Đoàn thuyền bấy giờ đã từ Hắc Bạch vòng qua Lục Nam Giang tiến tới Xương Giang Thành, nơi này cách Quỷ Môn Quan không còn bao xa, chỉ độ một ngày đường. Lúc này Nghiêm Lão Quỷ đã bỏ đi, Khúc Bạch cũng dẫn Man Thành nhân mã bỏ thuyền đi bộ, vòng qua chiến trường quay lại Man Thành, bọn hắn vẫn giữ tôn chỉ đứng ngoài thế cục, chỉ bảo vệ Man Hoang.
"Gia gia, đám quan tài kia là thủ bút của ai?" - Lý Minh tò mò hỏi lão Tả, hắn mặc dù là một đời Thủ Mộ Giả, có thể huy động Thần Ma Mộ Địa lực lượng, nhưng chung quy gốc gác ngọn ngành mọi sự hắn vẫn mơ hồ, cả Hang Hao Sơn đã chìm xuống lòng đất chôn theo bí mật nơi đây.
Lão Tả Ao đánh nhau uy phong là thế, nhưng hễ buông ra là lão lại uống rượu, nhưng thay vào vẻ chán ngán thường ngày là vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt suy tư, lão dường như muốn tránh né câu hỏi của đứa cháu, cuối cùng chậm rãi nói: "Bọn hắn đều là địch nhân của tộc ta."
"Gia gia, là những ai? Xảy ra chuyện gì? Ai giam cầm bọn hắn?"
"Việc này chung quy mơ hồ, cả ta cũng không rõ ngọn ngành. Ở Hình Khí Môn có một bản cổ thư, khi ngươi đủ thực lực tới đó mở ra liền rõ." - Lão Tả miệng nói, đặt một miếng kim bài vào tay Lý Minh, trên miếng kim bài khắc một đồ hình bát quái, đoạn lão nói tiếp: "Ngươi thực lực còn nhỏ yếu, biết nhiều tất mang họa sát thân."
Lão Tả Ao không hề muốn cháu hắn nhúng tay vào vũng nước đục, lão nói phải đi Đông Hải một chuyến, nơi đó có quỷ khí dị động, lão cần điều tra. Trước khi đi còn cẩn thận dặn dò Lý Minh nếu có chuyện lập tức quay về Liêm Thôn tìm lão Đinh hoặc tìm đường chạy tới Man Thành, tuyệt đối không được sính cường.
Lý Minh gật đầu như gà mổ thóc cho rằng như thế là phải.
---oo0oo---
Chi Lăng nội thành, trên đường người ngựa nườm nượp, nhưng không phải cảnh phồn vinh buôn bán như thường thấy mà là cảnh quan quân điều binh.
Cục cục cục____!
Ngựa chiến tung vó trên đường.
Leng keng______!
Tiếng binh khí, khôi giáp của đám quân binh đang chạy rầm rập va vào nhau.
Đùng đoàng_______!
Tiếng Hỏa Pháo Cầu bắn ra từ phía Phản quân nổ rung màng nhỉ, chấn cho mặt đất tòa thành rung bần bật, mái ngói lung lay như muốn rơi vỡ, chảy xuống từng đám bụi mù mịt.
Víu______________!
Tiếng Cơ Thần Tiễn lao vút vút xé rách bầu trời ngăn cản Hỏa Thạch Pháo bắn vào trong thành.
Mới sáng sớm này ra, mặt trời còn chưa ló khỏi dãy núi bao lấy thung lũng phía trước Quỷ Môn Quan, Nùng Trí Cao đã xua quân đánh thành. Phản quân đông nghìn nghịt như kiến, đếm ra phải tới năm sáu vạn người chưa kể thiết kỵ Hãn tộc chực trờ phía sau, số lượng chưa bao giờ lớn như vậy, dường như bọn hắn đã huy động toàn bộ binh lực kéo về quyết hạ Chi Lăng Thành trong ngày một ngày hai.
Tùng tùng tùng_______!
Trống trận trong thành nổi lên đập rung lồng ngực báo hiệu Bảo Thắng Quân đang di chuyển đội hình thủ thành.
"Tinh Tượng Chiến Trận." - Một vị tướng uy phong cưỡi chiến tượng lao về mặt Đông, tay cầm trường thương quát lớn. Hắn chính là Thân Thiệu Thái, Đại tướng cầm đầu Bảo Thắng Quân, dưới quyền Lê Đô Thống.
Bảo Thắng Quân lúc này quân số chỉ còn chưa tới nửa vạn, đã chết quá nửa trong trận chiến sống còn bảo vệ quan ải một tháng nay, phần lớn là do trúng Hồn độc từ phía bọn Phản quân. Tuy vậy bọn hắn khí thế ngược lại không giảm chút nào, ai nấy trong mắt đều toát lên một tia lạnh lẽo, bọn hắn đều là lão binh đã kinh qua trăm trận đánh, ăn ngủ ở phía bắc biên giới đã chục năm nay, người già nhất đã cầm thương đánh trận từ lúc Đức Chính Đế còn chưa ngồi lên ngai vàng chấp chính.
Bảo Thắng Quân tuyển binh cực kỳ gắt gao, thấp nhất đều phải đạt tới Khai Mạch Cảnh đỉnh phong, lưng có thể cõng cả trăm cân leo đồi núi. Vì vậy trong quân có không ít tu chân đệ tử các môn phái lớn bé, bọn hắn đều thân mang bầu nhiệt huyết cháy bỏng bảo vệ quốc thổ, có kẻ tới trước Quân phủ ở kinh thành quỳ bảy ngày bảy đêm chỉ mong tiến về Quỷ Môn Quan, có kẻ bỏ lại vợ dại con thơ cưỡi ngựa lên đường, bọn hắn ai không có người thân, ai không có tuổi trẻ hoài bão, tất cả đều gác lại sau lưng vì tộc nhân, vì quốc thổ.
Danh tiếng của Bảo Thắng Quân là do chính bọn hắn đánh ra mà có, Hãn tộc thiết kỵ nổi tiếng đạp đồi núi như đất bằng, trăm trận trăm thắng đã không ít lần khuất phục dưới mũi thương bọn hắn.
Tiếng voi chiến gầm vang, mỗi đầu chiến tượng khổng lồ cõng trên lưng mấy chục binh sĩ phá cửa Đông lao ra phản kích dữ dội đẩy lùi địch nhân, gần trăm chiến tượng quần thảo cùng Phản quân, chém giết tới đỏ mắt.
"Đô Thống, địch bao vây ba mặt thành." - Tiếng thám quân gấp rút báo cáo, Lê Phụng Hiểu cùng đám tướng lĩnh mặt mày nghiêm trọng, hai vạn quân trong thành không biết còn cầm cự nổi qua đêm nay.
Ngoại trừ bọn Bảo Thắng Quân sức chiến đấu mạnh mẽ, binh tướng còn lại đã mệt mỏi vô cùng, một tháng nay chưa đêm nào bọn hắn ngủ đủ giấc, binh lính trúng độc mất mạng nhiều không kể xiết, tinh thần rệu rã thê thảm.
Lý Đạo Thành đang gấp rút trình bày kế hoạch lui quân, bỏ lại tòa thành trống, hắn muốn lui về động Giáp thủ thành Xương Giang. Riêng Ngô Tuấn lại kịch liệt bác bỏ, hắn muốn giữa đêm đem quân binh đột kích một trận sống còn đánh tan phản quân, hai vị tướng trẻ thể hiện quan điểm chiến trường trái ngược rõ như tính cách bọn hắn vậy.
Phía bắc cách quan ải độ năm dặm đường, nằm ngoài tầm cung của Lê Đô Thống, Nùng Trí Cao dáng người thô hào, ăn mặc một bộ Hoàng bào mô phỏng theo phong cách của Đức Chính Đế cười chiến mã uy nghi, trông rất ra dáng một vị quốc chủ.
Trí Cao vốn có thù giết cha anh với Đức Chính, Nùng Tồn Phúc khi xưa nổi loạn bị đích thân Phật Mã đem quân bắt chém, nên hắn chưa khi nào nguôi ngoai ý định báo thù.
Trí Cao cười lớn quay sang nói với Lý Tiến: "Thái Sư. Sau khi ta hạ phá được Quỷ Môn Quan, chém chết Đức Chính, dứt khoát sẽ để ngươi cai quản phương nam."
"Tạ ơn Hoàng Thượng" - Lý Tiến không chút liêm sĩ khom mình nịnh bợ với Trí Cao.
Trí Cao bấy giờ tự xưng là Nhân Huệ Hoàng Đế, đặt quốc hiệu vùng đất hắn chiếm được là Đại Nam, hắn uy phong một cõi là vậy nhưng quay đi ngoảnh lại liền lập tức khúm núm với Thẩm Khởi, nói: "Tướng quân, mong ngài nói tốt một chút với bệ hạ."
"Yên tâm, Hãn tộc sẽ không phụ bạc ngươi." - Thẩm Khởi lạnh nhạt gật đầu, vẫn tiếp tục quan sát chiến trận, đoạn hắn phất tay, một loạt tiếng tù và ù ù nổi lên, một đạo quân binh mấy trăm người ăn mặc bình thường từ phía sau tràn lên, lẫn vào Phản quân của Nùng Trí Cao áp sát đạo chiến tượng của Đại Việt.
"Lui quân, nhanh lui quân!" - Thân Thiệu Thái một lát sau liền hô lớn, từng tên Bảo Thắng Quân nhanh chóng bị hạ, chiến tượng trực tiếp bị đánh gục nằm lăn ra đất gầm rống, địch nhân dường như tung vào chiến trường bọn thần thông giả.
"Bọn chó má" - Thân Thiệu Thái quát lớn, địch nhân đã không tuân thủ quy củ, tung tu chân giả cấp Tụ Thần Cảnh vào chiến trường, đấy là bậc nào nguy cấp. Một tên tu chân giả bình thường cấp Tụ Thần có thể nhẹ nhàng chém giết mấy chục tên Bảo Thắng Quân, khoảng cách giữa Khai Mạch và Tụ Thần là không thể bù đắp, còn may bọn Thâu Linh Cảnh cũng còn liêm sĩ của riêng mình, bọn hắn đều là trưởng lão lớn trưởng lão bé các môn phái, đều không nguyện làm những chuyện trái đạo lý mất mặt như vậy.
Thiệu Thái phất cờ trận, đoàn chiến tượng lập tức xếp thành từng thớt voi mười hai đầu hợp lại cùng nhau thành vòng tròn rất có quy luật, phòng thủ kín kẽ, chém giết cũng ác liệt dần lui về phía sau, bảo vệ đám bộ binh lùi dần tới tầm bảo vệ của Cơ Thần Nỏ.
Đám phản quân hô hào đuổi giết lập tức sa vào tầm bắn, một rừng mưa tiễn linh ập tới chặn ngang nổ ầm ầm, từng đầu chiến mã nổ tan thành, bọn Tụ Thần Cảnh của Thẩm Khởi tung ra cũng không dám xông lên làm bừa, đành nhìn Bảo Thắng Quân lui về phía tòa thành biến mất sau cảnh cửa sắt dày nặng.
Thiệu Thái điểm binh thấy thiệt hại nặng nề, một ngàn quân cùng gần mấy chục chiến tượng nằm lại Quỷ Môn Quan, đấy là còn chưa điểm tới số quân sĩ bản địa chết trận khi nãy.
Nhưng bọn Bảo Thắng Quan vốn sẵn hung hãn không sợ chết, lại lập tức xách trường thương lao lên thủ thành, sau màn giàn trận giáp chiến sẽ tới màn công thành của Hỏa Thạch Pháo kèm theo tà thuật của bọn Pháp sư, lối đánh của bọn Phản quân xưa nay đều như vậy, đôi bên đã đi guốc trong bụng nhau.
"Đô Thống, Tướng quân. Tiểu tướng xin cùng trăm anh em đột kích phá hủy Hỏa Pháo." - Một tên tướng quỳ xuống hướng Lê Phụng Hiểu cùng Thân Thiếu Thái tha thiết cầu xin nhưng bị từ chối.
Ai cũng nhìn ra vấn đề Hỏa Thạch Pháo, loại vũ khí của Thiên Quốc tầm bắn quá xa, sức công phá lớn vô cùng, Cơ Thần Nỏ không sao với tới, bọn hắn chỉ còn cách đứng im chịu trận, dùng chính nỏ tiễn cố gắng bắn hạ đạn hỏa pháo cầu ngay trên không trung.
Nhưng Hỏa Thạch Pháo cũng tồn tại nhược điểm là di chuyển cực kỳ khó khăn chậm chạm, mỗi lần bắn cách nhau một thời gian khá xa, một cỗ thiết pháo khổng lồ dùng nguyên thạch làm năng lượng nếu như chạy nhanh bắn nhanh há còn thiên lý. Do vậy nếu chỉ cần để địch nhân tiếp cận, Hỏa Thạch Pháo rất dễ dàng bị phá hủy.
Lê Đô Thông binh trường can qua lẽ nào không biết điều này, vấn đề chính là bọn Pháp sư quỷ dị của Nùng Trí Cao, thường lúc chiến mã cùng chiến tượng gần tiếp cận với dàn Hỏa Thạch Pháo, bọn hắn liền thả ra độc dược kỳ lạ lẫn vào khói lửa chiến trường, quân binh trúng độc lập tức héo rũ già nua, vô lực chiến đấu, mấy ngày sau liền mất mạng. Nửa vạn quân binh chết vô cùng tức tưởi, mà quân sĩ thủ thành ngày càng hoảng sợ, càng đánh càng loạn thêm, Lê Đô Thống phải đích thân xách đao lên đốc thúc.
Từng đợt Hỏa Pháo bắt đầu nện ầm ầm vào tường thành, loạn thạch văng tung tóe báo hiệu Phản quân chuẩn bị leo thành tấn công. Nhưng lần này còn có điểm khác lạ, gần trăm tên Pháp sư Tráng tộc đi theo phía sau đang múa may quay cuồng kéo theo luồng khí tức âm u quỷ dị theo sau, nếu Lý Minh có mặt ắt dễ dàng nhận ra, chính là Cửu U khí tức.
Nùng Trí Cao ngửa mặt cười lớn: "Đức Chính, ta xem ngươi chạy đi đâu."