Việt Tố Việt Ái

Chương 36




Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm ở trong wc hơn 10 phút mới cùng nhau đi ra, hai người vừa quay lại bàn thì đã thấy Lăng Vi và Lăng Long đang hút thuốc, tàn thuốc hút hết trước mặt không ít. Thấy vậy Ngôn Thanh Hạm áy náy cười một tiếng với Lăng Long, tiếp đó ngồi cạnh hắn, còn Lam Khiên Mạch ngồi cạnh Lăng Vi.

"Cục cưng, em đi wc lâu vậy, có biết chị đây lo lắm không hả? chị còn sợ em và Ngôn tiểu thư té luôn trong wc không ra được nữa rồi." Lam Khiên Mạch vừa ngồi xuống, Lăng Vi liền thân mật ôm lấy nàng quan sát trên dưới. Mắt thấy đối phương đang híp mắt quan sát cái cổ của mình, Lam Khiên Mạch nháy mắt cũng đoán ra được người nào đó đang đi tìm vết 'ô mai đỏ'.

Bất quá, tại sao Lăng Vi lại cho là người bị dính 'ô mai' là mình chứ không phải Ngôn Thanh Hạm? không lẽ nhìn qua cô ấy rất bình thường sao?
"Không có gì, do phòng wc nhiều người rửa tay, cho nên chờ hơi lâu. "Hửm? Thật không? nhưng mà… hình như tôi nhìn thấy ngoại trừ hai người các cô ra thì không có ai vào đó hết." cảm giác bàn tay Lăng Vi lại sờ soạng eo mình, nhìn qua cũng không có cách gì, thật giống như đang quạt gió thổi lửa, trên người lại nhắm trúng chỗ nhạy cảm. Lam Khiên Mạch thầm mắng Lăng Vi là con mẫu lang lúc nào cũng động dục, sau đó liền né đi, cười với cô ấy một nụ cười thật tươi.

"Đúng vậy, người bên trong quá đông còn toàn đi đại tiện, tôi với Ngôn tiểu thư may mắn mới cướp được vị trí còn lại thôi." Lam Khiên Mạch đã quen với thói Lăng Vi thường nói chuyện không đàng hoàng rồi, chỉ là không biết Ngôn Thanh Hạm có thấy lạ hay không, còn có Lăng Long lần đầu gặp mặt với nàng.
Nghe đến cái từ đại tiện tiểu tiện chỉ có thể nói là một người dáng vẻ không tệ nhưng nói chuyện quá thô lỗ, mà còn nói ra từ miệng một nữ nhân nhìn tương đối được như vậy, hơn nữa còn trong lúc ăn cơm, chân mày Lăng Long cũng nhíu chặt lại, có chút hối hận vì hôm nay đến đây ăn cơm. Ngôn Thanh Hạm thì vẫn tỉnh bơ nhìn Lam Khiên Mạch, cuối cùng không biết làm gì chỉ cưng chiều cười một tiếng.

Nữ nhân này, ngoài miệng thì nói không để ý, thật ra trong lòng rất là nhỏ mọn nha.

"Cục cưng, em lúc nào cũng nghịch ngợm như vậy, mấy cái này để trong lòng tâm sự với chị được rồi, em nhìn xem, chỗ này còn có người ngoài đó nha, để bọn họ nghe thấy thì không tốt đâu. Em phải ngoan ngoãn nghe không, bọn họ đi hết thì hãy nói. Đến lúc đó, không chỉ tiểu tiện hay đại tiện, em có nói c*t a, nướƈ ŧıểυ a, chị đây cũng không ngại nghe nha."
"Tiểu Vi!" nghe Lăng Vi nói chuyện với Lam Khiên Mạch với trình độ khẩu vị nặng như vậy, Lăng Long không nhịn được mà phải hét lên. Thấy hắn đặt đũa lên bàn, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú thành màu gan heo, Lăng Vi cảm thấy mình giống như mới từ địa ngục bay thiên đàng. Cảm giác giống như bị táo bón nhiều năm được người ta cho thuốc tiêu chảy vậy, bay thẳng xuống ba ngàn thước, thật con mẹ nó sung cả sướng!

"Tiểu Vi, Ngôn tỷ tỷ em buổi chiều còn có việc, anh đưa cô ấy về, em với bạn cứ từ từ dùng, còn nữa, nhớ lời mà em đã nói." Lăng Long dùng ánh mắt tỏ ý Ngôn Thanh Hạm đi được chưa, thấy được sự đồng ý liền tính tiền rồi đi. Xuất hiện trước cửa, Ngôn Thanh Hạm liếc mắt nhìn Lam Khiên Mạch từ bên ngoài cửa sổ, không nói nửa chữ.

Bữa cơm trưa cũng dừng lại bầu không khí không vui cũng hạ xuống, đưa mắt nhìn hai người ra ngoài nhà hàng, cho đến khi họ ngồi lên xe, cuối cùng khi cái bóng kia biến mất không thấy, Lam Khiên Mạch lúc này mới nghiêng đầu qua.
"Này, em không sao chứ?" thấy mặt đối phương không biểu tình, Lăng Vi lo lắng hỏi. Cô rất sợ nữ nhân này nghĩ chuyện không thông, lại đi tổn thương bản thân mình.

"Không có gì chị ăn xong rồi hả? chúng ta cũng đi thôi." Lam Khiên Mạch cúi đầu thu dọn túi của mình, khi nhìn thấy bên trong có để kẹo ngọt thì có chút hơi ngẩn ra, cũng rất nhanh khôi phục lại hình dạng bình thường.

"Ăn no cái gì? lão nương còn đang đói, với cái thứ khẩu vị đó, chị đây sao mà ăn nổi nữa."

"Vậy thì đi thôi, đến nhà em, em làm cho chị ăn."

"Ai yo~ hôm nay là ngày gì vậy? Lam đại tiểu thư của chúng ta lại tự mình xuống bếp?"

"Vậy chị có muốn ăn hay không đây? Muốn ăn thì đi theo em." Lam Khiên Mạch vừa nói vừa đứng dậy ra khỏi cửa, thấy nàng đi thật Lăng Vi vội đuổi theo.

Hai người ngồi trên xe, Lăng Vi lái xe, còn Lam Khiên Mạch ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn mặt nàng trắng bệch giống như bản mặt của bạch cốt tinh, Lăng Vi đưa tay sờ một chút, trong lòng cảm khái cái tay này thật là tốt. Đang lúc còn muốn sờ tiếp thêm mấy cái, thì cái móng heo kia lại bị đối phương đẩy ra.
"Qủy hẹp hòi, sờ một cái cũng không cho."

"Lăng Vi, em muốn hỏi chị một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Anh chị…"

"Hả? Hắn làm sao?"

"Hắn có phải phương diện kia không được…"

"…"

Đúng như lời Lăng Long nói, buổi chiều Ngôn Thanh Hạm thật sự còn có việc phải xử lý. Mặc dù bữa cơm trưa này bề ngoài nhìn không được tốt đẹp, nhưng trong lòng cô vì gặp được Lam Khiên Mạch nên cũng vui thầm. Thấy mặt Lăng Long đầy áy náy, Ngôn Thanh Hạm cũng giải thích mình không có để ý chuyện Lăng Vi thất lễ, đồng thời cũng đáp ứng Lăng Long với lí do để hắn chuộc tội mấy sau cùng hắn đi xem hội triển lãm nghệ thuật.

Quay về phòng làm việc, Ngôn Thanh Hạm ngã người lên sofa không muốn nhúc nhích, trong đầu không tự chủ lại hiện lên ánh mắt Lam Khiên Mạch khi đó ở trong wc nhìn mình. Cô phát hiện nhớ là một thứ rất kỳ diệu, một khi bắt đầu, thì tốc độ lan truyền sẽ rất nhanh, mạnh đến mức không thể cản lại được.
Ngôn Thanh Hạm chưa bao giờ biết được mình có lúc cũng thất thường như vậy, cô nhớ Lam Khiên Mạch, muốn quay lại nhà hàng đó muốn gọi điện cho nàng đến bồi mình. Cái này giống như là vi-rút ẩn nấp trong người, nửa tháng trước không có bất kì dấu hiệu dự báo mình sẽ bệnh, nhưng hôm nay vừa gặp lại Lam Khiên Mạch thì liền bùng nổ.

Vì không muốn để bản thân suy nghĩ lung tung, Ngôn Thanh Hạm vỗ vỗ má mình một cái, bắt đầu công việc bận rộn. Cho đến khi chuông báo 5:00 pm, cô mới phát hiện cổ mình đã sớm cứng ngắc chỉ cần nhúc nhích sẽ phát ra tiếng crack crack kháng nghị.

Thu dọn lại tài liệu, Ngôn Thanh Hạm dọn lại đồ chuẩn bị về nhà, lúc này đột nhiên điện thoại trong túi xách rung lên. Cô lấy di động ra xem, phát hiện ba chữ to tướng Tạ Sương Sương. Ngôn Thanh Hạm nhớ ra gần đây người này đang đóng một bộ phim cổ trang, hẳn là không có thời gian tìm mình mới đúng.
"Hey~ hello~"

"Ngôn Ngôn! bây giờ bồ có thời gian không? mình có một người xảy ra chút chuyện! muốn nhờ bồ đến giúp mình một chút!" điện thoại vừa bắt, Ngôn Thanh Hạm liền nghe được tiếng nói chuyện Tạ Sương Sương đang lo lắng. Cô nghĩ 'bạn' mà Tạ Sương Sương nói nhất định không phải là mấy cái bạn trai bạn gái không biết đến, nếu không nha đầu này sẽ không gấp thành như vậy.

"Bồ đừng hoảng hốt, nói mình biết xảy ra chuyện gì?"

"Ngôn Ngôn! Mình cũng không biết làm sao! Cô ấy sốt tành như vậy rồi còn uống rất nhiều rượu, mình biết phải đưa cô ấy đến bệnh viện, nhưng ngoài cửa nhà cô ấy có rất nhiều ký giả! Ra ngoài nhất định sẽ bị chụp hình! Làm sao bây giờ? Ngôn Ngôn, bồ mau đến giúp mình với!"

Nghe giọng Tạ Sương Sương nóng nảy không dứt, còn vội liên lạc nói với cô, Ngôn Thanh Hạm cũng hiểu được đại khái chuyện này. Dĩ nhiên, bạn này là người cùng làm trong giới giải trí với Tạ Sương Sương. Hình như đối phương đang gặp phiền phức gì đó, đến mức bị ký giả theo dõi. Hai người lúc này lại cần đến bệnh viện, nhưng chỉ cần ra khỏi cửa sẽ bị ký giả chặn đường.
"Tiểu Sương, bồ đừng hoảng hốt, trước tiên bồ nói vị trí của bồ cho mình. Nếu bạn bồ bệnh rất nặng, trước hết cho người đó uống thuốc đi, mình sẽ qua liền." nghe Ngôn Thanh Hạm nói sẽ qua, thì gánh nặng trong lòng Tạ Sương Sương cũng hạ xuống. Cô gửi tin nhắn địa chỉ qua di động cho Ngôn Thanh Hạm, sau đó chạy về phòng ngủ đem Tả Tĩnh Nhan còn đang nằm trên giường ôm vào ngực.

"Chị Tĩnh Nhan, chị ráng chịu một chút, Ngôn Ngôn sẽ đến giúp chúng ta." vị trí Tạ Sương Sương ở chính là nhà của Tả Tĩnh Nhan. Đây là một tiểu khu tương đối yên tĩnh, trong đây đa phần đều là những người trí thức hoặc những người già về hưu. Tả Tĩnh Nhan làm người khiêm tốn, cũng không thích nhà cao sang hay đồ cao cấp, cô chỉ cần một chỗ yên tĩnh và yên tâm, cho nên cô mới để cho trợ lý giúp mình mua một căn hộ ở đây.
Theo lý mà nói, ngoại trừ Tả Tĩnh Nhan và bạn thân của cô ra thì không ai biết được cô ở đây. Nhưng không biết do ai tiết lộ, khiến cho chỗ ở khiêm tốn của Tả Tĩnh Nhan bị phóng đại lên báo, còn để mọi người được mở rộng tầm mắt, rối rít không tin được đường đường là một nữ minh tinh lại ở một chỗ bình thường như vậy.

Hôm nay Tạ Sương Sương đến tính đem mấy cuốn sách hôm trước cô mượn trả lại cho cô ấy, ai ngờ cô vừa nhấn chuông cửa nhưng không thấy ai đến mở. Thật vất vả Tả Tĩnh Nhan mới đến mở cửa, nào ngờ còn chưa nói với mình một câu đối phương đã hôn mê bất tỉnh. Lần đầu nhìn thấy có người té xỉu trước mặt mình, Tạ Sương Sương nói không sợ là giả. Cô hốt hoảng kéo Tả Tĩnh Nhan lên giường, trên da nóng muốn phỏng tay, người hôn mê không ngừng phát run.
"Chị Tĩnh Nhan, chị sao rồi?" Tạ Sương Sương không biết làm gì chỉ biết ôm lấy thân thể run rẩy của Tả Tĩnh Nhan, lúc này cô mới nhìn thấy trong nhà toàn mùi thuốc lá cùng rượu, vừa gay mũi lại khó ngửi. Ngoài sân thượng thì đủ loại vỏ chai rượu, còn có ít thuốc cảm và thuốc sốt đã bị uống hết.

Thấy Tả Tĩnh Nhan như vậy, Tạ Sương Sương cảm thấy trong lòng chua xót dị thường. Giống như có người đang đốt lòng cô, rồi cương quyết rót dấm vào. Cô cũng sớm không còn là một tiểu cô nương chỉ biết yêu, đối với cảm giác như vậy cũng hiểu rõ, bất quá Tạ Sương Sương không biết mình thích Tả Tĩnh Nhan la khi nào, cô chỉ nhớ trước kia nhìn thấy nữ nhân này rất đẹp, rất là đẹp, khí chất cao quý ưu nhã cực kỳ giống Ngôn Thanh Hạm.

Sau đó quan hệ cũng dần tốt hơn, Tạ Sương Sương lúc này mới phát hiện, hai người mặc dù khí chất tương tự, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Ngôn Thanh Hạm bề ngoài nhìn ôn nhu thân thiết, giống như mặt hồ điềm tĩnh, nhưng bên trong lại rất khó đến gần. Nhưng Tả Tĩnh Nhan lại ngược lại với nàng, vóc người cao gầy không gì bàn bộ dạng lúc nào cũng cao cao tại thượng, ít khi cười càng tăng thêm khí chất lạnh lùng.
Nhìn lại thì nhiều người luôn cảm thấy Tả Tĩnh Nhan quá mức thanh lãnh khó đến gần, từ đó cũng hời hợt với cô ấy, nhưng Tạ Sương Sương ngoại lệ là kẻ không sợ chết. Cô thích kết giao bạn bè, tính cách hoạt bát đáng yêu, tướng mạo cùng nhân duyên tốt lợi khí vô cùng tốt.

Cô và Tả Tĩnh Nhan chỉ đóng chung một bộ phim rồi kết bạn, sau đó nghe người ta giới thiệu mới biết đó là đương kim nữ minh tinh quyền thế trong nước. Rất nhiều người nghĩ Tạ Sương Sương không nên chạm vào núi băng đó, nhưng Tạ đại tiểu thư luôn cảm thấy mình rất tốt chỉ muốn học tập cái khí chất đó cho có tinh thần thôi. Vì vậy, sau một lần bị vấp ngã Tạ Sương Sương không những không nổi giận, ngược lại càng cản càng liều.

Có một ngày nọ, cô cố ý không cho trợ lý đưa cơm đi, đáng thương đến cạnh Tả Tĩnh Nhan nói muốn ăn. Cô cũng chuẩn bị tinh thần để đối phương bơ đẹp, ai ngờ cái người ít khi nói lý như Tả Tĩnh Nhan lại đưa cơm hộp cho cô, còn nói một câu cô ấy chưa từng ăn qua.
Lần này, Tạ Sương Sương vô cùng kích động đến cảm động, cao hứng muốn bật khóc. Như người bị điên cô lập tức ôm Tả Tĩnh Nhan vào lòng, thân mật gọi đối phương là chị Tĩnh Nhan . Quan hệ hai người càng ngày trở nên thân thiết hơn, mỗi khi mệt mỏi Tạ Sương Sương luôn ỷ lại Tả Tĩnh ở trong xe bảo mẫu lười biếng ngủ. Mùa hè nóng bức, cô lại ngủ rất thoải mái, cũng không biết Tả Tĩnh Nhan vì mình lau mồ hôi quạt gió. Nếu không phải do tiểu phụ tá nói chuyện này cho Tạ Sương Sương biết, chỉ sợ cô ấy cũng sẽ chả nói gì với cô, còn nghĩ là do máy lạnh thiên nhiên trong xe bảo mẫu quạt mát.Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 36
Editor: là xe này nè mấy chế, là loại xe chuyên dụng chở các idol củ chúng ta ý ~~

Từ trước đến giờ nam nữ đều làm thân như Tạ Sương Sương đối với cảm tình sinh ra với Tả Tĩnh Nhan cũng thấy không có gì có lỗi, nhưng cô cảm thấy Tả Tĩnh Nhan là một người thẳng thắn không thể thẳng thắn hơn. Cô nghĩ, nếu mình chạy đến tỏ tình, sợ là hai người có muốn tiếp tục làm bạn cũng sẽ không được. Cho nên thông minh như Tạ Sương Sương tạm thời chỉ dám duy trì quan hệ "bạn bè thân thiết'' này với Tả Tĩnh Nhan, cho đến khi biểu lộ chút ý rồi mới tính bước kế tiếp nên làm gì.

Nhưng mà, Tạ Sương Sương thiên tính vạn tính lại không ngờ được nhìn thấy tin đồn trên báo về Tả Tĩnh Nhan cùng với một công tử phú thương ở ngoài đường quan hệ. Hình chụp trên báo nhìn vào không rõ ràng, nhưng vóc dáng cùng chiều cao lại khá giống Tả Tĩnh Nhan, cô cảm thấy trong lòng buồn bã không thở nổi, lập tức quyết định mang sách đi trả lấy lí do hỏi Tả Tĩnh Nhan vụ trên báo kia thật ra là thế nào, không có lửa làm sao có khói chứ, nhưng không ngờ được người này sẽ bệnh thành như vậy.
"Thật xin lỗi… đừng oán ta…. đừng oán ta…" lúc này, người trong ngực bỗng nhiên mở miệng nói chuyện. Tạ Sương Sương cúi người nghe, chỉ nghe thấy Tả Tĩnh Nhan không ngừng nói mấy chữ thật xin lỗi, đừng oán ta. Nhìn Tả Tĩnh Nhan cau mày, hai tay siết chặt ga giường, cô rất đau lòng đem cô ấy ôm vào ngực.

"Chị Tĩnh Nhan, chị sao vậy? là do tên đàn ông kia khiến chị bị thương thành như vậy? hay là do người khác?" Tạ Sương Sương thấp giọng nỉ non, di động lúc này vang lên. "Alo, Ngôn Ngôn, bồ đến chưa?" biết người gọi đến là Ngôn Thanh Hạm, Tạ Sương Sương lo lắng hỏi. Mặc dù bị sốt cũng không phải bệnh gây chết gì, nhưng Tạ Sương Sương thấy tình trạng hiện tại Tả Tĩnh Nhan căn bản không chỉ có sốt bình thường như vậy.

"Ừ, mình đang ở bãi đậu xe, ngoài cửa có rất nhiều ký giả. Bọn họ không biết xe mình, bồ nhanh đưa bạn bồ đến tìm mình, mình đưa người đó đến bệnh viện."
"Được, Ngôn Ngôn chờ mình, mình bây giờ đem cô ấy xuống ngay." Tạ Sương Sương nói xong, vội chụp lấy cái áo khoác lên người Tả Tĩnh Nhan, rồi đội lên đầu cô cái nón bóng chày cỡ lớn che hết mặt, lúc này mới từ từ đưa cô ra ngoài cửa.

Tạ Sương Sương chỉ cao 1.65m, so với chiều cao 1.78m của Tả Tĩnh Nhan mà nói căn bản là một trên trời một dưới đất. Hơn nữa người hôn mê cũng đã cúi rất thấp, hai người cứ vậy nghiêng ngả lảo đảo đi, dùng hơn phân nửa thời gian mới đến xe Ngôn Thanh Hạm.

"Ngôn Ngôn, may là bồ đến kịp lúc, nếu không mình cũng không biết nên làm gì." giải quyết vấn đề phiền toái xong, Tạ Sương Sương mở miệng thở mạnh, bất chấp lau mồ hôi cho mình liền kiểm tra tình trạng của Tả Tĩnh Nhan.

"Ừ, không có gì, nhưng mà sao Tả tiểu thư bệnh lại nghiêm trọng như vậy?" biết được là Tả Tĩnh Nhan bị bệnh, Ngôn Thanh Hạm có chút kinh ngạc. Cô không nghĩ là một người như Tả Tĩnh Nhan lại không biết tự chăm sóc mình, lại để bản thân bệnh thành như vậy nhưng lại không đi bác sĩ.
"Mình cũng không biết, tóm lại là có chút tin đồn không tốt với cô ấy, gần đây Tả Tĩnh Nhan bị một ký giả chụp hình được, công ty quản lý của cô ấy cũng không có giúp cô ấy trả lời. Hôm nay mình thấy lo lắng nên đến xem cô ấy, không ngờ cô ấy lại bệnh nghiêm trọng thành như vậy. Hơn nữa, mình thấy thuốc trong nhà cô ấy đã uống hết, hẳn là bệnh rất nhiều ngày."

"Được rồi, mọi chuyện chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói." nghe Tạ Sương Sương nói, Ngôn Thanh Hạm nhíu mày. Cô không biết chuyện liên quan đến giới giải trí, bình thường cũng không có xem tin tức, tự nhiên cũng sẽ không biết scandal đang xôn xao gần đây của Tả Tĩnh Nhan bị lan truyền khắp nơi. Nhưng mà…. khi Ngôn Thanh Hạm nhìn qua kính chiếu hậu thấy Tạ Sương Sương ngồi sau xe đang ôm chặt Tả Tĩnh Nhan trong ngực.
Cô cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, mà phản ứng của Tạ Sương Sương hình như không đúng lắm.