Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 15




Đúng là mỗi ngày đều có một loại túi khác nhau. Tôi nghĩ, có được tính là có gu thẩm mỹ không? Theo tôi thì, tôi không thấy chiếc túi đó đẹp, đần đần thế nào ấy. Tôi vẫn thích những chiếc có quai đeo thoải mái, nếu như muốn trang trọng hơn một chút, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cứ là nên chọn Chanel đi, dù tôi biết "túi khoá nhỏ" cũng rất đắt.

Thẩm Phương nhìn qua vết thương của tôi, có vẻ chị đã yên tâm hơn, thế là, lùi về sau một bước, khoanh tay châm chọc nói: "Ừ, nhìn có vẻ đỡ hơn nhiều. Tối qua có ngủ ngon không? Không chạy ra ngoài giết ai đấy chứ?" Nói xong chị tự cười.

Tôi cười: "Không đâu, chị không thấy em mới vừa dậy à."

Chị liếc sang chiếc đồng hồ trên bàn tôi, như vừa nghĩ ra điều gì đó: "Chị không thể nói chuyện nhiều với em được, lát nữa phải đi làm. Đợi khi tan làm, để chị xem nếu tiện sẽ lại đến thăm em."

Nói xong, chị ra ngoài, nhìn chiếc túi trên nền nhà: "Chị mua hoa quả cho em, cũng không biết em thích ăn gì. Trong túi kia là chiếc chăn sưởi điện, cho em đấy, nếu như em cần. Em nghỉ ngơi đi nhé, chị đi đây." Ra khỏi cửa được hai bước, lại quay người nói: "Đúng rồi, em có phiền cho chị số điện thoại của em không? Như vậy chị mới có thể hẹn em trước khi đến."

"Được, thế này đi, lát nữa em sẽ gửi tin nhắn vào số chị." - Tôi nói.

"Cũng được, cảm ơn em, chị đi trước đây." Bước bịch bịch xuống lầu, lại quay đầu lại, cười ngọt ngào: "Em ở nhà nhớ nghe lời, đừng nghịch ngợm đó."

Tôi cũng cười, chị cười lên đúng là thật đẹp.

Tôi lại vô duyên vô cớ vui sướng trong phòng. Lấy điện thoại ra, đối chiếu với mảnh giấy đó, nghĩ đi nghĩ lại thật lâu, sau đó tự nghĩ mình thông minh, nhắn một câu "hijack!", rồi gửi.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, chờ đợi rất lâu, nhưng không thấy được hồi âm.

Tôi phải xuống trông coi cửa hàng, thay quần áo, xuống lầu, chạy được nửa đường thì quay trở lại, đem theo chiếc điện thoại trên bàn, nhét vào chiếc túi quần jean.

Cả ngày hôm ấy, làm việc trong tiệm rất nhàn, ngoài các khách hàng đến hỏi ra, đến cả khám bệnh cũng không có. Tôi vô cùng buồn chán, cứ chốc lại lấy điện thoại ra xem. Dần dần, trời trở tối, và cũng dần dần, cửa hàng đóng cửa.

Hôm đó, tôi đợi đến khi đi ngủ cũng không nhận được cuộc điện thoại của Thẩm Phương mà tôi mong mỏi, và đương nhiên, Thẩm Phương cũng không tới.

Nằm trên giường, tôi tự an ủi bản thân: ngươi vốn đã không có tư cách kết bạn với người ta, đừng nghĩ người ta mới chăm lo cho ngươi một chút mà đã ảo tưởng hão huyền, chúng ta, căn bản thuộc về hai thế giới khác nhau, mà tất cả những điều này dù sớm hay muộn cũng sẽ giải tán mà thôi. Nghĩ đến đây, tôi lồm cồm ngồi dậy, gấp chiếc chăn sưởi điện vốn đã được trải ra dưới thân lại, cho vào hộp. Nhìn chiếc hộp đó, tôi có chút thất vọng, có chút chán ghét, hoặc có thể tôi chỉ đang ghét bỏ bản thân mình, cứ như từ bé đến lớn chưa bao giờ được nhìn thấy tiền vậy, cứ xởi lởi lấy lòng người ta, mà không thấy mất mặt.

Nhưng tối đó, tôi không tắt điện thoại khi đi ngủ như thói quen mỗi ngày.

Hôm sau, ông chủ dẫn đến một nữ sinh chạc tuổi tôi, nói đúng ra là lớn hơn tôi một tuổi, vì hết năm nay tôi sẽ không thể làm việc toàn thời gian được nữa, nên ông chủ mời tới một người mới. Cô gái đó cũng là học sinh và là người Đông Bắc, nói chuyện vừa nhanh nhảu vừa lảnh lót, tay chân nhanh nhẹn, mang hơi thở thường thấy của người phương Đông, theo như cách nói của mẹ tôi, đó gọi là "trong mắt có sức sống."

Ông chủ tự tay đào tạo. Cô ấy thực ra đã từng làm ở một tiệm thuốc Bắc khác, chỉ là không làm lâu bằng tôi, nhưng nhìn có vẻ khá nhanh nhẹn. Tôi không ghét người này, nhưng chỉ nghĩ nếu như cô ấy cứ phát huy như thế, rồi cũng sẽ có ngày cô ấy thế chỗ tôi, vậy phải làm sao đây? Thế là, tôi âm thầm cạnh tranh với cô ấy. May thay, hợp đồng phòng ở của cô ấy vẫn còn tận hơn nửa năm nữa, nên không cần chuyển đến tiệm thuốc ở.

Đúng vào lúc tôi đang cạnh tranh mãnh liệt với cô ấy trước mắt ông chủ, thì chiếc điện thoại trong túi tôi chợt rung lên.

Ông chủ cau mày, tôi đi đến phòng khám phía sau rèm, vừa nhìn số điện thoại, lại là số ẩn. Nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói lưu loát tiếng Anh bản địa, hỏi: "Tôi có thể nói chuyện với Minh không?" Tôi vừa nghe đã biết đó là Thẩm Phương, và ngay cả khi tôi không nhận ra giọng chị, chỉ dựa vào việc ở đây những người nói tiếng Anh đều gọi tôi là Thuý Hoa, tôi cũng biết đó là chị. Đầu tôi bỗng chốc nóng lên, nhưng vẫn cố ý vờ như không biết, đáp lại bằng tiếng Anh: "Minh đang nghe đây."

Người trong điện thoại cười lên ha ha, chuyển sang nói tiếng mẹ đẻ của tôi: "Là chị đây."

"Ồ~~, ngại quá, nghe không ra." Tôi diễn như thật: "Không hiện số, em còn tưởng là ai cơ."

"Giờ em có đang rảnh không? Chị có thể tới tìm em không?"

Tôi do dự một lúc, thật phiền, ông chủ đang ở đây, thế nên tôi chỉ đành hỏi lại: "Chị đang ở đâu?"

"Haha, chị đang trong xe, lát nữa sẽ đến."

Tôi nghĩ, chị gái à, thế này mà chị cũng gọi là hẹn trước ấy hả? Rõ ràng là không mời mà đến, sau đó gọi em chỉ mang tính chất thông báo, để em vào Cửu Thành vái lạy một cái nào.

Nhưng mà, làm sao bây giờ, bảo chị đi về sao? Con người tôi vốn khó có thể từ chối người lạ. Thế là, chỉ biết nói: "Được ạ, chị đến đi." Sau đó, bổ sung thêm một câu: "Em đang ở trong tiệm."

Hình như Thẩm Phương không nghe ra hàm ý trong câu nói của tôi, nhưng cũng hình như chị nghe ra mà giả ngốc, cười ha ha và nói: "Vậy được, lát nữa gặp em trong tiệm."

Tôi vẫn tiếp tục làm việc như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tim lại cứ đập thình thịch thình thịch.

Quả nhiên, qua một lúc, ông chủ của tôi cứ vừa nhìn đăm đăm ra bên ngoài, vừa nói: "Có khách đến.". Ngôn Tình Sủng

Tôi cũng nhìn ra giả vờ như không biết gì, chiếc Bentley của Thẩm Phương hung hăng xông đến cửa tiệm, miệng ông chủ tôi ngoác ra tới tận mang tai, đích thân ra cửa đón tiếp.

Tôi nghĩ, đậu, sau này phát tài nhất định phải tậu con Rolls-Royce hoặc Bentley, không biết biểu cảm của bố sẽ thế nào nếu tôi chạy chiếc Bentley trước mặt bố?

Ông chủ mở cửa, Thẩm Phương đi vào, theo sau là Sue.

Có thể thấy, khi ông chủ nhận ra bọn họ đến không phải vì "Tiệm Thuốc Trung Quốc", mà vì đến tìm Thuý Hoa đang có vết thương trên khoé miệng đang đứng sau ông kia, biểu cảm ông đột nhiên vừa thất vọng lại vừa kinh ngạc. Tôi cũng có chút thầm lặng đắc ý, thấy cuộc thăm hỏi này của bọn họ đã làm tôi nở mày nở mặt, tôi cũng không phải là nông dân lên thành phố, tôi cũng quen biết người phố đấy.

Có vẻ như ông chủ bị chiếc Bentley của Thẩm Phương doạ sợ, ông nói với tôi: "Thuý Hoa, bạn cháu đến thì mấy đứa lên phòng đi, chú ở đây với Lily là được, chú dạy cho Lily, hôm nay cho cháu nghỉ." Tôi nghĩ, thì chả vậy, chỗ này bé tí thế này mà, mấy chị, tôi, Lão Đinh, thêm cả Lily, sắp không còn chỗ đứng nữa rồi.

Thế là tôi lại dẫn hai người chị đại này lên ổ chim của tôi.

Có câu nói "ba người phụ nữ họp thành cái chợ", tôi nghĩ những người nói ra câu này nên được trao tặng danh hiệu "tình bạn của phái nữ". Ba người chúng tôi vừa rẽ đến hành lang chỗ phòng tôi đã bắt đầu rôm rả đủ thứ chuyện. Ban đầu, tôi còn có chút không tự nhiên, Thẩm Phương cũng hơi dè dặt, nhưng một khi Sue hăng hái cất lên chất giọng ngọng líu ngọng lô tiếng phổ thông, bầu không khí liền có sức sống hẳn lên. Tôi nhận ra mỗi khi có sự xuất hiện của bà cô Sue hay cười lớn này, chúng tôi đều trò chuyện rất sôi nổi, có điều, đôi khi tôi cảm thấy không tiện giao tiếp, Sue không hiểu rõ lắm những khi tôi và Thẩm Phương nói tiếng phổ thông, những từ đơn giản thì vẫn hiểu, nhưng nói nhanh một chút sẽ đau đầu chóng mặt.

Nhưng nếu nói tiếng Anh, tôi sẽ trở thành một Sue khác, cô ấy và Thẩm Phương nói rất nhanh, nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp phản ứng thì họ đã cười đứt cả ruột. Tuy nhiên, vì chạc tuổi nhau, hoặc cũng có thể vì cô ấy và Thẩm Phương ít được tiếp xúc với những cô gái "nhà lành" đến từ Trung Quốc đại lục như tôi, nên động đến đâu họ cũng tìm được chuyện vui để nói. Đương nhiên, đa số là họ thấy vui vẻ, nên tôi cũng vui lây. Đến cả việc tôi gấp chăn lại, Sue cũng như đang chứng kiến một màn peep show* vậy, hình như cô ấy trước giờ chưa thấy một chiếc chăn bông nào có thể "gấp thành một cái túi" (lời gốc) như vậy. Ngược lại, khi tôi ở một mình với Thẩm Phương, chúng tôi rụt rè hơn, chị ấy luôn vô thức giữ vẻ tiểu thư khuê các ấy, tôi cũng không thả lỏng nổi, không biết tại sao, nhưng từ sâu thẳm trong lòng, tôi hơi sợ chị.

*Peep show: Có từ peep nghĩa là nhìn trộm. Từ này chỉ một loại chương trình khiêu dâm về phụ nữ khỏa thân, khách hàng phải trả bằng tiền xu và nhìn qua một cái lỗ như thể nhìn trộm để được xem.

Từ cuộc trò chuyện ngày hôm đó, cuối cùng tôi cũng tìm ra căn nguyên của họ. Nhà phân phối mà tôi đến nhập hàng ngày mưa hôm đó, thật ra là thuộc sở hữu của gia đình Sue.

Vì gia đình Thẩm Phương và nhà Sue là đối tác trong nhiều vụ làm ăn, nên Thẩm Phương sau khi tốt nghiệp đã vào làm việc trong công ty của gia đình họ Sue, theo cách nói của người Trung Quốc, chính là đi "rèn luyện".

Nhưng chính vì mối quan hệ giữa hai gia đình nên chị được làm một chức vụ đặc biệt, nghe ghê gớm lắm, nhưng nếu không có cũng không hề hấn gì.

Và Sue cũng vậy, cũng "rèn luyện" ở một công ty khác mà gia đình Thẩm Phương nắm cổ phần. Gia thế của Sue nghe có vẻ xịn hơn nhiều so với nhà Thẩm Phương, vì gia đình Sue sở hữu một công ty có thể gọi là đẳng cấp hàng đầu. Cũng giống như khi nhắc đến Lý Gia Thành, mọi người đều nghĩ đến công ty dược phẩm Hutchmed vậy. Nhưng, gia đình của Thẩm Phương rất đặc biệt, đến giờ tôi vẫn không biết rốt cuộc gia đình chị nắm cổ phần trong bao nhiêu công ty. Tuy nhiên, về chức vụ, theo như Dương Đinh Bang nói, thì là một member trong Board of Governors, và về cơ bản không ai có chống lưng đằng sau cả. Tuy nhiên, cây cao thì chắn gió tốt, giống bố tôi vậy, vừa nghe nói sau này tôi sẽ đối đầu với Thẩm Phương, là lông mi tôi cháy bừng cả, đương nhiên, đây là chuyện sau này.

Điều đó có liên quan đến lịch sử gia đình Thẩm Phương, cũng là lý do tại sao Thẩm Phương nói tiếng phổ thông. Chị từ nhỏ đã từng sống dưới chân Thiên Tử. Đáng tiếc sau khi Đặng Công lên nắm quyền, ông đã giải phóng ông ngoại tôi, nhưng lại "dùng rượu tước binh quyền" ông ngoại Thẩm Phương. Vào giữa những năm 1980 sau khi ông già "ô hô" (mất), cha Thẩm Phương cho rằng trong nước không còn cơ hội đổi đời, bèn chuyển đến Hong Kong. Sau đó, dựa vào các mối quan hệ của đời cha ông, bắt đầu mua các dự án đầu cơ như cổ phiếu, tất nhiên cũng có thể có sự chỉ dẫn của chuyên gia, và chính thức phất lên vào nửa đầu những năm 90.

Trên thực tế, nếu đọc những tư liệu về Hong Kong trước khi được trao trả cho Trung Quốc cũng biết, nếu thời điểm đó thật sự có tin tức, việc giàu lên trong một đêm không phải là không có khả năng. Bố tôi có một người bạn, ban đầu mua một căn hộ với giá hơn 3 triệu tệ, hai năm sau, giá nhà đã lên đến 8 triệu khi ông ấy bán nó vào năm 1997.

Đó là những câu chuyện có thật xung quanh tôi, nên tôi nghe gia cảnh của Thẩm Phương cũng thấy rất hợp lý. Về phần ông nội chị, thì tôi cũng đoán được theo lời chị kể, theo như chị nói, thì sau khi Đặng Công lên nắm quyền, vì ông nội chị và Đặng Công đã "từng có" sự bất đồng về quan điểm chính trị, nên ông nội chị dần dần "nhàn rỗi" hơn.

Tôi tự nghĩ, phỏng chừng những "cán bộ" năm ấy "từng" có "bất đồng" về quan điểm chính trị khi Đặng Công mới lên nắm quyền, bao gồm cả tướng quân xuất thân chính quy là ông ngoại tôi, ông đã đi Tân Cương khai hoang sa mạc Gobi những N năm. Vì vậy, Đặng Công cũng được coi là hào phóng, may ông ấy không đưa ông nội chị cũng đày đến Giang Tây to lớn như thế để cải tạo.

Nhưng, vì bối cảnh lịch sử của nhà chị, tôi đã xoá bỏ được kha khá nhiều sự xa cách về tư tưởng mà tôi có với chị thuở ban đầu

Bởi vì, trong thâm tâm tôi thấy, dù thế nào cũng là người từ một guộc mà ra, tôi luôn cho rằng chị là loại tư bản có gốc rễ quanh co đen tối, hơn nữa lại còn là nhà tư bản Hong Kong, cảm giác như chị đến từ sao hỏa vậy.

......

Ngoài ra, tôi còn hiểu ra một điều, điều này đã khiến tôi như bừng tỉnh vào lúc ấy, nói ra lại thấy thật là "duyên phận" như hay được nhắc đến trong phim ảnh vậy.

Hóa ra, Sue và Thẩm Phương đã từng gặp tôi, đó chính là khi tôi khóc ở sân bay Amsterdam vào mùa hè năm đó. Hai người họ cũng đến đó chơi, sau đó Sue quay lại Bắc Kinh học tiếng Trung, Thẩm Phương cũng đi theo.

Lúc tôi khóc ấy, hai người họ tình cờ đang ăn món sushi của Nhật chỉ cách tôi vài mét, trời ạ, thấy tôi buồn như vậy mà họ còn không rủ lòng thương cho ôi ăn vài miếng, lại còn đoán già đoán non hình như tôi bị bệnh nan y hay là bị người ta bỏ rơi, định bụng đi đóng góp một phần tình thương cho tôi, ai ngờ đâu, theo miêu tả của họ, thì một giây trước tôi vừa khóc đứt ruột đứt gan, nhưng đột nhiên dừng lại, xoa mũi, đứng dậy rồi đi chơi game.

Cứ như đang diễn kịch vậy, lại còn chơi game một cách rất say mê nữa. Bọn họ đi ngang qua tôi, hai người cười nắc nẻ như sắp vỡ cả bụng mà tôi thậm chí còn không biết. Bọn họ vừa cười vừa chuẩn bị lên máy bay, còn tôi lại càng khiến người ta bái phục hơn, chạy phắt tới hàng của bọn họ với đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt tái mét, hai giây sau thì bị cô tiếp viên đuổi đi.

Khi hai người họ nói tới chuyện này và cười sặc đến nỗi khiến tôi muốn gọi 999. Tôi cũng hoang mang lắm chứ, vốn là một chuyện rất buồn, mà tại sao theo lời kể của họ lại như chiếc cầu đứt đôi vậy. Thà rằng tôi đổi nghề làm diễn viên tiểu phẩm còn hơn.

"Á, hoá ra người nói em giống con trai là chị hả?" Tôi ghìm chặt Sue, dúi đầu cô ấy: "Chị nghĩ chị đeo kính râm là em sẽ không nhận ra sao."

"Không phải chị, không phải chị, là đứa kia." Sue cười đến mức ngả vào trong lòng tôi, chỉ tay vào Thẩm Phương: "Chị che khuất cô ấy."

Tôi lại không dám làm càn như vừa làm với Sue, chỉ biết nói với Thẩm Phương: "Ô, nhìn không ra đó, mồm miệng thật độc ác."

Thẩm Phương cười, mở miệng nói: "Em còn không tự nhìn chính mình, phát..." còn chưa nói xong, nghĩ hình như có chút thô lỗ: "Chị chỉ muốn thử xem em có phải là người Trung Quốc hay không thôi."