Vĩnh Hằng Phong Thần

Chương 17: Luân Hồi Phiêu Linh




Không gian xung quanh tối đen, tử khí lẫn vào không khí xung quanh nơi này khiến ở đây bao phủ một màu chết chóc đến đáng sợ.

Nơi này tràn ngập sát khí, xung quanh đây chỉ có một sinh linh còn có một tia sinh mệnh sắp tắt ngoài ra hoàn toàn không có sự sống, ngập tràn một màu tử khí bao phủ.

Tiếng hít thở càng ngày càng thêm nhỏ bé, sinh mệnh sinh linh kia gần như bị dập tắt, chỉ thấy nhục thân hắn giờ phút này nứt nẻ vô cùng như chỉ cần một cái chạm là tang vỡ vậy, khuôn mặt một màu trắng bệt không còn huyết sắc, khóe miệng nó vẫn còn tràn ra máu tươi không ngừng, đôi mắt tuy nhắm lại nhưng mà huyết lệ bên trong đôi mắt đó vẫn chảy ra không ngừng, khuôn mặt hắn vẫn còn vô cùng dữ tợn điên cuồng, mái tóc bạc trắng bị từng đợt tử khí thổi bay bay.

Khuôn mặt trắng bệt, khóe miệng và đôi mắt liên tục chảy huyết khiến khuôn mặt hắn càng ngày càng thêm dữ tợn cộng thêm mái tóc bạc trắng bay phất phơ, xung quanh tử khí sát khí ăn mòn hắn khiến cho nhục thân hắn bị ăn mòn, từng mảnh thịt nát toát ra một mùi thối nát vô cùng ghê tởm, điều này cộng thêm địa hình nơi này khiến cho hắn có vẻ như một con ác ma giữa chốn địa ngục, hắn cũng là ma mà cũng giống quỷ giữa chốn cửu u trần gian.

- Ta là Diệp Thiên.

- Ta không thể chết.

- Ta còn mối thù chưa đòi lại làm sao có thể chết!.

- Ta là Diệp Thiên a.

Sinh Linh kia huyết lệ rơi xuống khuôn mặt hắn càng thêm nhiều hơn, sinh mệnh sắp tắt còn một tia cuối cùng, từng tia từng tia hồn hỏa yếu ớt không chịu nỗi.

Có lẽ là do mối thù chưa trả, hay là lòng hắn không cam tâm, điều đó khiến cho Sinh Linh này dù có một tia sinh mệnh thôi cũng đang một loại điên cuồng cháy lên hồn hỏa.

- Diệp Thiên là ta.

Hồn Hỏa hắn điên cuồng kêu gào không cam tâm, không cam tâm quên đi cái tên này, cũng không cam tâm quên đi chuyện thế gian hắn trãi qua, từng màn từng màn ký ức bị một hố đen luân hồi cắn nuốt.

- Diệp Thiên!.

- Diệp Thiên!.

- Diệp Thiên!.

Linh hồn sinh linh này điên cuồng gào thét cái tên này, hồn hỏa đang được tích tụ cũng dần dần ảm đạm xuống.

- Diệp Thiên này là ai a?!.

- Mà ta là ai?!

- Làm sao ta lại ở nơi này?!.

Một cảm giác lạnh lẽo tận linh hồn bên trong khiến hắn cảm nhận được một tia đau đớn không hiểu, dường như quên điều gì đó.

"Thanh Nguyên, chiến đấu đi!".

"Luân Hồi, chiến đấu đi!".

"Đại Đế, chiến đấu đi!".

Từng tiếng kêu gào chuyền vào tai hắn khiến sinh linh này linh hồn run lên.

- Chiến đấu sao?!.

- Nhưng ta mệt mỏi quá.

- Làm sao đây?.

- Làm sao đây?.

Không hiểu sao linh hồn hắn một cảm giác đau đớn tới tận hồn hỏa khiến hắn lại càng thêm chán nản.

- Một thế đó, ta thắng sao?!.

- Nhưng thế này ta lại thua, thua một cách nhục nhã, chưa chiến mà bại.

Linh Hồn sinh linh này tự chế giễu bản thân, hồn hỏa hắn lại càng thêm nhỏ bé chỉ đợi cái hố luân hồi kia cắn nuốt.

"Thanh Nguyên, nếu có kiếp sau... Ngươi sẽ cưới ta sao?!".

Bỗng nhiên từ trong linh hồn hắn lại phát ra một thanh âm dịu dàng nhưng yếu ớt, dường như còn yếu ớt hơn khi hắn hiện giờ, nhưng mà thanh âm này vô cùng ôn nhu, vô cùng nhu tình như nước, câu nói dịu dàng này như cuống hết thảy thế gian tàn ác chỉ để lại một vòng ôn nhu tình ý cho hắn nghe thấy.

Ngày hôm đó hắn không nhớ đến nữa, hắn chỉ biết hôm đó hắn giết rất nhiều sinh linh, vô số đạo vực bị hắn đồ sát toàn bộ, nuốt toàn bộ linh hồn vào trong luân hồi cho chúng mười vạn năm đều bị luân hồn tra tấn, nghiền nát linh hồn chúng cho luân hồi cắn nuốt.

Ngày hôm đó hắn đánh băng Ngũ Hành Giới.

Hắn giết tới Chư Thiên run rẩy, hắn giết tới thôn thiên địa ám, hắn giết tới sinh linh kêu thiên cũng không thể đứng nhìn.

Ngày hôm đó, hắn bị thiên khiển.

Ngày hôm đó, hắn chiến với thiên.

Ngày hôm đó hắn chôn vùi ức ức vạn sinh linh vào trong luân hồi cưỡng ép thành đế lấy danh luân hồi, nhìn thiên khiêu chiến.

- Ta bại!.

Linh Hồn sinh linh đó gào thét, gào thét mình thất bại, câm thù đến tận linh hồn.

Hôm đó hắn bị đánh rớt Đế Vị hoàn toàn thành phế nhân.

Hôm đó hắn cũng đã biết cảnh giới Đại Đế cũng không là gì đối với Thiên, đối mặt chí cao vô thượng thiên thì hắn đơn giản cũng chỉ là sâu kiến.

Hắn muốn từ bỏ, hắn muốn dừng lại.

Hắn rất mệt mỏi.

Nhưng mà hắn phải đứng lên, đứng lên không chỉ vì hắn, hắn đứng lên chỉ vì người con gái kia, hắn muốn cho người đó một câu trả lời.

Bước lên lại con đường tu hành, cô độc tu hành lại mấy vạn năm, một đường hát vang.

Chứng Đạo ngày ấy cũng là hạo kiếp giáng xuống Chư Thiên, hắn không lựa chọn đứng nhìn, hắn một tay cầm Luân Hồi Đế Kiếm một đường giết tới dị vực sợ hãi.

Hắn chặt đứt toàn bộ tình cảm của bản thân, hắn tự chém đi đạo bản thân chỉ để lại Luân Hồi cùng sát chi đạo.

Bóng người hắn đứng trước Chư Thiên, đó là cô độc, đó cũng là hận thù.

Hắn hận không thể cùng Thiên tiếp một cuộc chiến, hắn hận không thể đưa cô gái kia chở về.

- Hận.

- Hận.

- Hận.

Đôi mắt hắn vô cùng giận dữ nhìn đám kia hắc ám sinh linh, khuôn mặt dữ tợn điên cuồng giết thẳng về phía trước.

Bóng lưng cô độc hắn hòa vào đám người kia, điên cuồng chém giết, điên cuồng dùng Luân Hồi nuốt chửng hắc ám.

Năm trăm năm.

Năm ngàn năm.

Năm vạn năm.

Trong điên cuồng hắn bất giác chém giết cắn nuốt năm vạn năm, tu vi hắn lúc này đã tăng vọt lên Đại Đế Đỉnh Phong.

Năm vạn năm này toàn bộ Chư Thiên cũng không ai biết về sự tồn tại của hắn, về một vị Đại Đế vì bảo vệ sinh linh Chư Thiên, một mình tử chiến với mấy ức vạn hắc ám sinh linh.

Trong lịch sử Chư Thiên chỉ ghi chép một vị Đại Đế đã từng chém giết ức ức vạn sinh linh để trả thù cho người yêu hắn, chứ không nhớ đến một người đưa bóng lưng về phía Chư Thiên, cô độc chém giết bảo vệ thế gian.

Chỉ ghi chép trong lịch sử vì thành Đế mà chôn ức ức vạn sinh linh chỉ vì thành Đế khiêu chiến trời xanh, chứ không có ai ghi chép bóng lưng cô độc bất hạnh kia đã làm sao trãi qua năm vạn năm chém giết, tự chặt đứt toàn bộ thất tình lục dục bản thân mà tự nguyện chở thành một cổ máy điên cuồng chém giết chỉ để cho bọn hắn một chốn thiên địa bình an.

Người đời nói hắn tàn bạo giết chóc, nói hắn máu lạnh vô tình.

Từ khi hắn nhìn thấy ánh mặt trời, từ khi hắn bắt đầu con đường tu luyện, cho đến khi hắn tu luyện thành Đế lần thứ hai là đã mười vạn năm, sau đó hắn một mình âm thầm thủ hộ Chư Thiên mà ra tay chém giết trong năm vạn năm, thử hỏi Chư Thiên đã ra Đế chưa.

Mười lăm vạn năm, chỉ có một người chứng đạo, chính là hắn.

Mười lăm vạn năm, hạo kiếp gián xuống, người ngăn cản cũng chỉ mình hắn.

Hắn thiên tài, hắn lãnh ngạo, hắn thành Đế, hắn thủ hộ Chư Thiên.

Cũng chỉ mình hắn.

Từ khi nàng chết, hắn đã là người cô độc.

Chấp niệm đánh thắng thiên.

Chấp niệm gặp lại nàng.

Đều đã không làm được rồi.

"Thật có lỗi!".

Tiếng nói khàng khàng vô cùng vô tận tang thương phát ra trong miệng hắn.

Chấp niệm hắn sợ rằng đời này không thể làm được rồi.

Tấm thân mệt mỏi hắn, đôi mắt không hề tỏa ra sợ hãi hay lùi bước, mà nhìn thẳng về sinh linh cuối cùng trước mắt.

Hắn không thể lui lại, vì phía sau hắn là Chư Thiên, là quê hương nàng và hắn, cũng là nơi mà con dân hắn sinh sống.

Dù hắn có mệt mỏi, Đế Huyết bị cạn khô đi nhưng hắn vẫn muốn bảo vệ.

Nơi được gọi là nhà.