Chương 11: Đối Luyện
Huyền Thiên Đại Lục mênh mông vô biên, bên trong nó có rất nhiều khu vực lớn nhỏ, nhiều như cát trong sa mạc.
Bích Lạc Thành nói tới chính là một trong những hạt cát bé nhỏ này.
Nhưng dù nhỏ bé nó vẫn rất lớn, rất rộng đối với mọi người dân ở đây.
Dân số đông đúc vô cùng, vì đó chia bè chia phái, gia tộc san sát nhau, lãnh địa cũng được phân chia vô cùng khốc liệt.
Bích Lạc Thành có tổng cộng lục đại gia tộc, trong đó bao gồm cả gia tộc quyền lực nhất, nơi trung tâm nhất đương nhiên thuộc về địa phận của phủ thành chủ, Phong gia.
Phía tây là nơi kinh thương phát triển, là nơi kinh doanh buôn bán sầm uất, đứng sau nó là sự quản lý của Kim gia.
Phía đông là nơi rèn đúc, sản xuất trang bị v·ũ k·hí, nổi tiếng trong đó phải kể đến thuật đúc kiếm của Bạch gia.
Phía Nam là khu vực gần với Đại Sâm Lâm nhất, cũng là trụ sở của Trương gia, chuyên về canh tác, nuôi trồng linh dược, Dược Lâu và Tửu Lâu đều là tài sản của gia tộc này.
Phía Bắc còn chưa độc thuộc về một bên nào, quanh năm xảy ra t·ranh c·hấp địa bàn giữa Vân gia và Lý gia, bởi vì nơi này có mỏ quặng khoáng và nguyên thạch khoáng.
Ngoài ra còn có các tiểu tộc và bang hội lớn nhỏ, như Long Giang bang, Thu Xuân Các, .v.v. Cùng vô số các tán tu khác.
Gần như là một giang hồ thu nhỏ,
có vô số nơi tương tự như thế trên đại lục này, đủ để thấy sự phức tạp rối mù của nó.
....
Trương gia tộc địa.
"Keng."
"Keng."
Huyền kiếm và Song thủ liên tục v·a c·hạm, hai bóng người liên tục giao phong đã hơn hai mươi hiệp, nhưng vẫn còn tiếp diễn.
"Ca ca, tiếp theo ta sẽ đánh nghiêm túc, ngươi cẩn thận nha."
Vừa lùi lại là tiểu muội Trương Bảo Ngọc, tóc gió tung bay, vóc dáng thanh cao thướt tha nhưng không phải yếu đuối mà khiến người ta cảm nhận được sự mạnh mẽ toát ra từ bên trong.
"Haha, tốt, ngươi cứ việc phóng ngựa tới đây, ta đợi."
Lại hai năm nữa qua đi, lúc này Trương Thiên Sơ cũng đã cao lớn thành một vị thiếu niên, phong thái hiên ngang ra dáng thiếu gia của một gia tộc.
Hắn đứng giữa quảng trường, hữu thủ đưa về phía Trương Bảo Ngọc, ngoắc ngoắc tay ra vẻ khiêu khích, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Trương Bảo Ngọc thấy vậy, đưa chân nhấn mạnh lấy đà lao tới, tay phải cầm chắc huyền kiếm tụ lực truyền vào hỏa linh khí, sau đó xoay người trên không trung đồng thời chém ra đường kiếm hình lưỡi liềm bắn thẳng về phía đối diện.
"Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm Pháp, Bán Nguyệt Trảm."
Kiếm khí lao tới mãnh liệt vô cùng, hắn không né tránh mà chọn trực tiếp đối cứng, song thủ sáng lên, ấn pháp hiển hiện xoay tròn cùng lúc linh khí hội tụ vào hai nắm đấm, nhanh chóng xuất quyền long ngâm gào thét mà ra.
"Tự Nhiên Đại Thủ Ấn, Song Long Dẫn."
Quyền kiếm v·a c·hạm lập tức nổ ra, sóng xung kích bắn ra tứ phía, không khí như bị đốt nóng, cả hai người đều bị phản chấn dạt về phía sau thật xa.
"Đây là quyền pháp mà ca ca chọn ư, thật lợi hại, phá hủy được một kiếm toàn lực của ta."
Trương Bảo Ngọc hơi kinh ngạc, nghĩ thầm, sau đó tiếp tục lao tới, không muốn cho ca ca nàng có thời gian nghỉ.
Lợi kiếm chém ra liên tiếp từng đường bán nguyệt, thân pháp khởi động, lướt đi theo sau, ý đồ cận thân.
Từng kiếm đâm tới, có thể né tránh hắn đều né, không thể né tránh hắn đành phải tiếp chiêu.
Hai người thân pháp linh động, quyền cước ra hết, có đi có về, cơ hồ ngang nhau.
"Hừ, phản xạ tương đối nhanh, ca ca không được tránh né hoài như vậy, ngươi đứng yên lại cho ta."
"Ngươi rất có bản lĩnh không phải à, thử dừng lại ta đi, hahaha."
"Đã như vậy, ca ca đừng hối hận, xem kiếm."
Tay nàng chuyển động, linh khí chuyển sang màu xanh da trời, lưỡng nghi chuyển đổi trong phút chốc, nhiệt độ quanh người bắt đầu hạ thấp, từng đường kiếm mang theo hàn khí bắt đầu tỏa ra.
Lưỡng cực xoay tròn, giờ phút này nghiên hẳn về một phía, dương thịnh âm suy, âm thịnh dương suy, nghiên về bên nào đều có biến đổi lớn.
Linh khí khắp nơi nổi lên, bắt đầu b·ạo đ·ộng, sau đó đều bị dẫn dắt về phía của Trương Bảo Ngọc, nàng nhấc tay hướng kiếm chỉ thẳng lên trời, một kiếm đơn giản chém xuống.
Kiếm khí vừa ra, xung quanh tĩnh lặng, sau đó một hiện tượng lạ đã bắt đầu xảy ra.
Trên đường đi của nó tất đều bị kiếm khí bao trùm, sau đó đóng băng hết thảy.
"Uầy uầy, ta chỉ là nói đùa một chút mà thôi, tiểu muội đừng coi là thật."
"Hahaha, ca ca không cười nữa à, vừa rồi chỉ là biểu diễn mà thôi."
"Bây giờ mới là tiết mục chính, ca ca ngươi bây giờ không còn có thể né tránh ta được nữa đâu."
Sau đó linh khí b·ạo đ·ộng còn lớn hơn trước rất nhiều, gần như là gấp ba lần, lần này trực chỉ về hướng của hắn mà đi.
"Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm Pháp, Băng Phong Thiên Lý."
"Lạnh, lạnh quá, Không được, sẽ bị đóng băng mất, aaaaa."
"Tự Nhiên Đại Thủ Ấn, Độc Long Dẫn."
Đường kiếm nhanh chóng lan tỏa khắp quảng trường, đối diện nàng là một bức tượng băng, không ai khác chính là ca ca của nàng, thấy vậy khóe miệng của nàng mấp máy mỉm cười.
"Hì hì, ngươi không né nữa à, hôm nay đã biết sự lợi hại của ta rồi chứ."
"Từ bỏ chống cự đi, từ nay ta sẽ bảo kê ca ca ngươi, hahaha"
Bước tới phía trước mặt tượng băng kia, nàng thích thú cười phá lên, tuy rằng cảnh giới của nàng cao hơn hắn, thời gian tu luyện cũng sớm hơn hắn.
Nhưng đó là do hắn chọn, ai bảo suốt ngày trêu chọc nàng, hôm nay dù có thế nào, thắng chính là thắng, hơn nữa còn là thắng quang minh chính đại, ai lại làm được gì, hahaha.
"Rắc, răng rắc."
"Toanggg."
Tượng băng đột nhiên có âm thanh phát ra, sau đó nhanh chóng vỡ ra, mảnh vụn băng văng khắp nơi.
"Tiểu muội, ngươi sơ hở rồi."
Âm thanh vừa vang lên, nhưng bóng người lại không thấy đâu, nàng không ngờ rằng như thế còn không làm khó được hắn.
"Chốc."
"Aaa, đauuuu."
Theo phản xa nàng quay người về phía tiếng nói phát ra, chuẩn bị chiến đấu nhưng đã muộn, trán nàng đã đỏ lên rồi.
"Hahaha, có cố gắng, ngươi sắp thắng rồi á."
"Hừ, chỉ là ta mới vừa lĩnh ngộ nó mà thôi, còn chưa thể lập tức đóng băng ngươi, để ngươi có thời gian xoay sở, aaa, tức c·hết ta rồi."
"Thật ra ngươi đã đóng băng được ta rồi, nhưng chỉ là phía ngoài mà thôi, kiếm khí của ngươi đã bị ngũ hành linh khí của ta chặn lại, may mắn, may mắn mà thôi, tiểu muội rất lợi hại."
"Nói vậy còn nghe được, hứ, đợi ta tu vi mạnh hơn, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm Pháp của ta sẽ còn mạnh hơn, lần sau sẽ khác."
"Ngươi càng tiến bộ, gia tộc càng vui mừng, ca ca cũng vậy. Ta chỉ là một đầu cá ướp muối, muội muội phải mau chóng mạnh lên đảm đương một phía, người làm ca ca là ta sẽ thấy tự hào."
"Không nhìn ra, ngươi còn nhỏ đã biết dỗ ngọt, lớn lên không biết cô nàng nào ngoài kia sẽ bị ngươi gài bẫy."
"Là tiểu muội ngươi xuất sắc mà thôi, nên khen là đúng, haha, ngươi đừng khó chịu nữa."
"Được rồi, hai đứa nghỉ ngơi đi, sau đó tập trung ở tộc đường, nói điểm chính sự."
Gia gia hắn và đại trưởng lão đều chứng kiến màn đối luyện vừa rồi, đều rất hài lòng, xem ra tương lại gia tộc bọn hắn sẽ không phải sầu lo không có người kế nghiệp.
Đại trưởng lão phất phất tay, ra hiệu dừng lại, thông báo cho mọi người nghỉ ngơi sau đó chuẩn bị tiến hành hội nghị.
Chuyện lần này có sự tham gia của tất cả mọi người tại Bích Lạc Thành này, vì vậy không thể qua loa.