Việt Tố Việt Ái

Chương 108




Ngôn Thanh Hạm không biết làm sao mình lái xe về nhà được, dọc đường đi, suy nghĩ của cô hầu như không còn để lái xe. Chỉ như cuộn phim cũ chiếu lại vậy, không ngừng chiếu hình Chiến Mang Tuyền hôn Lam Khiên Mạch, còn mỗi chữ mỗi câu trên máy ghi âm, từng chút trong hình ảnh.

"Thanh Hạm, em yêu chị, chị không phải thế thân của bất kỳ ai, là người phụ nữ mà em nhận định." lời nói ngọt ngào đã từng rõ trước mắt, phảng phất như vừa nghe được từ hôm qua. Đột nhiên, trước mắt là một màn sương mù, cũng không còn nhìn thấy con đường phía trước. Ngôn Thanh Hạm đạp phanh, đánh liên tiếp lên tay lái.
Ái tình là kẹo đồng thời cũng là thứ vi-rut không thuốc nào chữa được. Ngôn Thanh Hạm cảm giác mình bệnh rất nặng, khiến cô không còn là chính mình. Trước đây, cô chưa từng yêu, càng không biết ngọt ngào của tình yêu. Nhưng hôm nay, người nói cô biết làm sao để yêu, dạy cô thế nào để yêu một cô gái, lại càng cách xa cô. Xa đến nỗi cô chạy 100m, 1000m, 1 vạn mét đều không có khoảng cách để chạm đến.

Không có được, thì sẽ biến mất đi bao nhiêu thống khổ. Nếu như không phải Lam Khiên Mạch cho cô ăn đồ ăn vặt, cô sẽ không biết thứ khi nhỏ mình muốn ăn có vị gì. Nếu không phải Lam Khiên Mạch khiến cô cảm nhận được yên tâm của một người thân, thì cô hiện tại, cũng sẽ không sợ hãi cô độc như vậy. Vì cố nén không cho nước mắt tràn ra viền mắt Ngôn Thanh Hạm đỏ ửng, cô bước xuống xe đi vào nhà. Lúc này bóng người quen thuộc nhảy ra trước mắt. Hắn là người đã lâu không nhìn thấy Lăng Long. Thấy đối phương phát hiện mình liền đi đến. Ngôn Thanh Hạm đem tâm tình biến mất, biểu tình từ thống khổ trên mặt cũng biến thành mờ mịt không có gì.
"Ngôn Ngôn, em về rồi, anh tan việc chờ em ở đây, đợi em lâu thật." thấy Ngôn Thanh Hạm đi đến Lăng Long vội đón tiếp. Nhìn bộ dạng hắn ân cần Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy thật phiền, nhưng không tiện nên không nhìn thẳng hắn. "Ừ, Mạc gia có chuyện nên về một chuyến, Lăng tiên sinh trễ như vậy qua đây không biết có chuyện gì?"

"Ngôn Ngôn giữa chúng ta phải xa lạ như vậy sao? chúng ta không làm người yêu được, bạn bè cũng không được sao?" nghe Ngôn Thanh Hạm xưng hô xa lạ với mình Lăng Long vô cùng bất mãn. Thấy hắn còn tính toán Ngôn Thanh Hạm cũng không có tâm tình để ý hắn, không phản bác.

"Được, Lăng Long, anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Ngôn Ngôn, anh có chuyện quan trọng phải nói, không biết có thể vào nhà em nói được không?"

"Ngại quá, nhà tôi không tiện. Nếu anh có chuyện gì, cứ nói ở đây là được."
"Ngôn Ngôn, chuyện anh nói cùng tại nạn xe lần trước của em có liên quan rất lớn. Cho dù thế nào anh cần một chỗ an toàn để nói chuyện này với em."

Lăng Long nói khiến Ngôn Thanh Hạm lòng cả kinh. Đúng vậy mình vẫn luôn âm thầm điều tra vụ tai nạn, chuyện này ngoài mình ra sẽ không có ai biết. Nghĩ đến Lăng Long cùng Mạc Sâm Ngôn Thanh Hạm muốn từ chối cũng thành đáp ứng.

Ngôn Thanh Hạm đi phía trước, Lăng Long đi theo sau lưng cô. Lấy chìa khóa trong túi xách mở cửa phòng đập vào mặt là cảm giác quen thuộc. Chỗ này có mùi vị của mình và Lam Khiên Mạch, hai mùi vị hòa quyện hợp lại được gọi là nhà. Mở đèn, nhìn những đôi dép ấm áp nữ nhân được xếp thành đôi, Ngôn Thanh Hạm cúi đầu thay giày. Làm vậy để che dấu viền mắt đang đỏ của cô.

Bình thường không có ai đến nên Ngôn Thanh Hạm chỉ chuẩn bị dép trong nhà cho cô và Lam Khiên Mạch thấy Lăng Long cởi giày đi đôi dép của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm vội ngăn lại, lấy từ trong phòng ra một đôi khác cho Lăng Long. Tuy làm vậy khiến đối phương xấu hổ, nhưng cô vẫn làm. Nghĩ vậy Ngôn Thanh Hạm cười tự giễu. Dù đến lúc này cô vẫn hy vọng xa vời Lam Khiên Mạch có thể quay về. Còn sợ đối phương biết mình đưa dép của nàng cho Lăng Long đi mà tức giận.
"Muốn uống chút gì không?" theo khuôn lịch sự Ngôn Thanh Hạm mở miệng hỏi. Lăng Long cười nói không cần, hai người không nói chuyện mà im lặng.

"Ngôn Ngôn, em sống một mình sao" Lăng Long không có ngu nhìn thấy đồ trong nhà cũng nhiều thành hai phần. Nhớ đến đôi dép Ngôn Thanh Hạm không cho mình đi, con ngươi hắn chìm xuống đáy mắt hiện lên tia khinh thường.

"Không, tôi và Tiểu Mạch sống chung." đối với câu hỏi của Lăng Long Ngôn Thanh Hạm thẳng thắn trả lời. Lần nữa nói ra cái tên quen thuộc, cô không tự nhiên chớp mắt. Động tác này khó tránh được mắt Lăng Long. Nghĩ đến Lam Khiên Mạch trễ như vậy còn chưa về, hắn suy nghĩ một chút trong lòng có đáp án.

"Ngôn Ngôn, có vài lời đã nhiều lần anh nói với em rồi, e là em không muốn nghe, nhưng anh vẫn phải nói. Em và cái cô Lam Khiên Mạch kia thực sự không hợp. Em xem đi giờ là mấy giờ rồi? hơn 10 giờ tối rồi, cô ta còn chưa về. Các người luôn nói đàn ông không đáng tin, anh thấy có vài cô gái cũng không dựa vào được."
"Lăng Long nếu anh không muốn nói chuyện tại nạn xe, thì có thể đi."

"Được, Ngôn Ngôn, anh nói liền đây." nghe Ngôn Thanh Hạm đuổi khác Lăng Long vội dời câu chuyện đi. Hắn trầm mặc hồi lâu dường như đang nhớ gì đó. Thở dài rồi chậm rãi mở miệng.

"Ngôn Ngôn, chuyện tai nạn không phải là vô ý đâu, là có người cố ý làm. Người đó là đại cữu của em Mạc Sâm." nghe Lăng Long nói Ngôn Thanh Hạm làm bộ kinh ngạc, còn cố ý làm rơi ly trước mặt. Thấy cô bối rối không biết làm gì Lăng Long dừng lại chờ cô khôi phục tâm tình.

"Ý anh là, đại cữu của tôi muốn gϊếŧ tôi?" mặc dù lòng đã có đáp án nhưng Ngôn Thanh Hạm muốn xem Lăng Long diễn thế nào. "Ừ, không sai lúc đầu anh nghe thấy tin này cũng khiếp sợ, nhưng sự thực phơi bày là thật, chúng ta không thể không tin."

"Em chắc không biết, nhiều lần trước mặt Mạc Sâm Mạc thủ trưởng luôn nói muốn đem Mạc thị giao cho em xử lý. Lúc đầu chỉ là câu nói đùa, nhưng bị người nghe làm thành thật, khiến đại cữu nổi sát ý muốn gϊếŧ em. Người của anh tra được hắn cho người đụng đến máy xe của em, muốn em chết trong xe nhưng không ngờ em vẫn còn sống. Theo anh biết gần đây hắn lại sắp ra tay với em."
"Ah? anh biết rõ như vậy, tin tức này từ đâu anh có được?" nghe Lăng Long nói như thật, Ngôn Thanh Hạm hỏi ngược lại. Cô không cũng không chỉ dựa vào lời một phía từ Lăng Long mà cho rằng đầu sỏ gây tai nạn xe chỉ có Mạc Sâm, những lời này là thật hay giả ngoại trừ chứng cứ trong lòng cô cũng tự có đáp án.

"Ngôn Ngôn, từ sau khi em xảy ra chuyện anh vẫn luôn giúp em tìm thủ phạm. Cho đến mấy ngày trước có chứng cứ, anh mới biết được mũi nhọn chính là Mạc Sâm. Em biết không? mỗi giây mỗi khắc anh đều lo cho em, vì anh thực sự sợ em xảy ra chuyện." Lăng Long nói có chút kích động cầm tay Ngôn Thanh Hạm, liền ôm lấy cô. Ngôn Thanh Hạm bị hành động vô lễ của hắn làm hoảng sợ, đúng lúc cô muốn đẩy Lăng Long ra, thì cửa phòng cạch một tiếng mở ra.

Ba người nhìn nhau, Ngôn Thanh Hạm nhìn Lam Khiên Mạch đứng ở cửa sắc mặt tái nhợt lòng không biết làm sao.
"Thanh Hạm, em về rồi." cuối cùng vẫn là Lam Khiên Mạch tỉnh hồn trước. Có lẽ nghe được tiếng nói chuyện nàng Cát Cát vẫn ở trên ban công liền chạy ra, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng dùng đầu nhỏ cọ chân nàng. "Ừ." lúc này Ngôn Thanh Hạm đẩy Lăng Long ra. Nhìn Lam Khiên Mạch về Lăng Long thức thời liền nói lời đi khỏi. Gian phòng trở nên yên tĩnh, cũng chỉ còn hai người Lam Khiên Mạch và Ngôn Thanh Hạm.

"Thanh Hạm, em có một số việc muốn nói với chị." Lam Khiên Mạch thay giày xong ngồi trên sofa, nhìn tinh thần nàng có chút bất định rồi lại kiên định, Ngôn Thanh Hạm bề ngoài giả bộ bình tĩnh, tim lại không tự chủ được càng lúc càng nhanh. Rốt cuộc là sao? Tiểu Mạch em muốn nói cho chị biết tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, hay muốn phủ định quan hệ chúng ta?

"Ừ, chuyện gì?" Ngôn Thanh Hạm giả vờ lạnh lùng nói, nếu đi vòng qua một bên liền thấy tay phải của nàng đang run. "Thanh Hạm, về chuyện trước kia của em, em không điều chỉnh được nên không nói hết cho chị nghe. Hiện tại em muốn nói mọi chuyện cho chị biết."
"Được."

Ngôn Thanh Hạm cũng không nhìn Lam Khiên Mạch mà uống ly nước còn rót đầy trên bàn. Nhìn dáng vẻ cô lạnh lùng Lam Khiên Mạch có chút sợ. Nàng không biết Ngôn Thanh Hạm đến Mạc gia vội vàng là vì cái gì, còn không đến tụ hội tối nay, cũng không biết vì sao cô ôm Lăng Long. Nhưng mà Lam Khiên Mạch hiện tại không muốn truy cứu chuyện này. Nàng nghĩ thầm đem mọi chuyện chân chính nói cho Ngôn Thanh Hạm nghe, thẳng thắn tất cả.

"Thanh Hạm, 17 tuổi em gặp Chiến Mang Tuyền. Khi đó cô ta là giáo viên âm nhạc của em, dạy em học đàn. Từ nhỏ em không còn mẹ, cha không thương yêu. Sự xuất hiện của cô ta như ánh mặt trời chiếu sáng em, khiến em từ lúc sinh ra lần đầu có được cảm giác có người bảo vệ."

"Không lâu sau, em coi cô ta như bạn tốt, tỷ tỷ, lão sư, thậm chí là mẹ. Nhưng không lâu sau em phát hiện, em đối với tình cảm của cô ta có thay đổi. Đó không phải tình cảm học sinh với lão sư, cũng không phải sự ỷ lại của muội muội với tỷ tỷ, càng không thể dùng bất kỳ tình thân nào để hình dung được. Em đối với cô ta, không nên sinh tình cảm, cũng chính là tình yêu."
"Em vốn muốn đem tình cảm này đè nén dưới lòng, chờ nó dần tiêu tán hóa thành hư không, lại không ngờ cô ta lại bày tỏ với em trước. Cứ thế, hai người gạt cha, lén lút yêu nhau. Khi đó cô ta đối với em rất tốt, hai người đã từng…"

"Đủ rồi! chị không muốn nghe em nói quá khứ của em và cô ta. Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng." nghe Lam Khiên Mạch nói quá khứ của nàng và Chiến Mang Tuyền, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy ngực như bị đá chặn, đau không thở được.

Cô không biết chính tai nghe người mình yêu kể chuyện từng yêu người khác lại thống khổ như vậy. Một câu hai người, tựa như chân lý không thể phản bác, lúc nào cũng có thể cười nhạo tình yêu của mình và Lam Khiên Mạch, bỏ lại mình các nàng vì tương lai nỗ lực làm mọi thứ. Bây giờ nghĩ lại, thật buồn cười, thật đáng buồn…
Lam Khiên Mạch không nghĩ đến Ngôn Thanh Hạm lại đột nhiên cắt đứt, nhìn gò má cô chút háo hức, Lam Khiên Mạch xông đến chỗ cô, tự tay ôm cô. "Thanh Hạm, gần đây xảy ra nhiều chuyện, giữa chúng ta cũng có nhiều mâu thuẫn. Chị thừa nhận, chị cũng để ý chuyện sinh nhật lần đó, thậm chí hoài nghi tình cảm giữa chúng ta."

"Hiện tại, em không để ý chuyện đó vì chúng ta đã thành rồi, tựa như em và Chiến Mang Tuyền mọi chuyện cũng thành mây khói. Cô ta vì cướp đoạt gia sản Lam gia, diễn xuất hoàn mỹ, nhờ đó đưa em vào bệnh viện tâm thần. Em ở đó ngây ngốc sống mỗi ngày khi đó, lý do duy nhất em sống là muốn gặp cô ta, hỏi cô ta vì sao đối xử với em như vậy."

"Chức đau đầu cùng trầm cảm vì cô ta mà lưu lại. Vừa rồi trong quán bar, em đụng phải Chiến Mang Tuyền. Hai người nói rất nhiều chuyện, mà em cũng nghĩ thông suốt chuyện đến giờ em luôn bị quấy nhiễu, Thanh Hạm, em…"
"Tiểu Mạch, trong lòng chị bây giờ rất loạn, em muốn nói gì cũng không được, khi nào nói lại sau đi?"

Thấy Ngôn Thanh Hạm cau mày bộ dạng khó chịu, Lam Khiên Mạch vội đến cạnh cô. Thấy cánh môi căng mọng của đối phương đã căn rách một vết, Lam Khiên Mạch đau lòng nhanh mở miệng: "Thanh Hạm, chị khó chịu ở đâu? công việc mệt mỏi lắm phải không? chị khó chịu, hôm sau em nói lại."

"Ừ." Ngôn Thanh Hạm lên tiếng lần nữa cúi đầu. Cô hiện tại không muốn thấy Lam Khiên Mạch cũng không muốn nói gì thêm. Cô phản ứng như vậy, lại bị người kia nghĩ là chịu thiệt. Đầu bị nâng lên nhìn đối phương chậm rãi lại gần hôn muốn hôn mình. Trong đầu Ngôn Thanh Hạm đột nhiên hiện lên hình ảnh nàng đứng trước cửa quán bar cùng Chiến Kang Tuyền hôn nhau, theo bản năng liền vươn tay ra đẩy Lam Khiên Mạch.
Đối phương không ngờ Ngôn Thanh Hạm đột nhiên đẩy mình, Lam Khiên Mạch không phòng bị từ trên sofa ngã xuống, vùng eo đánh lên bàn trà. Lúc này Lam Khiên Mạch không để ý đau đớn trên người, mà ngẩng đầu lăng lăng nhìn Ngôn Thanh Hạm. Đôi con ngươi màu đỏ lóe lên nghi hoặc cùng khó hiểu, tựa hồ muốn hỏi Ngôn Thanh Hạm vì sao muốn đẩy mình ra.

"Thanh Hạm, chị làm sao vậy?" thấy Ngôn Thanh Hạm không đỡ mình Lam Khiên Mạch ngồi dưới đất bất động. Kỳ thực, nàng không nghĩ đứng dậy mà thân thể nàng cũng không còn sức đứng dậy.

"Lam Khiên Mạch, chúng ta cần yên tĩnh." thốt lên lời đã nghĩ, Ngôn Thanh Hạm khổ sở nghiêng đầu qua chỗ khác, không dám nhìn Lam Khiên Mạch. Cô không biết người kia nghe câu sau có phản ứng gì, biết được tự do, biết được trút gánh nặng chắc sẽ vui như điên?
"Thanh Hạm, ý chị là gì? cái gì gọi là yên tĩnh?" Lam Khiên Mạch cật lực từ dưới đất bò dậy, nàng đỡ lấy vai Ngôn Thanh Hạm thấp giọng hỏi. "Ý là, chị cảm thấy gần đây chúng ta có nhiều vấn đề, mà chị hoài nghi tình cảm của mình đối với em rốt cuộc có phải tình yêu không. Cho nên, chị muốn cho chúng ta chút thời gian, yên tĩnh một chút."

"Thanh Hạm, chị đang nói đùa sao?" Lam Khiên Mạch không tin Ngôn Thanh Hạm sẽ nói ra những lời này, nàng đi vòng ra trước mặt người kia, muốn từ trong mắt đối phương nhìn thấy chút tia không nỡ. Nhưng mà nàng phát hiện, trong đôi mắt màu đen kia cũng chỉ có thờ ơ.

"Em cảm thấy, chị biết cách dùng chuyện này để lừa em sao?"

"Chị không phải, nhưng mà, tại sao chị lại nói như vậy?" phản ứng của Ngôn Thanh Hạm lúc này khiến Lam Khiên Mạch không biết làm gì, nàng không biết vì sao khi mình thẳng thắn muốn nói mọi chuyện thì xảy ra vấn đề. Nhưng mà, Ngôn Thanh Hạm bây giờ khiến nàng thực sự rất sợ hãi. "Chị có thể nói như vậy, trải qua suy nghĩ tường tận có được đáp án. Ngày mai chị sẽ dọn đến công ty ở, em có thể cùng Cát Cát tiếp tục ở đây, cũng có thể về nhà."
"Thanh Hạm, đừng ồn ào được không? là ông ngoại bức chị nói với em như vậy đúng không? hắn dùng cái gì uy hiếp chị? là em, hay là cái khác? em không sợ, thực sự không sợ."

"Không có bất kỳ người nào ép chị, là ý của chị. Lam Khiên Mạch, cho chị thêm chút tự do được không?"

"Ha ha…." nghe Ngôn Thanh Hạm nói Lam Khiên Mạch cười ngây ngô. Có lẽ nhận thấy tâm tình của nàng dao động, Cát Cát ở bên chân nàng kêu meo meo, giống như hài nhi mới vừa sinh đang khóc lóc vậy. "Thanh Hạm, chị thực sự nghiêm túc?" một câu khiến em thêm chút do dự, khiến Lam Khiên Mạch triệt để không nói gì, Người yêu muốn tự do cái gì, nàng sao không biết. Chỉ là nàng chưa từng nghĩ tình yêu mình cho Ngôn Thanh Hạm có ngày lại trở thành gánh vác của cô.

"Xin lỗi." Ngôn Thanh Hạm không trả lời vấn đề của Lam Khiên Mạch mà nhắm mắt lại đứng cạnh bệ cửa sổ. Nghe tiếng xin lỗi kia nhìn bộ dạng cô cự tuyệt nói chuyện với mình. Lam Khiên Mạch ôm Cát Cát, chậm rãi đi đến gần cô. Nếu như lúc này Ngôn Thanh Hạm mở mắt, e là có thể nhìn thấy cước bộ Lam Khiên Mạch nghiêng ngả lảo đảo.
"Thanh Hạm, em chờ chị. Cho dù bao lâu, em đều sẽ luôn chờ đợi." Lam Khiên Mạch nói hôn lên lưng Ngôn Thanh Hạm một cái, sau đó ôm Cát Cát đi khỏi. Nàng cái gì cũng không đem, hành lý cũng không cầm, chỉ mang theo Cát Cát, đáng thương như người hầu bị chủ nhân đuổi. Nghe tiếng cửa cạnh một tiếng đóng lại, Ngôn Thanh Hạm vung tay lên, nước mắt nóng bỏng cứ thế tùy ý rơi xuống theo gò má, cuối cùng trượt vào cổ áo.

Ban đêm gió lạnh thấu xương. Ôm Cát Cát đi ra tiểu khu trước mắt Lam Khiên Mạch đã đen kịt một màu. Máu theo bao tay nàng chậm rãi rơi xuống từng giọt, rơi xuống mặt đất thành hình tròn đỏ nho nhỏ. Nhìn đường lớn không bóng người, nàng ngã ngồi bên lề, dựa lưng vào đèn đường thở hổn hển.

Thắt lưng đánh lên bàn trà rất đau, cả người không chỗ nào không khó chịu. Nương theo ánh đèn yếu ớt nàng nhìn xương xanh quai trong cổ áo mình đã sưng, bật cười. May quá, người của Chiến Mang Tuyền không đánh vào mặt nàng, nếu không bị Thanh Hạm nhìn thấy chị ấy sẽ đau lòng. "Cát Cát, con lạnh lắm đúng không? chúng ta nên về nhà, nhưng mà, mẹ hình như tìm không thấy nhà ở đâu."
Lam Khiên Mạch đem Cát Cát run rẩy để trong áo khoác, nàng từ dưới đất đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là không được mấy bước, thân thể liền nghiêng một cái ngã xuống đất. Nghe tiếng Cát Cát kêu bên tai mình, Lam Khiên Mạch dùng hết sức cuối cùng sờ đầu nó.

"Cát Cát, mẹ con, không quan tâm chúng ta nữa rồi."