Việt Tố Việt Ái

Chương 168




Lăng Vi vừa dứt lời, Ứng Hùng liền lớn tiếng bật cười. Hắn phất tay một cái, liền có thêm chục người từ trong phòng họp của Lăng Vân Đường đi ra, bao vây Lăng Vi và Lăng Long lại. Nhìn những họng súng nhắm vào mình, đoán chừng cũng có ba mươi mấy người. Lăng Vi nghĩ, nếu mỗi người nả một phát, thì mình nhất định thành cái tổ ong vò vẽ.

"Ha ha, Lăng lão bản, à không, bây giờ nên xưng là ngài một tiếng, Lăng tiểu thư, hay là đường chủ tiền nhiệm Lăng Vân Đường đây. Ta không biết ngươi lấy tự tin từ đâu, dám nói ra những lời này với ta. Hay là tính cách lông bông nhãi con kia? hay ngươi nghĩ chúng ta quá nhân từ? thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào. Ta thấy Lăng Kha lão đệ một mình đến hoàng tuyền quá cô đơn rồi, bây giờ ta sẽ đưa con trai bảo bối cùng cùng con gái đi bồi hắn. Tất nhiên, còn có vợ hắn."
"Ứng Hùng, ta sớm biết, ngươi không phải người dễ thu nhận, bất quá ta không ngờ tuổi đã cao, lại còn vì lợi ích không màng cái bộ mặt già nhăn nheo đi tìm Thành Khang hợp tác. Ngươi đang học Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật đó hả? hay là vì muốn đạt được mục đích đến cả cái mặt cũng không cần?"

"Lăng Vi! ngươi đừng quên, mạng ngươi còn trong tay ta! bây giờ, cho dù ngươi kêu ai đến, cũng không thể cứu được cái mạng này của ngươi. Qua tối này, ta sẽ trở thành đường chủ Lăng Vân Đường, hắc đạo thành phố X này sẽ lần nữa bị ta đảo loạn!" Ứng Hùng kích động nói, bộ mặt nhăn nheo vì cái cười này vặn vẹo đến khó coi. Nhìn bản mặt xấu đến chó ói của hắn, Lăng Vi trề môi một cái. Lúc này, cửa phòng họp bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

"Cọc, cọc, cọc….." nháy mắt, cả phòng đều im lặng mỗi người đều nín thở, chờ đợi người đến là ai. Mồ hôi bên trán Ứng Hùng tuột xuống, hắn từng qua hai lần chết hụt, tự nhiên biết bước đi đồng đều này không phải do người bình thường đi được. Hiển nhiên là cao thủ học võ nhiều năm, mới có thể làm được điểm này.
Khi cửa gỗ chậm rãi được đẩy ra, nữ nhân mặc bộ quần áo đen xuất hiện trước cửa. Trên người cô mặc chiếc sơ mi đen cùng áo khoác dài, bên dưới là quần dài bó màu đen. Nữ nhân rất cao, dù cô không đi boot cao gót, thì so với Ứng Hùng vẫn cao hơn nửa cái đầu. Đôi mắt nâu của cô quét qua những người ở đây, cuối cùng nhìn Ứng Hùng.

"Đã từng, có kẻ nói qua sẽ đem giới hắc đạo trong thành phố X này đảo loạn. Cùng ngày đó, hắn vì những lời nói này mà trả giá."

"Ngươi… ngươi là ai?" nghe qua nữ nhân nói, Ứng Hùng khẩn trương hỏi, cho dù trong lòng hắn đã có câu trả lời nhưng vẫn muốn ôm chút tia may mắn trong lòng.

"Ta là Qúy Mục Nhiễm." một câu đơn giản chỉ năm chữ, ngoại trừ Lăng Vi thì khiến mọi người xung quanh phải choáng váng. Ở thành phố X này, bất luận là bạch đạo hay hắc đạo, chỉ cần ngươi muốn có manh mối làm ăn, mà không biết đến Qúy Chấn Đồ, Qúy Mục Mục Nhiễm, cùng Qúy Duyệt Phong.
Ba cái tên này, đã sớm đại biểu cho những ký tự không đơn thuần, mà là quyền thế và lực lượng, lại tượng trưng cho chết chóc. Qúy Chấn Đồ từng là nhân vật gây bão trong giới hắc đạo, hắn sáng lập Qúy thị, mở ra kỷ nguyên mới của giới hắc đạo trong thành phố X. Chính bởi vì hắn, mà giới hắc đạo trong thành phố X mới có thể phát triển nhanh chóng như vậy.

Cho dù là con gái hắn, Qúy Mục Nhiễm cũng rất hoàn mỹ trường giang sóng sau đè sóng trước. Hôm nay, cái tên Qúy Mục Nhiễm này, còn người này, chính là lời một vị thần, chứng minh cho một cường giả. Có thể nói, không có Qúy Mục Nhiễm, cũng không có Qúy gia huy hoàng hôm nay.

Còn Qúy Duyệt Phong, nàng là Qúy đương gia tiền nhiệm, cũng là con gái thứ hai của Qúy Chấn Đồ, mặc dù đã sớm rút lui khỏi giới hắc đạo, hơn nữa ít xuất hiện nơi công chúng. Nhưng chỉ cần nói đến người Qúy gia thì ai cũng đều biết, Qúy gia có một vị nhị tiểu thư, là một trong số người được Qúy Mục Nhiễm quan tâm nhất. Còn bản thân nàng, lại mang danh tay súng thần. Cho đến nay, cũng không có có thể phá được danh hiệu Qúy Duyệt Phong đã từng có.
Có thể nói, ở thành phố X, chọc ai thì không thể chọc Qúy gia, tất nhiên, còn có Lê gia cùng Mạc gia cũng không dễ chọc. Hôm nay, nghe thấy Qúy đương gia Qúy Mục Nhiễm chọn chỗ này, những người đến từ bang phái nhỏ mặt liền biến sắc, tay cầm súng cũng bắt đầu phát run. Nhận thấy bọn họ thay đổi, Lăng Vi giật giật chân cứng ngắc đi đến, tới bên cạnh Qúy Mục Nhiễm. Qủa nhiên, không ai dám nổ súng, cũng không có kẻ nào ngu đến mức nổ súng trước.

"Cơ hội chỉ có một, rời đi hay ở lại. Ở lại, thì là địch của Qúy Mục Nhiễm ta, còn có cả Qúy gia, Lê gia, và cũng là địch của Mạc gia. Nếu các ngươi dám chịu, thì cùng bọn ta tái chiến."

Lời này Qúy Mục Nhiễm cũng không nói quá dài, âm thanh không quá lớn, nhưng sức nặng lại như ngàn cân, nện vào lòng những người đó, nhìn bọn họ rốt rít cầm súng rời đi, trên mặt Lăng Vi nở nụ cười đắc ý, ngược lại Ứng Hùng mất đi tự tin trước đó. Mỗi khi thủ hạ của hắn từng người rời đi thì hắn lại trừng mắt hận từng người một, khiến cho những người còn lại không dám động bước.
"Xem ra, đây là quyết định của ngươi." thấy Ứng Hùng dứt khoát đứng đó, Qúy Mục Nhiễm thấp giọng nói.

"Qúy Mục Nhiễm, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện này?" Ứng Hùng cắn răng nghiến lợi sát ý lộ ra giữa hai lông mày.

"Ta muốn làm, thì làm."

"Phốc…" nghe thấy Qúy Mục Nhiễm giải thích, nhìn lại Ứng Hùng bị tức đến tăng xông, Lăng Vi không nhịn được mà bật cười. Nghe tiếng cười chói tai, Ứng Hùng hừ lạnh một tiếng, đem đám thủ hạ ra cửa. Chỉ là khi ra khỏi cửa, bọn họ đột nhiên đóng cửa lại, ngay sau đó nghe được âm thanh khóa cửa.

Nhất thời, Qúy Mục Nhiễm cùng đám người đó bị nhốt lại, đang lúc thủ hạ của cô chuẩn bị đạp cửa, sắc mặt Qúy Mục Nhiễm trầm xuống, bỗng nhiên lớn tiếng kêu cho bọn họ rời đi. Nhưng mà, tiếng nhắc nhở này, cuối cùng chậm một bước. Đạn xuyên qua cửa gỗ, bắn vào thân thể, mặc dù giảm bớt lực đạo, nhưng vẫn khiến người rơi vào chỗ chết.
Nhìn đường đạn bị cản bắn không tới, Qúy Mục Nhiễm nhìn Lăng Vi núp bên kia, nháy mắt với cô, hai người cùng trốn sau ghế sofa. Ngay sau đó, cửa phòng bị người dùng chân đá văng, nghe tiếng bước chân một đám người tiến đến, Lăng Vi nắm một cái đệm ghế ném qua để đánh lạc hướng bọn họ, ngay sau đó, nổ ra ba phát súng, đánh ngã bốn người, phát súng cuối cùng một đường hạ hai con chim.

"Gϊếŧ cho ta! hôm nay, chính là liều mạng, cũng phải gϊếŧ hết tụi nó! Qúy gia cái gì, súng đến trước mặt bất quá chỉ là rác rưởi!" Ứng Hùng nói xong, những thủ hạ liền bắn đến ghế sofa. Nhất thời âm thanh tiếng súng vang vọng cả phòng. Một lát sau, không còn âm thanh gì.

Cửa lần nữa truyền đến tiếng bước chân, Qúy Mục Nhiễm đứng dậy liền nhìn thấy một đám người mặc âu phục đen đứng đó, cùng kính chào mình. Những người này, không phải của Qúy gia, cũng không phải hậu viện của Lăng gia, mà do Lê Á Lôi phái đến giúp mình. Nghĩ đến nữ nhân kia dù ở thành phố khác xử lý công việc nhưng vẫn nhớ đến mình, trong mắt Qúy Mục Nhiễm lóe lên một tia nhu tình, khuôn mặt đầy sợ hãi cùng nhu hòa đi nhiều.
"Kết thúc, đi thôi." mọi chuyện thay đổi quá nhanh, khiến Lăng Vi không kịp phản ứng, Ứng Hùng cũng đã chết trong tay bọn họ. Nhìn Lăng Long vẫn quỳ dưới đất, Qúy Mục Nhiễm hỏi Lăng Vi nên xử trí hắn thế nào, Lăng vi chỉ lắc đầu một cái, sau đó liền không quay đầu lại đi ra khỏi phòng họp.

Cũng không lâu sau, một âm thanh tiếng súng vang vọng bầu trời, Lăng Vi nghe thấy hai mắt liền đỏ. "Ba, con biết, người vẫn luôn rất yêu con, dù hôm nay ở đây không phải Lăng Long, mà là con, người cũng sẽ không để ý mọi thứ mà đến cứu con. Bây giờ, toàn bộ đều kết thúc."

"Hắn không có dũng cảm, khiến người uổng công hy sinh. Đáng tiếc, hắn bây giờ cũng đi theo người. Từ nay về sau, trong nhà chỉ còn con và mẹ. Con sẽ không để người cực khổ lập nên Lăng Vân Đường rơi vào tay bất kỳ người nào, nó, vĩnh viễn là Lăng Vân Đường."
Cuộc chiến này, Lăng Long nuốt súng tự sát hạ màn, thật ra thì Lăng Long làm vậy, cũng là trong dự liệu của Lăng Vi. Dù sao, một kẻ gan chuột nhắt như hắn, vô tình vô nghĩa, sẽ khó mà dám làm chuyện như vậy. Nhưng mà, hắn đã làm, còn làm sạch sẽ mọi thứ, không cho ai cơ hội vãn hồi.

Nhìn thi thể Lăng Long, Lăng Vi vuốt hai mắt đang mở của hắn lại, lần nữa giúp hắn chỉnh lại âu phục mặc trên người. Đối với Lăng Long mà nói, mất đi mọi thứ, hắn cũng không cần sống nữa. Cho dù mình không động hắn, không có Lăng thị, không có Lăng Vân Đường, hắn cuối cùng sẽ bước đến cuộc sống cũ mà hắn từng sống mà ngược lại, rồi sa đọa. Có lẽ, chỉ có chết, mới là giải thoát tốt nhất với Lăng Long.

Đến 3 giờ sáng Lăng Vi mới xử lý xong chuyện Lăng Vân Đường. Đem di thể Lăng Kha cùng Lăng Long để trong phòng ướp lạnh của Lăng Vân Đường, Lăng Vi lần nữa ngồi về chỗ đường chủ của Lăng Vân Đường, 13 đường chủ từng là của Lăng Vân Đường, cũng chính thức thống nhất còn 5 đường chủ. Chia ra đem chức vụ giao cho 5 thủ hạ Lăng tín nhiệm nhất đảm nhiệm chức đường chủ, còn những kẻ có dị tâm, hay muốn thoái ẩn, thì rời khỏi sảnh.
Ngồi trên xe, nhìn xe đi đường cũ vòng về rất kỳ quái, mệt mỏi trong một đêm Lăng Vi lại không có chút cảm giác uể oải. Cô tựa đầu vào ghế ngồi, đem áo khoác kéo cao lên cổ, ngửi lấy hương thơm trên áo của Tả Tĩnh Nhan. Thật ra thì, với thân cao của hai người, mình mặc quần áo của Tả Tĩnh Nhan cũng có chút dài, nhưng Lăng Vi lại yêu thích cảm giác quen thuộc này. Mùi trên người Tả Tĩnh Nhan khiến cô ngửi thế nào cũng không đủ, giống như ma túy, một khi hít vào, thì khó mà cai nghiện được.

Chỉ bất quá, cô không nghĩ đến, mà cũng không thể cai là được.

Cùng Qúy Mục Nhiễm quay về biệt thự Qúy gia, đúng vào 6 giờ sáng. Mang tâm tình hưng phấn, Lăng Vi đẩy cửa đi vào biệt thự, theo vào chính là cổ hương thơm tràn ngập cả căn phòng. Cái mùi này, Lăng Vi không thể quen thuộc hơn nữa. Đây chính là Tả Tĩnh Nhan mình yêu, đối với quyến luyến cùng ràng buộc.
"Nhan Nhan." không chờ thêm nữa, Lăng Vi cởi giày, chân trần chạy đến chỗ Tả Tĩnh Nhan, thấy người nọ đưa lưng về phía mình làm trứng chiên, Lăng Vi cười, từ phía sau ôm lấy Tả Tĩnh Nhan. "Em về rồi." Tả Tĩnh Nhan không có quay đầu lại nhìn Lăng Vi trước, cũng không có phản ứng quá kích động, cái này khiến người kia có chút thất vọng. Cô không biết có phải Tả Tĩnh Nhan vì giận mình nên mới lãnh đạm như vậy, tóm lại Lăng Vi cảm thấy Tả Tĩnh Nhan hiện tại rất kỳ quái.

Cho đến khi trứng chiên hình trái tim hoàn thành, Tả Tĩnh Nhan tắt lửa, xoay người lại nhìn mình. Lúc này, Lăng Vi mới hiểu được Tả Tĩnh Nhan vì sao không chịu quay đầu lại nhìn mình, còn khiến mình cảm thấy kỳ quái. Lúc này, đôi mắt già sắc của nàng vì rưng rưng mà đỏ bừng, ngay cả ánh mắt chung quanh cũng một mảnh màu hồng vì khóc khô nước.
Nàng nghiêm túc ngắm nhìn mình tỉ mỉ, nhìn từ trên xuống dưới, từ đầu đến đuôi, đến cả cái tai không dễ bị bị thương cũng bị nàng kiểm tra hết. Một khắc sau, thân thể liền bị đối phương dùng sức ôm. Lực đạo mạnh mẽ chưa bao giờ có, giống như phải đem thân thể mình cùng nàng nghiền chung một chỗ.

"Nhan Nhan, em đem một Lăng vi không chút hư hao gì về cho chị." Lăng Vi tựa đầu lên vai Tả Tĩnh Nhan nhẹ giọng nói. Cô cảm giác được, Tả Tĩnh Nhan nghe qua lời mình nói liền run lên càng nhiều hơn, âm thanh khóc thút thít cũng càng lớn hơn.

"Lăng Vi, chị không biết em có thể cảm nhận được không, một đêm này, cả buổi tối chị chỉ thấy lo lắng cho em. Không khi nào là chị không nghĩ đến chuyện của em, chị sợ em sẽ bị thương, sợ em thực sự rời khỏi chị, khiến chị lần nữa cảm nhận được cái thống khổ mất đi em. Khi em vừa kêu chị là Nhan Nhan, chị thực sự rất vui vẻ, hận không thể xoay người lại ôm em. Nhưng chị sợ sẽ không khống chế được mình, ôm lấy em, rồi không muốn buông ra nữa."
Âm thanh Tả Tĩnh Nhan nghẹn ngào, bên trong mang vài tia run rẩy, nghe nàng lo lắng cho mình, từng câu từng chữ của nàng không che giấu được tình yêu. Lăng Vi không biết nên trấn an nàng thế nào, chỉ có thể sờ đầu nàng, dùng mặt cọ lên mặt nàng.

"Bữa sáng xong rồi, em đi tắm đi, chuẩn bị ra ăn." đợi ưu tư khôi phục một ít, Tả Tĩnh Nhan nói, hôn lên môi Lăng Vi một cái. Nụ hôn này, không mang du͙ƈ vọиɠ, cũng chỉ là tình yêu với người thương sinh ra hình thức biểu đạt đơn giản nhất mà thôi.

"Em biết, chỉ có Nhan Nhan đối với em tốt nhất. Sau này, mỗi ngày em đều muốn chị làm bữa ăn sáng cho em."

"Được, chỉ cần em muốn ăn, bất luận ở đâu, bất kỳ chỗ nào, mỗi sáng chị cũng sẽ làm cho em, vì em làm một bữa sáng, cho đến khi em ăn chán thì mới ngừng."

"Yên tâm, vĩnh viễn cũng không có ngày chán đâu."
Tả Tĩnh Nhan, cảm ơn chị, yêu em, tiếp nhận em, cho em biết, bỏ ra tất cả thật lòng đi yêu một người, là tốt đẹp như thế nào.

Lăng Vi, cám ơn em, đã đến bên cạnh chị, cho chị biết, cảm giác được người yêu và bảo vệ, thì ra có mùi vị như vậy.

Yêu em, chỉ cần trong chớp mắt.Càng Làm Càng Yêu (Việt Tố Việt Ái) - Chương 168

Tác giả có lời muốn nói: ha ha ha ha ha, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, Bạo tỷ tỷ thùy mị, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ, tiểu kịch trường.
Như vậy Lăng lão bản cùng Nhiễm tỷ tỷ suất khí đùa bỡn đã xong! ha ha, chương này phải giới thiệu nhiều về Qúy gia, thực sự thì, mọi người muốn có khác từ ngục giam văn kéo đến, Hiểu Bạo thực sự cũng muốn viết, nhưng nguc giam văn quá nhiều người, sợ sẽ mất hết chỗ diễn. Nhiễm tỷ tỷ vẫn là vạn niên đả tương du, nàng hoàn thành nhiệm vụ của mình, cũng giúp Lăng lão bản của chúng ta lấy lại công đạo rồi!

Như vậy, chương sau bắt đầu tiến vào viết H cp phụ, H lần này Lăng lão bản là thụ, dù sao lần đầu tiên Lăng lão bản phải chịu khổ rồi, nên lần này phải để Lăng lão bản thực vui vẻ. Sau đó, tư thế đại khái là tư thế n Hiểu Bạo đã nói từ lâu, địa điểm thì khi có văn xem rồi biết, còn dã hợp cái gì, mọi người xem thì đừng kích động nga, Hiểu Bạo luôn viết Ha trong sáng, mọi người không nghĩ bậy, cái gì nằm trên cành cây ngã hướng n buồn nôn nga!
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi, bỏ Phong Phong nhược trí, Phong Phong chúng ta hôm nay rốt cuộc không cần 2 nữa! dự tính lần này Phong Phong 22 tuổi, Tả tỷ tỷ 37 tuổi, hai người vẫn là cuộc sống tương thân tương ái, tính phúc hài hòa.

Phong Phong: mẹ, mẹ đói không? con cấp bên dưới cho mẹ ăn. (mọi người: há! phun máu, tác giả đủ rồi nga, cái ngốc này bị ngươi chơi hư rồi!)

Tả tỷ tỷ: ngô, lười động, để mẹ ngủ một lát.

Phong Phong: mẹ, bồi con đi mà, người ta khó nghỉ được 1 ngày, mẹ luôn lấy lý do bỏ con. ( Tiểu Phong Phong nằm cạnh giường, đưa tay chọt chọt Tả tỷ tỷ nói.)

Tả tỷ tỷ: ngoan, không được nháo.

Phong Phong: ngô… mẹ xấu xa, không bời người ta, người ta không cho mẹ ăn nữa! (mọi người: này này này! nói chuyện cho rõ ràng nga!)
Tả tỷ tỷ: Tiểu Phong ngoan, đừng nháo, hôm qua mẹ công tác một đêm, rất mệt. Nếu không, con bồi mẹ ngủ thêm chút nữa đi. ( Tả tỷ tỷ vừa nói, kéo chăn lên, nhìn hai mắt Phong Phong phát sáng.)

Phong Phong: ngô, mẹ chờ con, con sẽ đi tắm! (mọi người: ngươi nha mới tắm xong, bây giờ còn tắm cái gì?)

Một lát sau, Phong Phong, tắm xong đi ra, nghe tiếng bước chân Tả tỷ tỷ mở mắt liền nhìn thấy nữ nhân trần trụi chạy đến chỗ mình, hai khỏa trắng trước ngực còn nhảy nhộn nhạo. Một màn như vậy khiến Tả tỷ tỷ muốn đui, nhìn thân thể nữ nhân trưởng thành đó, Tả tỷ tỷ lại nhớ đến đứa nhỏ từng đi dép kẹo ngọt, hùng hài tử mặc đồ con ngựa. Nhưng mà một khắc sau, trước mắt nàng lại là một mảng đen nhánh, bởi vì tầm nàng bị người nào đó chôn trong ngực.

Phong Phong: mẹ, mẹ sao vậy?
Tả tỷ tỷ:…. Tiểu Phong, con…. áp mẹ.

Phong Phong: ngô, mẹ, thực xin lỗi, chúng ta cùng đi ngủ thôi.

Tả tỷ tỷ: ừ.

Phong Phong: con ôm mẹ.

Tả tỷ tỷ: được.

Phong Phong: sau đó thì sao? ( Tiểu Phong Phong mân mê cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu đến gần Tả tỷ tỷ, nhìn khuôn mặt mỹ lệ, khẽ hôn nhẹ Tả tỷ tỷ 1 cái.)

Phong Phong: yêu mẹ nhất. ( Phong Phong vừa nói, liền gặm môi Tả tỷ tỷ 1 cái. Mọi người: sao lại gặm? Hiểu Bạo: các người tự hiểu đi!)