Trên trán hộ vệ đầu lĩnh lập tức ứa ra mồ hôi lạnh.
Nếu hắn ta không đi thông báo mà Lý Dương thật sự bị Vân Hạo gϊếŧ thì hản đừng mơ có kết cục tốt, vì vậy lĩnh cắn răng một cái và nói: "Vân Hạo, ta sẽ đi bẩm báo cho lão gia tử, tốt nhất ngươi đừng làm ẩu nữa, bằng không ngươi không gánh nổi hậu quả đâu!"
Bỏ lại những lời này, hộ vệ đầu lĩnh lập tức xoay người đi tìm Lý Chính Cương với tốc độ nhanh nhất.
Phía sau cửa hàng cầm đồ là một mảnh kiến trúc xa hoa, trong đó có một gian phòng.
Một ông lão tuổi già sức yếu vừa uống một chén thuốc. xong thì sắc mặt lập tức hồng hào lên.
Ông lão kia là lão gia tử của Lý gia, Lý Chính Cương.
Lý Chính Cương có vẻ rất kích động, lập tức chắp tay với đan sư Hứa Ấn trước mặt.
"Hứa đan sư thật là tài ba, có thể nghiên cứu ra bài thuốc thần kỳ như vậy, nếu có thời gian mở rộng loại thuốc này thì địa vị của Hứa đan sư ở Bảo Đan Lâu nhất định sẽ trở nên rất quan trọng!".
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Hứa Ấn lắc đầu và nói: "Loại thuốc này không phải do ta nghiên cứu ra."
Lý Chính Cương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và nói: "Vậy thuốc. này..."
Hứa Ấn: "Phương thuốc này là một vị cao nhân thần bí cho ta, còn những chuyện khác thì ngươi không cần hỏi nhiều.
Với tình huống của ngươi thì dùng thêm vài lần có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm đan độc xâm nhập do luyện đan.
Thọ nguyên vốn chỉ còn lại chưa tới nửa năm ít nhất cũng tăng lên mười năm tám năm."
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Lý Chính Cương cau mày lại, không vui mà quát: "Tiến vào!"
Tiếp theo lão quản sự của cửa hàng đẩy cửa đi vào. Lý Chính Cương mắng: "Không phải ta đã nói đừng quấy rầy rồi sao, nể tình ngươi đi theo ta mấy chục năm nên tạm tha cho ngươi một lần, lần sau không được làm như vậy nữa!"
Lão quản sự cúi đầu khom người, vội vàng nói: "Lão gia, Vân Hạo đả thương thiếu gia, còn dùng mạng thiếu gia uy hϊếp nói là lão gia ngài phải ra gặp hản..."
"Cái gì?"
Lý Chính Cương giận tím mặt, oanh một tiếng, nguyên khí hung hãn đã trào ra từ cơ thể, ông ta hung ác hét lớn: "Tên rùa đen từ đâu ra mà dám tới gây chuyện với Lý gia, lão tử không xốc mộ phần mười tám đời tổ tông của hẳn lên thì ta không tên là Lý Chính Cương!"
Lão quản sự: "Vân Hạo này là nhi tử của Vân Thiên Khoát của võ quán Cuồng Kiếm..."
Lý Chính Cương đằng đẳng sát khí mà nói: "Ta mặc kệ hắn là con ai, dám đυ.ng đến tôn tử của ta thì gϊếŧ luôn cả phụ thân hắn!"
"Cút!" Bỗng nhiên, Hứa Ấn vẫn không nói gì nhìn chăm chằm lão quản sự mà quát chói tai một tiếng, sau đó tung ra một cước đá lão quản sự văng ra ngoài, tiện thể vung tay lên, ống tay áo phẩy ra luồng gió mãnh liệt rồi đóng cửa phòng lại.
Trên gương mặt già nua của Lý Chính Cương lộ ra vẻ ngơ ngác mà nói: "Hứa đan sư, ngài đang... Làm gì vậy?"
Hứa Ấn hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Lý Chính Cương và nói: "Ngươi muốn gϊếŧ chết Vân Hạo?"
Lý Chính Cương nghiến răng mà nói: "Lý gia là hào môn vọng tộc ở thành Lưu Vân, Vân Hạo kia dám đυ.ng đến tôn nhi của ta thì phải chết, phụ thân hắn Vân Thiên Khoát cũng không có kết cục tốt!"
Hứa Ấn cười lạnh và nói: "Ngươi có biết Vân Hạo là ai không?"