Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Chương 4: Đột nhiên nảy sinh ra ý định giết người!




“Cái thứ không biết điều này, muốn ăn đòn à!”

Tên tay sai ở bên cạnh Vân Phong gầm lên một tiếng, sau đó bỗng nhiên lao ra, đấm về phía Lưu Thanh một quyền.

Lưu Thanh bị đánh một chưởng thì ngã bay ra, nguyên khí hội tụ bên trong lòng bàn tay.

Ở một bên.

Trong mắt Vân Phong lóe lên một luồng ánh sáng lạnh lẽo, chỉ băng một cú búng tay, một cây châm độc bản ra rất nhanh và đâm vào lòng bàn tay của Lưu Thanh.

“AI”

Lưu Thanh kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, nguyên khí hội tụ ở trong tay bỗng bị phân ra tán loạn, cả bàn tay trực. tiếp hóa thành một màu xanh lục đậm.

Mà tên tay sai của Vân Phong, đã vọt tới trước mặt Lưu Thanh, tung một nằm đấm vô cùng mạnh mẽ, ầm một tiếng, đánh trúng ngực của Lưu Thanh.

“Rắc!”

Tiếng xương sườn gấy vang lên.

Ngực của Lưu Thanh bị một quyền đấm vào tạo thành một chỗ lõm trên ngực, cả người bay về phía sau, đập mạnh vào cánh cửa lớn của phòng đan dược khiến cho cánh cửa vỡ nát!

“Khụ...”

Lưu Thanh ho ra máu rất dữ dội nhưng lại không quan tâm đến vết thương, ông ấy vẫn đứng lên, sau đó hít một hơi thật sâu: “Trừ khi ta chết, nếu không, ai cũng đừng nghĩ đến việc vào trong!”

“Muốn chết ư, vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện!”

Tên tay sai tung quyền đánh Lưu Thanh đang bị thương, biểu cảm của hắn ta rất hung ác, hắn ta gầm nhẹ một tiếng rồi lại lần nữa phóng về phía Lưu Thanh.



Đúng lúc này.

Một tia sáng của thanh kiếm lóe lên từ phía phòng đan dược, một nhát kiếm chém ra.

Tia sáng của thanh kiếm lướt nhanh, mũi nhọn sắc bén, giống như cắt đôi toàn bộ ánh sáng ra thành hai nửa, xoẹt một tiếng, đã chém đôi cái tên đang lao về phía Lưu Thanh thành hai nửa!

Ngay sau đó, Vân Hạo cầm theo kiếm và đi ra, đứng ở bên cạnh Lưu Thanh.

Hản cúi đầu liếc nhìn thoáng qua lòng bàn tay đã chuyển sang màu xanh đậm của Lưu Thanh.

Đây là kịch độc, khí độc đã bắt đầu lan ra toàn bộ cánh tay.

Nếu như không kịp thời xử lý, nhẹ thì cánh tay này bị hư thối tạo thành mủ, nặng thì đến cả tính mạng cũng khó mà giữ được.

Ngón tay của Vân Hạo đột nhiên chỉ ra, đặt xuống cánh tay của Lưu Thanh, nguyên khí của hắn giống như một thanh kiếm, chui vào cánh tay của Lưu Thanh, ngay sau đó, một dòng máu độc màu xanh đậm từ làn da trên cánh tay của Lưu Thanh thấm ra, chảy xuống mặt đất.

“Thiếu... Thiếu gia...”

Lưu Thanh nhìn Vân Hạo, đôi mắt trừng to ra, khuôn mặt kinh ngạc, kích động đến mức mừng như điên!

Nguyên khí... Vừa rồi thiếu gia dùng nguyên khí! Thiếu gia có thể tu luyện võ công! Hắn là người vẫn luôn đi theo Vân Thiên Khoát nên hiểu rất rõ ràng một chuyện, Vân Hạo không thể tu luyện là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của Vân Thiên Khoát.

Nhưng hôm nay... Vân Hạo khống chế được nguyên khí! Mà phía đối diện, đám người Vân Phong cũng ngơ ngác.

Vân Hạo... Thế mà lại dùng một nhát kiếm chém chết tên võ giả đạt Dẫn Khí Cảnh tầng năm của bọn họ.

Sau khi bị kinh sợ, Vân Phong lạnh lùng nói: “Ngươi che giấu cũng kĩ thật đấy, thế mà lại có thể tu luyện được!”

“Tay của Lưu thúc là do ngươi dùng châm hạ độc, cho. nên, cho ngươi giữ lại một cánh tay cũng coi như là đền tội.”



Biểu cảm của hẳn rất bình tĩnh, giọng điệu thờ ơ, dường như là đang nói một chuyện không liên quan gì hết.

Vừa rồi, hắn ở trong phòng đan dược thì nghe được cuộc nói chuyện ở bên ngoài.

Vân Phong hôm nay không hề có chút sợ hãi nào, bởi vì gia chủ đã hạ lệnh giao cho cha của Vân Phong phụ trách võ quán Cuồng Kiếm.

Vậy cho nên, Vân Phong tới phòng đan dược gây chuyện là vì muốn giết chết Lưu Thanh, bởi vì toàn bộ võ quán Cuồng Kiếm, người trung thành với Vân Thiên Khoát nhất chính là Lưu Thanh!

Vân Phong hừ lạnh, n 'Cứ cho là ngươi có thể tu luyện đi, nhưng cho dù ngươi có cố gắng đến chết thì tu vi cũng mới ở Dẫn Khí Cảnh, chút thực lực ấy mà cũng muốn ra mặt giúp người khác ư? Còn muốn giữ lại cho ta một cánh tay? Đúng thật là người ngốc nói mớ. Vừa rồi, ngươi giết người của ta, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu!”

“Thiếu gia, để ta đi ngăn cản bọn họ, người đi tìm quán chủ đi!”

Lưu Thanh bị thương nặng nhưng vẫn vội vàng chắn trước mặt Vân Hạo.

Vân Hạo cười nhạt, nói: “Lưu thúc, không sao đâu, một đám hề ham nhảy nhót mà thôi, có ta ở đây, bọn họ không gây ra sóng gió gì đâu.”

“Vân Hạo, ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Chỉ dựa vào ngươi mà cũng có tư cách khinh thường bọn ta ư?”

“Tu vi của Phong thiếu gia là Chân Nguyên Cảnh, ngài ấy chỉ dùng một bàn tay là đã có thể nghiền chết ngươi!”

“Đối phó với cái thể loại này, cần gì phải để cho Phong thiếu ra tay? Vậy chẳng phải là khiến cho tay của Phong thiếu bị ô uế, ghê tởm hay sao?”

“Vân Hạo, thế lực của các ngươi đã mất, người cha không đầu óc kia của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi nữa đâu, đến cả bản thân ông ta còn khó bảo toàn, Thiết Kiếm Cuồng Đồ chẳng mấy chốc cũng chỉ là một trò cười thôi!”

“Ha ha ha, ả tiện nhân Lăng Phi Vũ còn không phải là nhìn trúng cái thân phận thiếu quán chủ võ quán Cuồng Kiếm sao? Đến lúc đó, Phong thiếu thành thiếu quán chủ, vậy thì ả tiện nhân kia tất nhiên sẽ chủ động đến trước mặt Phong thiếu, cởi áo tháo thắt lưng, hạ mình xuống dưới Phong thiếu, biến thành một con chó cái!”

Một đám chó tay sai cũng đang rất muốn thể hiện, dù sao gia chủ nhà họ Vân đã tuyên bố, muốn tước đoạt thân phận quán chủ võ quán Cuồng Kiếm của Vân Thiên Khoát, Vân Phong ngay lập tức sẽ là thiếu quán chủ của võ quán Cuồng Kiếm.

Lúc này không thể hiện? Vậy thì còn chờ đến khi nào! Đối mặt với cảnh này, trong mắt Vân Hạo loé lên hàn quang, hắn từ từ giơ trường kiếm trong tay lên, nói: “Vốn dĩ ta cũng không định giết các ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi!”