Việt Tố Việt Ái

Chương 146




Tối nay Lam Khiên Mạch rất là nhạy cảm, Ngôn Thanh Hạm cũng rất nhiệt tình cuộc hoan ái này kịch liệt chưa từng có.

Thân thể bị ấn trên tường, tấm lưng gầy gò tiếp xúc với mặt tường chốc lát vách tường màu trắng bị ướt nhẹp. Đùi phải bị nâng lên, tốc độ chậm chạp, ngón tay cọ vào bụng phá lệ liêu nhân. Lam Khiên Mạch thậm chí đứng không vững, điểm nhạy cảm giữa hai chân lần nữa bị Ngôn Thanh Hạm xâm nhập.
Đã qua mấy lần Lam Khiên Mạch không nhớ rõ những mà cùng Ngôn Thanh Hạm làm mỗi tư thế nàng không thể quên được. Trong ấn tượng Ngôn Thanh Hạm là người không thích chuyện lên giường, không ngờ được khi người này nhiệt tình lại khiến mình chịu không nổi.

Đùi phải bị Ngôn Thanh Hạm nâng lên đặt bên hông, chân trái không thể chống lại sức nặng toàn thân liền run rẩy kịch liệt. Nếu như không phải phía sau có vách tường chống đỡ Lam Khiên Mạch tin là mình rất nhanh sẽ ngã xuống.

"Thanh Hạm… em đứng không vững…" cưỡng ép tinh thần Lam Khiên Mạch nhỏ giọng nói với Ngôn Thanh Hạm, nàng không nói dối mà thực sự hết sức rồi.

"Tiểu Mạch, ôm chị, để đỡ em thì không sao."

Lam Khiên Mạch mệt mỏi Ngôn Thanh Hạm biết, từ đầu đến giờ các nàng kéo dài hoan ái cũng hơn 4 tiếng rồi. Ngay cả thể lực tốt như mình còn chịu không nổi, huống chi yếu như Lam Khiên Mạch? chỉ là mỗi khi cô muốn dừng lại nghỉ ngơi thì đối phương lại dùng đủ cách câu dẫn mình khiến cô không khống chế được mà lần nữa tiến vào nàng. Ngôn Thanh Hạm chưa từng nghĩ đến có lúc lý trí của mình lại kém như vậy.
"Ưm… Thanh Hạm… em mệt quá… nhưng mà… mỗi lần chị tiến vào em… em rất khoái hoạt… ah… ôm chặt em… chặt một chút nữa." Lam Khiên Mạch nói đứt quãng, đong đưa eo nghênh hợp tiến vào rút ra với Ngôn Thanh Hạm. Trên gương mặt nàng mồ hôi làm ướt mái tóc đen dài, những cọng tóc tán lạc trên người cũng nhiều hơn, còn nhu thuận dính lên cả mặt.

Nghe tiếng nàng thở dốc dồn dập, âm thanh rêи ɾỉ như nặn ra nước, nhìn biểu tình ẩn nhẫn hạnh phúc của nàng Ngôn Thanh Hạm cúi đầu hôn lên xương xanh quai của Lam Khiên Mạch, dùng răng cắn, nhẹ hạ xuống ấn ký của mình, chung quanh trồng đầy ô mai đỏ tươi. Cảm thấy thân thể Lam Khiên Mạch càng lúc càng mềm, động nhỏ bị mình lặp đi lặp lại ra vào càng lúc càng nóng Ngôn Thanh Hạm biết Lam Khiên Mạch sắp nở rộ lần nữa vì mình.
"Ha ah… Thanh Hạm… yêu chị… em rất yêu chị." qua vài lần cao triều thân thể cũng không chịu nổi nữa, dù huyệŧ mơ hồ đau, nhưng vẫn không thể cản nổi kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt kia. Tư thế đứng khiến Lam Khiên Mạch cảm thấy rất mệt, không chỉ eo đau muốn gãy mà chân trái run rẩy cũng sắp mất hết cảm giác. Lúc này cảm xúc cả người đều tập trung giữa hai chân.

Bị ngón tay thon dài của Ngôn Thanh Hạm lần lượt xuyên qua, cô dùng tốc độ cực nhanh cọ vào trong thân thể, như cố đốt lên dục hỏa trong mình, cháy thành ngọn lửa lớn. Bụng tích tụ nhiều nhiệt lưu muốn biết thế giới bên ngoài không ngừng gào thét muốn phun ra.

Kiếm phong sắc bén, thân thể mềm mại máu tươi đỏ thắm, mũi kiếm vào sâu cơ thể đem từng lớp da thịt đam thấu, trực đảo hoàng long. Máu tươi theo lưỡi kiếm chậm rãi tràn ra, chất lỏng nóng bỏng mang theo nhiệt độ cực cao khiến thân kiếm chịu không nổi mà phát ra tiếng tách tách.
Cuối cùng không nhịn được mà phát ra âm thanh rêи ɾỉ thật dài, chính là giải thoát sự nở rộ. Thân thể lúc này bị lưỡi kiếm sắc bén đánh tan dễ dàng, khiến nàng trở thành tín đồ trung thành nhất. Hai chân run rẩy khụy xuống, trước mắt tối sầm, không nhìn thấy được bất kỳ vật thể nào. Chỉ có thể cảm giác được nhiệt độ từ cơ thể người yêu mình cùng mùi hương quen thuộc thoang thoảng.

Thấy Lam Khiên Mạch ngất đi Ngôn Thanh Hạm chậm rãi rút ngón tay đặt trong cơ thể nàng ra, đau lòng sờ dung nhan tái nhợt của nàng. Hai người trải qua hoan ái, cả người như mới được vớt ra từ trong nước. Nhìn căn phòng bừa bãi, Ngôn Thanh Hạm định sáng mai thu dọn, sau đó bế Lam Khiên Mạch mệt mỏi vào phòng tắm.

Thân thể ngâm qua nước nóng khiến thần kinh mệt mỏi được an ủi, nhìn Lam Khiên Mạch ngủ say Ngôn Thanh Hạm chỉnh lại tóc cho nàng, dùng nước nóng thanh tẩy từng tấc da thịt cho nàng. Từ cổ đến xương xanh quai, rồi đến hai khỏa tròn trắng như tuyết kia. Mỗi lần tắm cho Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm luôn có cảm giác nữ nhân này là bảo bối trời ban cho cô.
Trước mắt là cặp đùi thon dài của Lam Khiên Mạch, vết xăm trên đùi đã không còn, thay vào đó là vết thương xấu xí. Sau khi tìm được Lam Khiên Mạch về Ngôn Thanh Hạm cũng không hỏi Chiến Mang Tuyền đã làm gì nàng. Nhưng mà không hỏi, cũng không có nghĩa là trong lòng không nghĩ đến.

Vết thương trên chân Lam Khiên Mạch, chính là do miểng chai rượu vỡ hôm đó rạch nát. Vết cắt ngay ngắn, không có dấu hiệu lệch đường toét lớn. Thông mình như Ngôn Thanh Hạm cô đã sớm biết được, vết thương ở chân phải Lam Khiên Mạch không phải do Chiến Mang Tuyền gây ra, mà chính nàng tự gây thương tích cho mình. Là người hiểu rõ Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm biết Lam Khiên Mạch làm như vậy nguyên nhân chủ yếu mà vì mình.

Nữ nhân này luôn cố chấp, một lòng một dạ chỉ vì mình. Nàng biết, mình để ý hình xăm đó, dù biết đau để lại vết sẹo xấu xí, nàng cũng không muốn mình nhìn thấy hình xăm đó. Nghĩ vậy Ngôn Thanh Hạm cúi người hôn lên mắt cá chân phải của Lam Khiên Mạch. Cho dù thịt ở đó xù xì cô không thấy có gì khó chịu.
Trong lòng cô, Lam Khiên Mạch tất cả đều tốt đẹp.

"Thanh Hạm." có lẽ do mình hôn đã quấy rầy người ngủ, Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu lên thấy Lam Khiên Mạch đang mở mắt tươi cười nhìn mình. Trên gương mặt ấy mang vui hạnh phúc cùng ủng đỏ của mệt mỏi, nhìn qua như mỹ nhân ngư lười biếng, khiến người ta nhịn không được muốn ôm nàng vào ngực dỗ dành yêu thương.

"Thật xin lỗi, khiến em phải chịu khổ." Ngôn Thanh Hạm thấp giọng nói, trong mắt lóe lên vẻ áy náy. Cô tin là tâm tư của mình Lam Khiên Mạch có thể nhìn hiểu được.

"Thanh Hạm, em đã nói rồi, giữa em và chị vĩnh viễn không cần nói ba chữ đó. Chị biết không? thật ra thì, chị có thể đem những bất mãn trong lòng để phát tiết, em rất vui."

"Chị không nói nhưng em nhìn thấy được, chị đang nghi ngờ chuyện Chiến Mang Tuyền. Mỗi người đều hy vọng người yêu hoàn toàn thuộc về mình, càng hy vọng người mình yêu bình an. Chiến Mang Tuyền và em biết nhau khiến chị ăn dấm, cô ta làm tổn thương em khiến chị tức giận."
"Hiện tại em chỉ muốn với chị một điều. Tim người rất nhỏ, mà chỗ này của em, cũng chỉ có một mình chị. Từ khi bắt đầu yêu chị, thì chỗ nhỏ bé này, cũng không còn là của mình em nữa, mà thuộc về chị và em." Lam Khiên Mạch nói nắm tay Ngôn Thanh Hạm đè lên tim mình. Nhìn mặt đối phương có chút áy náy, nàng cười một tiếng, hôn lên mặt Ngôn Thanh Hạm.

"Thanh Hạm, những điều hôm nay làm coi như là chị trừng phạt em. Sau này, hai người chúng ta cũng đừng vì Chiến Mang Tuyền mà sinh ra mâu thuẫn nữa, được không?" nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu nhìn nàng, hơi thất thần.

Lam Khiên Mạch trong nước cả người cũng tản ra khí tức trong suốt nhu hòa, nụ cười của nàng ấm áp mê người, âm thanh của nàng cũng như vậy. Ngôn Thanh Hạm biết chính mình đang lạc bước vào nụ cười cùng âm thanh của Lam Khiên Mạch không cách nào thoát ra được.
Thì ra tất cả mọi chuyện, Lam Khiên Mạch điều biết, hơn nữa còn biết rất rõ. Nàng có thể nhìn ra mình để ý Chiến Mang Tuyền, cũng biết tối nay mình khác thường là vì sự ghen tị kia. Nhưng mà, dù biết mình cố ý làm Lam Khiên Mạch vẫn thuận theo mà chiều theo ý mình, buông thả mình trong tìиɦ ɖu͙ƈ đòi lại sự thăng bằng trong lòng.

Nghĩ đến Lam Khiên Mạch lại câu dẫn mình, cho dù mệt mỏi cũng không chịu nghỉ ngơi. Ngôn Thanh Hạm đau lòng ôm nàng, nhỏ giọng mắng bên tai nàng ngu ngốc. Đối với người ngoài nhìn vào, quan hệ của mình mà Lam Khiên Mạch thì người kia thuộc về thế yếu, thật ra thì trong tình cảm mình vẫn luôn là người được bảo vệ. Lam Khiên Mạch dùng tim nàng, tình yêu của nàng, xây dựng từng lớp tường rào, bảo vệ phương diện tình cảm còn chưa trưởng thành của mình.
Hai người tắm xong cũng đã 1 giờ sáng, ôm Lam Khiên Mạch đã ngủ lên giường, cả người mệt mỏi nên ngủ rất trầm, Ngôn Thanh Hạm lại trằn trọc trở mình, không cách nào ngủ yên. Bất ngờ mất ngủ cũng không phải triệu chứng, chỉ vì ngày mai có nhiều chuyện cần làm, tương lai của mình và Lam Khiên Mạch, liền đặt trong canh bạc đánh cược này. Thắng, cô có được tất cả, thua, thì phải tiếp tục cuộc chiến mới.

Chỉ vậy trằn trọc trở mình, khó lắm mới ngủ được, thì trời cũng đã sáng rồi. Nhìn Lam Khiên Mạch vùi trong ngực mình ngủ say, Ngôn Thanh Hạm nhẹ nhàng di chuyển cánh tay, muốn dậy khỏi giường. Nào ngờ, cô mới động một chút, thì cái người vốn đang ngủ liền mở mắt, có vẻ lo lắng nhìn mình.

"Xin lỗi, đánh thức em." cảm xúc mạnh mẽ tối qua khiến Lam Khiên Mạch tiêu hao thể lực không ít. Hôm nay, còn chưa ngủ đủ liền bị mình đánh thức, Ngôn Thanh Hạm nhất thời cảm thấy có chút áy náy. "Không sao, tỉnh rồi có thể ngủ tiếp, Thanh Hạm sớm như vậy muốn đi? nghỉ ngơi thêm chút đi."
Có lẽ tối qua 'nói chuyện' hơi nhiều, giọng Lam Khiên Mạch so với ngày thường khàn đi rất nhiều. Nhìn nàng nằm trên giường, đưa hai tay với mình Ngôn Thanh Ham sủng nịch bật cười. "Chị không có đi bây giờ, mà đi làm bữa sáng cho em. Tối qua mệt như vậy, bây giờ đói bụng chưa?" Ngôn Thanh Hạm nói xong, đưa tay sờ cái bụng phẳng của Lam Khiên Mạch một cái. Cô cũng rất mệt, nhưng mà ngủ cùng với Lam Khiên Mạch so với làm bữa sáng thì cái sau vẫn quan trọng hơn chút.

"Ngô, đói là đói, nhưng em không muốn Thanh Hạm dậy sớm như vậy, tối qua chị cũng mệt lắm mà?" Lam Khiên Mạch nhỏ giọng hỏi ngược lại, đưa tay nắm lấy mu bàn tay của Ngôn Thanh Hạm, từ từ lướt qua ngón giữa cùng ngón trỏ của cô, còn không quên nhéo một cái, ý trêu đùa rất rõ ràng.

"Không được nháo." Ngôn Thanh Hạm lại nhớ đến mấy tiếng trước, hai ngón tay vẫn còn tồn tại trong cơ thể đối phương, nháy mắt liền đỏ mặt.
"Tiểu Mạch không có nháo, Tiểu Mạch chỉ giúp Thanh Hạm mát xa thôi mà."

Nghe Lam Khiên Mạch tự xưng, Ngôn Thanh Hạm có chút im lặng. Từ khi xem đủ kiểu loli não tàn Lam Khiên Mạch cũng học được cách dùng tên mình gọi ra. Động một chút là nũng nịu nói Tiểu Mạch đói, Tiểu Mạch nhớ Thanh Hạm rồi. Thấy người nào đó vẻ mặt yêu mị, vóc người ma quỷ còn đang bán manh, Ngôn Thanh Hạm cạn lời.

"Được rồi, em ngủ thêm chút đi, chị đi nấu cơm cho em, ngoan."

"Không muốn, Thanh Hạm phải để em làm điểm tâm, chờ ngày mai thì chị không ăn được." Lam Khiên Mạch nói, muốn dậy khỏi giường. Mới ngồi thẳng người, thì nàng được nếm liền cái mùi vì chơi bời quá độ.

Eo đau đến tê dại, như có ngàn con kiến cắn gặm, bắt không được, gãi không được. Trừ eo ra, càng khó chịu hơn chính là vị trí tư mật giữa hai chân. Lam Khiên Mạch cũng là lần đầu trong một buổi tối làm nhiều lần như vậy, lúc này ngồi dậy, bên trong như bị kim châm. So với đêm đầu tiên, chỉ có hơn chứ không kém.
Vì không muốn để Ngôn Thanh Hạm cười nhạo mình, Lam Khiên Mạch cậy mạnh đứng dậy. Hai chân chạm đất, còn chưa bước được liền ngã lên giường. "Ngô ~ Thanh Hạm thật đáng ghét ~ làm người ta không bước xuống giường được." Nằm trên giường, nhìn Ngôn Thanh Hạm đang cười nhạo mình, Lam Khiên Mạch bất mãn lèo nhèo. Đồng thể trắng nõn lăn lộn trên giường, y như đứa bé ăn vạ.

"Được rồi, em nằm yên đó đi, chờ chị làm điểm tâm cho em."

"Không muốn, không cần, Thanh hạm, chị bế em đến phòng bếp, để em làm cho chị, có được không?" Lam Khiên cắn môi, đáng thương ba ba nhìn Ngôn Thanh Hạm nói. Thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng người kia mềm nhũn, không thể làm gì khác là đáp ứng.

Trong bếp, Ngôn Thanh Hạm ôm Lam Khiên Mạch, người kia bế nàng đến trước tủ lạnh, nàng ngoan ngoãn đứng trước tủ lạnh. Rồi bế nàng chỗ cắt nguyên liệu, Ngôn Thanh Hạm nghe lời bế đi bế về. Bữa sáng vốn chỉ cần hơn 10 phút làm, lại bị hai người làm hơn 10 phút.
Thật vất vả làm xong điểm tâm, Lam Khiên Mạch không vội rời khỏi ngực Ngôn Thanh Hạm, mà rúc vào ngực cô, nhẹ cọ lên vai đối phương. Mùi hương dầu gội thoang thoảng xộc vào mũi, khiến Ngôn Thanh Hạm không kiềm hãm được vùi đầu vào cổ Lam Khiên Mạch hít lấy mùi hương trên người nàng.

Hai người, một đứng nghiêm, một ôm chặt người trong ngực, một người yên tâm đem toàn bộ trọng tâm của mình giao cho đối phương, không chút nào phòng bị. Các nàng đứng hồi lâu, cho đến khi hô hấp Lam Khiên Mạch đều đều, Ngôn Thanh Hạm bế nàng về phòng ngủ đưa lên giường nằm. Đứng bên cạnh, nhìn người đang nằm trên giường ôm cái gối của mình nhẹ cọ cọ, Ngôn Thanh Hạm đắp kín mềm cho Lam Khiên Mạch xoay người ra khỏi phòng.

"Tiểu Mạch, sẽ kết thúc ngay thôi."

Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, hoan nghênh mọi người đến với chuyện mục nói nhiều vào 8 giờ tối của Hiểu Bạo, thanh tân nội hàm, Bạo tỷ tỷ thùy mị, gần đây cảm thấy chàm chán, đủ kiểu cô độc tịch mịch, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường!
Như vậy, sau vài chương cp chính H lớn rốt cục kết thúc, trước đó cam kết với mọi người khiến Lam Lam không giường được cũng làm xong rồi, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng Thanh Hạm ôm Tiểu Mạch cùng nhau nấu cơm thực sự mê người. Ai nha ~ xem ra tui cũng nên tập công phu ôm công chúa ôn nhu ha. Nhưng mà, liếc mắt thấy cái thân thể đó, muốn ôm S tỷ tỷ kiểu công chúa, không bằng để nàng ôm ta cho rồi!!! sỉ nhục ah ah ah ~

Ngoài ra, thấy mọi người nhắn muốn xem cp phụ, ở đây xin mọi người yên tâm, cp phụ tình tiết tất nhiên sẽ có, bất quá tạm thời không phải lúc này đúng không. Cp phụ cái gì, còn chưa chân chính bắt đầu đại ngược, hậu kỳ Lăng lão bản nhất định sẽ bị ngược thảm hại hơn. Khụ khụ, buồng tim đau nhói, bỗng nhiên cảm giác, Lăng lão bản được tẩy trắng sắp đến rồi.
Vì vậy không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi. Khách tham gia gồm có: vãng sự quân, tiểu hài quân, cùng tiểu hoàng vịt quân. Khụ khụ, thấy cái nhóm này tui chỉ muốn nói, hy vọng các ngươi đi có quay về, nhớ kỹ không làm thì sẽ không chết. Bất quá, nghĩ đến tiểu hoàng vịt lúc đầu nhắn lại là đẩu m, tui cảm thấy tiểu hoàng vịt nhất định là người đầu tiên bị gϊếŧ chết ah ~ (Ps: chỗ này, tiểu hoàng vịt chính là ký hiệu kỳ quái quân nga.)

Chương này đem một chút lão bản giàu mới nổi cùng Nhiễm tỷ tỷ nói chuyện làm ăn, Nhiễm tỷ tỷ mời các nàng uống trà, kết quả phát sinh đủ chuyện không bình thường. Như vậy, Nhiễm tỷ tỷ tiểu kịch trường kỳ ba, bắt đầu!

thủ hạ: Nhiễm tỷ, người phe phe Giáp đến.

Nhiễm tỷ tỷ: ừ, chuẩn bị trà.
vãng sự: khụ khụ, Nhiễm tỷ hảo, mấy ngày ngắn ngủi chúng ta lại gặp nhau, đây là lão bản của chúng ta, tiểu hoàng vịt. (Hiểu Bạo: thấy xưng hô như vậy, ta cười sái hàm.)

Nhiễm Tỷ Tỷ: cái gì? tiêu hoàng hả? (mọi người: Nhiễm Tỷ Tỷ, đáng buồn cho ngươi đem cái tên tiểu hoàng vịt thô tục nghĩ thành đẹp như vậy, thực làm khó ngươi.)

tiểu hài: không phải, không phải! Nhiễm tỷ ngài hiểu lần, lão bản chúng ta không phải tên tiêu hoàng, mà là tiểu của tiểu hài, hoàng của phiến hoàng, vịt của con vịt, tiểu hoàng vịt!

Nhiễm tỷ tỷ: … (lúc này, biểu tình Nhiễm Tỷ Tỷ đã có chút cứng nhắc.)

tiểu hoàng vịt: ah, đúng đúng đúng, hai đứa nhỏ nói không sai, ta đây tên là tiểu hoàng vịt. Ai nha ! Qúy tiểu thư ah ~, bộ dạng này của ngươi thực tuấn tú. So với hoa thôn chúng ta còn đẹp hơn, mỗi lần nhìn ngươi trong lòng liền nộ phóng, thấy ngươi suất khí thật thích ah. (tiểu hoàng vịt nói, dùng bàn tay sần sùi của nàng sờ tay Nhiễm tỷ tỷ, không ngừng khiến Nhiễm tỷ đen mặt.)
Nhiễm Tỷ Tỷ: xin ngài tự trọng. ( Nhiễm Tỷ Tỷ nói rút tay về, đồng thời đem trà nàng tự tay pha đưa đến trước mặt tiểu hoàng vịt.)

tiểu hoàng vịt: ai nha ~, suất mỹ nữ xấu hổ ah. Đây là trà pha cho ta? nào nào nào, hai người các ngươi cũng nếm thử đồ uống đi, nhìn vậy cũng biết là uống rất ngon rồi. (tiểu hoàng vịt nói, đưa trà cho tiểu hài cùng vãng sự quân. 3 người cùng uống một hớp lớn, ngay sau đó, cùng nhau phun ra, bất hạnh là Nhiễm tỷ tỷ ngồi đối diện các nàng.)

Nhiễm Tỷ Tỷ: …. (nhìn khắp người mình đều là nước trà, Nhiễm Tỷ Tỷ lặng lẽ đưa tay vào trong ngực, nắm chặt Hắc Phong, chỉ có như vậy mới có thể lắng xuống lửa giận trong lòng nàng. 3 người này rốt cuộc đến từ cái miếu nào vậy!)

tiểu hoàng vịt: ai nha ~ Qúy tiểu thư thực sự xin lỗi ngươi. Ngươi nhìn xem, 3 người chúng ta chưa uống qua loại trà cao cấp này, cũng không biết mùi vị này. Nó, nó quá khó uống nha ~ nào nào nào, để ta lau cho ngươi. (tiểu hoàng vịt vừa nói, cầm ra một cái giẻ lau bẩn, đập một cái lên mặt Nhiễm Tỷ Tỷ. Nhìn thấy mái tóc đen của Nhiễm Tỷ Tỷ bị làm cho rối, bầu không khí cả phòng đã lạnh ngắt như tờ.)
Nhiễm Tỷ Tỷ: ha ha… (Hiểu Bạo: nếu nói Nhiễm Tỷ Tỷ buổi sáng uống rượu do nổi giận, như vậy mỉm cười chính là tạc mao, kiểu bật cười này, nói ra… cõ lẽ, là ngày tận thế đi.)

tiểu hài: lão, lão bản, hình như không đúng.

tiểu hoàng vịt: không đúng chỗ nào?

vãng sự: lão bản hôm nay chúng ta đến là quảng cáo bán trứng gà ung trong thôn, nhưng mà Qúy tiểu thư không giống người muốn mua trứng gà a.

tiểu hoàng vịt: ah? thật không? vậy hai ngươi hỏi giúp ta, đừng lãng phí thời gian của ta cùng giẻ lau.

tiểu hài: khụ khụ, Qúy tiểu thư, xin hỏi ngươi có muốn mua trứng gà không?

vãng sự: trứng gà ung thuần noog, không có thức ăn gia súc, ngươi xem nào, ngài xem đi. (vãng sự vừa nói, cầm ra một cái trứng để trên người Nhiễm Tỷ Tỷ, nào ngờ lực đạo không tốt, kết quả trừng gà bể lên ngực Nhiễm Tỷ Tỷ… lúc này, thủ hạ Nhiễm Tỷ Tỷ đứng bên cửa không nhịn được nữa, đem người mặc quần áo đen đi đến.)
thủ hạ: Nhiễm tỷ, ba người này xử trí thế nào?

Nhiễm Tỷ Tỷ: lui ra.

thủ hạ: nhưng mà, Nhiễm tỷ, các nàng đối với ngươi như vậy, chúng ta.

Nhiễm Tỷ Tỷ: chuyện này, ta muốn địch thân giải quyết.

Ba tiếng súng vang lên, phòng họp ồn ào yên tĩnh không còn người, khi mọi người rời đi, chỉ có thể nhìn thấy trứng gà bể, cùng giẻ lâu bẩn thỉu.