Việt Tố Việt Ái

Chương 39




"Xin lỗi, trên đường có vài việc, đến trễ một chút, chờ lâu lắm sao?" nắng ban mai, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người, khiến dung nhan xinh đẹp của cô thêm vài phần hư ảo. Lăng Long nhìn Ngôn Thanh Hạm bước từ trên xe xuống, hoàn toàn mất hết nóng nảy cùng vội vã chờ đợi khi nãy, trong lòng cũng đang yên tĩnh lại.

Hôm nay Ngôn Thanh Hạm vẫn hoàn mỹ ưu nhã như mọi ngày, chiếc đầm trắng thuần dài đến đầu gối, không nhiễm chút bụi trần, sạch sẽ đến nỗi không ai có thể tìm được tỳ vết nào trên người cô. Vóc người vốn cao gầy phối hợp cùng đôi giày màu bạc cao 8cm, cơ hồ là cao ngang mình, Mái tóc dài nhu thuận xỏa đều hai vai, tóc mái cũng không hề kẹp hết lên đỉnh đầu, mà tản mát bên phải góc trán, lộ ra khuôn mặt trang điểm bên dưới.

Lăng Long chú ý đến, khi Ngôn Thanh Hạm vừa xuống xe, thì xung quanh nam nữ ánh mắt không tự chủ đều nhìn về phía cô. Nữ nhân này mỉm cười với mình một cái, tiếp đó đi đến chỗ mình. Lăng Long cũng đoán được có bao nhiêu đàn ông đang ghen tị với mình, cũng biết có bao nhiêu nữ nhân đang hâm mộ đội kim đồng ngọc nữ bọn họ.
"Ngôn Ngôn, hôm nay em rất đẹp." Lăng Long khen ngợi từ nội tâm, hắn cưỡng ép kích động trong lòng mình, hận không thể đem Ngôn Thanh Hạm ôm vào ngực lập tức, hướng đến tất cả mọi người tuyên thệ chủ quyền của mình.

"Ừ, cám ơn anh." Ngôn Thanh Hạm cười trả lời, sau đó không lên tiếng nữa. Cô không biết nên nói gì với Lăng Long, đối phương lại cho là cô vì được khen mà xấu hổ.

Nghĩ tới nữ nhân như Ngôn Thanh Hạm vì gặp mình mà ăn mặc đặc biệt như vậy, thậm chí còn đứng trước gương xoắn xít hết mấy tiếng hôm nay phải mặc gì, Lăng Long liền cảm thấy mình vô cùng vinh hạnh. Nhưng mà, nếu hắn mà biết được nguyên nhân Ngôn Thanh Hạm đến trễ là do hôm qua nói chuyện điện thoại tới khuya với Lam Khiên Mạch nên ngủ quên, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.

"Vậy chúng ta vào thôi, Ngôn Ngôn."
"Ừ."

Nhìn thấy Lăng Long muốn đưa mình vào, Ngôn Thanh Hạm tùy tiện ừ rồi vội vàng vào phòng triển lãm. Không phải do cô cảm thấy hành động Lăng Long có gì không ổn, chỉ là nghĩ đến vì phải tới hội triển lãm mà mình phải cứ đứng gần người đàn ông này, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải do quan hệ hai nhà thân thiết, thì cô căn bản không thèm để ý làm gì.

Hôm nay các tác phẩm nghệ của hội triển làm đều là từ ngoài tỉnh đem vào của các nhà làm từ thiện, mục đích cũng có một hai. Một là vì gom tiền làm từ thiện, mua thêm đồ dùng cho trẻ em cơ nhỡ. Hai là muốn kết thêm bạn bè, tạo ra những cuộc trò chuyện về nghệ thuật. Đã từng tham gia nhiều hội triển làm từ thiện Ngôn Thanh Hạm hiểu rất rõ tổ chức chương trình, cô rất nhanh liền bị những tác phẩm để trong sảnh thu hút sự chú ý, liên quan đến sự khó chịu với Lăng Long trước đó cũng hạ xuống rất nhiều.
Mặc dù xuất thân là nhà quan thương, nhưng Ngôn Thanh Hạm đối với nghệ thuật luôn nhiệt tình như là nhà vũ đạo luôn trung thành với điệu múa của mình, bướm bay cố chấp với ngọn lửa, dù là cuối đời cũng không muốn buông tay. Tác phẩm nghệ thuật đối với Ngôn Thanh Hạm ý nghĩa không chỉ đơn giản là giá trị của nó, mà là ẩn ý dấu dưới mỗi tác phẩm. Cô thích nghiên cứu câu chuyện diễn ra sau lưng những tác phẩm này, càng hy vọng có thể suy đoán được suy nghĩ của các nghệ thuật gia làm ra nó.

"Ngôn Ngôn, em rất thích cái này?" thấy Ngôn Thanh Hạm đứng trước một tác phẩm triển lãm khá lâu không hề di chuyển, Lăng Long đi đến hỏi nhỏ. Thật ra ngoài miệng hắn nói là có nghiên cứu về tác phẩm nghệ thuật, bất quá chỉ là thủ đoạn để mời Ngôn Thanh Hạm mà thôi. Lăng gia từ trước đến giờ chỉ quan giá trị các mặt hàng cao cấp, còn ý nghĩa sau mỗi vật phẩm căn bản không có trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ.
"Ừ, tôi cảm thấy nó đẹp, rất đặc biệt. Mặc dù cấu tạo đơn giản, nhìn qua không có gì nổi bật. Nhưng trực giác nói với tôi, sau tác phẩm này ẩn dấu một câu chuyện không bình thường."

"Hả? Thật không? vậy thì anh mua cho em nhé?" Lăng Long nghe Ngôn Thanh Hạm nói, liếc nhìn tác phẩm trưng bày đặt trong lồng kính.

Đó là tác phẩm chỉ dùng gỗ, giấy, lá tạo thành vật phẩm. Trong căn nhà gỗ có hai người tí hon bên trong. Diện tích cả tác phẩm không quá lớn, cơ hồ chỉ bằng một chiếc máy tính để bàn, nhưng được người thợ làm vô cùng tinh xảo. Nhà gỗ dùng loại gỗ thiên nhiên cực tốt, màu vàng nhạt bên ngoài được mài vô cùng bóng loáng, có thể nhìn thấy đường vân ẩn bên trong. Trước nhà gỗ, còn khắc thêm hai người tí hon đứng ở đó.

Nhìn đặc thù hình dạng mô hình người thu nhỏ kia cả hai đều là nữ nhân, ánh mắt các nàng có vẻ kỳ quái, trên tay cầm lá cây xếp thành hình dạng kì lạ. Tác phẩm triển lãm nghệ thuật của tác giả này gọi là Khiếu Linh Khê, cái họ rất lạ, ít nghe nói đến, chắc không phải danh gia gì. Mặc dù vật kiện công nghệ tinh xảo, nguyên liệu cũng không quá đắt. Lăng Long cảm thấy ít nhiều thì nó cũng chỉ là món hàng thủ công, thua xa những tác phẩm nghệ thuật kia cả trăm lần.
Còn kém rất nhiều.

Một tác phẩm như vậy là lọt được vào hội triển lãm cũng đã tiện nghi rồi, Lăng Long không hiểu Ngôn Thanh Hạm vì sao lại chỉ thích duy nhất mỗi tác phẩm này, bất quá nếu cô thích, thì món đắt tiền nhất chỗ này mình cũng sẽ vì cô mà mua cho được. "Không cần." lúc này Ngôn Thanh Hạm đột nhiên thấp giọng nói, sau đó không nói một lời xoay người đi ra. Lăng Long tất nhiên cũng biết cô mất hứng, nhưng không hiểu vì sao cô lại bất mãn.

Lăng Long không hiểu trong lòng Ngôn Thanh Hạm đang nghĩ gì, cũng như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng không thèm quản đối phương quấn mình. Cô chỉ biết tâm tình mình lúc này rất kém, vốn đang vui vẻ chỉ vì một câu của Lăng Long "Em thích anh liền mua cho em" thì không còn lại chút gì. Đối với Ngôn Thanh Hạm mà nói, ý nghĩa sau lưng tác phẩm nghệ thuật kia còn sâu xa hơn là giá trị bản thân của nó.
Trong tác phẩm đó, thứ tác giả muốn lột tả không phải cái nhà gỗ, mà là hình nhân hai cô gái đứng trước nhà cùng món đồ cầm trên tay. Nếu Lăng Long cẩn thận xem, thì có thể nhìn ra mảnh giấy trong tay hình nhân nhỏ kia viết gì, còn lá cây trên tay hình nhân còn lại cũng không hề bình thường, mà là đại biểu cho may mắn cùng hạnh phúc hơn nữa là cỏ bốn lá rất hiếm thấy.

Ngôn Thanh Hạm cũng không hề đáp lại Lăng Long còn theo sau lưng mình lải nhải, liền a khỏi phòng triển lãm. Không biết vì sao, cô lúc này lại rất nhớ Lam Khiên Mạch. Muốn nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân kia cười, nghe một chút âm thanh ôn nhu lại có chút bĩ khí của nàng. Rõ ràng chỉ mấy ngày không gặp, nhưng cô lại không thể nào khắc chế được sự thương nhớ như là dây leo đang mọc dài trong lòng mình.

"Ngôn Ngôn, thật xin lỗi, mới khi nãy do anh thất lễ." Lăng Long đuổi theo sau, thấy mặt hắn đầy áy náy, Ngôn Thanh Hạm khẽ vuốt cằm, tỏ ý mình không có gì, chỉ là hảo cảm trong lòng đối với hắn đã không còn gì. Ngôn Thanh Hạm thông minh như vậy, sao lại không biết Lăng Lông chả có kiến thức gì nghệ thuật?
Thật ra thì, người này mua vé vào xem còn nói này kia chỉ là muốn mình đến mà thôi. Mà khi nãy hắn còn dùng cái giọng ung dung như vậy nói sẽ mua tác phẩm đó cho mình, mặc dù không quá nhiều tiền, nhưng cũng có thể nhìn ra là cậu ấm chỉ biết ăn sung mặc sướng gấm vóc lụa là.

Hắn, căn bản không xứng để mua tác phẩm đó, cho dù mình muốn, cũng sẽ tự đi mua.

"Lăng Long, tôi thấy hơi mệt, anh đưa tôi về đi."

"Ngôn Ngôn, có phải hồi nãy anh nói sai cái gì? Em đừng để ý, anh…"

"Rè rè…"

Trong lúc Lăng Long còn tính nói thêm, thì điện thoại trong túi xách của Ngôn Thanh Hạm vang lên. Cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, thì trong lòng lại thoáng qua một trận ấm áp. Ấm áp này tràn đến tim rồi lên đến mặt, khiến Ngôn Thanh Hạm không biết từ lúc nào khóe môi lại cong lên. "Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại." lịch sự với Lăng Long, cô cầm điện thoại đi sang một góc khác.
"Thanh Hạm, đang làm gì vậy?" âm thanh quen thuộc thông qua ống nghe truyền vào tai, Ngôn Thanh Hạm có chút si mê muốn nghe thêm lần nữa. Cô cảm thấy không ai có thể nói chuyện dễ nghe như Lam Khiên Mạch được, nàng gọi mình là Thanh Hạm, không phải Ngôn Thanh Hạm, không phải Ngôn Ngôn, mà là Thanh Hạm.

''Đang ở ngoài xem các tác phẩm của hội triển lãm nghệ thuật.''

''À, ra là vậy a. Chị đi một mình hả? Hay đi với bạn?''

''Không phải một mình, cùng Lăng Long.'' Ngôn Thanh Hạm nói thật, cũng không có dấu diếm.

''Ừ, vậy chị… Khi nào thì về nhà?''

''Chị cũng không biết, có lẽ sẽ về liền.''

''Được, em ngủ tiếp đây, chị nhớ ăn cơm nha.''

''Ừ.''

Cúp điện thoại, truyền đến dòng âm thanh tút tút. Ngôn Thanh Hạm nghe rất rõ giọng nói yếu ớt của nàng, mặc dù không nhìn thấy hình dáng của nàng, nhưng chỉ cần tưởng tượng thì có thể nhìn thấy nàng nằm trên giường bĩu môi bộ dạng bất mãn. Nếu như lúc này Cát Cát cũng ở bên cạnh, có thể Lam Khiên Mạch sẽ ôm nó làm nũng, khiến cho con mèo nhỏ kia lại học thêm được mấy hành động màu sắc phong phú cùng biểu tình quái dị.
Nghĩ như vậy, Ngôn Thanh Hạm lại bật cười, một người một mèo nhìn như vậy rất khả ái. Nếu có thể chiếm đoạt luôn thì dường như cũng là chuyện tốt.

''Ngôn Ngôn, là ai gọi điện đến vậy?'' Nghe giọng nói Lăng Long thận trọng, Ngôn Hạm giấu nụ cười, có làm bộ vô vị nói là một người bạn. Thấy cô không muốn nói nhiều, Lăng Long cũng biết cuộc hẹn hôm nay phải hủy bỏ, nhưng điều khiến hắn để ý khi nãy lúc Ngôn Thanh Hạm vừa nhấc máy nghe điện liền lộ ra nụ cười. Lăng Long cảm thấy người nói chuyện với Ngôn Thanh Hạm ở đầu dây bên kia đối với cô tuyệt không bình thường, cho dù lúc ở cùng mình thì cô ấy cũng không hừ tỏ ra hạnh phúc cười ôn nhu như vậy.

Sự thật như vậy khiến Lăng Long ghen tị muốn nổi điên, hận đến nỗi chỉ muốn tìm người đã gọi điện cho Ngôn Thanh Hạm, phải cho kẻ đó biến mất khỏi người cô, càng xa càng tốt.
''Ngôn Ngôn, vậy anh đưa em về.'' Lăng Long nói xong, xoay người đi lái xe mình đến. Thấy hắn tích cực như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng không tiện cự tuyệt, chỉ đành bỏ ý gọi tài xế đến đón mình. Lên xe chậm rãi rời khỏi phòng triển lãm, Ngôn Thanh Hạm nhắn tin cho quản gia, để hắn đến phòng triển lãm giúp mình mua lại tác phẩm đó.

Xe chạy trên xa lộ, dần dần có mưa giọt lên kính xe, ngay sau đó là một màn mưa lớn. Nhà Ngôn Thanh Hạm cách phòng triển lãm cũng không xa, nhưng vì trời mưa đường trơn lại đúng giờ tan sở mà bị kẹt xe. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chờ cho đến cửa chung cư cô ở cũng đã hơn 7 giờ. Trận mưa vẫn còn tí tách rơi, không hề dừng lại.

''Lăng Long, phiền anh dừng xe ở đây là được.'' Thấy Lăng Long đến tiểu khu còn muốn xuống gara đậu xe, Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn để hắn biết nhà mình, vì vậy lên tiếng chặn lại nói. ''Ừ.'' Lăng Long dừng xe lại, giúp Ngôn Thanh Hạm mở cửa, sau đó cởϊ áσ khoác mình xuống rồi khoác lên người cô.
''Ngôn Ngôn, đối với chuyện hôm nay anh thật xin lỗi, hy vọng em không vì vậy mà ghét anh. Mau về đi, đừng để bị cảm lạnh.''

''Ừ, cám ơn anh, Lăng Long.'' Ngôn Thanh Hạm thuận miệng nói theo, xoay người đi vào chung cư. Nhưng mà còn chưa đi được vài bước, thì cô đã nhìn thấy bóng người quen thuộc mơ hồ đang đứng ở đó. Khi cô đến càng gần thì khuôn mặt người kia cũng hiện ra rõ ràng.

Một bước, hai bước, ba bước. Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Ngôn Thanh Hạm nhìn chiếc áo khoác xanh nhạt trên người Lam Khiên Mạch có chút ẩm ướt hơi thất thần. Không lẽ, cái người này nghe điện thoại xong thì liền đội mưa đến đây? Còn đứng suốt ba tiếng đợi cô?
''Em sao lại đến đây?'' Ngôn Thanh Hạm ngơ ngác hỏi, cảm giác đau lòng không ngừng dâng lên. Cô không biết biểu tình của mình lúc này như thế nào, cũng không quản Lăng Long có thấy hành động của mình và Lam Khiên Mạch hay không. Cô bây giờ chỉ muốn nhìn khuôn mặt đối phương một chút, sờ lên thân hình gầy gò của nàng.

''A…'' Lam Khiên Mạch không trả lời vấn đề của Ngôn Thanh Hạm, mà cười bỏ cái áo vest nam trên người cô ném xuống đất. Tiếp đó đem áo khoác của mình cởi ra, khoác lên vai Ngôn Thanh Hạm. Một loạt động tác không mang bất kỳ do dự nào, tựa như nó vốn là như vậy.

''Bởi vì Cát Cát nói nhớ chị, cho nên em đưa nó sang đây thăm chị.''

Lam Khiên Mạch nói xong, đưa hai tay ra ôm Ngôn Thanh Hạm vào trong ngực. Lực đạo êm ái đến bên trong không thể quan sát được, giống như cọng lông chim ném vào trong nước không chút lực sát thương nào. Nàng đối với cô vô cùng yêu thương thế đó.
Cùng lúc đó, Cát Cát ngậm con vịt nhỏ màu vàng theo chơi, từ trong hành lang chạy đến, ngước cái đầu nhỏ nhìn các nàng ôm nhau.

''Thanh Hạm, còn có em, cũng rất nhớ chị.''