Vì sao mẫu thân và ngoại tổ mẫu muốn giữ lại Chương Hàm, mặc dù không ai dám ở bên tai Cố Minh nói bậy, nhưng hắn đang ở trong cung, có chút tin tức không khỏi nhạy bén hơn so với người ngoài, hơn nữa Cố Thục Phi rất là yêu thích chất nhi là hắn, thường nói cho hắn biết nhiều chuyện, có mơ hồ nhắc qua nguyên do nào mà lúc trước phụ thân Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong được thoát hiểm. Cho nên, nếu Triệu Phá Quân chỉ muốn hắn cho chút phương tiện nói chuyện riêng, hắn cũng sẽ không làm khó. Chỉ là lúc này đối mặt với một cỗ địch ý không thể hiểu được kia, hắn không nhịn được nhíu mày.
“Nếu Triệu Bách hộ có chuyện cần phải nói với Hàm muội muội, xin cứ tự nhiên là được.” Trong miệng nói như thế nhưng Cố Minh lại không chút nào muốn dời bước chân, chỉ nhàn nhạt bổ sung một câu, “Chẳng qua, tại hạ phụng mệnh tổ mẫu và mẫu thân hộ tống Hàm muội muội đến đây, hơn nữa trước kia Hàm muội muội ra cửa đã phát sinh mấy chuyện không hay, cho nên thứ lỗi tại hạ không tiện rời khỏi bên người muội ấy.”
“Ngươi...”
Triệu Phá Quân chẳng có một chút hảo cảm nào với người Cố gia, tức khắc cảm thấy vô cùng bực bội. Nhưng hắn vừa mở miệng thì nghe bên cạnh truyền đến giọng Chương Hàm.
“Triệu đại ca, huynh cứ nói thẳng. Tứ biểu ca không phải người ngoài, sẽ không loan truyền ra đâu.”
Chương Thịnh chỉ nói qua cho Triệu Phá Quân biết lúc trước Thái phu nhân vì Cố Minh cầu hôn với Chương gia, nhưng vẫn chưa nói đến trong lòng Cố Minh có người khác. Cho nên tuy Triệu Phá Quân biết một cọc hôn sự kia đã bị Chương Phong từ chối ngay lập tức, nhưng vào lúc này nhìn hai người không e dè mà đi bên nhau, hắn vẫn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Đặc biệt khi Chương Hàm lại gọi Cố Minh là Tứ biểu ca, còn nói không phải người ngoài, hắn nhịn không được hít sâu một hơi rồi hung hăng liếc xéo Cố Minh một cái.
Người Cố gia rắn chuột một ổ, sao có thể ra được thứ gì tốt?!
“Triệu đại ca!”
Mặc dù cảm thấy Cố Minh vướng chân, nhưng khi Chương Hàm lại kêu hắn một lần nữa, trên mặt rõ ràng là vẻ nghiêm nghị kiên quyết, giống y như tư thế khi cô nàng còn nhỏ túm cổ áo Chương Thịnh kéo về nhà, Triệu Phá Quân rốt cuộc không thể không thuận theo ý nàng.
Phi Hà Các tuy khách hành hương thưa thớt nhưng rốt cuộc vẫn đứng trước công chúng, cho nên Chương Hàm ra ngoài kêu hai nha hoàn theo nàng tới cung Triều Thiên. Bọn họ đi vòng đến một căn phòng nhỏ phía sau Phi Hà Các, Chương Hàm sai Phương Thảo và Bích Nhân canh giữ bên ngoài, lúc này Triệu Phá Quân trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói: “Nha đầu tên Anh Thảo bên người Trương Đại tiểu thư có lão tử vốn là ca ca của nam nhân nhà Tống mụ mụ. Ở Trương gia chuyên môn đi theo chủ nhân ra cửa quản mấy chuyện vặt, cũng không phải chuyện gì ngon ăn có thể kiếm chác. Thế nhưng hiện giờ lão tử của nha đầu kia cũng không biết là dùng biện pháp gì, khi đến kinh thành lại được làm nhị chưởng quầy trong một tiệm tơ lụa trên đường Tam Sơn, bà nương của nó cũng theo qua hưởng phúc. Trong nhà có một đệ đệ, còn được cởi nô tịch đưa vào tư thục.”
Lời này nếu để người ngoài nghe được sẽ thấy không đầu không đuôi, nhưng Chương Hàm lập tức minh bạch vì sao Anh Thảo sẽ mạo hiểm làm loại chuyện bán đứng Trương Kỳ. Còn Cố Minh sau khi nhíu mày một lát lập tức phục hồi tinh thần, liếc mắt về phía Chương Hàm hỏi: “Hàm muội muội, kẻ lúc trước đưa đồ cho Du muội muội chính là Anh Thảo này?”
Chương Hàm hơi gật đầu: “Không sai.”
“Trách không được dám phản chủ, hóa ra là bám được vào cành khác cao hơn.”
Cố Minh xuất thân là đích tử của Hầu gia, hơn nữa được phụ thân nghiêm huấn mẫu thân dạy dỗ, đối với hạ nhân thưởng phạt phân minh, hận nhất chính là có kẻ phản chủ. Ngay lúc này nói lời trên chỉ vì cảm thấy trong lòng tức giận đến tột đỉnh, hận không thể lôi nha đầu đáng chết kia ra trực tiếp đánh chết cho hả giận. Nhưng lời âm trầm này vừa thốt ra thì Triệu Phá Quân liền mỉa mai hừ lạnh.
“Phản chủ? Vậy thật ra cũng chưa chắc. Đệ đệ của nha đầu được thoát tịch thì phải cần gia chủ phác thảo công văn, sau đó đưa đến quan phủ xử lý hộ tịch; còn lão tử của nha đầu kia có thể mưu được đến vị trí như vậy, bằng chính năng lực của hắn sao có thể?”
Triệu Phá Quân vẫn chưa nói rõ là ai nhưng Chương Hàm đã sớm minh bạch, thấy Cố Minh ngạc nhiên một chút rồi trên mặt liền lộ ra biểu cảm vừa thống hận lại vừa thương tiếc, nàng nhẹ nhàng thở dài: “Xem ra, quả nhiên là phụ thân tính kế thân sinh nữ nhi của mình.”
Thấy Cố Minh mặt trầm như nước, Chương Hàm cũng là sắc mặt lạnh lùng, Triệu Phá Quân vốn tưởng rằng chính mình nghe được sự tình người khác không biết, nhưng lúc này nhìn vẻ mặt của hai người rõ ràng đã biết phía sau là chuyện gì xảy ra, kẻ mà cái gì cũng không biết ngược lại thành chính mình, đột nhiên trong lòng hắn vô cùng buồn bực. Tuy hắn ở chiến trường chém giết mới được thăng lên, nhưng thật ra cũng không phải là loại võ biền chỉ biết cậy vào sức mạnh, nếu không cũng đâu được Triệu Vương nhìn trúng phái đến bên người bảo vệ Đông An Quận vương chỉ si mê võ nghệ. Chương Hàm đã nói một câu ý vị thâm trường như vậy, hắn thực mau liền liên kết mấy điểm mấu xích lại với nhau.
Trương Xương Ung là kẻ khốn nạn lòng lang dạ sói, tính kế dưỡng nữ không được thì xuống tay với thân sinh nữ nhi?
Chương Hàm thấy sắc mặt Cố Minh biến ảo không chừng, biết vị biểu ca này đã liên kết được tin tức Triệu Phá Quân vừa nói cùng với sự tình chính bản thân đã kiểm chứng được. Trước đó, quan hệ giữa Trương Kỳ và Cố Minh nhiều lắm cũng chỉ là loại tình cảm bị tiếng sét ái tình ngay từ phút đầu gặp mặt, nhưng chỉ bằng điểm này mà muốn nhân duyên thành tựu lại không có khả năng. Chỉ có thể khiến Cố Minh nhận rõ phía sau Trương Kỳ là một người cha như thế nào, khiến Cố Minh làm ra phán đoán thanh tỉnh, như thế đối với hai người mới là tốt nhất.
“Hàm muội muội, muội và Triệu Bách hộ hãy nói chuyện đi, ta ra bên ngoài tìm yên tĩnh một chút.”
Truyện do bà còm ở wattpad biên tập
Triệu Phá Quân thấy Cố Minh mất hứng lập tức ra ngoài không quay đầu lại, một tia hoài nghi trong lòng càng lúc càng sâu. Còn không đợi anh chàng phun ra thắc mắc trong lòng, Chương Hàm mở miệng hỏi: “Triệu đại ca, sao huynh lại đi tra người nhà của Anh Thảo?”
“Không phải muội truyền tin cho Thế tử gia nhờ làm như vậy à?” Triệu Phá Quân theo bản năng đáp một câu, thấy Chương Hàm nghe thế vô cùng kinh ngạc, lúc này hắn mới có chút xấu hổ mà giải thích từ đầu chí cuối, “Đan ma ma nhận được thư nhà của muội do Sở mụ mụ đưa đến, vừa lúc ta có mặt ở đấy, sau đó Thế tử gia về phủ bèn kêu ta vào thư phòng. Thế tử không nói hai lời liền mở ra thư muội viết cho Chương đại thúc, lại phát hiện ám bút của muội, cho nên phân phó ta đi làm chuyện này.”
Chương Hàm vốn tưởng rằng cho dù Trần Thiện Chiêu sai Triệu Phá Quân đi điều tra vụ này thì nhiều lắm là phân phó kiểu cao thâm khó đoán, ai ngờ ông tướng kia lại một lần nữa ngả bài không theo lẽ thường, còn cho Triệu Phá Quân nhìn thấy phong thư nàng hao tổn tâm huyết dùng bút sáp viết thành! May mà nàng không giống tên cà chớn lười nhác nào đó luôn viết kèm chút chuyện riêng tư trong tờ mật tin, nếu không nàng còn mặt mũi nào gặp người?
Triệu Phá Quân thấy Chương Hàm luôn giữ vẻ trầm tĩnh mà hiện tại trên mặt lại lúc xanh lúc trắng, hắn vừa ngạc nhiên đồng thời có chút hụt hẫng. Hắn tự xưng là người thân cận nhất với Chương Hàm ngoài gia đình nàng, thế nhưng lại không biết bắt đầu từ bao lâu mà Chương Hàm đã liên lạc như vậy với Triệu Vương Thế tử, dùng loại phương pháp người khác rất khó đoán được để trao đổi thư từ, thương lượng sự tình. Hắn lưu tại kinh thành chính vì nếu lỡ nàng xảy ra chuyện gì thì có thể tìm hắn để cầu viện, nhưng kết quả lại là...
“Triệu đại ca, cảm ơn huynh, mấy ngày này vất vả cho huynh rồi.”
Đột nhiên nghe được lời này, Triệu Phá Quân mới hoảng hốt lập tức bừng tỉnh từ trong nỗi khó chịu. Thấy Chương Hàm nhún gối thi lễ, hắn vội vàng nghiêng người né qua ngượng ngùng nói: “Ta đâu có làm được gì, đâu thể so với sự chiếu ứng của Chương đại thúc và Chương đại ca dành cho ta. Đây cũng là chuyện ta nên làm. Hơn nữa, nếu không phải Thế tử phân phó, ta sợ rằng cái gì cũng không biết.”
“Không phải muội không muốn nói cho huynh biết. Trước đây huynh quen đối phó trực diện với đao thương trên chiến trường, nhưng trong kinh thành tên tiễn bắn lén lại càng hung hiểm hơn. Muội không muốn liên luỵ huynh.” Chương Hàm thấy Triệu Phá Quân há miệng muốn giải thích, nàng đột nhiên quay người đi, “Huynh không biết những người nhìn bên ngoài rất đạo mạo nhưng sau lưng lại là kẻ trộm nam xướng nữ đê tiện vô sỉ như thế nào đâu. Mà cho dù có biết, với quyền thế năng lực hiện giờ của huynh cũng không cách gì đối phó được bọn chúng.”
“Cho nên, muội phải cùng Triệu Vương Thế tử...”
Không đợi Triệu Phá Quân nói xong câu này, Chương Hàm đột nhiên xoay người lại, vội vã nói: “Chỉ là hai bên cùng có lợi mà thôi. Huống hồ cha và Đại ca đều ở dưới trướng Triệu Vương, xét theo một tầng như vậy thì muội vốn nên tận lực hỗ trợ.”
Chương Hàm nói nghe rất đường hoàng, nhưng Triệu Phá Quân nghĩ đến nghe nói trước đó Trần Thiện Chiêu ở chùa Long Phúc vì cứu hộ Tri Vương mà đập vỡ đầu nên đã ăn một trận giáo huấn của Chương Hàm, lúc này càng cảm thấy lời giải thích của Chương Hàm kiểu như 'không có lửa sao có khói'. Chỉ là, thấy nàng nói xong lời này liền cúi đầu xuống, sắc mặt u ám, rõ ràng lại đang lo lắng về một vấn đề gì đó khó giải quyết, hắn bỗng nhiên thốt lên, “Một khi đã như vậy, muội có việc gì nan giải cứ nói với Thế tử, xin Thế tử phân phó ta đi làm!”
Ngay lúc này hắn đã hạ quyết tâm, nói từng câu từng chữ, “Ta có hôm nay, một nửa là do Chương đại thúc và Chương đại ca những năm gần đây quan tâm đến các binh sĩ đồng hương nên ta mới may mắn sống sót qua bao trận đại chiến; một nửa kia là vì năm đó muội đặt đại danh cho ta, Triệu Vương điện hạ cho rằng tên ta nghe cát lợi nên mới có thể để ý đến công lao trước kia mà điều ta vào đội hộ vệ; càng không cần phải nói năm đó còn ở nhà, Chương bá mẫu cũng giúp ta rất nhiều. Những gì ta thiếu cả nhà họ Chương một đời này cũng trả không hết, cho nên muội không cần nói cái gì mà phần tình nghĩa này không đáng để nhận linh tinh gì đó!”
Chương Hàm nghe vậy sửng sốt, có tâm muốn nhắc nhở một hai câu, chỉ là, đối diện với ánh mắt cực nóng cháy nhưng lại chân thành đáng tin kia, nàng chỉ cảm thấy không thốt nên lời. Không biết đứng im lặng qua bao lâu, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Muội đã biết... Chỉ là, Triệu đại ca nhất định phải cẩn thận, nếu không...”
“Không có gì là 'nếu không' cả, mạng của ta lớn lắm!”
Một câu dặn dò của Chương Hàm tựa như bé nhỏ không đáng kể nhưng lại khiến trong lòng Triệu Phá Quân nóng bỏng, dị thường cao hứng, cao hứng đến nỗi thậm chí không chú ý tới bên ngoài truyền đến tiếng Phương Thảo ho khan. Mãi đến khi Cố Minh đi ngang qua bên người, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, biết thời gian quý hiếm thuộc về hai người bọn họ đã kết thúc ngắn gọn như thế.
Truyện được đăng tại wattpad nhà bacom2
“Hàm muội muội, chúng ta trở về thôi.”
So với lúc nãy khi bỏ ra ngoài sắc mặt vô cùng âm trầm, lúc này sắc mặt Cố Minh tuy rằng chưa nói là tốt nhưng lại nhiều thêm vài phần kiên quyết. Chương Hàm ở trước mặt Triệu Phá Quân không tiện hỏi nhiều, nhưng khi một đường ra tới sơn môn từ biệt Triệu Phá Quân, mắt thấy bên kia đường gia phó của phủ Võ Ninh Hầu vội vàng đi theo xe ngựa lại đây, nàng liền nghe được bên tai truyền đến tiếng Cố Minh.
“Sau khi Hàm muội muội trở về làm phiền nói với Du muội muội một tiếng, chuyện của phụ thân muội ấy không cần nghĩ nhiều, hết thảy đã có ta. Còn nữa, ngày sau bất luận có ai lấy danh nghĩa ta đưa cho muội ấy bất cứ thứ gì đều không cần nhận lấy, ta làm việc sẽ không bao giờ lưu lại nhược điểm cho người khác! Cây trâm bạc ta đã đặt làm xong rồi, kiểu dáng không sai biệt lắm, tổng cộng có bốn cây. Lát nữa về phủ ta sẽ ủy thác cho Tam muội muội tặng mỗi người một cây.”
Rõ ràng biết nhạc phụ tương lai là người khốn nạn như vậy nhưng Cố Minh vẫn không muốn ném xuống cuộc tình này! Ngay cả lai lịch của cây trâm mới huynh ấy cũng không để cho Trương Kỳ đến lúc đó khó có thể giải thích!
Chương Hàm hít vào một hơi thật sâu, vốn dĩ lời nói của Triệu Phá Quân đã khiến con tim thật ấm áp, ngay lúc này con tim nàng lại càng nóng bỏng hơn. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thoáng qua Phương Thảo và Bích Nhân cách xa bảy tám bước rồi thấp giọng nói: “Một phen tâm ý của Tứ biểu ca, muội nhất định sẽ chuyển đạt cho Du tỷ tỷ biết được.”
Lúc này Cố Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Mẫu thân có suy tính của mẫu thân, nhưng hắn cũng có kiên trì của chính mình. Chỉ là, hắn không thể bởi vì tổ mẫu yêu thương Trương Kỳ liền tùy tiện đi cầu tổ mẫu thành toàn, càng không thể đi cầu cô mẫu Cố Thục Phi; điều duy nhất hắn cần phải làm, chính là chứng minh bản thân mình không cần dựa dẫm bất cứ quan hệ thông gia nào cũng có thể kiếm được thành tựu!