Mấy ngày gần đây, bất luận là trên báo hay trên ti vi, trên bất cứ đài truyền hình nào, 70% đều có duy một tin tức: Ngôn thị và Chiến thị hợp tác thất bại, dưới đất có ba bộ xương người, là điều xui, hay là âm mưu gài tang vật hãm hại?
Từ sau nghi thức động thổ kia, hợp tác của hai người bị chú ý cũng dẫn đến nghị luận sôi nổi, ngọn gió thậm chí lấn át cả hôn lễ của ảnh hậu Tả Tĩnh Nhan cũng ngày thần trí hỗn loạn, chuyện đào hôn đả thương người, nhất thời bất luận là Chiến Mang Tuyền hay Ngôn Thanh Hạm, đều bị đẩy đến đầu gió đỉnh sóng, thậm chí còn nói ba bộ hài cốt là do các nàng tranh đoạt đất đai mà gây ra, có người thì nói do vong linh quấy phá.
Tóm lại, cho dù Ngôn thị và Chiến thị áp chế thông tin thế nào, thì từng tờ báo đều như vi khuẩn phát tán tràn lan, náo động cả thành phố X thậm chí là cả nước. Sau đó mảnh đất đó tạm thời bị chính phủ thu hồi, toàn bộ công việc liên quan đến mảnh đất đều ngưng trệ. Đúng vậy, mảnh đất này trở thành phiền toái khiến hai bên Chiến thị và Ngôn thị khó giải quyết nhất. Trước đó thì liều mạng mua về, bây giờ hy vọng có thể đem mảnh đất kia xây dựng thành một nơi quy mô lớn cũng bốc hơi không còn.
Ngồi trong phòng làm việc, Ngôn Thanh Hạm không ngừng nghe điện thoại gọi đến, nhìn cổ phiếu Ngôn thị theo từng giây rớt giá thấp nhất trong lịch sử, cô xoa đôi mắt không ngủ đến mệt mỏi, bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, theo đến chính là hương cà phê nồng đậm cùng với mùi hương trên người đang đem đến.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lam Khiên Mạch đầy lo lắng, Ngôn Thanh Hạm miễn cưỡng mỉm cười, nhưng so với không cười còn khó nhìn hơn. Thấy cô như vậy, Lam Khiên Mạch đi vòng ra sau lưng cô, giúp cô mát xa đầu. Nhìn người kia không cau mày đem hớp cà phê đen uống vào, trong lòng nàng cũng thêm đau nhức, đây là đã ly cà phê thứ tư mà Ngôn Thanh Hạm uống hôm nay rồi.
"Thanh Hạm, em biết lòng chị đang rất gấp, cũng biết gần đây chị bận nhiều việc. Nhưng có bận đi nữa, có gấp đi nữa, thì cũng phải giữ sức khỏe, em biết chị lo lắng, cho nên em không cản chị uống cà phê. Nhưng mà, vì thân thể của chị, cũng vì em, uống ít một chút được không?" âm thanh Lam Khiên Mạch như thường ngày chậm chạp tỉ mỉ, trong đó xen lẫn ôn nhu, khiến Ngôn Thanh Hạm thêm vội hơn, có được chút an ủi. Cô đem đầu dựa vào sau lưng lên cái bụng hơi lạnh của người kia, hưởng thụ an bình hiếm có.
"Tiểu Mạch, em cảm thấy, có phải chị rất vô dụng hay không? lúc trước, chị chỉ là một nhà giám định nghệ thuật. Căn bản không có tiếp xúc với nhiều người, chỉ cần nhúc nhích một chút tay, một chút ánh mắt, cử động miệng, thì có thể đoán được giá trị những tác phẩm nghệ thuật kia tốt hay không. Từ khi tiếp quản Ngôn thị, chị phát hiện mình mỗi ngày đều thiếu nhiều kiến thức."
"Chị không phải lão bản tốt, càng không phải người quản lý tốt, từ sau vụ mảnh đất xây dựng xảy ra chuyện, mỗi ngày đều có nhân viên gửi thư từ chức. Nhìn mắt bọn họ không tín nhiệm chị, mỗi lần chị đều tự hỏi mình, có thực sự là chị vô dụng đến như vậy không, mới vừa xuất hiện một chút khó khăn thì đã có nhân viên bỏ đi."
"Thanh Hạm, chị đừng như vậy. Chị rất ưu tú, cũng rất cố gắng. Việc mảnh đất kia, cũng không phải do chị sai. Nói thật, em vốn không tin mảnh đất kia có vấn đề, hơn nữa nhiều chỗ như vậy, sao lại là những công nhân kia đào lên phát hiện xương người. Chị có nhớ không, hôm đó phát hiện xương người là ai, là ai hiệu triệu các công nhân đào xương người đó lên?"
Lam Khiên Mạch tỉnh táo phân tích, thật ra thì, sáng sớm cùng ngày khi phát sinh chuyện, thì nàng đã thấy kỳ quái trong đó. Mọi thứ quá trùng hợp, nhìn giống như đương nhiên, nhưng trong đó đầy sơ hở. Mỗi lần nghĩ tới Lam Khiên Mạch cảm thấy mọi chuyện có một người vô cùng giảo hoạt đứng sau đó chỉ đạo, hắn núp trong tối, xem các nàng đồng thời điều khiển mọi thứ.
Đúng vậy, chuyện lần này không phải do Chiến Mang Tuyền gây nên. Dù sao, mảnh đất này xảy rả chuyện lớn như vậy, người bị hại về tiền bạc lớn nhất chính là Chiến thị. Như vậy, bỏ qua Chiến Mang Tuyền, thì còn ai muốn mảnh đất này đầu tư thất bại? sợ là, có nhiều người lắm.
"Tiểu Mạch, sau chuyện này chị so với em còn biết rõ hơn. Cửa hàng tổng hợp như chiến trường, thời cổ đại, các phi tần trong hậu cung vì đoạt sủng ái của đế vương mà dùng mọi thứ, kể cả gϊếŧ người, tổn thương thân thể xương thịt. Rất nhiều người không hy vọng mảnh đất này có thể thu được lợi ích, dù sao khi chúng ta được lợi, thì lợi ích của bọn họ sẽ giảm bớt, nhưng chị lại không ngờ xảy ra chuyện không ứng phó kịp như vậy."
"Nếu cả Ngôn không ngờ được, chắc không có ai có thể tra được." lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Chiến Mang Tuyền,hai người ngẩng đầu lên liền thấy cô ta mặc bộ âu phục xanh đen đang chầm chậm đi đến, Cho dù trang điểm rất dày nhưng vẫn không cách nào che dấu được lo âu cùng tiều tụy trong đó.
"Không biết Chiến tiểu thư đột nhiên đến, thất lễ." Ngôn Thanh Hạm đứng dậy mời Chiến Mang Tuyền ngồi xuống, cũng không hỏi Chiến Mang Tuyền vào bằng cách nào. Thực tế, cô đã báo cho vệ sĩ canh cửa cùng thư ký, nếu Chiến Mang Tuyền đến tìm mình, thì không cần báo lại, trực tiếp cho vào, đây cũng là cho đối phương quyền lớn nhất.
"Tôi đến cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn xem gần đây Ngôn thế nào rồi. Dù sao, mảnh đất kia đối với chúng ta ảnh hưởng rất lớn." Chiến Mang Tuyền nói, mắt liếc Lam Khiên Mạch đứng sau lưng Ngôn Thanh Hạm, vốn không có gợn sóng gì hai đôi mắt bỗng nhiên thêm vài phần trêu đùa cùng mập mờ.
"Chiến tiểu thư, chuyện liên quan đến mảnh đất, tôi sẽ nhờ ông ngoại gây áp lực với bên cảnh sát, để bọn họ sớm tra ra kết quả. Còn ảnh hưởng từ tin tức, sợ là không thể kéo lại được. Hôm nay chỉ có thể chờ gió thổi đi thôi, còn việc tiến hành thi công, tôi sợ là…" Ngôn thị chống không lâu được.
Nửa câu sau, Ngôn Thanh Hạm không nói ra, nhưng cũng là Tư Mã Chiêu đi trong lòng người đều hiểu được. Ngôn thị mấy năm trước là Ngôn Luật lập nên, khi bắt đầu chỉ là một công ty địa ốc nhỏ. Nếu không phải có Mạc gia nâng đỡ, căn bản không thể được gia nhập vào hàng ngũ các công ty lớn.
Cổ phần trong Ngôn thị có Ngôn Luật và Mạc Vân nắm 30%, Mạc Lâm có 50%, còn Ngôn Thanh Hạm chỉ có 5%, còn lại chính là cổ phần rải rác của các cổ đông góp vốn. Vì chuyện mảnh đất nên khiến cổ phần Ngôn thị rớt đột ngột, việc làm ăn bị ngưng trệ không thể tiến lên được, ngay cả tiền vay cũng bị ngân hàng thu hết một nửa, cuối cùng chỉ còn lại những thứ không thể lấy được.
Các dấu hiệu cho thấy Ngôn thị đang đứng bên bờ vực nguy hiểm, là người mới như Ngôn Thanh Hạm căn bản không có cách giải quyết được. Thêm vào đó Ngôn Luật và Mạc Vân dần đem Ngôn thị phát triển ra nước ngoài, có lẽ khí xa bảo suất, bỏ lại thị trường Trung Quốc không chừng. Trong lòng Ngôn Thanh Hạm không hy vọng Ngôn thị mất trong tay mình. Mặc dù cô không thích công việc này, nhưng mà Ngôn Thanh Hạm cũng không cho phép chính mình bại thảm hại như vậy, chật vật như vậy.
"Ngôn đừng quá lo lắng, cho dù hiện trạng bây giờ không được khá nhưng ít nhất cô còn có Mạc gia làm núi dựa, bọn họ sẽ không để Ngôn thị bị sập như vậy." Chiến Mang Tuyền nói, vỗ vai Ngôn Thanh Hạm một cái, hai người như là bạn thân, không quan tâm Lam Khiên Mạch có bên cạnh hay không. Nhìn bộ dạng các nàng nói cười, Lam Khiên Mạch im lặng mở cửa phòng làm việc rời đi, đi đến khu vực hút thuốc một mình hút thuốc.
Đã lâu không hút khiến Lam Khiên Mạch thèm lại, nàng đem điếu thuốc để lên môi, hút một hơi, cảm giác an tĩnh đó khiến nàng tầm mắt nàng mở ra rất nhiều. Nàng cứ vậy ngồi ở đó, từng điếu từng điếu rút ra, hoàn toàn không để ý đến những nhân viên đi ngang qua ném đến ánh mắt khó hiểu hoặc kinh ngạc nhìn nàng.
Nghĩ tới, cũng đúng kể từ khi Ngôn Thanh Hạm sống chung với mình, Lam Khiên Mạch đã sớm ép mình bỏ đi thói quen từng có, hút thuốc, uống rượu, đi bar, còn có việc tự tổn thương bản thân. Nghĩ tới cuộc sống mình đã từng sống, nhìn lại những người mặc đồ công sở nhìn mình, Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ cười, nụ cười này bị Chiến Mang Tuyền tìm đến nàng nhìn thấy rõ ràng.
"Bớt hút chút đi." thuốc lá trên tay bị cướp đi, Lam Khiên Mạch nhìn Chiến Mang Tuyền không chút kiêng kỵ lấy thuốc lá mình đang hút bỏ vào miệng, hơi nhíu mày, nhấc chân lên chuẩn bị rời đi. "Lam, tôi nói cô quá si tình rồi, hay là quá ngu ngốc đây?"
"Nếu cô hoài nghi lời tôi nói trước kia với cô, thì vừa rồi hẳn cô cũng nhìn thấy rõ. Trước mặt cô, Ngôn Thanh Hạm không coi tôi là địch, thậm chí còn vui vẻ chào đón. Cô cảm thấy, cô ta còn giúp cô lấy lại công đạo sao?" thấy Lam Khiên Mạch sắp đi, Chiến Mang Tuyền liền mở miệng nói, ý khích bác rất rõ ràng.
"Chiến Mang Tuyền, tôi biết rõ mình đang làm gì, cũng biết Thanh Hạm công tư phân minh. Không có chuyện gì tôi hy vọng cô đừng nên xuất hiện trước mặt tôi và chị ấy. Mỗi lần nhìn thấy cô, tôi đều chán ghét đến buồn nôn. Còn Thanh Hạm đối với cô thế nào, đó là chuyện của chị ấy, cho dù thế nào tôi vẫn yêu chị ấy."
Nói xong Lam Khiên Mạch đi tới phòng làm việc của Ngôn Thanh Hạm, nhìn bóng lưng nàng vội vàng như bỏ chạy, Chiến Mang tuyền lóe lên tia khinh thường, trong lòng mắng một câu ngu si, chuẩn bị rời khỏi Ngôn thị. Ngồi lên xe, cô ta liền kiểm tra bên ngoài một lần, phát hiện không có gì, liền lấy di động ra gọi cho Mạc Lôi.
"Mạc tiên sinh, chuyện đến đâu rồi?"
"Căn bản đã hoàn thành, có thể nói là vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông. Chiến tiểu thư, chuyện liên quan đến miếng đất, cô điều tra thế nào rồi?"
"Chuyện này không có đầu mối, tôi mới rời khỏi Ngôn thị, đi dò xét Ngôn Thanh Hạm, bản thân cô ta đang lo lắng, Ngôn thị thực sự đang gặp nguy cơ phá sản. Tôi nghĩ, Ngôn Thanh Hạm cô ta có yêu Lam Khiên Mạch hơn nữa, cũng sẽ không làm chuyện tự hại mình như vậy, 1000 tự tổn 800. Tôi dám cam đoan, mảnh đất xây dựng cũng không phải do cô ta ra tay."
"Nếu nói như vậy, thì cô cứ tiếp tục điều tra đi. Người làm ra chuyện này, nhất định phải tìm ra, nếu không, hắn là địch hay bạn chúng ta không biết như vậy sẽ là uy hiếp lớn với chúng ta."
"Yên tâm, tôi sẽ đi điều tra, khi nào ngài sẽ trở về?"
"Tối nay."
"Nga? xem ra Mạc tiên sinh rất gấp rồi. Sao hả? vị trí của Mạc gia, ngài thích đến vậy sao?"
"Đó là tự nhiên, Chiến tiểu thư, tôi cảm thấy tiệc mừng của chúng ta có thể sớm bắt đầu rồi."
"Được a, tôi mỏi mắt chờ."
Cùng Mạc Lôi nói xong, Chiến Mang Tuyền cúp di động, lúc gần đi, cô ta quay đầu lại nhìn một chút Ngôn thị, trong đầu thoáng qua hình ảnh Lam Khiên Mạch khi nói đến Ngôn Thanh Hạm lộ ra hạnh phúc cùng thỏa mãn. Trong con người màu đỏ phủ đầy tình yêu cùng kiên định, loại cảm giác đó, giống như là vì Ngôn Thanh Hạm, cả thế giới có thể là địch với nàng. Đây là yêu thương mê trầm biết bao nhiêu, Chiến Mang Tuyền đoán không ra. Chỉ thấy tình yêu này từng thuộc về mình bây giờ rơi vào tay Ngôn Thanh Hạm, Chiến Mang Tuyền lại thấy không cam lòng.
Ngôn Thanh Hạm, tất cả chỗ này, đều là của tôi. Dĩ nhiên, kể cả Lam Khiên Mạch.
Tác giả có lời muốn nói: hú hú hú hú, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, xem ra gần đây Lăng lão bản qua đời khiến nhiều người oán niệm, lúc tui ngủ còn mơ thấy Lăng lão bản cùng Tả tỷ tỷ cướp bánh bao ăn, quả nhiên là tui quá yêu Lăng lão bản sao? vì vậy, xem văn không nhắn lại, nửa đem sẽ bị hồn Lăng lão bản quấn lấy, thô bỉ đủ kiểu, Bạo tỷ tỷ thùy mị, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường.
Xem qua chương này, nhất định trong lòng mọi người sẽ khinh bỉ Hiểu Bạo, sao lại không cho Lăng lão bản và Tả tỷ tỷ diễn chứ? ở đây nói cho mọi người, Lăng lão bản cùng Tả tỷ tỷ diễn ở đâu, căn bản đã kết thúc ở chương trên rồi, kết cục của 2 người ở chính văn đã kết thúc, thực sự là BE, bất quá, cp phụ ở phiên ngoại, tui sẽ dùng người thứ ba để làm rõ mọi chuyện, trừ Lăng lão bản cùng Tả tỷ tỷ ra thì sẽ có người khác biết chuyện và nói ra hết, dĩ nhiên, con gái Tả tỷ tỷ cũng sẽ được ra sân! hiện tại bắt đầu, chính là kết thúc kỳ tiếp, chỉ cần đem nhị cữu cùng Chiến tỷ hai cái boss này giải quyết xong, thì ok rồi (^o^)/~
Ngoài ra, người nhà có chiến tranh cái gì không hiểu, thì cái gì bug, xin mọi thứ lỗi. Còn đống xương ai giở trò, cái này, có thể thấy được không? khụ khụ, như vậy, từ này trở đi, VTVA sẽ kết thúc văn, mọi người nhanh đến rải hoa cho Hiểu Bạo động lực đi!
Còn nữa mọi người hỏi sát thủ chương trước là ai? ngoại trừ siêu bách phát bách trúng nhà chúng ta, vạn niên nhược thụ mỗi ngày vọng tưởng mình là công Tiểu Phong Phong, còn có thể là ai chứ meow ~
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi, vì mọi người danh lung tung, thứ tự phân nhóm cũng rối reng theo, bất quá tui dựa theo thói quen của các mễ na tang, cho mọi người ghi danh vào nhóm mình muốn. Hôm nay nhóm bị trêu đùa là: nhóm 3 người thánh mẫu, ôn nhu có: Tiểu Đa Đa, Tả tỷ tỷ, Diên Nhi. Sau đó thì sao, người tham gia trêu đùa, chính là: nhóm thô bỉ: nhược thần, si tình, tiểu bảo! nga ha ha ha ha, bắt đầu thôi.
Hôm nay thời tiết quang đãng, trên bầu trời có nhiều mây bay. ← (mọi người: ngươi nhất định muốn vậy đúng không? Hiểu Bạo: gật đầu.) Tiểu Đa Đa ngồi trên sofa uống thuốc bắc bổ thân thể, nhìn chân mày nàng nhíu lại, Tả tỷ tỷ đi tới, lo lắng nhìn nàng.
Tiểu Đa Đa: Tĩnh Nhan tỷ? sao vậy? (Đa Đa ngẩng đầu lên, nhìn Tả tỷ tỷ hỏi.)
Tả tỷ tỷ: uống thuốc đắng như vậy, không thấy khó sao? ( Tả tỷ tỷ phát mộc tinh quang!!!)
Tiểu Đa Đa: vẫn tốt, không uống những thứ này, tỷ sẽ nổi giận. (mọi người: Đa Đa, ngươi đừng nổ!)
Diên Nhi: chỗ ta có chút đường, ta mang từ thời đại kia đến, nếu không khí, ngươi lại nếm thử một chút xem. (lúc này, Diên Nhi từ trong phòng đi ra, một bộ y phục cổ đại trắng, nếu ra khỏi cửa nhất định bị tưởng là đang cosplay bị chọc ghẹo điên cuồng.)
Tiểu Đa Đa: ngô, cảm ơn Tĩnh Nhan tỷ, còn có Trình tỷ tỷ. ( Tiểu Đa Đa nhược thụ không đúng ah.)
Tả tỷ tỷ: ừ, ngoan.
Diên Nhi: không cần khách khí.
Trong lúc 3 người vui vẻ hòa thuận, một trận cuồng phong thổi qua, từ một gian phòng có 3 người đi ra. (mọi người: hả? thì ra có 3 người cùng 1 phòng! có gian tình ah!) chỉ thấy các nàng quần áo lam lũ, ấn đường màu đen, hiển nhiên là di chứng chơi bời quá độ. (mọi người: nà ní? 3p ah! Hiểu Bạo: bi thảm gật đầu.)
Tả tỷ tỷ: 3 người các ngươi sao lại dậy trễ như vậy? (mọi người: nếu đoán không sai, Tả tỷ tỷ chính là người không coi thường một vị khách trọ nào.)
nhược thần: chậc chậc, Tả tỷ tỷ, hôm qua người ta nhớ ngươi không ngủ được nha. Ngươi chỉ lo ân ái cùng Lăng lão bản, không quản đến ta, tim ta mỗi lần nghĩ đến ngươi đều nhảy loạn đó. (mọi người: ngươi là lảo đảo cổ hả?)
Tả tỷ tỷ: ah, ta…( hiển nhiên, Tả tỷ tỷ không thể nói lại được.)
nhược thần: Tả tỷ tỷ, người ta nói nhiêu như vậy, ngươi cũng không tới thưởng cho ta một chút sao? ít nhất, phải cho ta hôn một cái, có được không?
Tả tỷ tỷ: ta, nhược thần, ngươi đừng phá. (thấy nhược thần ôm lấy mình, muốn hôn lên, còn lén nhéo mông mình, Tả tỷ tỷ hơi sợ rồi.)
Diên Nhi: ngươi làm gì vậy, đừng làm ẩu. (Diên Nhi thấy, muốn giúp Tả tỷ tỷ, lúc này chính nàng cũng bị si tình quân ôm từ phía sau. Hiểu Bạo: há, thật đáng thương.)
si tình: chậc chậc, Diên Nhi ngoan, 2 người các nàng ở đó chơi, ngươi cũng đừng có thèm ăn cùng, tời, cười một cái với ta, quả thực không được, ngươi cười một cái cho ta.
Diên Nhi: ngươi là ai? (Diên Nhi bất mãn, muốn rút kiếm, lúc này mới phát hiện, kiếm của mình lúc đi chợ trái cây đã bị thàn quản cầm đi! Hiểu Bạo: thành quản không gì là không thể!)
si tình: chậc chậc, Diên Nhi cần gì xúc động như vậy, tới, tới, ta thấy ngươi hỏa khí lớn, tới phòng ta, ta chữa lửa cho ngươi. (si tình nói, kéo Diên Nhi về phòng, lúc gần đi, còn không quên mang theo ly nước đá. Hiểu Bạo: làm khó, là băng hỏa lưỡng trọng thiên trong truyền thuyết?)
Lúc này, trong phòng chỉ còn một người may mắn tránh được khó khăn, nhìn tiểu bảo đi đến chỗ mình, nàng lắc đầu một cái.
tiểu bảo: tới, Đa Đa tới, tỷ thương ngươi.
Tiểu Đa: không muốn, ngươi đừng tới đây.
tiểu bảo: ha ha, ngươi kêu ah, kêu rách cổ họng, tỷ ngươi cũng sẽ không đến cứu được.
Tiểu Đa: ngươi là người xấu!
tiểu bảo: nga ha ha ha ha ha! không sai nga, ta chỉ xấu với mình ngươi thôi. (tiểu bảo nói, ma trảo hướng Tiểu Đa Đa. Ngay tại lúc này, một cái roi dài liền trượt tới trước ngực, tiểu bảo quay đầu liền thấy Ngôn Sương tỷ đang cầm roi da mặt đầy nụ cười nhìn nàng, phía sau còn có tiểu ca mặc long bào, cùng với Lăng lão bản cầm súng.)
Từ đó về sau, family Hiểu Bạo khách trọ mất đi 3 người, có người nói bọn họ đã đi con đường vĩ đại, có người nói các nàng được thần long gọi đi, thậm chí còn nói, là đống bạch cốt trong miếng đất Ngôn thị và Chiến thị mua đào lên thấy được chính là các nàng!
Hiểu Bạo: há, tui phát hiện cho dù là nhóm nào, kết quả sau cùng đều là đi không về. Vì vậy, mới cho nhóm bi thảm có đi không về, tui quyết định, nhóm bi thảm có đi không về, mức độ phải tăng cao, đừng nói đi không về, chết cũng không biết khi nào, cũng có thể đến thử nga. Ở đây, cám ơn 3 vị đã đóng vai, không có sự thô bỉ của các ngươi, tiểu kịch trường cũng sẽ không ác thú như vậy ╮(╯▽╰)╭