Việt Tố Việt Ái

Chương 106




Nói chưa dứt lời, trong di động đã vang lên âm thanh bận. Thấy bị Lam Khiên Mạch ngắt di động Ngôn Thanh Hạm vội gọi lại nhưng đối phương vẫn tắt máy. Ngồi trên sofa phòng khách Mạc gia, cô gấp đến đầu đầy mồ hôi, nhưng Mạc Lâm chỉ nói có việc gấp cho cô về, cũng không nói với cô là chuyện gì, khi nào hắn về. Cứ vậy chính mình cũng không đi tìm Lam Khiên Mạch được.

Lúc Ngôn Thanh Hạm định đi, cửa lớn chậm rãi mở ra, tiến vào là Mạc Lâm mà mình đợi lâu. "Ông ngoại, ông về rồi." Ngôn Thanh Hạm thu lại gấp gáp trên mặt mình, nhưng chân mày nhíu chặt vẫn bán đứng cô. Thấy bộ dạng nàng không kịp đợi Mạc Lâm chỉ ném lại một câu đến thư phòng cùng ta, lên lầu trước.
"Ông ngoại, không biết ông tìm Thanh Hạm có chuyện gì?" vào thư phòng Ngôn Thanh Hạm liền mở miệng hỏi. Hiện tại hơn 9 giờ rồi, cô không đến chỗ Lam Khiên Mạch ước chừng cũng tan cuộc rồi. "Ông ngoại? trong lòng cô bây giờ còn có ông ngoại như ta sao? ta nói cô rời xa nữ nhân kia ngoan ngoãn về Mạc gia, cô coi lời ta nói như gió thoảng bên tai sao?"

"Ông ngoại xin lỗi Thanh Hạm không phải không tôn trọng ông, càng không xem lời ông nói như gió thoảng bên tai, con hy vọng ông tôn trọng sự lựa chọn của con. Huống chi chỗ này cách công ty khá xa, đi làm cũng không tiện."

"Nếu vì cô muốn đi làm thuận tiện, tôi có thể mua nhà gần công ty cho cô. Mượn cớ gạt tôi kiểu này con nít ba tuổi cũng làm được, cô nghĩ tôi sẽ tin lời nói dối này?"

"Ông ngoại, Thanh Hạm không lừa ông." nghe Mạc Lâm gây sự truy vấn, Ngôn Thanh Hạm lạnh nhạt trả lời.
"Ngôn Ngôn, ông ngoại biết con với nữ nhân kia chỉ vui đùa chút thôi, con thực sự thích cô ta. Nhưng mà con có nghĩ đến, tình yêu cô ta cho con, có đủ trả giá ngang nhau cho con?" Mạc Lâm nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Thanh Hạm Dù chỉ nháy mắt nhưng trong mắt hắn còn có vẻ kinh hoảng cùng buồn bã.

"Ông ngoại, Tiểu Mạc yêu con thế nào so với con yêu nàng còn nhiều hơn. Nàng vì cứu con ngay cả tính mạng không chú ý, sao lại không yêu con?"

"Ngôn Ngôn, từ khi nào con trở nên ngây thơ như vậy? có thể vì nó mà chết, là biểu hiện của cách yêu? con biết chiều hôm qua cô ta đi đâu không, gặp ai không?" lời Mạc Lâm nói, khiến Ngôn Thanh Hạm hoang mang khó hiểu. Thật sự cô không biết Lam Khiên Mạch đi đâu, gặp ai. Nhưng mà là người yêu cô tin Lam Khiên Mạch không làm gì mà không dám nói ra.
"Cô mở to mắt mà nhìn xem, đây là người chính miệng cô nói yêu." thấy Ngôn Thanh Hạm không trả lời mình, Mạc Lâm lấy ra một xấp ảnh ném lên bàn, ảnh chụp hai nữ nhân ngồi trong quán cà phê, một người trong đó nắm tay người còn lại đặt lên mặt. Động tác bề ngoài cùng ánh mắt vô cùng ôn nhu thân mật.

Hai nữ nhân đó chính là Lam Khiên Mạch cùng Chiến Mang Tuyền!

"Ông ngoại, chỉ là ảnh chụp thôi, cũng không đại biểu được gì." dù trong lòng đã phiên giang đảo hải, nhưng trên mặt Ngôn Thanh Hạm vẫn mang theo tự tin cùng kiên định trên mặt. Cô biết những tấm hình này đúng là chụp từ hôm qua, quần áo Lam Khiên Mạch mặc trên người đúng là của ngày hôm qua. Nhưng mà vì sao Lam Khiên Mạch gặp Chiến Mang Tuyền? quan hệ giữa hai người cũng không tốt.

"Ngôn Ngôn, đến lúc này con còn tin nữ nhân kia nói? con nên biết trước đây hai người họ có quan hệ gì, cô ta gạt con đi gặp Chiến Mang Tuyền, cái này còn chưa nói rõ tất cả sao?" bất ngờ trên mặt Ngôn Thanh Hạm cũng không có phản ứng như mình dự tính Mạc Lâm tin Ngôn Thanh Hạm đang cố gắng chống đỡ.
"Ông ngoại sao biết được, Tiểu Mạch gạt con đi gặp Chiến Mang Tuyền?"

"Cô ta nói với con?"

"Phải, đúng vậy nàng nói với con rồi, nàng đi gặp Chiến Mang Tuyền." mặc dù không nhìn mắt Mạc Lâm, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn nói dối. Cô không biết mình đang che dấu cho Lam Khiên Mạch, tạo một lý do gạt chính mình.

"Được, coi như cô ta nói với con đi gặp Chiến Mang Tuyền hai người họ nói gì, cô ta có nói với con không?" thấy Mạc Lâm lấy máy ghi âm ra, sắc mặt Ngôn Thanh Hạm có chút tái nhợt. Cô tự tay cầm máy ghi âm, ấn nút. Tiếng đầu tiên lọt vào tai không phải là âm thanh của Lam Khiên Mạch mà là tiếng xin lỗi của Chiến Mang Tuyền.

Nghe Chiến Mang Tuyền giải thích mọi chuyện với Lam Khiên Mạch sau đó là một đoạn lớn âm thanh không có tiếng. Rồi truyền đến âm thanh nhu chậm của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm nắm chặt máy ghi âm, đem mọi lực chú ý tới âm thanh.
"Chiến Mang Tuyền, tôi và cô biết nhau tám năm. Yêu cô ba năm, oán cô năm năm. Khi ở cùng cô tôi cảm thấy mình thực sự hạnh phúc. Dù ba không thích tôi, ngay cả mặt mẹ tôi cũng chưa từng thấy, tôi vẫn luôn nghĩ mình là một người hạnh phúc. Vì tôi có cô."

"Sau đó tôi tận mắt thấy cô cùng ba tôi vào lễ đường. Cô vờ không biết tôi khiến mọi người nghĩ tôi bị điên. Những chuyện này tôi không oán trách cô được. Dù tôi vì chuyện đó mà bị giam vào bệnh viện tâm thần, nhưng mỗi ngày tôi đều nhớ cô. Nhớ dáng vẻ của cô, nụ cười của cô, nhớ từng câu cô nói với tôi."

"Khi tôi thoát ra ngoài được, tôi liền hận cô nhưng cũng không quên được cô. Không lâu sau, lý do để tôi còn sống chính là vì muốn cô xin lỗi. Hiện tại tôi nghe được rồi …"

(Ps editor: không biết ai cắt gọt đoạn ghi âm này, nhưng các bạn muốn xem lại đoạn Tiểu Mạch nói thì đến đây chưa hết câu mà, xem lại chương 103 thì sẽ thấy nguyên văn câu nói của Tiểu Mạch nhé, Ngôn Ngôn đáng thương lại thành con lừa của ông ngoại rồi ^^)
Âm thanh đến đây thì ngừng, lưu lại chỉ có một mảng âm thanh xào xạc Ngôn Thanh Hạm lẳng lặng đứng đó, đầu tràn đầy lời Lam Khiên Mạch vừa nói. Nàng nói yêu Chiến Mang Tuyền nàng hoài niệm tình yêu đó, còn hận cô ta. Nếu như không phải thật sự yêu một người thì sao lại nhớ kỹ mọi chuyện như vậy, rồi chuyển thành hận ý?

Ngôn Thanh Hạm tự hỏi lòng mình, tay cô vì cầm máy ghi âm quá chặt mà ra mồ hôi. Nhìn vật nhỏ kia Ngôn Thanh Hạm dùng sức bẻ nó rồi ném vào thùng rác. Nhưng cô hủy diệt được sự vật hữu hình, nhưng không hủy diệt được suy nghĩ trong đầu.

"Ngôn Ngôn, con làm gì vậy?!" nhìn Ngôn Thanh Hạm hai mắt đỏ bừng bẻ gãy máy ghi âm. Mạc Lâm lần đầu nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm thất thố như vậy. Từ nhỏ chăm cho đến lớn hắn hiểu rõ phẩm hạnh của Ngôn Thanh Hạm nhất. Trong 29 năm qua dường như không có chuyện gì khiến Ngôn Thanh Hạm tức giận như vậy. Nhìn cô mạnh mẽ cười Mạc Lâm cảm thấy mình làm vậy hình như có hơi tàn nhẫn.
"Ông ngoại, ảnh con xem rồi, âm thanh con cũng nghe rồi. Tuy con không biết ông lấy mấy thứ này từ đâu, nhưng con tin Tiểu Mạch vô điều kiện. Mong ông tiếp nhận nàng để chúng cháu được ở chung. Xin lỗi, con hơi mệt, nề về trước." Ngôn Thanh Hạm nói xong như chạy trốn khỏi phòng. Nhìn bóng lưng cô lung lay Mạc Lâm vội kêu mấy vệ sĩ đi theo cô, sợ Ngôn Thanh Hạm xảy ra chuyện.

"Ố? không phải Ngôn Ngôn đây sao? trễ rồi còn đi đâu?" Ngôn Thanh Hạm ra ngoài cửa đúng lúc đụng phải Mạc Lôi vừa về. Thấy đối phương cười chào hỏi với mình, còn đưa tay muốn sờ vai mình cô vội tránh đi đứng một bên. "Cám ơn nhị cữu quan tâm, cháu có việc gấp phải xử lý, không bồi."

Ngôn Thanh Hạm nói xong lên xe ngồi nhìn cô đi khỏi gấp như vậy Mạc Lôi đi tới dùng tay vịn chặt xe cô. "Buổi tối lái xe cẩn thận một chút, nếu cháu có chuyện gì, ta và đại cữu sẽ rất đau lòng." Mạc Lôi nói xong quay đầu về biệt thự Mạc gia. Nhìn dáng vẻ hắn đắc ý Ngôn Thanh Hạm cắn chặt răng đạp chân ga, chạy đến quán bar của Lăng Vi.
"Tiểu Mạch, em muốn chị tin em, chị làm rồi. Nhưng mà vì sao lòng chị lại khó chịu như vậy?"

"Này, em đừng uống nữa ăn chút gì đi, được không?" trong quán rượu Lăng Vi nhìn Lam Khiên Mạch uống hết một chai rượu, nhẹ giọng nói. Cô không biết còn nghe điện thoại tốt lắm giờ lại thành như vậy, nghĩ lại cũng hiểu được nguyên nhân khiến Lam Khiên Mạch mất mác như vậy cũng do quan hệ với Ngôn Thanh Hạm.

"Lăng Vi, chị cảm thấy em có xứng với Thanh Hạm không?" nhìn Lăng Vi đem bánh tới Lam Khiên Mạch không muốn ăn, tự rót rượu uống. "Sao biết được? bộ dạng em đẹp, vóc người đẹp, biết nấu cơm, có thể lên giường xứng với Ngôn Thanh Hạm dư luôn rồi." thấy Lam Khiên Mạch tiêu cực như vậy Lăng Vi nói đùa lại.

"Ha ha, Lăng Vi có đôi lúc chúng ta luôn chỉ nhìn mọi chuyện ở một phương diện. Thanh Hạm với em chắc là mệt lắm a, em không đi làm, không có quyền, không có thế, còn là một kẻ điên cuồng tự ngược, có đủ thứ bệnh. Tự em biết, em căn bản không xứng với Thanh Hạm. Vì sợ em đau khổ đến cả chị ấy ngất xỉu đi bệnh viện cũng không dám nói cho em biết."
"Em cảm thấy mình thật khốn nạn, luôn phải để chị ấy quan tâm em như vậy. Em cũng không có dũng khí tháo găng tay xuống trước mặt chị ấy, em sợ chị ấy biết ghét bỏ em, sợ em trước mặt chị ấy yếu đuối, khiến chị ấy đau lòng. Nhưng em quên mất chị ấy yêu em. Đã vậy sao em còn dấu chị ấy? còn có tư cách gì lấy lí do tổn thương chị ấy?"

"Lăng Vi, em rất yêu chị ấy, thực sự không nỡ. Nếu không ở với em, thì chị ấy vẫn là Ngôn đại tiểu thư, còn tận hưởng thời gian bình thản lúc trước. Em từng hỏi chị ấy không thích đi làm sao còn muốn đi. Chị ấy nói nếu chị ấy không bồi dưỡng thế lực cho mình thì không thể bảo vệ em, bảo vệ tình cảm chúng ta."

"Thanh Hạm luôn vì tình cảm của chúng ta mà cố gắng, nhưng em lại luôn làm tổn thương lòng chị ấy, em thực sự không biết nên làm gì mới tốt. Em thật nhớ chị ấy, hận không thể thấy chị ấy liền, nói cho chị ấy biết tất cả đã qua, để chị ấy đừng lo lắng cho em, để em khổ sở. Lăng Vi giúp em gọi chị ấy được không?"
Biết Lam Khiên Mạch ba năm Lăng Vi lại chưa từng thấy nàng bộ dạng yếu đuối như vậy. Nhìn đôi mắt Lam Khiên Mạch trống rỗng, Lăng Vi đau lòng ôm Lam Khiên Mạch dùng mặt cọ nhẹ lên trán nàng. "Ngoan, không sao, chị giúp em tìm Ngôn Thanh Hạm. Yên tâm cô ấy sẽ đến. Nữ nhân tốt như em, cô ấy sẽ cần em."

Chỉ một chữ tình nhìn đơn giản nhưng cũng là thứ khiến người đoán không được. Lăng Vi đau lòng âm thanh êm ái, hành động quan tâ, Từng cái, từng chút đều bị Tả Tĩnh Nhan cùng Tạ Sương Sương vừa từ toilet nhìn thấy.

Khi Lăng Vi hôn lên má Lam Khiên Mạch Tả Tĩnh Nhan thấy ngực đau xót, chua xót không giải thích từ xung quanh tràn vào tim. Tựa như lưu huỳnh hận không thể để trái tim bị ăn mòn. Nàng hiểu rõ Lăng Vi và Lam Khiên Mạch chỉ là bạn bè, thân mật cũng không có gì khác. Nhưng lòng không thể không để ý.
"Tiểu Sương chị ra ngoài hóng gió." không chịu nổi cảnh hai người thân mật Tả Tĩnh Nhan nói nhanh ra khỏi quán bar. Lúc gần đi nàng nhìn Lăng Vi vẫn còn ôm Lam Khiên Mạch cười khổ.

"Lăng Vi, chị phải làm sao mới để mình không phải vùi sâu như vậy? em cho chị một đáp án được không?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hú hú, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều của Hiểu Bạo lúc 8 giờ tối, gần đây khí trời tốt xem văn không nhắn lại chân đạp không khí giống như tác giả trượt từ cầu thang xuống bị thảm không gì sánh được. Bạo tỷ tỷ ngã sml vẫn thùy mị tươi mát nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ.

Trong bình luận mọi người có kiến nghị tui nên kiểm điểm chính mình. Thứ nhất có một bạn nói ngược cái này quá đáng ghét, còn gài cả bẫy. Kỳ thực nhân sinh không thể thuận buồm xuôi gió, đồng dạng nếu tiểu thuyết luôn ngọt ngào cũng sẽ chán lắm. Văn này xem như là văn mà tui không hành nhiều rồi, từ mở đầu đến giờ đại ngược cơ bản không nhiều. Lần ngược nàng kéo dài từ chương 88 đến giờ coi như sắp kết thúc rồi. Từ 106 trở đi đến 108 ba chương này, tiến hành ngược CP chính rồi kết thúc luôn. Nói cách khác giai đoạn ngược đã đến, chúng ta không cần táo bón khi thấy ngược, có thể thống khoái chờ ngược xong.
Hiểu Bạo biết gần đây mọi người áp lực lớn như là đi thi sát hạch a. Nhưng mà luận án tiến hành đến đây rồi đúng lúc đuổi theo ngược Hiểu Bạo cũng hết cách. Lúc ngọt ngào cũng nói rồi mọi người nên quý trọng thời gian ngọt ngào, vì có ngày ngược thì sẽ là đại ngược cuối cùng, không biết khi nào kết thúc. Nói chung lần này ngược xong, là sẽ có ngọt. Cp phụ có H. Bạn gϊếŧ hạt dẻ nói Tả tỷ ty tên đứng đầu bảng, Lăng lão bản sinh khí sẽ có. Lam Lam bị Ngôn Ngôn đè xuống giường không dậy nổi, Ngôn Ngôn xoay người thành công, cũng sẽ có. So, vì ngày mai tốt đẹp của chúng ta, mong mọi người tiếp tục xem ngược ngược lần này nha.

Hơn nữa, viết ngược thực sự rất mệt. Văn này từ chương 88 đổ đi đã bắt đầu ngược, hầu như mỗi chương Hiểu Bạo đều kiểm tra lỗi chính tả, vì lúc ngược thì tình cảm nhân vật chính rất khó nắm bắt, kỳ thực tui cũng không phải tác giả thông thạo đâu, cho nên muốn viết thấu triệt thì sẽ phải chỉnh sửa. Cho nên nói khi tui viết xong đại cương ngược này, tui sẽ được thoải mái. Nói thêm văn ngược so với ngọt ngào khó tả hơn.
Mặt khác có bạn nói đầu hổ đuôi rắn, kỳ thực chuyện đó tui cũng cân nhắc rồi, sở dĩ đầu hổ đuôi rắn vì tính cách biến hóa lớn thôi. Bất quá trong tình cảm tính cách nhân vật sẽ không đã hình thành thì không thay đổi. Nhất là lúc đang hành hạ này, tình cảm sẽ lớn hơn, cũng không có cách khác. Nghĩ một chút giả như người yêu trước mặt chết, nhân vật kia tính cách vẫn như ban đầu không phản ứng gì thì cũng không được a.

Hôm nay nói nhiều rồi, so ! chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường a, kịch trường này có các diễn viên không chuyên trong Thiết Ngục Mê Tình, với chính văn không liên quan nói đến là Phong Phong vừa 5 tuổi, Lam Lam, Ngôn Ngôn, Nhuế Nhuế, Nhiễm tỷ tỷ, cùng với Lê tỷ tỷ, Lăng lão bản, cùng Tả tỷ tỷ đều đi nhà trẻ. Trong này Tả tỷ tỷ là lão sư, những người còn lại là con nít, vì vậy đột nhiên nghĩ đến, tụ tập nhiều yêu nghiệt như vậy nhà trẻ này thật sự lớn mạnh nha, nên gọi là nhà trẻ tà ác a.
Tả tỷ tỷ: được rồi, các bạn nhỏ, hôm nay chúng ta lên lớp tiết đầu tiên, xem hoa quả bằng tiếng Anh. (Tả tỷ tỷ nói xong lấy ra một quả chuối để lên bàn.) các bạn nhỏ, các con xem đây là quả gì?

Các bạn nhỏ: quả chuối!

Tả tỷ tỷ: giỏi, các con trả lời đúng rồi, chuối màu gì đâu các con?

Nhuế Nhuế: Màu vàng!

Phong Phong: Màu đen!

Tả tỷ tỷ: Phong Phong bạn học, sao con nói quả chuối màu đen?

Phong Phong: Qủa chuối hư có màu đen!

Tả tỷ tỷ: … (không nói nhìn trời) được rồi, lúc quả chuối hỏng, đúng là có màu đen, cái này Nhuế Nhuế và Phong Phong đều nói đúng rồi, thưởng các con mỗi bạn một que kẹo.

Nhuế Nhuế: cám ơn lão sư.

Phong Phong: cám ơn lão sư (mở kẹo ra ăn liền.)

Tả tỷ tỷ: tốt, quả chuối màu vàng, ăn nó thì cần lột vỏ, các con biết quả chuối tiếng anh đọc là gì không?
Ngôn Ngôn: Banana.

Lam Lam: (nghe xong Ngôn Ngôn trả lời, nghĩ một chút cũng mở miệng) bát na na!

Tả tỷ tỷ: À, Lam Lam con phát âm sai rồi ah, nên học bạn Ngôn Ngôn. Nào, thưởng cho Ngôn Ngôn một cây kẹo.

Lam Lam: Ngô … Ngôn Ngôn. (tội nghiệp nhìn Ngôn Ngôn.)

Ngôn Ngôn: (bình tĩnh lột vỏ đem kẹo nhét vào miệng Tiểu Lam)

Tả tỷ tỷ: tốt, bạn học Ngôn Ngôn của chúng ta đối với các bạn nhỏ khác rất tốt. Vậy các bạn biết quả chuối để làm gì không?

Lê tỷ tỷ: Ăn.

Nhiễm tỷ tỷ: … (bình tĩnh móc súng, ý tứ muốn làm bia ngắm)

Lăng lão bản: dùng để lau cái mông!

Tả tỷ tỷ: À… bạn học Lăng, sao con nói quả chuối để lau cái mông?

Lăng lão bản: Bởi vì có bữa con xem ti vi, thấy có nữ sinh đem quả chuối nhét vào chỗ đi tiểu đó.

Mọi người: Ê ê ê!

Hiểu Bạo: Phốc, Lăng lão bản bỉ ổi vượt mặt Phong Phong và Lam Lam, trở thành người mạnh nhất. Mọi người hãy vỗ tay cho Lăng lão bản, lần đầu tiên nàng không chảy máu mũi. Vậy chương tiếp theo muốn dùng quả gì nữa? mọi người tới nói nghe coi?