Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 199: Gia đấu sinh biến




Edited by Bà Còm

Converted by Leo Sing in Wikidich

Nắng hè chói chang tỏa khắp nơi, nháy mắt đã là giữa tháng tám.

So với năm kia Hoàng đế giơ cao dao mổ, hầu môn thế gia bị đổ vài nhà, từ cuối năm trước đến đầu năm nay, một đám hoàng tử hoàng tôn liên tiếp thành hôn rồi rời tới đất phong, lại còn tin tức sau đêm giao thừa sức khỏe Hoàng đế không tốt; từ tháng tư trở về sau, toàn bộ kinh thành được hưởng bầu không khí trong lành và yên bình. Không những là kinh thành mà các nơi khác đều lục tục xuất hiện những tin vui: Vùng Quảng Tây đã bình loạn xong, thế cục Tây Bắc đã được ổn định, mở chợ buôn bán giữa người Nữ Chân và Liêu Đông. Nói tóm lại, hầu hết mọi người đều tận dụng thời điểm tốt đẹp này để gả cưới, nghị hôn, vài nhà quan văn huân quý chào đón thêm người.

Trong phủ Triệu Vương, từ khi Uyển Bình Quận Vương phi Vương Lăng bắt đầu chủ trì sự vụ trong phủ, dựa vào thủ đoạn phạt nặng thưởng to, từ trên xuống dưới đều răm rắp nghe lệnh. Thế tử phi Chương Hàm thì dùng phần lớn thời gian ở yên trong Ngô Đồng Uyển, rảnh quá phải lôi cầm kỳ thi họa ra tự tiêu khiển, ngẫu nhiên tiếp đãi một số người khắp nơi tới thăm, cuộc sống vừa nhàn nhã vừa phẳng lặng, phẳng lặng đến mức nàng gần như quên luôn trong nhà còn có cung nhân không an phận do Thái tử phi đưa tới, bên ngoài còn có Tống mụ mụ không biết tung tích, rất có khả năng rơi vào trong tay kẻ có lòng quấy rối, cộng thêm Thất công tử phủ Hàn Quốc công đã từng được nàng cứu trợ, hiện giờ không biết đang lẩn trốn nơi nào.

Nhưng nếu Trần Thiện Chiêu đã nói hết thảy đều giao cho chàng, vậy thì nàng dĩ nhiên không cần suy nghĩ đến những chuyện phiền toái khiến nàng lo lắng, chỉ toàn tâm toàn ý an thai tĩnh dưỡng. Mỗi ngày cảm thụ được đứa bé trong bụng duỗi tay duỗi chân lăn qua lộn lại, loại tình cảm mẫu tử dịu dàng bất giác càng tích tụ nhiều hơn. Tuy nhiên, dần dần sắp tới ngày "dưa chín cuống rụng", thai động lại dần dần ít đi, mặc dù trong lòng nàng thực sự hy vọng vào ngày lâm bồn, nhưng thiếu cảm giác được trải nghiệm đứa bé xoay người mỗi ngày khiến nàng lại có chút không quen.

Hơn nửa năm trôi qua, hiện giờ hai tẩu muội càng ngày càng thân thiết, lui tới không còn khách sáo giống ngày đầu, có thể hàn huyên một số đề tài. Trước giờ Vương Lăng luôn chán ghét đám phu nhân thiên kim chuyên ngồi lê đôi mách chuyện nhà người khác. Tuy Chương Hàm có hứng thú với những chuyện vụn vặt này, nhưng chỉ vì muốn hiểu biết tình hình của các nhà, cho nên ở trước mặt Vương Lăng đương nhiên chưa bao giờ hỏi về đề tài này mà chỉ tán chuyện liên quan đến sở trường của đối phương. Nàng thường hỏi về những chiến công hiển hách của Định Viễn Hầu trước kia, tuy những chuyện này Định Viễn Hầu không kể nhưng cố nhân lui tới lại rất thích thuật lại và Vương Lăng cũng rất thích nghe, hiện giờ có người chia sẻ đương nhiên vui lắm, lại nghĩ phụ tử Chương gia đều ở trong quân, thường xuyên qua lại càng thêm thân cận.

Hôm nay, Vương Lăng từ phòng nghị sự trở về, lại theo thường lệ đến Ngô Đồng Uyển ngồi chơi. Nói được mấy câu, cô nàng nhìn thân thể nặng nề của Chương Hàm hiện giờ, nghĩ đến tháng này quỳ thủy của mình lại tới đúng giờ, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần nôn nóng.

Công bằng mà nói, so với hoàn cảnh của các tỷ muội thân thích sau khi xuất giá, cuộc sống hiện giờ của nàng thư thả ấm cúng hơn nhiều. Không cần giữ quy củ trước mặt bà mẫu, không cần tranh đấu gay gắt với các trục lý, ngay cả hai mụ mụ của nàng cũng dần dần âm thầm khâm phục Chương Hàm. Bất luận nàng tiếp nhận quản gia hay lập quy củ gì cho hạ nhân, Chương Hàm chưa bao giờ chất vấn. Thậm chí có một lần nàng bị mấy hạ nhân lừa trên gạt dưới khiến cho tức giận đến mức đau dạ dày, Chương Hàm còn sai người tới tặng trà lúa mạch và mứt táo để xoa dịu bao tử. Điều duy nhất khiến trong lòng nàng không được thoải mái, đó là nàng đã vào cửa non nửa năm, Trần Thiện Duệ chỉ cần về nhà là ở trong phòng với nàng, vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Chương Hàm bắt gặp ánh mắt Vương Lăng nhìn chằm chằm vào bụng mình, lại thấy đôi tay nàng ta xoắn vào nhau mất tự nhiên, làm sao còn không hiểu cô nàng này đang ưu tư điều gì. Ngay cả chính mình cũng cảm thấy may mắn vì mình hoài thai nhanh như vậy, cho nên ngẫm nghĩ một chút, nàng bèn cầm đĩa mứt mận Thu Vận trao cho, mỉm cười đưa đến trước mặt Vương Lăng.

“Đa tạ Đại tẩu!” Vương Lăng vội vàng vươn tay tiếp nhận. Tùy tay dùng xiên tre lấy một miếng cho vào miệng, nhấm nháp rồi nhả hạt xong, cô nàng mới lên tiếng lần nữa: “Cùng lắm là còn hơn mười ngày nữa Đại tẩu sinh rồi phải không?”

“Dự đoán vậy thôi, vẫn chưa biết đứa nhỏ này nhịn không được muốn ra ngay lập tức, hay còn tính ở trong bụng ta thêm vài ngày nữa.” Chương Hàm cúi đầu nhìn bụng đã to hơn rất nhiều rồi mỉm cười nhìn Vương Lăng: “Tứ đệ muội và Tứ đệ ân ái như vậy, nhất định là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hơn nữa, từ nhỏ đệ muội đã luyện võ cường thân, sức khỏe tốt hơn ta không biết bao nhiêu lần, đến lúc đó chắc chắn sinh ra một đứa bé cường kiện.”

“Đa tạ cát ngôn của Đại tẩu.”

Vương Lăng cảm kích cười cười, trong lòng lại nghĩ tới Võ mụ mụ đã đặc biệt đi gặp một đại phu chuyên môn về sản phụ; tuy đại phu chưa nói nữ tử luyện võ sẽ khó hoài thai hơn phụ nữ bình thường, nhưng cũng dặn dò phải cẩn thận bảo dưỡng, nhất là tập trung vào việc bổ ích khí huyết. Nhớ trước đây mẫu thân đã mất của nàng cũng giỏi võ nghệ, năm xưa còn từng cùng phụ thân song song ra trận trong lúc nguy cấp, thế mà chẳng những mất sớm lại còn chỉ có một nữ nhi là mình. Nếu lỡ mình lại dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân, vậy thì có cường đại thế nào cũng vô dụng.

Hai người nói một hồi về những dược thiện dưỡng thân kiện thể, đúng lúc này, gian ngoài đột nhiên truyền đến giọng một tiểu nha hoàn: “Thế tử phi, Quận vương phi, Võ mụ mụ tới!”

“Muội mới đến đến đây ngồi trong chốc lát, sao chân cẳng bà ta lại nhanh như thế?” Vương Lăng tức khắc nhướng mày, chờ Võ mụ mụ tiến vào, cô nàng không vui hỏi: “Không thấy ta tới thăm hỏi Đại tẩu nói mấy câu hay sao, có chuyện gì quan trọng đến vậy?”

Võ mụ mụ hành lễ với Chương Hàm trước rồi mới hành lễ với Vương Lăng, mặt mày bất đắc dĩ nói: “Quận vương phi, không phải nô tỳ tìm cách chọn lúc này làm phiền, thật sự vừa mới xảy ra một sự kiện, nghĩ Quận vương phi đang ở chỗ Thế tử phi nên vừa lúc bẩm báo luôn, nô tỳ lập tức chạy lại đây. Một cung nhân được phân đến Cảnh Anh đường trong viện của Thế tử phi đã lén lút cầm một bao vải chứa đồ mang ra ngoài, bị người chặn lại ở cửa sau. Kiểm tra bao phục thì phát hiện không ít đồ trang sức, trong đó còn có thứ khắc dấu của Ngự dụng giám nội tạo.”

Nghe vậy, Vương Lăng tức khắc nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Chương Hàm hỏi: “Đại tẩu, lúc trước ở chỗ muội đã loạn ra chuyện kia, tẩu chưa từng lệnh người sao kiểm hành lý tùy thân của tụi nó à?”

“Sao có thể không làm được chứ! Tứ đệ muội đã đặc biệt báo cho ta, dĩ nhiên ta giao cho Thẩm cô cô và Đan ma ma đi sao kiểm.” Chương Hàm nói xong liền nhìn về phía Thẩm cô cô, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Ta nhớ rõ khi đó cô cô hồi bẩm, nói không có ai giấu vật vi phạm lệnh cấm?”

“Đúng ạ.” Thẩm cô cô nhún gối, lời ít ý nhiều đáp: “Nhờ Quận vương phi đề điểm, nô tỳ và Đan ma ma phụng lệnh Thế tử phi đi kiểm tra hành lý của họ, ba người kia thì có một ít đồ quý giá, còn Tôn Niệm Hi thì chỉ có vài bộ xiêm y và mấy thứ trang sức mạ bạc vô cùng đơn giản, thêm một chút vật nhỏ tùy thân mà thôi.”

“Vậy thực rõ ràng, không gian thì trộm, tất nhiên có chuyện lớn!” Vương Lăng nói xong bèn chau mày rồi đứng bật dậy. Tuy nhiên, nghĩ đây dù sao cũng là người được phân đến chỗ Chương Hàm, cô nàng hơi chần chờ một chút rồi lại ngồi xuống, lập tức hỏi Võ mụ mụ: “Đúng rồi, cung nhân kia tên là gì, nó thú nhận thế nào?” . Truyện Điền Văn

Nhắc đến vấn đề này, vẻ mặt Võ mụ mụ có chút mất tự nhiên, trộm liếc Chương Hàm một cái; bà ta còn có tâm đưa mắt ra hiệu cho Vương Lăng, nhưng khi thấy ánh mắt Chương Hàm vẫn luôn nhìn chăm chăm vào mình, Võ mụ mụ đành phải ấp úng nói: “Chính là Tôn Niệm Hi của Cảnh An đường. Bình thường cũng không có chuyện lớn gì, chỗ đó là nơi ở của một vị cô cô lúc trước hầu hạ bên cạnh Triệu Vương điện hạ, chỉ sai bọn họ làm chút việc vẩy nước quét nhà chăm sóc hoa cỏ... Tôn Niệm Hi kia một mực chắc chắn những đồ trang sức đó đều là của chính nàng ta, còn nói có thể đến trước mặt Thế tử phi nói rõ ràng mọi sự tình, thề thốt phủ nhận trộm đồ.”

“Loại người này nói mà có thể tin được!” Vương Lăng thản nhiên cười, chợt trầm ngâm một lát rồi cân nhắc từng câu từng chữ: “Đại tẩu, việc này tẩu muốn giao cho Đan ma ma hoặc Thẩm cô cô đi xử lý, hay là...”

“Vẫn nên giao cho Tứ đệ muội thôi.” Chương Hàm cười gật đầu, nói một cách rất tự nhiên: “Đệ muội đã quản gia mấy tháng, nội ngoại có người phạm tội đều đưa đến tay đệ muội xử trí. Đừng nói là chỉ một nha đầu của Cảnh An đường, cho dù là người trong viện ta phạm vào tội trộm cắp cũng nên giao cho đệ muội xử trí. Chỉ là, lại phải làm phiền Tứ đệ muội chịu khó giúp cho.”

“Đâu thể nói 'chịu khó giúp cho' gì chứ, là chuyện muội nên làm. Nếu như thế, Đại tẩu, để muội đi đến đó xem sao.”

Vương Lăng nói xong lại đứng lên lần nữa. Chờ ra khỏi chính phòng của Ngô Đồng Uyển, Võ mụ mụ nhịn không được tiến lên vài bước, ghé lại gần Quận vương phi nhà mình nhỏ giọng nói: “Quận vương phi, chuyện này rõ ràng không tầm thường, vì sao ngài không thuận nước đẩy thuyền để Thế tử phi xử trí? Mấy thứ trang sức kia cho thấy đều là đồ tốt xuất từ trong cung, nó là một nha hoàn làm việc trong Cảnh An đường, cho dù tay chân có dài cũng không vớt được thứ tốt như vậy! Nó lại luôn miệng nói muốn gặp Thế tử phi đối chất trần tình, nếu thật sự có quan hệ đến Thế tử gia...”

“Câm mồm!” Vương Lăng lập tức dừng bước, thấy Võ mụ mụ lập tức cúi đầu không dám nhiều lời, nàng lạnh lùng nói: “Hiện giờ Đại tẩu sắp sinh, cần gì thấy loại người thấp hèn này! Cho dù là thật sự có ẩn tình, loại người này nên lập tức đánh chết! Trong đời ta hận nhất chính là loại nữ tử ỷ có vài phần tư sắc học thức liền khoe khoang phong tao. Nếu chỉ là trộm đồ, đánh ba mươi gậy rồi đuổi ra ngoài cũng đủ rồi; nhưng nếu thật đúng như ngươi suy đoán... vậy thì ta chẳng cần nói hai lời, trực tiếp đánh chết cho sạch sẽ! Dù sao nha đầu đó cũng không phải kẻ thứ nhất chết dưới bản tử của ta!”

Thấy thái độ Vương Lăng cường ngạnh như thế, Võ mụ mụ tức khắc không dám nhiều lời nữa, nhưng trong lòng vẫn không cho là đúng. Nếu thật sự Thế tử gia và cung nhân Tôn Niệm Hi kia có gì đó không minh bạch, đấy cũng là chuyện riêng của đại bá, Vương Lăng là đệ muội mà lại lướt qua Thế tử phi là chủ nhân đứng đắn đi xử lý, chỉ biết tốn công vô ích mà thôi!

Trong chính phòng Đông thứ gian của Ngô Đồng Uyển, Vương Lăng đi không bao lâu thì Chương Hàm liền kêu Thu Vận lại, trực tiếp phân phó: “Sai một tiểu nha đầu lanh lợi đi ra trước nhìn xem động tĩnh, nếu có tin tức gì trở về bẩm báo một tiếng.”

“Vâng ạ.”

Thu Vận hành lễ xong bước nhanh ra khỏi phòng, Chương Hàm ngồi nghĩ đến mấy ngày qua Trần Thiện Chiêu càng đi sớm về trễ hơn ngày thường, nghĩ đến lời hứa hẹn nặng trĩu của phu quân, nàng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi. Mặc kệ người khác nói cái gì, nàng quyết định tin tưởng chàng, cũng giống như lúc trước chỉ cần một lời nói của nàng là chàng liền hoàn toàn tin cậy nàng. Chàng lên kế hoạch nào đều luôn có lý do của chàng, nàng không cần thiếu kiên nhẫn vì Tôn Niệm Hi kia, cứ nhìn xem trong hồ lô ả kia muốn làm cái gì!