thân mình kiễng chân ngóng nhìn. Không bao lâu, bên ngoài có hai vị ma ma mang theo mấy thị tỳ bước nhanh vào trong, thấy nhị môn đứng đầy người, hai người vội vàng dẫn đầu tiến đến nhún gối hành lễ, vị ma ma bên trái nói: “Công chúa mới phân phó nô tỳ, bảo rằng Thái phu nhân nhất định lại 'hưng sư động chúng' nghênh đón ở nhị môn, cần phải mời Thái phu nhân trở về chính phòng. Một lát Công chúa sẽ mang theo Trân ca nhi đến hành lễ với ngài và phu nhân. Chư vị tiểu thư cũng không cần chờ ở chỗ này.”
Thái phu nhân không lay chuyển được hai vị ma ma, cuối cùng đành phải để mọi người vây quanh đưa trở về chính phòng. Bởi vì màn thay đổi này mà Cố Ngọc và Cố Trừ tất nhiên hiểu ý mà biến đổi biện pháp ca tụng Công chúa Gia Hưng hiếu thuận, khiến Thái phu nhân vui đến nỗi tươi cười đầy mặt, ngay cả Vương phu nhân cũng cười tủm tỉm. Đoàn người ngồi chờ trong viện Thái phu nhân không bao lâu thì gian ngoài truyền đến một trận ồn ào 'Tới rồi tới rồi'. Không đợi Thái phu nhân phân phó, ba tỷ muội Cố gia liền ra ngoài phòng nghênh đón. Thái phu nhân thấy Trương Kỳ nhìn Chương Hàm bèn cười nói: “Các con cũng đi thôi, ra gặp Đại tẩu thuận tiện ngắm tiểu ngoại chất nhi.”
Chương Hàm kéo tay Trương Kỳ thoải mái nhún gối hành lễ với Thái phu nhân rồi cùng nhau ra cửa. Chương Hàm mới vén lên rèm cửa đã nhìn thấy một thiếu phụ trẻ tuổi được mọi người vây quanh tiến vào phòng ngoài. Thiếu phụ mặc áo vạt chéo màu đỏ quả hạnh với đường viền thêu hoa văn, phía dưới là váy Hồ Nam tám nếp màu hồng bạc, da mặt trơn láng hồng hào cho thấy sau một tháng ở cữ đã điều dưỡng cực tốt. Sau khi chào hỏi ba tỷ muội Cố gia vây quanh, thiếu phụ nhìn thấy Chương Hàm và Trương Kỳ cách đó vài bước, đôi mắt sáng lên.
“Hai vị muội muội này lần đầu tiên ta gặp, chắc là Du muội muội và Hàm muội muội nhà cô mẫu phải không?”
Chương Hàm và Trương Kỳ song song tiến lên nhún gối hành lễ kêu một tiếng tẩu tẩu, Công chúa Gia Hưng tức khắc cong môi cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền rất đáng yêu. Đúng lúc này, bé con trong tã lót đột nhiên oa một tiếng khóc ré lên, nàng luống cuống tay chân dỗ không ngừng, quay lại nói với Chương Hàm và Trương Kỳ vẫn nhún gối chưa đứng dậy: “Mau đứng lên mau đứng lên, ta cũng không rảnh tay để nâng hai muội. Thằng nhóc này thật sự ầm ĩ, ước chừng muốn hỏi các muội lễ gặp mặt đấy!”
Chương Hàm và Trương Kỳ lần đầu tiên thấy Công chúa Gia Hưng, chỉ mới gặp mặt mà hai người đều cảm thấy vị kim chi ngọc diệp này rất bình dị gần gũi, phong thái tự nhiên toát ra nét ngây thơ, phá lệ làm người khác muốn thân cận. Chương Hàm thấy vị Công chúa này nhất định ôm đứa bé không rời nhưng lại không cách gì dỗ được, nhũ mẫu muốn tới tiếp nhận nàng cũng không chịu buông, Chương Hàm bật cười.
“Đại tẩu đừng hoảng hốt, lúc này càng hoảng thì bé con càng khóc lợi hại hơn. Nếu không phải đói bụng hoặc tã ướt, hơn phân nửa là vì đến một hoàn cảnh lạ lẫm nhìn thấy nhiều người nên có chút lạ. Chúng ta thối lui một ít, ngài ôm bé cười dỗ trong chốc lát, có lẽ bé sẽ ổn thôi.”
Công chúa Gia Hưng sửng sốt nghe Chương Hàm đề nghị, thấy Chương Hàm kéo Trương Kỳ lui ra phía sau, nàng vội vàng ôm đứa bé cách xa ba tỷ muội Cố thị vài bước, cười tủm tỉm nhìn bé con trong tã lót rồi ôm hắn đong đưa. Một lúc sau, thấy nhóc con ú tròn nhà mình quả nhiên dần dần nín khóc, nàng ngẩng đầu lên mặt mày hớn hở nhìn Chương Hàm.
“Ngày thường mỗi khi ta ôm hắn thì hắn đều khóc, hôm nay khó khăn mới an tĩnh, ai ngờ đến đây lại náo loạn lên. Hàm muội muội thật là lợi hại, biết được hóa ra hắn lạ chỗ lạ người!”
“Ở nhà khi tiểu đệ còn nhỏ đều do muội chăm sóc. Tiểu đệ cũng giống như thế, cứ thấy người lạ là gào khóc nên muội cũng chỉ đoán lung tung mà thôi.” Nhớ tới Chương Sưởng vẫn còn kẹt lại ở Quy Đức, sắc mặt Chương Hàm bỗng nhiên ảm đạm nhưng ngay lập tức miễn cưỡng cười vui, “Thái phu nhân và phu nhân đều đang chờ bên trong, Đại tẩu mau vào thôi!”
Động tĩnh bên ngoài đều có người chạy vào báo cáo, Vương phu nhân nhìn Thái phu nhân cười: “Xem ra Hàm nhi và Công chúa thật đúng là hợp ý, hôm nay mới gặp lần đầu mà đã lướt qua ba tỷ muội.”
“Con bé thật là linh hoạt hiểu chuyện.”
Thái phu nhân nhớ tới hôm trước Chương Hàm ứng đối ở chỗ Cố Thục Phi bèn hùa theo tán dương một câu, sắc mặt bà càng thêm nhu hòa. Chờ đến khi mọi người vây quanh Công chúa Gia Hưng đi vào, Thái phu nhân vội vàng vịn tay Vương phu nhân đứng lên tiến về phía trước vài bước, thấy Công chúa Gia Hưng hưng phấn ôm đứa bé đến gần lại nhún gối muốn hành lễ, bà nhanh chóng đưa tay giữ lại oán trách: “Mới bảo ta không cần ra ngoài tiếp con, vậy mà chính con lại còn đa lễ.”
“Con là vãn bối, lão tổ tông là trưởng bối, con hành lễ cho lão tổ tông là đương nhiên thôi mà.”
Tuy nói như vậy nhưng khi mọi người đều ngăn cản, Công chúa Gia Hưng rốt cuộc không thể hành lễ, cuối cùng ngồi chung với Thái phu nhân trên giường trúc Tương phi. Thấy Thái phu nhân thật cẩn thận tiếp nhận bọc tã lót, vừa thích vừa hiếm lạ ngắm nhi tử nho nhỏ của mình, Công chúa vô cùng kiêu hãnh khoe: “Lúc sinh hắn tuy rằng phải dùng sức lực 'chín trâu hai hổ', nhưng một tháng qua hắn vẫn luôn hết ăn rồi ngủ hết ngủ lại ăn, lớn nhanh cực kỳ. Hai ma ma trong cung và Trương Viện phán của Thái Y Viện đều nói bé con như vậy thật hiếm thấy.”
“Tốt, tốt, không hổ là trưởng tôn của Cố gia!” Thái phu nhân cao hứng cười đến mắt híp lại. Chờ đến khi Vương phu nhân tiếp nhận đứa bé, Thái phu nhân cầm tay Công chúa Gia Hưng xúc động nói, “Thập nhị nương, lần này con vất vả rồi.”
“Lão tổ tông đừng nói như vậy, chỉ cần sinh hạ bé con khỏe mạnh thì vất vả đến đâu con cũng không sợ. Ngài xem, đứa bé này đôi mắt lanh lợi đảo tới đảo lui, có giống cha hắn không ạ...” Công chúa Gia Hưng rất cao hứng khi nghe xưng hô 'Thập nhị nương', lúc này ôm bé con đến trước mặt Thái phu nhân để bà bế một hồi, lại đưa đến cho Vương phu nhân nhìn một chút. Chờ Vương phu nhân bế xong nàng lập tức tiếp nhận dứa bé trở về, còn trừng mắt lườm nhũ mẫu đang duỗi tay tính tiếp nhận, có chút trẻ con nói, “Ngày thường ngươi ôm còn chưa đủ à, hôm nay hãy để ta ôm nhiều hơn một chốc. Ngươi cứ lui xuống nghỉ ngơi, khi nào hắn đói bụng dĩ nhiên ta sẽ kêu ngươi!”
Mọi người đều bị Công chúa Gia Hưng chọc cười ha ha, ngay cả Chương Hàm và Trương Kỳ trong lòng đang lo lắng cũng không khỏi mỉm cười. Chờ nhũ mẫu ra ngoài, bé con trong tã lót đột nhiên oa oa khóc rống lên. Thấy Công chúa Gia Hưng chân tay luống cuống, Vương phu nhân ngồi một bên lập tức cười nói: “Mới lúc nãy ở bên ngoài đã nhờ Hàm nhi chỉ điểm con mấy chiêu, trước mắt có sẵn cứu tinh ở đây, sao không để nàng thử một lần?”