Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam

Chương 21




Mộ Phi ngồi sợ sệt trên ghế sofa, trong phòng ngủ là tiếng gầm gừ chẳng ngớt của một thanh niên, kèm theo tiếng khóc lạc giọng, tiếng đồ vật bị hất xuống đất. Em đã tự xịt thuốc ức chế pheromone và xịt thuốc làm dịu chứng pheromone hỗn loạn cho cậu, nhưng từng luồng pheromone mạnh mẽ của cậu áp chế em, chặn phổi em, khiến em không thở nổi.

Lại nữa.

Nói ra sợ mọi người không tin, thanh niên trong phòng ngủ đang hung hăng như điên kia, là hôn phu của em… được nửa tháng rồi.

Em quen hôn phu, là nhờ nhiều sự “tình cờ” được sắp đặt sẵn cả.

Anh trai em lớn hơn em chục tuổi. Nhiều năm rồi anh trai là bác sĩ gia đình cho nhà của hôn phu.

Hồi em còn chưa phân hóa, anh trai em đã có bằng xuất sắc, được nhà họ Kỷ mời làm bác sĩ gia đình cho họ. Còn hôn phu của em, Kỷ Thanh Nghiễn, là “ca bệnh” nan giải với anh trai em, tính tới nay.

Sự nghiệp y của anh trai em đang thuận lợi, chợt anh nhận “ca bệnh” kia, những ngày sau đó, mỗi ngày về nhà anh trai đều thở dài nẫu ruột. Nhà họ Mộ toàn có con lúc luống tuổi, sau khi phân hóa thì em trở thành Omega duy nhất trong nhà ở thế hệ của em, thế nên trước giờ cả nhà nuông chiều em lắm. Tự dưng anh trai chẳng còn chú ý em nữa, thế là em chạy đôn chạy đáo hỏi han, mong anh trai chú ý đến em.

Anh trai giấu tên của “ca bệnh” ấy, anh gọi “cậu ấy”.

Thế là, em đã nghe chuyện của “cậu ấy” từ khi em còn rất nhỏ rồi.

Mặc dù em lớn lên dưới vòng tay bảo bọc của người nhà, nhưng mà tính em bạc bẽo lắm – em đối xử tối với mọi người xung quanh theo quán tính; nếu có ai bơ em, em sẽ nỗ lực khiến người đó thích em, cảm giác chinh phục lòng người này vừa kích thích lại mới lạ, đến lúc người đó thích em, cưng chiều em thì em thì em mất hứng với người đó.

Em nghe chuyện cũ của “cậu ấy” nhàm tai rồi, nhất là chuyện cậu phấn đấu quên mình, đạp lên lẽ thường mà yêu thương một Alpha khác. Cậu khiến em cảm thấy khâm phục, theo một cách nào đó mà chính em cũng không thể giải thích được – kiểu chuyện tình đi ngược lẽ thường xuất hiện trên màn ảnh quá nhiều, mà ngoài đời lại chẳng có bao nhiêu ấy. Hầu hết mọi người xung quanh em, từ cha mẹ em, bạn bè em, họ hàng em… ai nấy cũng theo lẽ thường: tìm một người hợp pheromone với mình mà chung sống với nhau cả đời, tránh mấy mối quan hệ mập mờ.

Chưa kể, chỉ cần ở bên một Omega có pheromone không hòa hợp với phermone của cậu thì cậu Alpha ấy sẽ bị chứng pheromone hỗn loạn tra tấn đến chết mất.



Chuyện tình của “cậu ấy” va vào em khi em còn đang học đại học, năm hai.

Ngay từ nhỏ, em rất ngưỡng mộ anh trai em, thêm lòng hiếu kỳ sâu lắng, em chọn ngành hộ lý. Anh trai em kể, rằng “cậu ấy” và người yêu của “cậu ấy” buộc phải chia tay nhau, sau cuộc phẫu thuật “cậu ấy” vẫn chưa tỉnh, em bèn xung phong thầu việc trợ lý cho anh trai, làm hộ lý của cậu ấy dưới danh nghĩa “đi thực tập”.

Anh trai em biết thừa tính tình em ngoài nóng trong lạnh, dù sao anh trai em đã “dọn dẹp” tàn cục của em nhiều quá mà, rồi anh trai thấy em phấn chấn, vui vẻ, anh trai do dự một lúc, đành gật đầu đồng ý.

Lần đầu tiên em gặp “cậu ấy”, em không ngờ pheromone của cậu lại hợp với em đến thế.

Em mơ màng, toàn thân nóng ran.

Em tận mắt chứng kiến nam chính của chuyện tình đi ngược lẽ thường ấy, tận mắt thấy pheromone của cậu hợp em xiết bao… đúng rồi, đây là cảm giác kiểu cuối cùng mình cũng được sánh vai với thần tượng mình đeo đuổi nhiều năm, thậm chí mình còn thay thế vai chính khác nữa – vì anh ấy xuống sàn từ lâu, chẳng còn tung tích gì nữa.

Ngay cả anh trai em cũng chẳng ngờ pheromone của em với cậu hợp nhau nhiều đến thế, rồi anh trai nhìn em vui vẻ, thì thầm đôi câu với mẹ cậu, rồi ngầm đồng ý cho em tiếp cận cậu.

Cậu ngoài đời còn đẹp trai hơn tưởng tượng của em nữa, dẫu lúc này cậu vẫn chưa tỉnh. Em cũng biết cậu là bệnh nhân mắc một chứng bệnh khó chữa mà.

Kế tiếp, ngón tay cậu cử động.



Anh trai em nói, cậu tỉnh sớm thôi.



Em vừa mừng vừa lo. Em biết anh trai sợ cậu phát bệnh do bị ép chia tay với người yêu nên anh trai phẫu thuật đụng chạm vào kí ức của cậu, nhưng em không biết cậu thật sự thay người cậu yêu, thành em.

Anh trai nhìn em lo lắng, suy tư hồi lâu, quyết định thực hiện một cuộc tiểu phẫu cho em.

Cuộc tiểu phẫu về việc truyền huyết thanh của người yêu của “cậu ấy” vào trong người em.

Kể ra, mặc dù thời này thuốc ức chế đã trở nên đại trà, nhưng mà em vẫn rất nhạy cảm với các mùi, nhất là mùi của Alpha. Em chưa bao giờ cảm nhận được mùi hương có thể làm lòng em mềm nhũn đến thế, pheromone này chẳng có tính xâm lược gì cả, chỉ điềm đạm như gió thu… này là pheromone của một Alpha trưởng thành đó.

Thì ra, người yêu của “cậu ấy” tỏa mùi này.



“Cậu ấy” tỉnh lại.

Như bao người đã đoán, cậu vừa gặp em là yêu em liền.

Cậu càng tỉnh táo, càng chiều em hơn, em mơ màng như rơi giữa màn sương, dần dà thành người “cậu ấy” thương nhất.

Tình trạng pheromone hỗn loạn của cậu dần ổn định, chân mày cau suốt mấy năm gần đây của anh trai em giãn ra, em cảm thấy mình là người hùng cứu rỗi họ vậy.



Chỉ là, chuyện cứ thế sao?

Em chẳng thấy cảm giác chinh phục gì cả.

Mọi chuyện quá thuận lợi với em.

Em hơi thất vọng.

Có điều, cảm giác được người ta cưng chiều thật tốt…

Pheromone lại hợp nhau nhiều nữa.

Sau khi quen nhau, em thấy mệt dần. Chỉ bằng việc “cậu ấy” đối xử tốt với em theo cách khác, có lẽ việc em chiếm được lòng cậu quá dễ dàng, nên giờ em chỉ hưởng thụ cảm giác được cậu dỗ dành thôi.

Tất nhiên là em không thể hiện điều đó quá rõ rồi, không thì mọi công sức của anh trai em sẽ thành công cốc mất.

Mặc dù từng nghe chuyện tình đi ngược lẽ thường của cậu, nhưng bản thân em vẫn bị ảnh hưởng bởi lẽ thường, bởi nền giáo dục truyền thống, cùng với ý nghĩ Omega có pheromone tương xứng, hạnh phúc trong tương lai, gia tài kếch xù của cậu… Nói gì thì nói, em thấy thỏa mãn rồi.

Em cũng chẳng quan tâm cậu có thương em thật lòng hay không làm gì. Cái thứ gọi là “thương” này ấy, được đắp nặn bởi mẹ cậu với anh trai em thôi.

Pheromone hợp nhau mới là sự tồn tại có nghĩa nhất.

Mà cái thứ gọi là “thương” này ấy, bạn nhìn xem, cậu nói quên là quên, nói không yêu là không yêu, thế thôi.



Mặc dù cậu vẫn chưa đánh dấu em, nhưng họ thường dính lấy nhau nên em ỷ lại vào pheromone của cậu – đây là cách mà Omega giữ lấy Alpha của họ mà. Chỉ là, khứu giác nhạy cảm của Omega em yếu dần, với lại ngày nào cũng phải xịt thuốc ức chế khiến em cảm thấy tất cả mọi người quanh em đều mang giới tính như nhau. Em nghĩ, cuộc sống của em sau khi kết hôn chắc cũng giống thế nhỉ…

Cũng không thể không nói rằng em sợ cái cảm giác Omega phải thuận theo số phận này.

Em vẫn còn trẻ, em không muốn đắm chìm trong tâm trạng tiêu cực này mãi, càng không muốn dồn hết tâm tư lên Alpha nọ.

Em nhìn “cậu ấy” gặp gỡ một người bạn cũ, về sau còn thấy người bạn cũ này dọn vào nhà của cậu ấy, em bắt đầu hiếu kỳ. Rồi em nhận ra người bạn cũ này nhạt nhẽo quá, em mất hứng.

Du lịch tình nhân mất vui, em đi với cậu cũng như bao ngày khác họ bên nhau, chỉ đổi địa điểm bên nhau thôi.

Em cũng biết em nên thấy thỏa mãn với mọi chuyện rồi, song một thời gian sau thì cảm giác thỏa mãn này phai nhòa, lòng em thét gào em mau làm gì giàu tính kích thích một chút.

Anh trai em vẫn chê em còn nhỏ nhỉ. Được, em cho cậu đánh dấu em.

Thế thôi ư?

Nhưng mà, em không có nặng tình với cậu ấy lắm.

Thoạt trông cậu thương em nhiều, cũng chỉ là “thoạt trông” mà thôi.

Alpha của em cầu hôn em.

Em bị các nghi thức cầu hôn và những hành động nhỏ bé khác mê hoặc, rồi em có chút hy vọng cho cuộc sống sau khi kết hôn của em.

Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang…

Một đêm nọ, mẹ cậu gọi điện tới nhà họ Mộ, kế đó là em bị tiếng anh trai em nói chuyện điện thoại đánh thức, em rón rén nghe lén, nghe được tiếng mẹ cậu khóc òa…

– Chẳng phải cậu bảo nó sẽ tốt lên sao!

Phải rồi, đáy lòng em dao động theo thời gian, tuy mơ màng quen cậu, nhưng em vẫn rõ mồn một.

… em vẫn rõ, rằng cậu là… bệnh nhân.

Sau đó, em biết được một chuyện rất quan trọng mà anh trai em đã giếm.

Trước đó cậu còn có biểu hiện nghiện pheromone của một người khác, thế nên chứng bệnh pheromone hỗn loạn của cậu bị ảnh hưởng – sự ảnh hưởng này hiếm được ghi nhận lại, đến cả anh trai em cũng không biết rằng cơ thể cậu phản ứng ức chế trước pheromone của người kia, từ đó mà sống khỏe mạnh với bạn đời của cậu.

Lúc mọi người nghĩ cậu khỏi bệnh hẳn, thì “người khác” rời đi.

Thế là, cậu tái phát, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước nữa. Pheromone bộc phát hỗn loạn, lấn át ý thức cậu, biến đổi con người cậu: cậu đập phá đồ đạc, máu cậu bắn khắp tường, mẹ cậu vừa sợ vừa xót, rồi tìm người mạnh mẽ ghì cậu xuống, tiêm thuốc cho cậu.

Trong trạng thái điên cuồng ấy…

Cậu nghĩ đến.

– Anh… anh Quan… sao có thể… khiến anh… như vậy… sao lại… như vậy…



Phòng ngủ ấy truyền ra tiếng cậu thanh niên điên cuồng gào khóc. Mộ Phi được gọi đến để dỗ dành cậu, song em trốn trong phòng khách, im lặng gục mặt vào giữa hai đầu gối của em.

Sự tồn tại của em ắt có chỗ hữu dụng.

Cậu Alpha kia bắt đầu tỉnh lại, rồi cậu xin lỗi, không ngừng lẩm bẩm xin lỗi:

– Em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi…

Lặp đi lặp lại ba tiếng “em xin lỗi” này.

Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, về cuối nghe như cậu khóc nấc lên.

Em thẫn thờ.

Thì ra, người bạn cũ nhạt nhẽo sống cùng nhà cậu dạo trước, là người yêu cũ của cậu.

Chợt, em nhớ đến mùi gió thu dịu dàng chẳng giống mùi của các Alpha khác.

Đúng là của anh ấy.

Em chẳng biết em thiếp đi tự bao giờ, mãi đến khi có người nhẹ nhàng gọi tên em:

– Phi Phi, Phi Phi.

Em từ từ tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã bốn rưỡi sáng rồi.

Ngay cả mẹ cậu cũng không chịu được nữa, mẹ cũng thiếp đi.

Em nuốt nước miếng, lo lắng, nhỏ giọng “dạ” một tiếng.

Người nọ khẽ thở phào, giọng người thật bình thường:

– Em có thể lại gần cửa phòng anh một chút được không? Mẹ anh trói anh lại rồi, anh… không cử động được.

Hình như người nọ biết em do dự, người nọ dịu giọng, nhỏ nhẹ trấn an:

– Em yên tâm. Anh sẽ không làm hại em, anh chỉ muốn, nhờ em giúp anh một việc.

Em nghe cậu Alpha vốn tự tin như ánh dương rạng rỡ hèn mọn nhờ vả em.

Em nghĩ một lúc, rồi lại gần.

– Đừng mở cửa.

Em khựng lại.

– Trong phòng anh có máy ghi hình, nhưng anh biết loại máy này không ghi âm được, chắc họ chê anh ồn ào. – Cậu cười khổ, rồi nói tiếp – Xin lỗi, phiền em, hỏi thăm về một người giúp anh với.

Em biết cậu đang muốn hỏi thăm ai.

– Điện thoại của anh ấy, anh gọi hoài nhưng anh ấy không nhấc máy. Anh chỉ muốn biết… anh ấy đến đâu rồi. Anh rất muốn gặp anh ấy, anh rất muốn xin lỗi anh ấy, cũng muốn nói với anh ấy, rằng anh…

Giọng anh run rẩy, như gợn nước rung động, đến mức con người vô cảm như em cũng thấy xót giùm.

– Nếu… nếu như anh ấy chịu nghe anh nói… nên là… xin nhờ em, Phi Phi.

Tác giả có lời muốn nói:

Còn một chương ngắn thôi là phần này đến hồi kết nha, bạo chương luôn *xoa tay*

Cảnh báo: chiếc kết này BE!!! Hãy bình luận thêm nào…