"Nhan Nhan, em muốn uống rượu." vào một buổi tối, người trên giường phát ra âm thanh nũng nịu, lời nói ra khiến Tả Tĩnh Nhan đen mặt. Nàng ngẩng đầu nhìn tay trái còn đang gõ gõ, sắc mặt Lăng Vi vẫn tái nhợt như cũ. Không cần nói chữ không, ánh mắt cũng khiến cho yêu cầu của người kia thụt lại.
"Em bị thương còn chưa khỏe, không cho phép uống rượu. Không chỉ bây giờ không được uống sau này em cũng không được uống." Tả Tĩnh Nhan lạnh giọng nói, vén chăn lên xem lớp băng vết thương trên người Lăng Vi, khi nhìn đến nháy mắt đôi mắt già sắc trong con ngươi thoáng qua một tia nồng đậm đau lòng không thôi. Càng nhiều hơn chính là áy náy.
Thân là người trong cuộc, Lăng Vi đem biểu tình Tả Tĩnh Nhan thu vào mắt, cô thu hồi bộ dạng cà nhỗng, đưa tay phải ra ôm lấy Tả Tĩnh Nhan. "Nhan Nhan, chị không cần phải tự trách nữa, em bị thương không liên quan đến chị, Chỉ cần chị ở bên cạnh em, vô luận muốn trả giá ra sao, em cũng sẽ không chùn bước mà làm. Nhưng em muốn chị đáp ứng em, sau này không được làm cái kiểu tự nguyện hy sinh ngu xuẩn kia để bảo vệ em nữa, được không?"
"Ừ, chị biết rồi, chị sẽ không, sẽ không bao giờ nữa."
"Ha ha, Nhan Nhan thật ngoan, đến, cho em hôn một cái." thấy Tả Tĩnh Nhan đáp ứng mình, Lăng Vi cười nói, nhìn Tả Tĩnh Nhan nghe vậy liền ngượng ngùng cắn môi dưới, bộ dạng nhỏ bé khiến Lăng Vi hận không thể đem người này đè xuống mà dày vò một phen. Chỉ là với xương cốt cô hiện tại, ngược lại có chút khó khăn.
"Em bị thương còn chưa khỏe, không được…" Tả Tĩnh Nhan muốn nói Lăng Vi thương còn chưa khỏe, không được muốn mấy chuyện kia, lời này chỉ nói được một nửa, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cắt ngang. Tả Tĩnh Nhan bước nhanh qua mở cửa, khi nhìn thấy Qúy Mục Nhiễm đứng sau đó, liền nhường đường cho cô đi vào. Cho dù đây không phải lần đầu đối mặt với Qúy Mục Nhiễm, nhưng Tả Tĩnh Nhan vẫn rất khẩn trương, đồng thời còn có chút cảm giác quen thuộc không giải thích được.
Khí tràng trên người Qúy Mục Nhiễm quá mạnh mẽ, đó là khí thế ít người có được. Như là thống lĩnh thiên hạ, chúa tể vạn vật thương sinh đế vương. Chỉ cần ở chung một căn phòng với cô, dù là ngươi không thấy được cô, hoặc cách cô vài thước, cũng có thể cảm giác được khí tức tản ra từ trên người cô, lạnh như băng, cao ngạo, lạnh lùng, rõ ràng. Như khối đá băng phát tán khí lạnh ra xung quanh, khiến người thở cũng thấy lạnh theo.
Cô đi đến bên cạnh người Lăng Vi, cúi đầu nhìn cô đánh giá, Tả Tĩnh Nhan im lặng một bên nhìn, nào ngờ Lăng Vi lại đưa tay nắm tay Qúy Mục Nhiễm, không ngừng sờ mó, "ai nha~ tôi biết Qúy đương gia không nỡ bỏ người ta, sao đã trễ như vậy còn đến thăm tôi? không lẽ đêm dài không thể ngủ được sao?"
Nghe Lăng Vi nói, trên mặt Qúy Mục Nhiễm cũng không có phản ứng gì, trong mắt lóe lên không vui nhưng lại rất rõ ràng. Tả Tĩnh Nhan vội chạy đến kéo tay Lăng Vi ra khỏi Qúy Mục Nhiễm, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô. Bộ dạng như phụ huynh đang dạy dỗ con mình không được mạo phạm lão sư trong trường, nghiêm túc còn mang theo vài phần sủng nịch. Nhìn hành động hai người, qua hồi lâu Qúy Mục Nhiễm chậm rãi mở miệng.
"Vết thương cô hồi phục rất tốt, không bao lâu nữa thì sẽ khỏi. Mặc dù Phong cố ý bắn trật đi một chút nhưng cách tim vẫn rất gần, với lại cây súng kia có uy lực quá lớn, vết thương sẽ lành sau một tháng, không nên vận động mạnh, đừng lo nghĩ quá nhiều. Ngoài ra, hôm nay tôi đến báo với cô, Thành Khang vẫn đang phái người tìm Tả Tĩnh Nhan, hơn nữa mũi dùi nhắm ngay Lăng gia, cô có tính toán gì không?"
"Chậc chậc, hiếm thấy Qúy đương gia lại nói nhiều như vậy, lần đó gặp cô, tôi còn tưởng cô bị tắt tiếng chứ. Liên quan đến Thành gia, tôi sẽ không bỏ qua cho họ dễ dàng vậy. Tất nhiên còn có người anh kia của tôi. Còn vết thương thì không có vấn đề gì, mấy ngày nữa kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện."
"Như cô mong muốn."
"Ừ, cám ơn a." nghe Qúy Mục Nhiễm đem quyền quyết định giao cho mình, Lăng Vi thuận miệng nói cám ơn. Nhìn bộ dạng cô quyết nhiên Qúy Mục Nhiễm không ở lại lâu, xoay người rời đi. Đưa mắt nhìn bóng lưng cao gầy của cô tiêu sái biến mất khỏi cửa, Lăng Vi nhỏ giọng nói đúng là khó ưa, rồi đưa tay ôm Tả Tĩnh Nhan.
"Nhan Nhan, chúng ta lập tức có thể báo thù, chị vui không?" hiện tại, Lăng Vi thu lại sát ý vừa tụ trên người, khôi phục lại bộ dạng bình thường. Nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, Tả Tĩnh Nhan cứ như vậy ngơ ngác ngưng mắt nhìn, tựa như quay lại cái ngày đó khiến nàng khó quên được.
Không trải qua, sẽ không hiểu được cảm giác mất đi người yêu thống khổ mãnh liệt ra sao. Như là dùng kéo cắt đi một miếng thịt trên người, đau đến tận cùng, nhưng không thể chết được, càng không thể thoát được. Những ngày đau đớn, ẩn nhẫn, nhớ nhung tựa hồ khi Lăng Vi chết mà biến mất không còn.
Tả Tĩnh Nhan không biết mình nên làm gì, thậm chí không biết nàng nên làm gì mới có thể báo thù cho Lăng Vi. Người trong ngực ngày càng lạnh, rất lạnh, nhưng cô vì mình mà đi, mọi thứ trong đầu càng trở nên rõ ràng. Khi gặp cô là trong nhà hàng, các nàng bất mãn với nhau, rồi cãi vã.
Khi đó, Tả Tĩnh Nhan luôn nghĩ đến, tại sao luôn bình tĩnh như mình khi đó gặp Lăng Vi lại cảm thấy tức giận? có lẽ, đây chính là mục tiêu đã được định trước. Sau mẫu thuần, thi đến thăm bệnh, quay phim được quan tâm, thậm chí khi mình rơi xuống nước cô lại nhảy xuống cứu mình, còn có câu nói đó, từng chữ tỏ tình đầy thâm tình.
Tả Tĩnh Nhan cũng không biết trí nhớ mình lại tốt như vậy. Thậm chí còn nhớ từng câu của Lăng Vi, từng ánh mắt cho mình, nàng đều nhớ rõ ràng. Nếu như không gặp mình, Lăng Vi vẫn sẽ còn là người thích chơi bời, quanh quẩn với đủ loại nữ nhân ong bướm. Cô luôn vui vẻ như vậy, vô câu vô thúc.
Nhưng mà khi gặp được mình, sau đó yêu mình. Cô lại thay đổi, cô không còn là Lăng Vi trong mắt mọi người, mà thành một Lăng Vi sống vì mình. Vì mình, cô cắt đứt liên lạc với những người bạn chăn gối, số lần đến bar cũng ít dần. Thậm chí còn đáp ứng mình, không hút thuốc, không uống rượu.
Thật ra thì, cho dù Lăng Vi không đáp ứng, thì nàng cũng không có cách nào ép đối phương vì mình mà thay đổi. Nhưng mà, nữ nhân đó lại nói được làm được. Cô nói không uống thì không cần rượu, về nhà không phải vẻ mặt say sưa mà hớn hở mỗi tối. Cô nói sẽ bỏ dần hút thuốc, cho dù nghiện hút phải cố nhịn lại để cai, thì cũng không dám lén rút một điếu ra hút.
Lăng Vi thay đổi quá nhiều, thay đổi từ xấu thành tốt, từ một đứa trẻ không biết yêu dần lột xác thành một nữ nhân trưởng thành có thể gánh vác cả gia đình. Cô không muốn để mình lo lắng, một mình đi xử lý chuyện ở Lăng Vân Đường, cho dù về khuya mệt mỏi, cũng phải bồi mình xem mình, mỗi cuối tuần lại đem đến cho mình một ngạc nhiên lãng mạn mới.
Tả Tĩnh Nhan không hối hận vì mình hy sinh cho Lăng Vi, nàng chỉ hối hận là sao mình lại ngu như vậy, dùng thế lực đơn bạc của chính mình mà đối kháng với Thành Khang. Nàng cho là chỉ cần mình tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì có thể bảo vệ Lăng Vi an toàn. Nhưng mà, nàng không ngờ Thành Khang lại dùng cách này để cướp đi sinh mạng của Lăng Vi.
Nhìn thấy đầu sỏ tạo thành mọi chuyện đứng trước mặt mình, trên người hắn còn mặc âu phục muốn kết hôn với mình. Tả Tĩnh Nhan như người điên lao đến hắn, lúc này có một chiếc xe nhanh chóng ngừng trước mặt mình, mang nàng cùng Lăng Vi đi.
Nhìn những người trong xe chích thuốc cho Lăng Vi, rồi giúp cô lấy đạn trong ngực ra, cầm máu cho cô, lau máu, rồi giải phẫu. Toàn bộ quá trình, Tả Tĩnh Nhan cơ hồ là ngốc lăng, thậm chí ngay cả một câu cũng không kịp hỏi, liền bị mang đến một biệt thự. Mà chủ nhân biệt thự chính là người vào sinh nhật của Ngôn Thanh Hạm từng có duyên gặp qua một lần, nữ nhân đó chính là Qúy Mục Nhiễm.
Nhìn người đó ngồi trên sofa, mặc bộ đồ màu đen, Tả Tĩnh Nhan không biết mình còn ai có thể dựa vào, có thể tin tưởng, nàng chỉ biết nữ nhân trước mặt này có lẽ có thể cứu được Lăng Vi. Không kịp nghĩ nhiều, hoàn toàn dựa vào bản năng.
Tả Tĩnh Nhan từ bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ hết mọi thứ nàng có. Nàng quỳ trước mặt Qúy Mục Nhiễm, cầu nữ nhân lần đầu gặp mặt này đi cứu Lăng Vi. Dù chỉ là 0,1% thì cũng có khả năng, Tả Tĩnh Nhan cũng không bỏ lỡ. Chỉ cần có thể cứu Lăng Vi, nàng thậm chí có thể dùng mạng mình để đổi.
"Tả tiểu thư, xin cô bình tĩnh." trong lúc Tả Tĩnh Nhan lắp bắp cầu xin Qúy Mục Nhiễm cứu Lăng Vi, thì một lão già đứng sau sofa mở miệng. Hắn mặc bộ đồ trung sơn có hoa văn màu đen, tóc đã bạc dần, nhưng trên mặt vẫn không nhìn thấy chút già nua của tuổi tác. Nghe lời hắn nói, Tả Tĩnh Nhan ngồi lên sofa, bình tĩnh lại suy nghĩ.
"Tả tiểu thư, cô có thể yên tâm, liên quan đến thương thế của Lăng tiểu thư, trước mắt bác sĩ giỏi nhất của Qúy gia đang chữa trị cho nàng. Chuyện phát sinh hôm nay, thật ra thì không như Tả tiểu thư đã thấy. Vết súng trên ngực Lăng tiểu thư, không phải do Thành Khang gây nên, mà do chúng tôi sau khi cân nhắc, mới dùng khổ nhục kế này."
"Thành Khang liên kết với anh trai Lăng tiểu thư là Lăng Long, cùng tiền nhiệm nhất đường chủ Lăng Vân Đường – Ứng Hùng, định âm thầm tiêu diệt Lăng tiểu thư, và đoạt lấy toàn bộ Lăng Vân Đường cùng với toàn bộ tài sản Lăng thị. Thành Khang nắm giữ toàn bộ tài liệu phạm tội của Lăng Vân Đường những năm gần đây, những thứ này, chính là do Lăng Long và Ứng Hùng gây nên."
"Chứng cớ bên trong, tôi nghĩ Tả tiểu thư cũng đã xem qua. Mỗi cái đều chỉ dính đến một mình Lăng tiểu thư nhưng không dính đến những thứ khác, tùy tiện lấy một cái, cũng đủ để dồn Lăng tiểu thư vào chỗ chết. Cứ như vậy, Lăng tiểu thư không phải phải chết, mà là nhất định phải chết."
"Vì không để tạo thành sai lầm, chúng tôi tìm đến Qúy nhị tiểu thư người có thương pháp chuẩn nhất Qúy gia thi hành nhiệm vụ lần này. Nàng không bắn trúng tim Lăng tiểu thư, mà chếch đi vài ly, đạt được hiệu quả cao. Còn tim và mạch đập dừng lại là do một loại thuốc đặc biệt gây ra."
"Thật xin lỗi, vì hiệu quả giống như thật, nên trước đó chúng tôi không có nói cho ngài và Lăng tiểu thư biết, chỉ cùng Ngôn tiểu thư tiến hành bàn qua thôi. Cô ấy đồng ý thực hiện kế hoạch này, hơn nữa kế hoạch thực hiện trước là trì hoãn tốc độ Thành gia đến đón cô, cho nên mới có chuyện hôm nay. Tính mạng Lăng tiểu thư an toàn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, Qúy gia chúng tôi cũng sẽ trợ giúp Lăng tiểu thư, diệt trừ địch nhân của nàng."
Nghe qua giải thích, đầu óc Tả Tĩnh Nhan trống rỗng, chờ nàng tỉnh hồn, còn khóc so với trước lợi hại hơn. Nước mắt này chính là nước mắt sống sót sau tai nạn, cũng là thứ kiềm chế trong lòng hồi lâu mới được thả ra. Thì, người nàng yêu còn sống, nàng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt cười đễu của Lăng Vi, còn có thể hôn cô, ôm cô.
Nghĩ vậy, Tả Tĩnh Nhan trịnh trọng nói cám ơn với Qúy Mục Nhiễm, sau đó không kịp đợi chạy đến phòng cấp cứu cho Lăng Vi. Qua hồi lâu, khi nàng nhìn thấy Lăng Vi được đẩy ra, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu nói.
"Lăng Vi, chị nói rồi, vô luận khi nào em ở đâu, chị cũng sẽ ở bên cạnh em. Em chết, chị sẽ chết theo em, em sống, chị sẽ ở lại cùng em trên đời này. Bây giờ, chị làm được. Cám ơn em, dù ngang qua nhiều thống khổ và đau đớn, vẫn có thể dũng cảm đi tiếp. Sau này, sẽ để cho chị đến bảo vệ em, không để em bị chút tổn thương nào."