Hoàng Quân Trạch sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, lại có người đến Hoàng gia gây rối, còn bắt con hắn làm com tim, khi Hoàng gia không người sao, dù đối với Hoàng Đức Xương hắn thất vọng cực điểm, nhưng dù gì cũng là con hắn, là cốt nhục của hắn, hắn chỉ có hai đứa con trai vậy thôi, tuyệt đối không cho phép ai đụng đến cả.
Hắn quay sang thi lễ với Hoàng Giang Nhai nói: “ cha, con đi ra ngoài giải quyết chuyện này”
Hoàng Giang Nhai gật gật đầu: “ đi đi thôi, sử lý cho êm đẹp điểm”
Hoàng Quân Trạch: “ biết, cha”
Nói rồi ánh mắt hắn lóe lên vệt hung quang, âm trầm đi ra ngoài, trong phòng còn lại Hoàng Giang Nhai ánh mắt lấp lóe, nhỏ miệng lẩm bẩn: ‘ có người lại dám khi dễ đến tận cửa Hoàng gia, có vẻ như ta quá lâu không ở trong gia tộc, bên ngoài quên mất sự hiện diện của ta’.
Ở bên ngoài Vương Lỗi đang âm trầm canh lấy Lâm Vận, chỉ cần đối phương có bất cứ hành động nào thì hắn lập tức ra tay, đột nhiên một luồng khí tức làm rời sự chú ý của hắn.
Chỉ thấy Hoàng Quân Trạch sắc mặt âm trầm bước đến, trông thấy Hoàng Quân Trạch, Vương Lỗi cùng đám thuộc hạ chạy ra đón: “ gia chủ”
Hoàng Quân Trạch nhìn về phía Vương Lỗi, gật đầu ra hiệu, sau dó sắc mặt âm trầm nhìn về phía Lâm Vận, ngay khi thấy con trai mình như chó chết bị đối phương sách trên tay, trong nháy mắt sát ý phun chào, cố lén tức giận trong lòng, hắn âm trầm mở miệng hỏi:
“ xin hỏi các hạ là ai, Hoàng gia có thù oán gì với các hạ”
Lâm Vận nhìn đi tới người, lạnh nhạt con ngươi nhìn thoáng qua rồi hỏi:
“ ngươi là gia chủ Hoàng gia” . ngôn tình tổng tài
Hoàng Quân Trạch: “ tại hạ Hoàng Quân Trạch, hiện đang đương nhiệm gia chủ Hoàng gia”
Thấy người đến là gia chủ Hoàng gia, Lâm Vận mỉm cười nói: “ cũng không có thù oán gì, hắn chọc giận ta, ta nghĩ Hoàng gia nên cho ta một câu trả lời”
Nói rồi hắn phất tay đáp như chó chết đồng dạng Hoàng Đức Xương đến dưới chân Hoàng Quân Trạch, cử động này làm Hoàng Quân Trạch ngây người, hắn không nghĩ đối phương dễ dàng thả con tim như vậy.
Có được tự do Hoàng Đức Xương vội vàng bò đến chỗ cha mình, lớn tiếng nói: “ cha, giết hắn, ta muốn giết hắn, không, ta muốn hắn sống không bằng chết, còn có con tiện nhân kia, ta muốn giày vò chết ả”
Hoàng Quân Trạch trông thấy bộ dạng này của Hoàng Đức Xương thì mặt đen lại, bộ dạng thất vọng cực điểm, song rồi hắn quay sang nhìn Lâm Vận, bộ mặt âm trầm cười lạnh: “ Vậy ngươi mốn thế nào”
Bây giời không có trở ngại Hoàng Đức Xương hắn cũng không cần cố kị, hắn chỉ muốn xem đối diện nhạy nhót ra cái gì.
Lâm Vận ẩn sau lớp mặt lạ cười nhạt một cái, chỉ tay về phía Hoàng Đức Xương rồi nói: “giết hắn, bồi thường 1 vạn viên hạ phẩm linh thạch, tha cho Hoàng gia một nhà”.
Hoàng Quân Trạch nghe vậy giận quá thành cười: “ Ha ha ha, 1 vạn viên hạ phẩm linh thạch, ngươi có mạng mà dùng hãy nói.” Nói rồi hắn lao về phía Lâm Vận.
“ Đừng lại” đang hắn chuẩn bị lao lên, một tiếng quát làm hắn giật mình, quay người lại, chỉ thấy Hoàng Giang Nhai một mặt âm tình bất định đi về phía hắn.
Thấy Hoàng Giang Nhai đi gia, người của Hoàng gia một mặt giật mình, sau đó cung kính hô “ lão gia chủ”, bọn họ không biết tại laoc gia chủ lại ở Hoàng gia, theo chí nhớ của bọn hắn lão gia chủ rất ít khi về hoàng gia mới đúng.
Hoàng Giang Nhai không phản ứng mọi người, một mặt âm tình đi về phía Hoàng Quân Trạch quát: “ lui xuống”
Hoàng Quân Trạch mặc dù không hiểu ra sao nhưng vẫn cung kính đáp: “Phải”
Hoàng Giang Nhai đi đến trước mặt Lậm Vận chắp tay nói: “ tại hạ Hoàng Giang Nhai, đại trưởng lão của Thanh Mộc tông, không biết Hoàng gia có chỗ nào đắc tội các hạ.”
Lâm Vận nghe vậy cười nhạt, lại chuyển Thanh Mộc tông ra dọa mình, tác dụng không. Hắn nhàn nhạt nhìn Hoàng Giang Nhai một cái rồi chỉ tay về phía Hoàng Đức Xương nói: “ Hắn chọc giận ta”
Hoàng Đức Xương chông thấy gia gia mình đến thì mừng như điên, lần này tên kia chết chắc, thế là hắn vội chạy đến chỗ Hoàng Giang Nhai tố cáo: “ gia gia, hắn muốn giết ta, còn muốn giết tất cả mọi người Hoàng gia, mau giết hắn, gia gia mau giết hắn”
Hoàng Giang Nhai thấy Hoàng Đức Xương thì đáy mắt lóe lên sự chán ghét, đối với đứa cháu này, hắn đã thất vọng cực điểm, suốt ngày chỉ biết gây sự, không có một phần mười sự khôn khéo của anh trai nó.
Chỉ thấy hắn một bàn tay quất trên mặt Hoàng Đức Xương lạnh giọng quát: “ im miệng”
Song rồi hắn quay sang Lâm Vận nói: “ Vậy các hạ muốn giải quyết thế nào”
Lâm Vận cười nhạt đáp: “ Một vạn hạ phẩm linh thạch…”
Hoàng Giang Nhai gật đầu: “ có thể” một vạn hạ phẩm linh thạch mặc dù hao hết súc tích của Hoàng gia nhưng hãi chấp nhận đươc.
Nhưng Lâm Vận chậm dãi lắc đầu “ta chưa nói song” nói rồi hăn đưa tay chỉ vào Hoang Đức Xương, gằn từng chữ nói “ cộng với giết hắn”