Vân Hạo cất ngân phiếu đi.
Chắc ba mươi bảy vạn lượng cũng đủ cho võ quán Cuồng Kiếm vượt qua nguy cơ.
Ánh mắt của Chu Nhị gia vẫn đang tập trung trên người Vân Hạo, ông đang quan sát thiếu niên luôn bị mọi người cười nhạo này, đánh giá trong lòng ông đối với Vân Hạo không. ngừng nâng cao.
Không nói cái gì khác, chỉ tính đến tâm tính thôi thì ông đã không tìm thấy người trẻ tuổi nào trong thành Lưu Vân có thể sánh băng.
Rõ ràng hắn rất xuất sắc, nhưng lại mang danh phế vật hơn mười năm.
Một khi quật khởi, chỉ sợ... Khí thế không thể chống đỡi
Vì vậy Chu Khiếu chủ động mở miệng: "Vân Hạo, ta với phụ thân ngươi coi như cũng có chút giao tình, nhưng mấy năm nay bận chuyện ở sòng bạc nên đã lâu không gặp mặt, sau khi ngươi trở về phải gửi lời hỏi thăm phụ thân ngươi giúp †a, nếu có thời gian ta sẽ đến nhà thăm hỏi."
Người chung quanh nghe Chu Khiếu nói những lời này thì lập tức ý thức được cái gì đó.
Hiện tại võ quán Cuồng Kiếm gặp rủi ro, người có mặt mũi trong thành Lưu Vân đều không muốn có qua lại gì với võ quán Cuồng Kiếm.
Nhưng Chu Khiếu lại chủ động tiếp cận họ!
Cộng thêm xấp ngân phiếu dày mà Vân Hạo lấy về có thể lập tức giúp võ quán Cuồng Kiếm thoát khỏi khốn cảnh...
Xem ra... Võ quán Cuồng Kiếm sắp chuyển nguy thành an rồi!
Vân Hạo cười nhạt và nói: "Võ quán Cuồng Kiếm xin đợi Chu Nhị gia đại giá quang lâm vào mọi lúc, ta còn có việc, xin đi về trước."
Vân Hạo rời khỏi sòng bạc, chuẩn bị trở về võ quán Cuồng Kiếm.
Ở một ngã tư đường ít người.
Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh Vân Hạo.
Màn xe được xốc lên, Trương Phong thò đầu ra. "Vân huynh, lên xe, ta chở ngươi đến một nơi rất tốt!" Ánh mắt Vân Hạo chợt lóe.
Người có hiềm nghi lớn nhất trong chuyện hạ độc chính là Trương Phong.
Hiện tại Trương Phong lại tới mời, hắn cũng muốn xem thử gã này còn muốn làm trò gì!
Vì vậy Vân Hạo trực tiếp lên xe ngựa.
Trong xe, Trương Phong làm ra bộ dạng như rất mừng cho Vân Hạo mà nói: "Vân huynh, chúc mừng, ta không lừa ngươi đúng không, hôm nay ta đã dẫn ngươi đi phát tài, lần này hai huynh đệ chúng ta kiếm được đầy chậu đầy bát rồi, ha ha hai"
Khóe miệng Vân Hạo lộ ra một nụ cười lạnh như băng, nói: "Ngươi thua cũng không ít, tại sao lại nói hai chúng ta đầy chậu đầy bát chứ?"
Trương Phong đã sớm nghĩ ra lí do mà nói: "Vân huynh, một vạn lượng tiền đánh bạc của ngươi là ta cho đúng không?
Nguyên thạch cắt ra được Hoả Tủy Ngọc là ta chọn đúng không?
Còn nữa, nếu không phải ta bán mạng đặt cược như vậy thì những người khác cũng không đặt theo nhiều tiền như thế...
Vân huynh, hôm nay ta luôn lo lắng thay ngươi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Trương Phong, Vân Hạo lại có nhận thức hoàn toàn mới về độ mặt dày vô sỉ của người này.
Trương Phong tiếp tục nói: "Vân huynh, ta cũng không tham, ngươi lời được ba mươi bảy vạn lượng bạc cộng thêm một khối Hoả Tủy Ngọc, cho ta mười bảy vạn lượng là được, ngươi cảm thấy thế nào?”
"Chẳng thế nào cả." Vân Hạo bình tĩnh nói.
Trương Phong:
Trong mắt gã loé lên tia hung ác lạnh lếo, nhưng trên mặt ột nụ 'Vân huynh, ta chỉ đùa một chút thôi, đừng coi là thật, hiện tại ta dẫn ngươi đi kiếm một khoản. lớn hơn!"
Khi nói chuyện, tay của Trương Phong nhẹ nhàng vỗ lên chỗ ngồi trên xe ngựa.
Nhìn như vô tình, nhưng trong nháy mắt kế tiếp lại có một mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong xe ngựa.
Vân Hạo lập tức cảnh giác, vội phong tỏa lỗ chân lông và miệng mũi để nín thở!
Một luồng sát khí chợt lóe qua rồi biến mất trên người hắn.
Hôm nay ra ngoài có hai mục đích, một là kiếm tiền để giúp võ quán Cuồng Kiếm vượt qua nguy cơ, hai là tìm ra người hạ độc hẳn vào mấy người trước.
Mục đích thứ hai vốn không có manh mối.