Việt Tố Việt Ái

Chương 149




Buổi tối mùa xuân, mọi người đều ở nhà đoàn viên, trên đường yên tĩnh chỉ có thể nhìn thấy được vài chiếc xe lái ngang qua, khiến cho con đường thường ngày kẹt xe cũng trở nên buồn tẻ. Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, Ngôn Thanh Hạm cũng không tính chậm lại, mà đạp chân ga chạy nhanh hơn trước vài phần.

Đối với cô mà nói, tối nay như là pháo bông đang được bắn chói mắt trên không trung kia, sáng rực một lúc liền để lại trống rỗng. Như là mơ, lộ ra cảm giác như không có thật.
Ngôn Thanh Hạm không ngờ đối đầu với Mạc Lâm lại hạ màn nhanh như vậy, càng không ngờ tối nay ông ngoại lại để mình về. Ở nước ngoài du học, Ngôn Thanh Hạm đã sớm quên có bao lâu không cùng người nhà ăn tết. Lần này cô quay về nước chính là mùa xuân đầu tiên, bị Mạc Lâm đuổi ra khỏi Mạc gia.

Nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của ông ngoại, Ngôn Thanh Hạm nhíu mày, nắm chặt quả đấm. Nếu như có đường lui khác cô cũng sẽ không chọn làm chuyện như vậy hôm nay, năm mới khiến người khó chịu. Nhưng hiện tại thời gian là tấc vàng tấc bạc căn bản không thể trì hoãn được. Hơn nữa tối nay Lăng Long xuất hiện, Ngôn Thanh Hạm biết đây là kế Mạc Lâm đã bày sẵn, mục đích muốn chia rẽ mình và Lam Khiên Mạch.

Nghĩ lại những chuyện phát sinh gần đây Ngôn Thanh Hạm dừng xe ven đường, tựa đầu vào tay lái không muốn hoạt động. Từ khi vụ tai nạn xa bắt đầu, cô vẫn luôn nghĩ người muốn hại mình chính là đại cữu mình quý trọng nhất, Mạc Sâm. Nhưng mà khi cô nhìn thấy chứng cớ giấy trắng mực đen kia, thì dự đoán cũng được mở ra. Như là gạch đập vỡ thủy tinh không thể dán lại được, cũng không quay về nguyên trạng được.
Đó là sau sinh nhật mình vài ngày, lúc đó mình vì Chiến Mang Tuyền mà cãi vã với Lam Khiên Mạch. Khi đó Mạc Sâm xuất hiện, không thể nghi ngờ chính là một đường đạn nặng ký, khiến Ngôn Thanh Hạm vốn tâm tình phiền não lại càng thêm phiền hơn. Cho nên khi cô nhìn thấy tài liệu Mạc Sâm để quên trên sofa của mình, vì thỏa mãn lòng tò mò Ngôn Thanh Hạm liền giữ lại mở ra xem.

Bên trong chứa cũng không phải là thứ uy hiếp mình, mà là từng dữ kiện hồ sơ chứng cớ liên quan đến Mạc Lôi cùng Lăng Long cấu kết hãm hại mình, muốn mượn vụ tai nạn xe để giá họa cho Mạc Sâm. Nhìn những tấm hình cùng số liệu kia, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong đầu không ngừng thoáng qua nụ cười của Mạc Lôi, cùng với những thủ đoạn hắn làm sau lưng mình.

Mạc gia là gia tộc truyền thống, Mạc Lâm lại cổ lổ sĩ, tư tưởng bảo thủ bá đạo. Cả đời hắn chỉ có hai nữ nhân, một người chính là vợ hắn, bà ngoại Ngôn Thanh Hạm, cũng vì Mạc Lâm sinh hai anh em Mạc Sâm và Mạc Lôi, còn có mẹ mình là Mạc Vân, khi hắn nghèo khổ nhất, nữ nhân đó vẫn không rời bỏ hắn. Còn một người nữa chính là nữ nhân do hắn một lần uống rượu loạn tính vô tình phát sinh quan hệ bên ngoài.
Ngôn Thanh Hạm cũng không biết nữ nhân kia, chỉ biết Mạc Lâm phát sinh quan hệ với bà cũng chưa từng có liên lạc qua. Cho đến khi bà ngoại Ngôn Thanh hạm qua đời, hắn mới đem chuyện nhận con trai của nữ nhân kia về Mạc gia. Cũng chính là người đàn ông ngồi ở bàn thứ hai trong buổi tiệc tối này, tam cữu của mình, Mạc Phong.

Từ nhỏ đến lớn đứa trẻ Mạc Lâm yêu thương nhất chính là con trai lớn Mạc Sâm cùng con gái nhỏ Mạc Vân. Một người là con trai trưởng, một người là út nữ. Người kia thì vô cùng giống mình khi còn trẻ, người còn lại thì giống bà ngoại Ngôn Thanh Hạm như khuôn đúc.

Mạc Lôi từ khi còn nhỏ đã thích chơi bời, là một thiếu gia nhà giàu điển hình, bất luận tính cách hay đối xử với mọi người thì không có gì giống Mạc Lâm được. Hơn nữa hắn là lão nhị trong nhà, không bị kiềm kẹp, khiến hắn thường xuyên bị người Mạc gia khinh thường. Dẫn đến lòng ganh tỵ của Mạc Lôi đối với Mạc Sâm ngày càng mãnh liệt, cho đến sau này anh em bất hòa.
Mời bắt đầu, hai đứa trẻ Mạc Sâm và Mạc Lôi cái gì cũng không hiểu, vì cha yêu thương mà cãi vã. Đến sau đó, khi tuổi càng lớn, suy nghĩ chính chắn rồi. Mạc Lôi đối với Mạc Sâm ghen tỵ không giới hạn với tình cha nữa, mà còn cao hơn là giả sản và tranh đoạt.

Hôm nay, bất luận là Mạc Lôi hay Mạc Sâm cũng không còn trẻ nữa. Mấy năm qua, Mạc Lôi luôn nghĩ cách phải cướp lấy sản nghiệp Mạc gia từ tay Mạc Sâm, những thứ không thuộc về mình tất cả. Ngôn Thanh Hạm về nước, chính là cái chuông báo động, là con cờ đồ dầu vào lửa.

Cô cháu ngoại này, đối với ấn tượng của Mạc Lôi thì nàng vẫn luôn là tiểu công chúa nhà giàu, không có bản lãnh gì, chỉ biết dựa vào gia thế mà sinh tồn, không khác gì sâu gạo. Nhưng mà, khi nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm, hắn mới phát hiện suy nghĩ này của mình có bao nhiêu sai lầm.
Là con nhà giàu, Ngôn Thanh Hạm không có sự kiêu căng như những đại tiểu thư khác, trên phương diện sự nghiệp lại có chính kiến riêng của mình. Mạc Lôi đã nhiều lần từng nghe qua Mạc Lâm và Mạc Sâm khen ngợi Ngôn Thanh Hạm, mỗi lần nghe thấy cha mình nói đáng tiếc Ngôn Thanh Hạm không phải cháu trai, nếu không nhất định sẽ giao Mạc gia cho cô xử lý, Mạc Lôi lại tức đến nghiến răng nghiến lợi. Lâu ngày, hái đối với Ngôn Thanh Hạm thái độ thờ ơ cũng biến thành bất mãn cùng căm hận.

Sinh trong nhà giàu có gia thế, thì cũng như sinh trong nhà đế vương thời cổ đại, thân tình chỉ là thứ bọn họ dùng tiền để giao dịch đặt cuộc. Một khi mất đi giá trị lợi dụng, thì sẽ trở về tay trắng ngay cả rác rưởi cũng không bằng. Vụ tai nạn của Ngôn Thanh Hạm chính là kế hoạch tỉ mỉ mà Mạc Lôi đã thiết kế từ lâu, hắn lợi dụng Lăng Long, để tên nam nhân ngu xuẩn kia cam tâm trở thành con cờ thí mạng cho hắn, đem từng bước kế hoạch thi triển xảo diệu không thể chê được. Khi Mạc Lôi nghĩ kế hoạch hại mình thành công thì hắn lại không ngờ còn có một người quan trọng khác, Lam Khiên Mạch.
Khi đó, tình cảm của Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch chỉ mới bắt đầu, căn bản không ai chú ý đến quan hệ của các nàng. Mạc Lôi cũng không nghĩ đến, chính là một nữ nhân gầy yếu, vì Ngôn Thanh Hạm mà hy sinh mạng sống, làm hỏng cả kế hoạch tâm huyết mình bày ra.

Khi biết sau vụ tai nạn của Ngôn Thanh Hạm xảy ra, Mạc Sâm cũng sớm đoán ra đây không phải sự bất ngờ, mà có người cố ý làm, người hắn nghi ngờ đầu tiền, chính là em trai mình Mạc Lôi. Vì vậy, hắn cho người điều tra gần đây Mạc Lôi đã tiếp xúc với ai, từ đó biết được đối phương gần đây thường hay gặp Lăng Long.

Khi bắt đầu Mạc Sâm biết được thời điểm Lăng Long cùng Mạc Lôi thông đồng làm bậy, trong lòng không tin. Dù sao, nam nhân này bề ngoài đối với Ngôn Thanh Hạm tốt như vậy, ai cũng không ngờ được, hắn lại nhẫn tâm ném đá dấu tay với Ngôn Thanh Hạm. Nhưng mà, khi hắn biết được Mạc Lôi và Lăng Long cùng đổi chác bẩn thỉu, ba lần bốn lượt hắn hẹn Lăng Long ra ngoài nói chuyện. Cuối cùng trong tình huống say rượu phát sinh tranh chấp, thậm chí còn động thủ.
Mạc Sâm biết, Ngôn Thanh Hạm đang điều tra vụ tai nạn xe, mà mũi dùi đang ngắm ngay mình. Bị cháu gái hoài nghi, trong lòng Mạc Sâm cũng không vui vẻ gì. Một bên hắn bận thăm dò kế hoạch của Mạc Lôi, đồng thời nghĩ cách làm sao không bị người phát hiện, đem chuyện này báo cho Ngôn Thanh Hạm biết.

Sinh nhật lần đó vốn là thời cơ tốt, nhưng mà mọi chuyện xảy ra liên tục kéo đến khiến hắn không thể có thời gian riêng nói với Ngôn Thanh Hạm. Cơ hội cứ thế không còn, khiến Mạc Sâm phải tự mình đến công ty của Ngôn Thanh Hạm.

Hôm đó, hắn đem toàn bộ tài liệu để trong túi da, đến tập đoàn Ngôn thị. Mạc Sâm biết, Mạc Lôi luôn cho người theo dõi mình, thậm chí còn cài mái nghe lén trên người mình. Bất quá dù đối phương muốn động thủ, Mạc Sâm cũng không ngăn cản, hay đem bỏ những thứ đó trên người mình đi. Hắn nghĩ, mấy thứ này sẽ rất có hiểu quả.
Cuộc nói chuyện lần đó, Mạc Sâm cố ý đem lời nói mập mờ sao cũng được, khiến Mạc Lôi nghi ngờ. Thời điểm trước khi rời đi, cố ý để lại túi da ở chỗ Ngôn Thanh Hạm. Đứng trước cửa, nhìn thấy đối phương cất túi da đi, Mạc Sâm cười một tiếng, từ trong ngực lấy ra một túi da khác y chang cầm trong tay, đi ra ngoài.

Một cái hình lập phương, nếu ngươi không tha sau lưng nó, thì vĩnh viễn không cách nào thấy được mặt khác rạng rỡ của nó. Đúng như Mạc Lôi nghe được, hết mọi thứ. Kế hoạch của hắn vẫn cứ tiếp tục tiến hành bên ngoài, nhưng lại không biết, có vài người đã sớm liên hiệp, ấm độ trần thương.

Ngôn Thanh Hạm biết, Mạc Lôi và Chiến Mang Tuyền có liên quan, cũng biết Lăng Long cũng là người của bọn họ. Tối này, cô đem mọi thứ tố cáo Mạc Lôi, để trước mặt Mạc Lâm. Những thứ phiền toái khó giải quyết nhất cũng tại tối nay vẽ lên một số câu hoàn mỹ.
Cho đến giờ Ngôn Thanh Hạm cũng không nghĩ mình là người tốt, nếu như Mạc Lôi không phải con trai Mạc Lâm, là nhị cữu của mình, cô sẽ không bỏ qua cho kẻ đầy mưu mô như vậy, ba lần bốn lượt muốn hại mình. Nhưng mà Ngôn Thanh Hạm cũng biết nếu mình đối phó Mạc Lôi, thì Mạc Lâm ắt sẽ bảo vệ con trai mình, đến lúc đó tình cảnh của mình sẽ càng khó khăn hơn bây giờ.

Ngôn Thanh Hạm không trách Mạc Lâm thiên vị Mạc Lôi, thậm chí còn thấu hiểu cho hắn. Mạc Lâm già rồi, lòng hắn so với trước kia cũng mềm hơn nhiều rồi. Người già luôn hy vọng con cái mình có thêm người bầu bạn, dù chỉ một ngày, một giờ, hoạc một giây, cũng khiến hắn vui vẻ. Ngôn Thanh Hạm không làm được, càng không muốn để Mạc Lâm người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Cho nên, cô đem mọi chứng cứ giao cho Mạc Lâm, để đích thân hắn ngăn hành động của Mạc Lôi lại, cũng tìm cho mình một núi dựa. Dì mình bị Mạc Lâm đuổi đi, nhưng Ngôn Thanh Hạm tin, một ngày nào đó, ông ngoại sẽ tha thứ cho cô, cùng trợ giúp cô đối phó địch nhân.
Nghĩ vậy, Ngôn Thanh Hạm liền lái xe đi, hướng về nhà. Nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ tối, cô lo lắng đạp chân ga, muốn về nhà trước 12 giờ. Cái ổ nhỏ của cô, bến bờ của cô. Chỉ cần ở chung với Lam Khiên Mạch, thì cô vẫn chỉ là cô Ngôn Thanh Hạm, không cần tranh chấp, càng không cần đề phòng.

Bởi vì, nữ nhân kia, vĩnh viễn cũng sẽ không tổn thương mình.

Tuyết trắng, lặng lẽ rơi, thành phố X đêm xuân đã lâu không có tuyết rơi, đón xuân năm nay lại có một trận tuyết lớn. Đậu xe dưới gara, Ngôn Thanh Hạm không kịp đợi liền chạy tới thang máy, lấy chìa khóa vội mở cánh cửa nhà thuộc về cô và Lam Khiên Mạch, Nhưng mà, nghênh đón cô không có bóng người trong nhà, còn có hai dĩa bò bít tết trên bàn đã nguội.

Nhìn hai dĩa thịt bò không có dấu vết động đến, Ngôn Thanh Hạm xoay người ra cửa, đi xuống lầu dưới. Vừa mở cửa ra thì thấy cái người đó cách đó không xa. Bầu trời tối nay, vẫn sáng như cũ. Bối cảnh màu xanh phối cùng tuyết trắng rơi, có loại mỹ cảm khó nói ra được. Mờ ảo như tiên cảnh, tựa như thật như ảo.
Chậm rãi đến cạnh cái người đang ngồi trên xích đu, nàng mặc chiếc áo khoác xanh lá, quần jean xanh nhạt, chân đi giày trắng, đang ngồi ngẩng đầu nhìn pháo hoa. Mái tóc nhu thuận của nàng bị gió thổi lên, vài sợi tóc mang hương thơm cách xa đưa đến tận mũi mình. Nhìn nàng ôm Cát Cát, một mình lầm bầm, Ngôn Thanh Hạm cẩn thận đến gần, nghe lén nàng đang nói gì.

"Cát Cát, tối này cũng chỉ có mẹ cùng con qua hết năm thôi. Bất quá, mẹ bảo đảm với con, chờ ngày này sang nắm, mẹ Thanh Hạm nhất định sẽ ở cùng chúng ta. Sao hả? tối nay xem pháo hóa có phải đẹp lắm không? quả nhiên, ngồi dưới lầu ngắm pháo bông so với trên lầu vẫn đẹp hơn. Này, Cát Cát, con có giống mẹ không, trong lòng đang nhớ mẹ Thanh Hạm giống như pháo bông không, đột nhiên xuất hiện bên cạnh chúng ta hả?"
Âm thanh Lam Khiên Mạch rất nhẹ, rất nhu, giống như đang dỗ con nít, khiến người nghe vô cùng ấm áp. Ngôn Thanh Hạm cố nén cái mũi chua xót, đến gần xích đu ôm lấy Lam Khiên Mạch. Nhận thấy đối phương người cứng đờ, sau đó liền mềm nhũn, trung thành dựa vào ngực mình. Chuyện dựa sát nhau như vậy, các nàng đã làm qua cả trăm lần. Đối với nhau ăn ý, quen thuộc, đã sớm khảm trong linh hồn hai người không cách nào xóa được.

"Tiểu Mạch, chị về rồi."

"Thanh Hạm, hoan nghênh về nhà."