Việt Tố Việt Ái

Chương 166




Tả Tĩnh Nhan choáng váng, có thể nói khiến Lăng Vi bị dọa sợ. Cô hốt hoảng đem người ngất xỉu ôm vào ngực bế vào phòng, không hiểu vì sao chỉ nói có mấy câu với Tả Tĩnh Nhan rồi ngất xỉu. Cũng không lâu sau, người nằm trên giường tỉnh lại. Nhưng mà, khi nàng tỉnh lại lại không có mở miệng nói chuyện, mà chỉ đờ đẫn ngẩn người.

Tình trạng chưa bao giờ phát sinh khiến Lăng Vi bất an, cô ôm lấy Tả Tĩnh Nhan, vỗ về lưng đối phương, bên tai nói với có mình ở đây. Mặc dù tò mò vì sao Tả Tĩnh Nhan đột nhiên lại kích động như vậy, thậm chí còn ngất xỉu. Nhưng Lăng Vi biết, hiện tại cũng không phải lúc hỏi chuyện, chỉ có thể chờ tâm Tả Tĩnh Nhan bình tĩnh lại, cô mới có thể hỏi.
"Lăng Vi… chị tìm được nàng." nửa giờ sau, Tả Tĩnh Nhan mới nói ra một câu không đầu không đuôi. Lăng Vi nghi ngờ nhíu mày, không hiểu 'nàng' đó là ai. "Nhan Nhan, chị bình tĩnh lại đã, nói em biết chị tìm được ai?" Lăng Vi mơ hồ cảm thấy, Tả Tĩnh Nhan rất có thể đã tìm được dấu vết của con gái, trên đời này, có thể khiến Tả Tĩnh Nhan mất khống chế như vậy ngoại trừ mình, thì chỉ sợ cũng còn mỗi người kia.

"Phải, Lăng Vi chị tìm được con gái rồi, nàng không có chết, nàng vẫn còn sống!" lời Tả Tĩnh Nhan nói, chính là sấm sét giữa trời quang, đánh vào đầu Lăng Vi. Cô không ngờ mình dùng toàn lực đi tìm người nhưng lại trong lúc rối mù như vậy Tả Tĩnh Nhan lại tìm được, nghĩ đến khi nãy nàng hỏi Qúy Mục Nhiễm, khi nhận được câu trả lời liền kích động, Lăng Vi giật giật môi hỏi dò.
"Chị nói là, em gái Qúy Mục Nhiễm, Qúy Duyệt Phong là con gái chị?" Lăng Vi hỏi nhỏ, càng về sau ngay cả chính cô cũng trở nên kích động. Hai người tròn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện khó tưởng được. "Nhan Nhan, chị đừng có kết luận sớm như vậy, chị nói cho em biết làm sao chị chắc chắn Qúy Duyệt Phong là con gái chị?"

"Lăng Vi, có chuyện chị sợ em để ý, vẫn không có nói với em. Người đàn ông từng quan hệ với chị, ở trên lưng hắn, có hình xăm giống như đúc bản vẻ trong phòng của Qúy Mục Nhiệm. Khi nãy chỉ qua cô ấy, hình xăm này là tượng trưng cho đàn ông Qúy gia, cũng chỉ có một mình cha cô ấy có."

"Ngoài ra, sinh nhật Qúy Duyệt Phong là ngày 17 tháng 1, mà đó cũng là ngày chị sinh con, cũng chính là ngày 17 tháng 1. Chị nhớ, tối đó tuyết rơi nhiều, chị để nàng trước cửa ngân hàng, Nàng tựa hồ biết chị vứt bỏ nàng, bình thường nhìn thấy chị thì cười khuôn mặt nhỏ nhắn lại tiu nghỉu xuống, chỉ mở cặp mắt đen trân châu nhìn chị. Dù vậy, nàng cũng không có khóc, càng không có nháo. Có lẽ, lúc đó chỉ cần nàng khóc lên, có lẽ chị cũng sẽ không ngoan tâm như vậy bỏ lại nàng."
"Từ khi chỉ tỉnh lại ở bệnh viện cho đến giờ, chị chưa từng buông tha tìm nàng, thậm chí mỗi phút đều nghĩ làm sao để tìm được nàng, mấy năm qua cho đến giờ cũng chưa từng gián đoạn qua. Chị từng nghĩ đến nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà mỗi khi chị nghĩ như vậy, nhưng không ngừng nói với lòng mình, đó là con chị, nhất định sẽ không có chuyện gì."

"Chị thực sự không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào, chị không biết nàng đã sống thế nào, cũng không biết nàng được Qúy gia tìm thấy thế nào, thậm chí không biết hiện tại hình dáng nàng thế nào, có hoạt bát vui vẻ hay không. Chị vẫn muốn tìm được nàng, nhưng chị sợ vừa tìm được nàng, Chị sợ nàng sẽ không nhận chị, sẽ trách chị khi đó bỏ lại nàng."

Tả Tĩnh Nhan vừa nói giọng đã khàn không chịu nổi. Nghe lời nàng nói Lăng Vi biết, Qúy Duyệt Phong có 80% là con gái Tả Tĩnh Nhan. Dù sao, hình xăm cùng sinh nhật giống nhau đến mức trùng hợp, căn bản không có sai lầm gì.
Hơn nữa, khi mình điều tra chuyện liên quan đến con gái Tả Tĩnh Nhan, cứ đến lúc quan trọng lại mất đầu mối. Lăng Vân Đường ở thành phố X thế không phải số một thì cũng là số hai, người có thể trở ngại Lăng Vân Đường tìm người, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi Qúy gia thôi.

Vậy chị định làm gì?" nhìn Tả Tĩnh Nhan ngây ngô ngồi trên giường, Lăng Vi thấp giọng hỏi. Nghĩ đến ngực mình bị súng bắn lại là người nhà còn là con gái Tả Tĩnh Nhan, lòng trả thù của Lăng Vi cũng thu lại không ít, đối với Qúy Duyệt Phong lòng hiếu kỳ cũng càng mạnh. Cô nhớ, mình từng ở nước ngoài có duyên gặp qua Qúy Duyệt Phong một lần, ban đầu còn chọc nàng, thuận tiện đem nàng thu vào hậu cung. Hôm nay, con gái không đến tay, ngược lại đem mẹ quải về.

"Hiện tại chị không biết, tóm lại, chị có chút vấn đề muốn hỏi Qúy Mục Nhiễm, em giúp chị đi tìm cô ấy, có được không?"
"Ừ, đi thôi." Lăng Vi nói, đỡ Tả Tĩnh Nhan dậy, hai người đi đến thư phòng của Qúy Mục Nhiễm.

"Thân thể Tả tiểu thư tốt hơn rồi chứ?" thấy Tả Tĩnh Nhan quay lại, Qúy Mục Nhiễm thấp giọng hỏi.

"Xin lỗi, vừa rồi là tôi thất lễ. Qúy tiểu thư, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết cô có thể đáp ứng tôi không?"

"Chuyện gì?"

"Tôi muốn biết chút chuyện liên quan đến em gái cô, nếu có thể, có thể cho tôi đến thăm phòng nàng một chút được không?"

Yêu cầu này của Tả Tĩnh Nhan nói ra, sắc mặt Qúy Mục Nhiễm có chút trầm xuống. Nhìn cô bình tĩnh đánh giá mình, Tả Tĩnh Nhan chỉ cảm thấy không khí xung quanh càng thêm mỏng, hệt như có mãnh thú đứng sau lưng nàng, chuẩn bị công kích, khiến cho bản thân không rét mà run đến sợ hãi.

"Được." qua hơn 10 phút, Qúy Mục Nhiễm mới nói được một chữ. Nhưng mà, chỉ ngắn ngửi 10 phút, đối với Tả Tĩnh Nhan lại lâu như là 10 năm vậy. Nàng đi theo Qúy Mục Nhiễm đến trước cửa phòng, khi cửa mở ra, Tả Tĩnh Nhan hít sâu một hơi, bước chân run rẩy chậm rãi đi vào.
Diện tích căn phòng rất lớn, căn bản không giống phòng ngủ bình thường, càng giống như một căn hộ nhỏ. Trong phòng trưng bày đơn giản ấm áp, đa số dùng màu trắng cùng xanh da trời làm chủ đạo, ban công còn trưng bày vài loại thực vật đẹp mắt mình không biết tên. Đi vào phòng khách, đập vào mi mắt là đồ dùng được bày trí gọn gàng, còn có hai đôi dép nữ khác nhau.

Đi vào trong, chính là phòng ngủ chủ nhân, mở cửa ra thì có một trận đậm đà hương sữa thơm thoang thoảng không gay mũi ập vào. Hệt như sữa bột trẻ sơ sinh uống, chỉ là ngửi thấy thì liền ấm áp. Diện tích phòng ngủ cũng rất lớn, bên trong có một cái giường lớn đủ cho bốn người nằm.

Nhưng mà, thu hút tầm mắt không phải là cái giường lớn này, cũng không phải phong cách trái ngược ra giường đều là hình kẹo que rực rỡ, mà chính là những tấm hình treo trên tường. Có rất nhiều hình nhỏ, thời gian chụp cũng khác nhau. Duy nhất giống nhau chính là nhân vật chính trong hình, đều là hai nữ nhân.
Một người mặc đồ công sở hai màu trắng đen phối hợp, tóc được búi lên, mặt nghiêm túc. Người còn lại xõa tóc dài, mặc bộ váy màu đỏ, cười phá lệ rực rỡ. Cái người trước cảm giác đứng đắn bên trong mang chút anh khí, còn người sau lại mang theo yêu mị bên trong còn vài phần khả ái.

Nữ nhân xõa tóc dài nhìn rất đẹp, làn da nàng trắng nõn, ngũ quan rất tinh xảo. Khuôn mặt trái xoan mang nụ cười vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn, Tả Tĩnh Nhan biết, chỉ có nữ nhân chìm đắm trong tình yêu, mới có nụ cười đẹp như vậy. Mắt phượng hẹp dài to nhỏ vừa phải, yêu mị không tục, ngược lại mang chút thần bí bên trong. Đôi mắt thuần túy màu đen nhìn về phía trước, như nhìn xuyên thấu qua hình, đối mặt với mình.

Ngoại trừ tấm này, còn có rất nhiều hình hai người chụp chung. Có tấm lớn nhất, các nàng mặc áo cưới một đen một đỏ, ôm nhau trong đó. Cũng là nữ nhân hạnh phúc Tả Tĩnh Nhan có thể nhìn ra, hai người trong hình yêu nhau bao nhiêu.
Nghĩ vậy, Tả Tĩnh Nhan chậm rãi bước lên trước, nghiêm túc cẩn thận ngưng mắt nhìn nữ nhân trong hình. Cho dù Qúy Mục Nhiễm không nói cho nàng biết ai trong hai người là Qúy Duyệt Phong, nhưng mà Tả Tĩnh Nhan chỉ liếc mắt, liền đoán ra được là ai rồi. Nàng đưa tay sờ, sờ lên khuôn mặt mỉm cười của người trong hình, nữ nhân nhưng lại lộ ra vài phần mị hoặc. Nháy mắt nàng tựa như bị người trong hình hút vào, tinh thần hoàn toàn lung lay.

Khó trách, khi nhìn thấy Qúy Mục Nhiễm lại có cảm giác quen thuộc. Đây không phải do mình vô tình gặp qua Qúy Mục Nhiễm, mà bởi vì Qúy Duyệt Phong có vài phần giống Qúy Mục Nhiễm, mà khuôn mặt Qúy Duyệt Phong lại có chút điểm giống mình. Cái này, chính là đứa con gái nàng tìm nhiều năm qua. Thật may quá, nàng cũng không vì mình vứt bỏ mà tràn cừu hận hay cảm thấy tự ti, mà lớn lên trở thành một nữ nhân xinh đẹp ưu tú như vậy.
Có lẽ, hiện tại mình và nàng không thể nhận nhau, cũng đã lâu rồi mình đã sớm mất đi quyền lợi được nhận nàng rồi. Vậy cứ để tất cả tùy duyên đi, chỉ cần nàng vui vẻ, mình cũng không có gì tiếc nuối.

"Nhan Nhan, chị…" thấy biểu tình Tả Tĩnh Nhan như đã quyết định, Lăng Vi lo lắng bước lên, muốn ôm nàng, Lúc này Qúy Mục Nhiễm luôn đứng trước cửa đột nhiên đi đến. Biểu tình trên mặt cô vô cùng nghiêm túc, chỉ liếc mắt nhìn cũng khiến lòng ngươi sinh sợ hãi.

"Tôi mới nhận được tin tức, Lăng Kha và Lăng Long muốn làm nghi thức tiếp nhận đường chủ mới, Thành Khang và Ứng Hùng đã đuổi đến." tin tức này của Qúy Mục Nhiễm như một gậy, khiến cho Lăng Vi và Tả Tĩnh Nhan vừa tìm được con gái đang chìm trong vui sướng không kịp ứng phó. Hai người ngẩn ra một lúc, Qúy Mục Nhiễm bước nhanh xuống lầu, các nàng đuổi sát theo sau.
"Qúy Mục Nhiễm, cho tôi đi với cô." thấy Qúy Mục Nhiễm ngồi lên xe, chuẩn bị rời đi, Lăng Vi lên tiếng nói. Nhìn ánh mắt cô kiên định, Qúy Mục Nhiễm liếc mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan đứng sau lưng cô, tỏ ý cho các nàng thời gian tạm biệt. Trận đánh này, cô cũng cảm thấy cần có Lăng Vi tham gia. Với Qúy Mục Nhiễm xem ra, ai cho mình một dao, nếu không tự tay hoàn trả thì không còn ý nghĩa gì.

Địch nhân, chỉ có tự mình hủy, nhìn hắn chết, báo thù mới có sảng khoái.

"Lăng Vi, để chị đi với em." bên này, còn không chờ Lăng Vi nói chuyện, Tả Tĩnh Nhan vội mở miệng trước rồi. Thấy thái độ nàng không thể nghi ngờ, Lăng Vi cười một tiếng, hôn nhẹ lên môi nàng. Nụ hôn này rất lâu, rất dài, cũng là sự nhiệt tình sau khi Lăng Vi bị thương mới có được. Cho đến khi nụ hôn nóng bỏng kéo dài này vì thở không nổi mà buông ra, Lăng Vi mới chịu rời khỏi Tả Tĩnh Nhan.
"Nhan Nhan, em không biết qua nụ hôn này chị có hiểu tâm tình em không. Chuyện hôm nay phát sinh quá nhiều, chúng ta không kịp tiêu hóa, liền phải đối mặt với sự tàn khốc. Hiện tại, cha em và những kẻ hại hắn muốn đấu nhau, mặc dù lúc trước hắn đánh em, cũng phản đối chuyện chúng ta, nhưng hắn vẫn là cha em."

"Thời gian ở với chị quá ngắn, em cũng không nỡ bỏ lại chị. Tin em, sau tối nay, ngày mai em nhất định đem một Lăng Vi không bị tổn hao nào về cho chị. Em muốn giữ lại mạng này, đến yêu chị, cho nên chị ở lại đây có được không?"

"Lăng Vi, chị…"

"Suỵt ~ …. chuyên tâm nghe em nói xong đã. Chiến trường tối nay, nhất định sẽ rất tàn khốc, bất quá có nữ nhân Qúy Mục Nhiễm kia, em nhất định sẽ không có chuyện gì. Chị đến đó, ngược lại em phải chiếu cố chị, không thể không bị tổn thất được. Tối nay em đi với Qúy Mục Nhiễm sẽ không về, chị có thể nằm trong phòng con gái lăn lộn một đêm, vậy không tốt sao?"
"Đừng có nói nhảm, chị không làm vậy đâu." nghe Lăng Vi nói, bầu không khí vốn khẩn trương cũng không còn. Tả Tĩnh Nhan cau có, bất mãn nói. Cái gì mà Qúy Mục Nhiễm và cô đi thì nàng chạy qua phòng Qúy Duyệt Phong lăn lộn suốt đêm? cái kiểu biếи ŧɦái này, sao Lăng Vi lại dán cho mình được. Huống chi…

Nghĩ đến giường, Tả Tĩnh Nhan lại tự nhiên nhớ đến ra trải giường hình kẹo que khi nãy. Nàng cảm thấy, với tính cách Qúy Duyệt Phong, hình như không hợp với phong cách ra trải giường này. Có lẽ, là do người nàng thích dùng, mới chọn ra giường ngây thơ như vậy? nghĩ vậy, Tả Tĩnh Nhan vui vẻ gật đầu, mặc dù không gặp Qúy Duyệt Phong, nhưng trong lòng nàng đã khẳng định Qúy Duyệt Phong. Con gái mình, hẳn là một người có thể bảo vệ và thỏa mãn yêu cầu của người yêu, kể cả chuyện lựa ra trải giường nho nhỏ này. Bất quá, sự ngụy trang này cũng không gạt được ánh mắt Lăng Vi.
"Nhan Nhan, chị nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà chờ em về. Bất kể là vì chị hay vì con gái chúng ta, em cũng sẽ không có việc gì."

"Con gái nào của chúng ta?" nghe Lăng Vi nói câu đầy ký ý kia, Tả Tĩnh Nhan hỏi.

"Chính là đứa nhỏ bự con vừa tìm thấy a, mặc dù nàng bự con như em, bất quá… đứng về bối phận, nàng phải gọi em mà kế mẫu a." Lăng Vi vừa nói, rồi lại bật cười trước mình. Nhìn bộ dạng cô đắc ý còn có thân ảnh đơn bạc kia, Tả Tĩnh Nhan cởϊ áσ khoác mình xuống, khoác lên bộ sơ mi Lăng Vi mặc trên người.

"Lăng Vi, sớm quay về, chị làm bữa sáng cho em."

"Yên tâm đi, Nhan Nhan, nhất định em sẽ mang một Lăng Vi mạnh khỏe quay về."

"Nếu nuốt lời thì làm sao đây?" nhìn Lăng Vi xoay người đi đến xe Qúy Mục Nhiễm, Tả Tĩnh Nhan hô lớn.

"Vậy hãy để em cả đời làm vạn niên thụ đi."
"Ừ, em nhớ cho kỹ những lời đó nhé." Tả Tĩnh Nhan nói xong, xe Qúy Mục Nhiễm đã lái nhanh ra khỏi biệt thự. Nhìn Lăng Vi ngồi trên xe tự tay chỉ huy, Tả Tĩnh Nhan lau đi nước mắt trên khóe mắt, bất đắc dĩ bật cười.

"Lăng Vi, em nhất định phải bình an quay về."

Tác giả có lời muốn nói: yeah hú hú hú hú hú hú ~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, gần đây bán manh quá nghiêm trọng, khiến trời nhìn không nổi, người ta ở nhà buối tối ra đường mua kem gặp trận mưa to and tia chớp cuồng lôi đáp xuống, nháy mắt dù công chúa người ta bị bẻ cong queo, khiến hành trình giả công chúa thất bại. Bạo tỷ tỷ thùy mị, hận nhất là dù công chúa không bền, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường!

khụ khụ… người ta muốn nói, viết chương này tình cảm thay đổi, hoàn toàn không ngừng thay đổi, trước tiên nói đến lịch sử đau thương Tả tỷ tỷ vứt con gái, trong lòng người ta thấy hưng phấn ah. Càng về sau, viết đến một đường màu sắc kẹo ngậm rực rỡ, chính tui cũng thấy mắc cười. Dù vai diễn Phong Phong chúng ta ở đây ít đến đáng thương, tiệm bánh ngọt được Lam Lam chiếu cố, không lộ diện, còn bị thê quản nghiệm gọi đi, buối tối ám sát Lăng lão bản mặc dù lộ diện, nhưng không có tên. Cho dù tối giờ nàng vẫn ở sân nhà, cũng vì đi du lịch với Nhuế Nhuế mà bỏ mất cảnh diễn, ta thấy đáng thương Phong Phong, không phải ta không cho ngươi diễn, mà là ngươi tự làm bậy không thể sống ah.
Nhưng mà, mặc dù tiểu Phong Phong chúng ta không ra sân, nhưng nàng vẫn bán manh, tiệm bánh ngọt đầy vị thổ hào, ra trai giường màu kẹo rực rỡ, chính là lúc con nít thích nhất, còn nặc mùi sữa thơm rốt cuộc là dùng sữa tắm gì? tóm lại, Tả tỷ tỷ đã tưởng tượng con mình thành một siêu cấp đại ngự tỷ. Còn Nhuế Nhuế đáng thương lại bị người này nghĩ là cưỡng bách vợ mình dùng ra trải giường hình kẹo que! Nhuế Nhuế của ta ah, số ngươi thật khổ ah, nói không chừng Tả tỷ tỷ còn nghĩ con gái mình là công luôn quá!

Há, nói nhiều rồi, nói đến vấn đề mọi người chú ý nhất đi, chính là Phong Phong và Tả tỷ tỷ rốt cuộc có nhận nhau không ah? thật ra thì, Hiểu Bạo cảm thấy văn tiến đến đây, nhận nhau cái gì, hoàn toàn sẽ trì hoãn vai diễn, còn thêm hiềm nghi. Hơn nữa, nhân vật chính văn này không phải Tả Tĩnh Nhan hay Qúy Duyệt Phong, cho nên nhận nhau cần thiết vẫn phải thiếu lại. Tui không thích viết cái loại con gái cùng mẹ lạc nhau nhiều năm gặp lại thì khóc lóc thảm thiết cẩu huyết như vậy, nói chính xác rất ghét, cho nên sẽ để Tả tỷ tỷ tiếp tục yd Tiểu Phong Phong đi, nhận nhau cái gì miễn đi nha.
Bất quá, trong phiên ngoại khi ra sách Hiểu Bạo sẽ viết một chương, Lam Lam, Ngôn Ngôn, Lăng lão bản, Tả tỷ tỷ cùng Phong Phong và Nhuế Nhuế gặp nhau ở nước ngoài. Trong này, có thể sẽ có Phong Phong gia nhập trêu đùa Tả tỷ tỷ, nghĩ đến Tar tỷ tỷ biết Phong Phong là con gái ình, bị nàng trêu đùa, đánh không được, mắng không được, bộ dạng dở khóc dở cười. Hiểu Bạo thiệt ác, đúng là thú vị ah! ps: mọi người muốn nhìn Tả tỷ tỷ sờ đầu Phong Phong ah? luôn cảm thấy cảnh này rất manh.

Vì vậy, nói nhảm nhiều Hiểu Bạo bày tỏ, là không đủ tra, vì liên quan đến tiểu kịch trường family Hiểu Bạo, chỉ còn mỗi nhóm 3 người mặt than cùng nhóm có đi không về, cho nên chúng ta sẽ hoãn tốc độ lại, gia nhập tiểu kịch trường khác. Gần đây nữ nhi ruột được vạch trần, khiến người ta lại nhớ đến Phong Phong, vì vậy, liền cho nàng diễn ở tiểu kịch trường.
Ngoài ra, còn muốn hỏi ý kiến mọi người, nội dung đối phó Thành Khang và Ứng Hùng, Hiểu Bạo có thể viết đơn giản đi không? vì tui cảm thấy, dùng bút viết thổi phồng đối phó 2 người này thật phí thời gian. Mọi người chỉ cần thấy kết cục bi thảm của bọn họ cùng Lăng lão bản và Nhiễm tỷ tỷ đùa bỡn suất khí là được rồi, còn quá trình đánh nhau, cho tui lười chút đi ╮(╯▽╰)╭

So… bắt đầu tiểu kịch trường! giải thích lần này, Tiểu Phong Phong không bị Tả tỷ tỷ vứt bỏ, đoạn phim hai người sinh sống với nhau, Phong Phong đó 5 tuổi, Tả tỷ tỷ 20.

Phong Phong: mẹ, con đói.

Tả tỷ tỷ: ngoan, chờ mẹ giặt xong quần áo thì làm cơm cho con, có được không? ( Tả tỷ tỷ rất chăm chỉ giặt quần áo bằng tay, máy giặt vô dụng nga. Mọi người: ngươi cút đi, lười biếng!)
Phong Phong: ngô, nhưng con đói quá, vậy con giúp mẹ giặt được không?

Tả tỷ tỷ: vậy con tới đây. ( Tả tỷ tỷ nhìn Phong Phong mũm mĩm mặc váy đi đến chỗ mình, nhưng mà, nàng vừa bước vào phòng vệ sinh, không may đạp phải xà phòng trên sàn nhà, liền ngã xuống. Nhìn thấy con gái mình sắp ngã, Tả tỷ tỷ vội đỡ, nhưng vẫn chậm 1 bước. Chỉ thấy Phong Phong đầu đụng bồn cầu, người ngã vào chậu quần áo, làm quần áo vừa thay bị dơ. Mọi người: thì ra đây chính là nguyên nhân khiến IQ Phong Phong thấp)

Phong Phong: ah…. hu hu ~ mẹ xấu ah, không nấu cơm cho người ta còn hại người ta té, còn không đỡ con. Mẹ xấu, không thích mẹ. ( Tiểu Phong Phong khóc bò dậy, đi về phòng ăn kẹo, nhìn bộ dạng nàng tức giận Tả tỷ tỷ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không giặt quần áo nữa, liền đến phòng bếp nấu cơm cho Phong Phong. Đến khi nàng làm xong bưng vào phòng, Phong Phong đã ngủ. Nhìn Phong Phong mặt non nớt, Tả tỷ tỷ thật ôn nhu hôn lên má nàng, lúc này tiểu nhân trong ngực đột nhiên tỉnh dậy, cũng học dáng vẻ nàng, chụt một cái hôn lên mặt nàng.)
Phong Phong: người ta khi nãy nói dối á, con yêu mẹ nhất.

Khụ khụ, cảm thấy viết tiểu kịch trường là kéo theo cừu hận ah, sau khi xem mọi người càng muốn thấy ở chính văn nhận nhau? cảm thấy có một nhóm 3 người ác ý muốn tấn công đến Hiểu Bạo. (ps: ngoài ra, loại kịch trường này, còn một kỳ phát nữa!)