Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam

Chương 26




17

Tôi biết chuyện cũ em định kể.

Ấy cũng là chuyện cũ của tôi.

Ngón tay tôi giấu trong túi áo bấu chặt vào lòng bàn tay. Em sẽ không thấy mu bàn tay nổi gân, cũng như cõi lòng dậy sóng của tôi, mặt tôi vẫn điềm tĩnh như cũ.

18

Em thấy tôi im lặng, không ứng thanh ứng lời gì cả, giọng điệu em ổn định thuật lại, cứ như nhân vật chính trong chuyện không phải là em mà là một người dưng nước lã nào đó.

– Cũng giống hiện tại, ngay từ nhỏ em đã mắc chứng pheromone hỗn loạn. Chỉ là, bên trời kia, sau khi em phân hóa thành Alpha, em với anh Quan nỗ lực hết mình, mặc kề sự đời mà bên nhau thôi. – Kể đến đây, giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng của em lẫn chút hoài niệm – Ấy là đoạn thời gian đẹp nhất trong hồi ức của em…

Ấy là đoạn thời gian đẹp nhất.

Bỗng mắt tôi nóng lên.

Tôi vội chớp mắt, thấy em đang đắm chìm trong những ký ức ngọt ngào mà không để ý đến tôi, tôi khẽ thở phào.

Tôi cũng không biết tôi đang sợ điều gì nữa. Chắc là, tôi bên trời kia, kết thúc quá thảm, bị em biết hết.

Biết rằng anh Quan chững chạc, trầm lặng bỗng có hành động phí hoài bản thân anh đến thế.

Thật không thế tin nổi, nhất là với em.

Phần sau của mẩu chuyện cũ, chúng tôi tự biết, thế nhưng tôi hơi sợ nghe lại. Em bình thản kể lại, thật ngoài dự đoán của tôi.

Em phát bệnh, chúng tôi buộc phải tách xa nhau, tôi ra nước ngoài, em ở lại phẫu thuật… rồi, mất trí nhớ về tôi.

Điều khiến tôi kinh ngạc hơn là, em thay lòng – thương Mộ Phi, mà lý do khiến em thay lòng ấy là phần huyết thanh của tôi bị trích ra trước khi tôi ra nước ngoài.

Tôi ngẩng đầu nhìn em, em ngừng nói.

– Sau đó, để hỗ trợ việc điều trị cho em, anh Quan quyết định làm bạn với em – một người chẳng còn nhớ gì về anh lúc đó cả.

Em gằn từng chữ một, giọng nói khàn khàn như bệnh nhân vừa khỏe sau cơn bạo bệnh, lại giống kẻ lữ hành lẻ loi giữa chốn hoang mạc, chỉ biết khó khăn, tiến về vùng biển xa xôi.

Đến mức thính giả nghe chuyện – là tôi đây, không thể nhịn thêm.

Tôi khẽ cắt lời em:

– Đủ rồi.

Đủ rồi, tôi biết phần sau của mẩu chuyện cũ này rồi, không muốn nghe lại thêm lần nào nữa.

Em bị tôi cắt lời, ngây người nhìn tôi.

Chắc tiềm thức tôi tự thấy hổ thẹn vì kiếp trước mình sống phung phí quá đi.

Tôi thả lỏng nắm thay, tương tự, thả lỏng thân mình. Tôi nói:

– Em không cần tự trách bản thân em đến thế. Mọi chuyện đều do… Mọi chuyện đều do anh tự nguyện.

Tôi dùng giọng điệu bình thản mà mình thành thạo nhất.

Nhưng chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt em.

Gạt em ư? Chắc đây cũng chỉ là một cách tôi tự bảo vệ chính mình.

19

Em cứng đờ, một lúc sau mới cất tiếng:

– Anh Quan…

Có gì đâu mà gạt.

Tôi hít sâu.

– Anh biết chuyện diễn ra tiếp theo, vì anh cũng góp mặt vào mẩu chuyện này. – Tôi chỉ tay vào đầu mình khi thấy hai mắt em trợn tròn, bình tĩnh giải thích – Trong này vẫn lưu lại mọi chuyện.

Tôi vừa định nói “anh không trách em”, em đã bật dậy khỏi sofa, nhào đến ôm lấy tôi.

Trước mắt tôi tối sầm, em ôm chặt tôi, khiến tôi đau đớn. Tôi chưa kịp nói gì thì động tác kế tiếp của em chặn lại lời tôi… tôi nhắm mắt lại, chỉ còn một dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

Em mới phẫu thuật xong mà? Sao còn nhiều sức dữ vậy chứ? Nãy nom em đi lảo đảo mà…

Đầu tôi thế mà chỉ nghĩ có nhiêu đây.

– Anh Quan! Anh Quan…Em vùi đầu vào vai tôi, giọng điệu run rẩy, gọi tên tôi, nỉ non – Em xin lỗi… thật lòng xin lỗi anh. Em không kịp nói lời xin lỗi, vẫn luôn không kịp… em mà lại đối xử với anh như thế…

Phần vai áo ướt đẫm, dòng nước mắt như thấm qua da thịt tôi, hòa vào máu tôi.

Em khóc.

Người mà tôi yêu thương chiều chuộng, lúc nào cũng cười, chẳng sợ gì sất, nay lại khóc òa lên, vừa khóc điên cuồng, vừa lặp lại câu xin lỗi.

Tôi hoang mang, chẳng biết nên đẩy em ra, hay ôm em lại nữa.

20

Cuối cùng tôi nhẹ nhàng đẩy em ra.

Về tình hay về lý, tôi biết mình không nên. Em chịu đựng suốt một quãng thời gian dài rồi, thậm chí em còn lặng lẽ thực hiện một cuộc phẫu thuật như thế, cắt đứt đường lui của em.

Kiếp trước, vì em quên tôi nên mới đẩy tôi ra. Sau đó, chúng tôi càng lúc càng xa nhau.

Mọi chuyện đâu chỉ lỗi do em.

Ngay cả mẹ em trước giờ kiên cường – mặc dù mẹ thấy tôi phiền, mẹ chẳng vui – nhưng mẹ sai ư… mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi.

Tôi ngẫm, xét đến cùng, hết thảy đều là vận mệnh trêu ngươi.

21

Đến mức mà tôi…

Tôi, từ đầu đến cuối, ngoại trừ đón nhận mọi chuyện, thì còn có lựa chọn nào khác sao.

22

Em không ngờ tôi sẽ đẩy em ra, biểu tình trống rỗng:

– Anh Quan?

Tôi rủ mắt xuống, vờ như không thấy đôi mắt đỏ hoe của em. Tôi chần chừ một lúc, rồi nói khẽ:

– Anh xin lỗi, Thanh Nghiễn. Anh muốn nghĩ thêm một chút.

Tôi thấy em vươn tay, tôi vội lui lại. Tôi giải thích:

– Sau khi anh tỉnh lại, anh phát hiện mình trở về quá khứ, anh tự nhủ chuyện xưa của anh chỉ là giấc mơ mà thôi, anh muốn mình sống thật tốt.

Những lời nói chôn từ tận đáy lòng, thổ lộ ra hết trong một lần cũng không quá khó.

– Chẳng hạn như, anh tìm lại được niềm đam mê của mình, kết thêm nhiều bạn mới, không hút thuốc lá, đi ngủ thật sớm, ngủ đủ giấc…

Chẳng hạn như, rời khỏi em.

Tôi dừng một chút, không nói câu kia.

– Mọi chuyện kiếp trước không phải lỗi của mình em, em không cần tự trách móc bản thân đến thế. Anh hiểu mà, chuyện mất trí nhớ cũng đâu phải là chuyện em muốn. – Tôi uyển chuyển dỗ dành em – Anh ấy à, lúc đó cũng không tốt đâu, thân thể anh không khỏe, làm phẫu thuật thì khá phiền, tỷ lệ khỏi bệnh thấp… chưa kể so với chết trên bàn mổ thì anh thích chết ở nơi mình muốn hơn.

Anh thích chết trong căn phòng đôi được trang trí hoa tươi nọ, nơi hẹn hò bí mật với em trong quá khứ đã xa.

Em nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào:

– Lúc anh còn sống, anh chưa từng nghĩ anh quan trọng đến nhường nào đâu. Sau đó…

Sau đó?

Tôi kinh ngạc.

Thân thể em run nhẹ, đôi mắt đỏ hoe, dường như em đau lòng lắm. Tôi nhìn em, thấy em cắn chặt môi mình, mạnh mẽ ngoảnh đầu sang chỗ khác.

Tôi kiên nhẫn đợi thêm một lúc, thấy em không định nói tiếp, thì không hiết kỳ nữa.

Kiếp trước tôi đi rồi, mọi chuyện sau đó chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi nói:

– Thanh Nghiễn thật dũng cảm. Giờ em đi được cũng không dễ dàng gì, anh mong em chóng khỏe hẳn, với lại, chúc mừng em thoát khỏi chứng pheromone hỗn loạn một cách thuận lợi. Anh còn…

Thấy mắt em đỏ hoe, nhìn tôi chằm chằm, tôi cười khổ một chút.

– Anh còn mệt quá, với hơi khổ sở. – Tôi đành chỉ tay vào ngực mình – Nơi này như chết rồi. Một năm nay vẫn chưa sống lại.

Cảm xúc dạt dào trong mắt em, tôi thấy em mở miệng, chưa kịp nói thì tôi chen ngang:

– Anh muốn nghỉ ngơi một chút. Em cũng giữ gìn sức khỏe đi nhé. Còn chuyện sau này… sau này rồi tính.

Thật ra lúc tôi nói vậy, lòng tôi cũng không chắc tương lai sẽ ra sao.

Nhưng tôi biết, tương lai kiếp này, sẽ sáng sủa hơn kiếp trước.

23

Trước khi em rời khỏi nhà tôi, em dí sát người tôi, như thể… em muốn ôm tôi một cái. Nhưng tôi khẽ lui lại, em không ép tôi nữa, ngoan ngoãn ra về.

Chợt em hỏi tôi:

– Anh Quan sẽ đi ạ?

Tôi mỉm cười:

– Không, anh ở đây, học cao học.

Mắt em long lanh, phản ứng hơi chậm, lát sau mới “ừ” một tiếng, vẻ mặt thả lỏng. Em im một lúc, rồi nói:

– Vậy, em đi đây.

Tôi đáp, ừ.

Lần này thì cả động tác hay mở cửa của em đều rất từ tốn, tôi không nhìn được nữa, đành ngoảnh mặt đi.

Cửa nhà nhẹ nhàng khép lại, em đi rồi.

Tôi thất thần.

Chẳng rõ tôi ngây người trên sofa bao lâu, chợt tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi bật dậy, chạy ra mở cửa.

– Anh Quan ạ? – Ngoài cửa là một anh trai giao đồ ăn, anh thấy vẻ mặt tôi cứng đờ tựa tấm da bị nứt, anh trai đáng thương như bị dọa – Tôi xin lỗi. Hôm nay xe tôi trục trặc nên giao hơi muộn.

– Không sao ạ. – Tôi thu lại vẻ mặt cứng đờ kia, nhận bữa trưa tôi quên béng – Không sao ạ… Tôi cảm ơn.

Chuyện cứ thế.

Lại bắt đầu một lần nữa.

Chắc cùng lúc này, đâu đó vô số người đang vĩnh biệt người yêu, hoặc là sống mà chia xa, hoặc là âm dương cách biệt. Dù sao, trời đất bao la, nào có ai vĩnh viễn bị ràng buộc bởi một người khác chứ.

24

Chuyện tôi quay về trường, học cao học bị câu lạc bộ nhiếp ảnh kia biết. Vì trường học thông báo danh sách sinh viên cao học mới nhất, trong đó có tên tôi, chủ nhiệm vừa thấy là gọi điện mắng tôi liền, mắng tôi vô tình, lừa lấy nước mắt của bọn họ, nhất định phải mời cơm bù tội.

Tôi đáp:

– Ừ, tôi muốn tạo bất ngờ cho mọi người mà.

Chủ nhiệm nghe tôi cứng miệng phân bua, cười:

– Bất ngờ không có, sợ hãi thì có.

– Người anh già này đành phiền chư vị thánh nhân trong câu lạc bộ tiếp vậy, mong ngài chủ nhiệm che chở tôi nhé.

– Cút…

Sau kỳ nghỉ hè dài ngoằng, tôi lại về với chốn giảng đường rồi đây.

Tôi vừa rời khỏi tòa nhà đăng kí nhập học thì thấy một bóng người quen thuộc đang đứng dưới nắng mai, vẫy tay chào tôi, nụ cười tươi như mặt trời bé con vậy, xán lạn, chói mắt.

Dường như cuộc đối thoại hai tháng trước giữa chúng tôi chưa từng xảy ra vậy.

Tôi khẽ hoảng, ngỡ kiếp trước của mình lặp lại – bởi khi ấy cũng thế, em đón tôi vừa đăng kí nhập học cao học về, ngay cả thời gian lẫn địa điểm cũng chẳng khác trước.

Chỉ là khi ấy chúng tôi đã bên nhau.

Thoạt trông em mạnh khỏe, dạo gần đây cũng không trễ nải việc hồi phục cũng như bồi bổ thân thể, đường cong cánh tay xuất hiện rồi, dáng vẻ tái nhợt, yếu ớt sau cuộc phẫu thuật chẳng còn nữa.

Đúng như em nói, tuyến thể cũng không quan trọng đến vậy.

Lòng tôi yên tâm, đúng là em có nghe lời tôi.

Tôi cười:

– Sao em lại tới đây rồi?

– Em muốn gặp anh Quan ạ. – Em mỉm cười.

Tim tôi trật một nhịp, tôi chẳng biết nói gì thêm.

Thấy vậy, mắt em sáng ngời. Em cười:

– Em chuẩn bị cho anh Quan một món quà… xem như là quà mừng khai giảng anh nhé. Chúc mừng anh lúc này… vạn sự như ý.

Quà?

Tôi ngạc nhiên, mãi mới nghe được giọng mình nói:

– Ừ, anh cảm ơn em.

25

Em dẫn tôi đến phòng vẽ của em.

Vừa bước vào cửa, tôi ngửi thấy màu vẽ quen thuộc, nhìn thấy một vật được trùm vải trắng giữa phòng, tôi đoán em muốn tặng tôi món gì…

Chợt tôi lùi lại một bước.

Một đoạn hồi ức nhỏ tua lại trong não. Dưới lớp vải trắng ấy là tranh chân dung vẽ Phi Phi, nụ cười cậu ấy xán lạn, lúm đồng tiền khắc trên má, rồi tôi với em chuyện trò về hội họa, đêm hôm em khổ sở gọi tôi vì cậu ấy chê tấm chân tình này của em…

Tôi vừa lùi, em phát hiện, thái độ em hòa nhã lại kiên định bắt lấy tay tôi.

Năm ngón tay giao nhau, lòng bàn tay em ấm áp, xúc cảm thân quen. Tim tôi đập thình thịch, tôi ngẩng đầu, nhìn mắt em theo quán tính.

Em nhìn tôi, nói:

– Anh Quan đừng trốn. Lần này anh hãy nghe em nói đi ạ. Em biết anh chưa chuẩn bị gì cả, em cũng biết mọi thứ đều cần thời gian để thích nghi. Chỉ là chuyện em có thể làm được lúc này là bù đắp lại những tiếc nuối trong quá khứ.

Nói rồi cậu buông tay tôi, lại gần bức tranh, vén tấm vải trắng kia lên.

Mắt tôi tối sầm, rồi lại sáng.

… tôi thấy chính mình.

Kia lại là bức chân dung màu biển.

Tôi không biết sao em vẽ lại được, cũng không biết sao em có thể nhớ từng nét bút mảng màu đến vậy, bức chân dung này chính là bức chân dung mà tôi từng giữ mấy năm, vẽ tôi mỉm cười giữa làn khơi xanh thẳm.

Rồi tôi phát hiện có chỗ chẳng giống…

Màu phủ mặt tôi không đơn thuần là những gam màu lạnh nữa, ấy là màu biển điểm chút ánh vàng, thoạt trông như tia nắng rọi xuống làn nước xanh mênh mông, có vàng có xanh, có màu ấm có màu lạnh, lại cân bằng kỳ diệu, chẳng giống bức họa u ám quỷ dị kia, bức họa này có mặt trời chiếu sáng đại dương thăm thẳm, khiến lòng người xem ấm áp.

Em thủ thỉ:

– Cuối cùng em cũng… vẽ xong bức chân dung này rồi.

Ngay lúc tôi vừa thấy bức tranh ấy, hơi thở ngưng trệ, lòng tôi dậy sóng cuồn cuộn.

– Đây mới là anh trong mắt em. Bức kia em vẽ chưa xong. Lần này tỉnh lại, em vẫn luôn muốn… vẽ nốt phần còn lại. Cuối cùng cũng vẽ xong rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu, chân thành nói:

– Cảm ơn em, anh rất thích.

Em nghe vậy, khẽ run, sống lưng thẳng tắp, cứng đờ được thả lỏng.

– Anh thích ạ. Tốt quá, thật tốt quá… Em xin lỗi, em không định ép anh chấp nhận em liền, em chỉ… – Em che mắt tôi, thì thầm – em rất muốn vẽ xong bức tranh này… rồi tặng cho anh.

– Anh biết em không ép anh gì mà… Anh cảm ơn em.

Nhất thời, cả phòng vẽ yên tĩnh chỉ có mỗi tiếng thở đều đặn của tôi, và tiếng thở nặng nề của em – như thể em đang kiềm nén cảm xúc của em lại vậy. Rõ ràng em cao lớn hơn tôi, thoạt trông em còn thấp bé hơn tôi nữa.

Tôi im lặng, nhìn nụ cười trên bức chân dung kia, tâm trạng bình tĩnh lại.

26

“Em tặng bức này cho anh rồi, anh ôm nó về nhé?”

Bốn bề tĩnh lặng, tôi nghe giọng mình phát ra như vậy.

《Phiên ngoại “Cỗ máy thời gian” hoàn》

Tác giả có lời muốn nói:

Ban đầu mình còn định viết HE, mình vẫn thấy hơi rối. Quan Nghị chưa chắc đón nhận tình yêu của Thanh Nghiễn một cách vô điều kiện được… em ấy từng “vô tình” tổn thương anh mà.

Thế là mình đổi kết khác hợp ý mình hơn, OE tiệm cận HE. Mọi người biết họ sẽ hạnh phúc về sau là được – họ cần thời gian dài cứu rỗi lẫn nhau mà.

Thật ra anh Quan tự thuyết phục chính anh được, em Kỷ cũng trưởng thành dần nữa.

Sau này chắc sẽ có thêm phim ngoại á, kiểu những mẩu chuyện nhỏ đời thường ấy.

Không ngờ mình viết nhiều đến vậy, ngạc nhiên quá! Mình cảm ơn các bạn kiên trì theo mình! *cúi người sát đất* “Cỗ máy thời gian” đến đây là hết rồi nha!