Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 24




Qua điện thoại, chúng tôi nói chuyện với nhau như hai người bạn bình thường. Chị ấy hay hỏi hôm nay tôi đã làm những gì, học hành có vất vả không. Có lúc, nếu như tôi làm thí nghiệm khá thuận lợi, hoặc là những khi tôi cảm thấy kết quả khá tốt, tôi sẽ lắm lời hơn khi nói chuyện điện thoại, và nghe chị cười đến gần như tắc thở. Tôi thấy mình rất thích chọc chị cười, mỗi lần làm chị cười là tôi cảm thấy rất có cảm giác thành tựu. Hơn nữa, mỗi khi chị cười, không biết vì sao mà tôi lại thấy rất vui.

Nếu như thí nghiệm không thuận lợi, tôi sẽ nói ít lại. Chị hỏi tôi trả lời, nếu chị không hỏi, tôi cũng không biết nói gì thêm. Nên có nhiều khi, chúng tôi cứ im lặng rất lâu qua điện thoại, chỉ còn cách cúp máy. Qua một lúc sau, chị lại gọi tôi, hỏi: "Có thật là em không sao không?"

Cứ như vậy, 2-3 tuần sau, có một ngày khi sắp đến buổi trưa, tôi vẫn đang trong phòng thí nghiệm, cảm giác hình như nghe thấy điện thoại đang reo lên trong tủ quần áo. Thế là tôi đến cầm lên xem, có một cuộc gọi nhỡ, số điện thoại bị ẩn. Lúc đó tôi vô thức nghĩ là Thẩm Phương, dù rằng số điện thoại trong văn phòng cũng là số ẩn, nhưng các đồng nghiệp đều biết tôi đang trong phòng thí nghiệm, hơn nữa nếu như họ muốn tìm tôi, họ sẽ gọi vào đường dây của trường.

Vậy nên tôi gọi ngay đến số máy của Thẩm Phương, được kết nối, tôi hỏi: "Chị tìm em à?"

Chị cười ha ha: "Đúng vậy, chờ nãy giờ mới nhớ em đang làm việc nên chị cúp máy, chị không làm phiền em chứ?"

"Không có, nhưng đúng là em đang làm việc thật."

Chị "ồ" một tiếng như đang nghĩ ngợi, không nói thêm gì nữa.

Tôi cảm thấy hình như có chuyện gì đó, nên hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"

Chị, có hơi do dự: "À, không có gì đâu, thôi vậy, em làm việc đi." Ngừng một lúc, hơi ngại ngùng nói: "Hôm nay chị đến trường em có chút việc, tưởng em đang rảnh thì đi cafe một lúc. Nhưng, thôi vậy, em đang bận mà, cố gắng học nhé." Chị tỏ vẻ rất bình tĩnh.

Tôi nghe giọng điệu chị như thế, thấy hơi buồn cười, nghĩ chị bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ, sao lại dễ xấu hổ như vậy.

Nên tôi cười và nói: "À, thế này đi, có phải nhà tư bản chịu không nổi áp lực của xã hội nên muốn trở thành người bình thường? Đồng chí của giai cấp vô sản còn chưa ăn trưa đây này."

Chị thở dài, nhưng nghe có vẻ rất vui: "Ặc, chịu không nổi em, có phải hôm nay thí nghiệm rất thuận lợi không, mở miệng là ăn nói hàm hồ."

Tôi nghĩ một lúc, vẫn là bị chị bắt thóp, nhưng miệng vẫn ba hoa: "Như đã nói, sự phân phát tình yêu của các nhà tư bản là một hiện tượng thảo mai để xoa dịu mâu thuẫn giai cấp, nhìn xem, vừa nghe nói em đang làm việc mà chị đã lập tức đổi giọng nhà từ thiện, đến khi nghe câu các anh em giai cấp đang phải đau đầu vì bữa ăn trưa, chị lập tức đổi luôn chủ đề."

Hình như chị bị tôi xả giận đến bó tay: "Rồi rồi rồi, em đừng mãi giai cấp ở đây nữa, chị mời em cùng ăn bữa trưa, được chưa?"

Tôi rất đắc ý, dài giọng ra nói: "Hmm, thấy chị sửa đổi thái độ cũng khá đúng đắn, vậy em sẽ miễn cưỡng mà cho chị một cơ hội nối lại tình xưa với quần chúng nhân dân." Sau đó, nhanh chóng nói tiếp: "Lần sau chị nên nói sớm nhé, để tối qua em đỡ phải nấu cơm."

Thẩm Phương tức tới mức chị nâng tông giọng và hét lên qua điện thoại: "Cảnh Minh!"

Tôi vẫn mặt dày thong thả ung dung, hỏi: "Dạ?" Chị không đáp lại, tôi vẫn giả bộ ngây thơ: "Sao vậy?"

Cuối cùng, chị thở ra một hơi dài: "Em, em, em, mau ra đây đi." Rồi cúp máy.

Tôi cởi bộ đồ thí nghiệm ra, không mặc áo khoác mà đã chạy xuống lầu. Quả nhiên, Thẩm Phương đã đợi ở sảnh tầng chúng tôi.

Nhìn thấy tôi, chị nghiêng đầu, cười nói: "Ồ, cũng nhanh nhẹn đó."

Đã gần mười ngày chưa gặp chị, nay bỗng gặp lại, đúng là có chút ngại ngùng. Tôi lắc đầu, chỉ cười nhẹ vài cái. Vài ngày nay dù rằng công việc thí nghiệm rất bận, nhưng tôi vẫn thường nghĩ về chị, nghĩ về vẻ mặt chị khi chị nói mẹ chị không còn nữa.

Tôi luôn thấy chị thật đáng thương. Có lẽ vì mẹ tôi chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng tôi, vì thế nên tôi tự nhiên mà nghĩ đối với chị cũng vậy. Và về việc rốt cuộc chị có phải là "như thế" hay không, tôi cũng không còn đặc biệt để tâm từ hôm ăn sủi cảo xong nữa. Dù sao trong xã hội cũng có loại chuyện như thế, vả lại, chị ấy đối xử rất tốt với tôi rất tốt. Hơn nữa, nếu như chị không phải như thế, tôi không thể cứ mãi vì một Wendy không hề quen biết mà nghỉ chơi với chị.

Thẩm Phương thấy tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, chị thu lại nụ cười, nói bằng giọng có chút nghiêm túc: "Sao không mặc áo khoác mà đã xuống rồi, lạnh thế cơ mà." Vừa nói, chị vô thức đưa tay ra giúp tôi gấp lại cổ áo. Tôi lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, tôi nhìn chị, trong đôi mắt sáng long lanh ấy phảng phất ý vị trách móc, nhưng cũng có chút lo lắng.

Ở Anh, trong phòng luôn bật hệ thống sưởi rất ấm áp vào mùa đông, mặc một chiếc áo sơ mi và khoác thêm bộ đồ thí nghiệm nữa là vừa đủ. Nếu như mặc thêm nữa, sẽ thành nóng mất. Có lẽ do tôi quá vui khi hay tin Thẩm Phương sẽ tới, nên chỉ kịp cởi áo khoác trắng rồi chạy xuống luôn.

Tôi rất dễ chịu khi nhận được sự chăm sóc của chị. Tôi cứ như một đứa trẻ đang làm nũng trước mặt chị gái vậy, tôi cười cợt nhả, nói: "Vì em đang tỏ ra 'đót rét cùng cực' đó, nói không chừng ăn cơm chùa xong sẽ có được hời thêm một chiếc áo khoác." Nói xong, lại vươn tay lên sờ chiếc áo khoác của chị: "Để em xem xem, là hãng gì nào, ồ, Thẩm Phương, hay là chị đem quyên tặng cái áo này đi, quần chúng đang rất cần đó."

Thẩm Phương đánh nhẹ lên mu bàn tay tôi: "Cỡ của chị, em mặc nổi không."

Thấy tôi lại định mở miệng, chị chỉ ngón tay vào tôi: "Im miệng! Làm người ta tức chết thôi, để xem em ăn thế nào."

Tôi lập tức cắn môi, tỏ ra vẻ mặt rất nghiêm nghị, gật đầu hai cái thật mạnh. Chị lại phì cười, nhìn tôi, vừa cười vừa lắc đầu.

Chúng tôi đến một cửa hàng ăn gần với toà nhà làm viêc của tôi nhất.

Chọn món xong, bước tới máy tính tiền, tôi vượt trước Thẩm Phương một bước, lấy thẻ cho vào máy: "Mời cùng thanh toán."

Quay đầu lại nhìn Thẩm Phương, thấy chị đang cười với tôi, không nói gì cả, tôi cũng chỉ cười.

Đến khi tìm thấy một chỗ ngồi, chúng tôi ăn được vài miếng thì Thẩm Phương đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi, cười nói: "Sao lại biến thành em thanh toán rồi?"

Thật ra vì tôi quá vui khi chị tới, hơn nữa trước giờ chị đều là người mời cơm, mãi mà tôi chưa có cơ hội. Hôm làm sủi cảo ấy chỉ được tính là dịp tụ họp vui chơi của mọi người thôi, không được tính là mời chị.

Nhưng tôi không nói vậy, tôi làm ra vẻ thần bí, chầm chậm rướn người tới cạnh chị, thấy tôi làm thế, chị cũng ra vẻ rất nghiêm trọng mà tiến sát lại, nhưng, có thể thấy chị đang cố nhịn cười.

Tôi nói: "Thật ra, nói cho chị biết, thật ra em rất giàu có."

Thế mà chị không cười, ngoài dự đoán của tôi, chị cũng làm ra biểu cảm nghiêm túc, thong dong học theo giọng điệu của tôi, nói: "Có thể thấy, tay trái cầm nĩa rất điêu luyện."

Thấy không đùa được chị, tôi lại trêu: "Là bởi vì em thuận tay trái."

Chị tỏ ra vỡ lẽ: "Ồ~"

Thấy vậy, chết tiệt, ngang tài ngang sức đấy, làm lại! Tôi lại nói: "Thật ra, em là công chúa đang gặp nạn của bộ tộc Kucimao ở Nam Mỹ. Gia tộc đảo chính, đến Anh tránh lời đồn thổi."

Chị đáp lời: "Thất lễ, thất lễ."

Tôi hơi sững sờ. Không ngờ chị ấy còn có chiêu này, hóa ra chị là bậc thầy chỉ cần nói bừa gì đó cũng đúng trọng tâm.

Tôi đang định tiếp tục thì chị nói một cách bí ẩn: "Công chúa điện hạ nếu không dùng bữa, sẽ rét run đó."

Tôi miễn cưỡng thu người lại. Thở dài, thầm nghĩ, chết tiệt, hoá ra tôi cũng có lúc bị quê. Chị ngồi cạnh tôi, nhìn dáng vẻ thất vọng của tôi mà không khỏi bật cười, tôi thật sự không biết nên cười hay nên khóc, chỉ biết nhìn chị cười, hận không thể ngã lăn ra đất cho rồi. Nhưng vẫn cố chịu đựng vì sợ ảnh hưởng đến người khác. Tôi lại thở dài, phải đào tạo cô gái này tốt hơn nữa, để Tết Nguyên Đán có thể diễn kịch tấu hài với tôi, đúng là có triển vọng.

Thấy tôi ăn uống với bộ dạng không hài lòng, chị cười và tự hào nói: "Xem ra sau này chị sẽ dùng cách này trị em".

Tôi khịt mũi không tán thành: "Em chỉ thi thoảng mới thất bại thôi."

Cơm không ngon lắm, món thịt chấm sốt cà chua rất nhạt nhẽo. Tôi ăn được vài miếng mà đã no, hơn nữa cửa hàng đó cứ có người ra người vào, một lúc sau tôi bắt đầu cảm thấy lạnh.

Thấy tôi không ăn nhiều, Thẩm Phương cũng dừng lại, bỗng chị hỏi: "Em thấy trong người thế nào?"

Tôi nói: "Cũng ổn."

Chị nhìn tôi, có chút lo lắng nói: "Chị thấy sắc mặt em không được tốt lắm, mặt nhỏ trắng bệch, có phải lại bị suy dinh dưỡng không?" Nói xong chị lại tự cười.

Tôi cũng cười: "Không có, em ăn uống cũng tạm, chắc là do gần đây em ngủ không ngon, khá là bận. Em mới đến nên có nhiều chỗ học không hiểu." Nói xong, tôi thở dài.

Thẩm Phương an ủi: "Mới đến nên thế ấy mà, chuyện này không thể gấp gáp. Thí nghiệm thế nào rồi?"

Tôi nói: "Thí nghiệm cũng được, làm theo người khác dạy là được. Chỉ là, lý thuyết quá lạc hậu, lại có nhiều kiến thức em chưa nghe qua, tra trong sách cũng không có."

Chị gật đầu: "Như vậy mới tốt, nếu như chỉ toàn là những thành quả người ta đã làm, thì em làm sao có thể tiến bộ."

Tôi nghĩ cũng có lý. Những chuyện như thế nếu như nóng vội sẽ nguy to.

Sau khi ăn xong, hết chuyện để tán ngẫu, Thẩm Phương nói chị phải quay về. Tôi cũng không mời chị uống cafe nữa. Hôm đó tôi vẫn còn một đống thí nghiệm đang chờ lấy kết quả.

Buổi tối, tôi vẫn tăng ca cho đến khuya. Khi tôi bước ra khỏi cửa đã thấy hơn 12 giờ. Tôi chạy chậm suốt chặng đường trở về nhà.

Vì buổi trưa ăn không ngon miệng, nên bụng đã bắt đầu thấy đói từ sớm. Vào một đêm mùa đông ở London, không khí thở vào phổi lạnh buốt như cắt da cắt thịt. Những nơi có vũng nước trên đường đều đã đông thành băng. Khiến tôi nhớ lại ngày xưa, mỗi khi đến mùa đông lại lén lút đi trượt băng trên hồ băng gần nhà.

Khi tôi còn nhỏ hơn nữa, hay có hàng xóm gần nhà thuê một chiếc ghế nhỏ giống như một chiếc xe trượt tuyết, ngồi lên trên đó và dùng hai chiếc gậy để trượt đi.

Sau này, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông là trường học sẽ đưa ra thông báo không được phép trượt băng, nói rằng mỗi năm đều có người bị rơi xuống hố băng. Điều đó thực sự đã cướp đi một trong những niềm vui to lớn của tôi thời thơ ấu.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy một vầng trăng khuyết treo lơ lửng giữa trời đêm, tôi nhớ ra chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán. Bỗng nhớ đến hai câu trong một bài thơ nọ:

"Trời treo trăng lúc ấy, trăng ấy khác trăng xưa."

Trăng của London đây là do được trôi dạt từ quê hương tôi tới phải không? Nếu như mẹ và bạn trai tôi nhìn thấy nó, vậy họ có còn rơi nước mắt khi nghĩ về tôi không?

Cứ như vậy, tôi nhìn trăng, nhìn vầng sáng nhàn nhạc bao bọc bên ngoài. Đó chính là Cung Trăng, ở nơi đó, chị Hằng Nga cô đơn đang ung dung giang rộng lớp tay áo.

Về đến nhà, tôi đi lên cầu thang một cách thận trọng. Ngay trước cửa là một túi ni lông rất lớn đặt trên mặt đất. Tôi xách nó vào phòng. Trên túi có một tờ giấy dặn dò do cô gái Hà Nam để lại, viết: Thuý Hoa, chiều nay người bạn đồng hương của cô tặng đồ tới.

Tôi mở chiếc túi ra. Bên trong có 4 hộp tôm sú, hai gói lạp xưởng và một miếng xá xíu khô rất lớn. Là Thẩm Phương. Chỉ có là chị ấy thôi. Lòng tôi chợt cảm động, thấy đã muộn rồi, ngày mai phải gọi điện cho chị ấy nói lời cảm ơn.

Sáng ra, tôi cất miếng xá xíu khô vào ngăn đá của cặp đôi Hà Nam. Tôi thực sự không có thời gian đem nấu cái đó nên đã tặng cho họ ăn, hai người đó cứ rảnh ra lại ở nhà nghĩ có gì ăn không, cái này sẽ giải quyết cơn thèm của họ.

Tôi gọi cho Thẩm Phương trong phòng thí nghiệm. Tôi nói, cảm ơn chị vì những món đồ đó, em lúc nào cũng làm chị tốn tiền, thật là ngại.

Chị cười: "Sao hôm trước em còn tự nhiên, mà tự dưng lật mặt lại trở nên lịch sự như vậy." Nghĩ một lúc, chị nói: "Cũng không phải do chị mua, là công ty gửi đến nhân dịp Tết Nguyên Đán. Nhân tiện gửi một ít cho em. Nhà chị ít người ăn không hết."

Tôi hỏi: "Không phải anh trai chị về rồi à?"

Chị ậm ừ, có chút nghĩ suy, nói: "Lại đi rồi."

Tôi lại hỏi: "Tết này chị không về Hong Kong sao?"

Chị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Họ bảo chị về, nên chắc chị sẽ về." Nghe nói chị sắp đi, không biết tại sao trong lòng tôi lại có cảm giác mất mát. Nhưng tôi không nói gì, vẫn vờ vĩnh nhờ chị thay tôi gửi lời hỏi thăm, chúc tết bố và anh trai chị. Thật ra, bố và anh trai chị đâu có biết tôi là ai? Nhưng chẳng qua người Trung Quốc rất chú trọng chuyện này, chủ nghĩa hình thức ấy mà.