Đông Hải, Ngự Thuyền đèn hoa chăng kết, ngự vũ hoan ca, vua tôi chè chén say sưa, từ ngày xuất binh tới giờ, Đức Chính mười hôm say chín, hiếm thấy khi nào tỉnh táo.
Ở một hạm thuyền khác, Vũ tông chủ, Lưu gia chủ, Trần gia chủ, Nguyễn gia chủ cùng Phạm gia chủ một chỗ tụ họp, bàn cãi rất hăng, xung quanh còn có mấy vị lạ mặt ngồi xem.
Lưu Đạt lên tiếng: “Chúng ta nếu yên ổn, còn có thể tranh thủ mấy năm nữa, một khi đã xuất binh, chú định Thủy Hoàng Đảo sẽ ra tay.”
Vũ Phượng Tường nói: “Các huynh, có tin báo về, đèn biển đáp xuống phương Bắc.”
Cả mấy người cùng nhướng mày, có người đưa ngón tay gõ lạch cạch xuống bàn, khoang thuyền im ắng lạ thường.
Đột nhiên cả mặt biển vang lên tiếng cầm réo rắt, tiếng cầm khiến người nghe rạo rực trong lòng, thần mê ý loạn, toán binh lính nhiều kẻ tu vi còn kém, định lực yếu lập tức khoa tay múa chân, trong đầu hiện ra huyễn cảnh mê ảo, đều là trai trên gái dưới, hoan hỉ trụy lạc.
“Là ả lẳng lơ Thiên Hoa Tông Hồ Tử Uyên”, Vũ Phượng Tường cau mày khinh ghét ra mặt.
“Tới nhanh như vậy?”, Phạm Hiếu than thở nhìn ra ngoài, chân đi guốc mộc lóc cóc, đem một viên đan dược bóp mịn, thổi ra một hơi, dược tính theo gió biển tràn sang khắp các hạm thuyền, đám binh sĩ ở gần lập tức tỉnh táo lại.
Phạm Gia chủ còn đang định nhảy sang hạm thuyền khác hòng phóng giải dược, một chân vừa nhắc lên thì bất ngờ trống trận nổi lớn, khắp các thuyền lớn thuyền nhỏ đều gõ trống trận, mặt biển cũng muốn bạo động theo đợt trống, thậm chí kẻ thính tai còn nghe thấy cả âm thanh leng keng hỗn tạp, dường như có kẻ mang nồi niêu ra gõ.
“Gõ mạnh cho ta!”, Điện Tiền Đô Hạm, Lý Minh phát lệnh, hai tay hắn cũng đang cầm một chiếc muôi cùng một cái mâm đồng gõ rất kêu, tuy cách này thô bỉ nhưng hiệu quả vô cùng, cầm âm của Hồ Tử Uyên trở nên đứt quãng, tiếng có tiếng không, vào tai bọn quan quân không thành âm điệu, thành thử trở nên vô dụng.
Khoang thuyền mọi người dở khóc dở cười, Phạm gia chủ có chút bất đắc dĩ đành quay lại ngồi xuống, Trần Phúc ha hả chỉ vào Lưu Đạt cười nói: “Con rể ngươi tốt!”
Lưu Đạt ho khan, nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, nhắm mắt không lên tiếng.
Bên ngoài, phút chốc cầm âm ngừng lại, Hồ Tử Uyên thân hình lồi lõm xuất hiện trên Điện Tiền Đô Hạm, vưu vật nói: “Ta còn tưởng kẻ nào nông phu thô bỉ, hóa ra là đại danh Hình Khí chưởng môn nhân.”
Lý Minh tỏ vẻ sợ hãi, cầm muôi chỉ vào mặt Hồ Tử Uyên nói: “Lão bà, chớ có lại gần ta!”
Hồ Tử Uyên đen mặt, nàng ghét nhất chính là có người gọi mình như vậy, nàng tuy lớn tuổi nhưng nhờ tu Thiên Hoa bí kíp mà dung mạo mãi tuổi đôi mươi, tuy nhiên nàng phải thường xuyên bổ sung dương khí từ nam nhân, nếu không sẽ quay về dang hình bà lão, gọi như vậy khác nào đem hiện thực phũ phàng muốn chối bỏ gõ vào đầu vị lão bà này, tất nhiên những kẻ dám gọi như vậy không ai còn sống.
Hồ Tử Uyên xúc động định ra tay, nhưng nàng nhìn xung quanh, mấy trăm hạm thuyền xung quanh xếp hình bát giác liên kết cổ quái, trận thế kỳ dị, lực lượng ba động mạnh yếu chập chờn, nàng bèn đề phòng, bộ ngực lộ một nửa rung lên, yêu kiều nói: “Ngày đó ở Sơn Dương đảo, tỷ tỷ còn chưa được ôm ngươi đấy.”
Hoàng Nam phía sau xúc động vô cùng, cái chết của Nông Bắc Phát khiến hắn không giữ được bình tĩnh, muốn xông lên bắt Hồ Tử Uyên tra rõ ngọn ngành, Hắc Quy cùng Từ Thức phía sau tận lực kiềm chế hắn.
Lý Minh vứt đi muôi, đem bội kiếm đeo vào hông, cũng tính là phong trần lãng tử, tiến về trước nói: “Hồ tông chủ, bản trưởng môn đoán ngươi hôm nay tới đây hẳn là có người nhờ đi.”
“Đệ đệ đoán là ai?”
“Thủy Hoàng Đảo?”
Hồ Tử Uyên mỉm cười, gảy ra một đoạn nhạc, ôm Địa Huyền Cầm lướt đi, thẳng tới chiếc thuyền của mấy vị gia chủ, nàng hát một khúc dân ca rất hay khiến lòng người say đắm. Lý Minh nheo mắt, lệnh cho hạm trận dịch chuyển về hướng Ngự Thuyền.
Hồ tông chủ bước tới trước khoang thuyền, nói vào trong: “Đức Chính huynh, tiểu muội muốn nói chuyện riêng với huynh một lát.”
Trấn Phúc đá mắt, ý hỏi có hợp lực bắt nàng hay không.
Vị nam tử gõ bàn ngồi cạnh Lưu Đạt lắc đầu, hắn là Đức Chính hùng tài đại lược, còn kẻ trên ngự thuyền tửu sắc say sưa là một gã dắt ngựa, bị Lê Thọ bắt được lúc giả mạo hoàng đế ở Đại La, sau đó bị phạt đánh ba trăm trượng, Đức Chính trông thấy mới đem hắn cứu ra.
“Phiền chư vị ra ngoài chờ một lát.”
Mấy vị gia chủ cùng các tướng soái không nói, lẳng lặng kéo nhau ra ngoài, từng người đều ném cho Hồ Tử Uyên ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Phật Mã, huynh biết người ta tới đây làm thuyết khách theo lời mời của ai ư?”
“Trẫm biết.”
“Huynh không sợ?”
“Ngồi một chỗ cũng chết, xuất binh cũng chết, trẫm chọn chết ngoài chiến trường.”
“Mấy chục vạn con dân đồng tộc, huynh không tiếc?”
“Tiếc, nhưng nhịn nhục chui lủi sống thêm mấy năm chờ chết há bằng oanh liệt một trận.”
“Huynh biết Đại La giờ này thất thủ?”
Đức Chính mỉm cười, nhìn vào đôi mắt to tròn của Hồ Tử Uyên đáp: “Ngươi biết Trẫm không lưu lại hậu chiêu?”
---oo0oo---
Đại La Cấm Cung, một đạo bạch quang từ trên không phóng xuống, kiếm khí quay cuồng xé nát màn đêm, một thanh phi kiếm bất ngờ tập kích, xác người nằm xuống như ngả rạ, Đỗ gia trưởng lão mấy vị gào thét, nhưng phút chốc đều bị đạo kiếm quang đoạt mạng.
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Kiếm Đặng Sơn mang theo Khai Hoàng Vương Nhật Tôn đi ra Cấm Cung, nghênh ngang lướt qua mặt Đỗ Bính.
Đỗ Bính kinh hãi kêu lên: “Đặng Sơn, ngươi không đi theo Đức Chính bình Chiêm?”
Đặng Sơn dừng lại bên cạnh lão Tế Tửu, vuốt lưỡi kiếm của mình đáp: “Còn thứ cẩu nô như ngươi, ta sao có thể yên tâm rời đi.”
Đỗ Bính thảng thốt, mất đi con bài Thái Tử trong tay, hắn liền mất quyền khống chế đại cục.
“Các vị, còn chờ gì nữa?”
Đỗ Bính kêu lên, lập tức có bốn năm chiếc bóng áo trắng lẫn trong đám đệ tử Đỗ gia phi thân lên không vây lại Đặng Sơn cùng lão Khai Quốc, Đỗ Bính đỏ mắt nói: “Các vị mau gọi sứ giả.”
Một vị bạch y gật đầu, đem trong mình ra một cây đèn biển nhỏ, đèn biển xoay tròn, bắn ra đạo ánh sáng quét tới bốn phương tám hướng, nhưng một hồi lâu không có hồi đáp, cả bốn năm người sốt ruột vô cùng.
Lúc này, lại thêm tiếng mõ vang lên, Vô Từ cùng mấy vị Pháp Vân Tự cao tăng vừa tới nơi, tuy mỗi người đều mang thương thế trong mình nhưng võ lực không phải chuyện đám đệ tử cùng trưởng lão Đỗ gia có thể chống.
Đỗ Bính thấy thế thâm tâm nguội lạnh, hắn biết mấy tên sứ giả đã bại trước cửa tự, không còn hy vọng tới tiếp cứu.
Khai Quốc Vương lên tiếng: “Đỗ Bính, ngươi vĩnh viễn không địch lại Phật Mã huynh.”
Đỗ Bính thở dài, cả đời này hắn đều thua Đức Chính, hắn bại trong tình cảm, bại trong mưu kế, bại trong phong thái, bại trong quyền thế.
Đỗ Bính thét dài, tóc dài tung bay, cả người tỏa ra ma khí dày đặc, đôi mắt chuyển đỏ, cười lớn: “Ta bán đi linh hồn tu ma đạo, hưng thịnh Đỗ gia mong lật đổ hắn, các ngươi nghĩ những năm này ta ngồi chơi. ”
“Cẩn thận, hắn muốn cá chết rách lưới.”
Năm gã bạch y thu lại Hắc Thủy Huyền Châu, muốn rời đi nhưng bị lão Tế Tửu thôi thúc Long Trì Chung chặn lại, cạch một tiếng, Long Trì Chung giống như chiếc lọng chụp vây lấy năm gã kia, bọn hắn đi không được, buộc phải thôi thúc pháp binh chống lại.
Đỗ Bính mái tóc lúc này đã chuyển từ đen thành trắng, ma khí ngập trời bao phủ cả tòa thành Đại La, khí tức chết chóc mục rữa khắp nơi, bầu trời đen kịt không còn nhật nguyệt tinh tú.
“Hắn hóa ma rồi.”, Vô Từ niệm tụng một câu, cùng mấy vị cao tăng ra sức thôi thúc Pháp Lôi Trượng, Phật quang lóa mắt cùng lúc phóng ra đối lập cùng ma khí che chở tòa thành, Đại La không trung biến thành một mảnh trên dưới hai màu đối lập.
Đặng Sơn tế kiếm lao lên, Nguyên Linh sau lưng hắn lơ lửng một cây đại kiếm khổng lồ, hắn vung kiếm đâm ra, Nguyên Linh cùng lúc đâm tới, lực áp nổ đì đùng, Đặng Sơn không dám chủ quan, phát huy toàn bộ chiến lực của mình.
Đỗ Bính thét dài, Linh của hắn không rõ hình dáng, chỉ thấy là một vị Ma Thần mơ hồ cầm trường kích, nếu Lý Minh ở đây hẳn là nhận ra vị Ma Thần này, hắn chính là Ma Chủ bị giam ở Man Hoang Mộ Địa.
Trường kích cùng đại kiếm va chạm, Đặng Sơn hộc máu bại lui, ma khí cổ quái theo trường kiếm xốc thẳng vào nguyên thần cùng động thiên của hắn, để hắn một thân chiến lực bị hao mòn nhanh chóng.
Đỗ Bính thừa thế truy sát, lúc này Lê Thọ bất ngờ tập kích, Đao quang chém ra như mưa, Đỗ Bính không thể không đỡ, mất đi cơ hội giết Đặng Sơn.
Phía dưới, cấm binh theo lệnh tràn vào, chém giết thảm liệt của Đỗ gia đệ tử, cấm binh thực lực mỗi người đều kém hơn đám để tử Đỗ gia, nhưng bọn hắn phối hợp ăn ý, trái một đao, phải một kiếm, hình thành trận thế tiến lui rõ ràng, chưa kể quân số đông gấp nhiều lần, chỉ trong phút chốc chém chết vô số phản quân, đánh trận không chỉ dựa vào tự thân bản lãnh, còn phải dựa vào đồng đội cạnh mình.
Lê Thọ cùng Đặng Sơn lấy hai địch một thì miễn cưỡng kiềm chân được Đỗ Bính, nhưng ma đạo cổ quái, hao mòn tu vi, hai người xuống sức thấy rõ.
Đỗ Bính đỏ mắt gầm gào, hắn nhận ra bọn tăng nhân Pháp Vân Tự như đèn dầu cạn, hẳn là bị đám sứ giả trọng thương, chỉ cần hắn loại Đặng Sơn hoặc Lê Thọ, cục diện còn có thể cứu vớt.
Đỗ Binh ngửa mặt lệ hú, ma khí cực thịnh, mái tóc bồng bềnh tua tủa đâm ra, Lê Thọ không kịp phòng bị, thân thể bị xuyên thủng mấy chỗ, văng ra ngoài chiến cuộc, để lại Đặng Sơn quay cuồng trong ma khí.
Đỗ Bính cắn lưỡi phun máu, lực lượng càng mạnh, Thần Ma Nguyên Linh xách trường kích bổ xuống, Đặng Sơn gào thét bay đi, đập xuống phía dưới đánh đổ nát rất nhiều kiến trúc, máu huyết văng khắp nơi.
Đỗ Bính lệ hú, cười ngặt nghẽo, một chưởng đập xuống giết chết hàng ngàn cấm quân, phi thân bay về phía thái tử.
“Nhật Tôn, ngươi còn chạy được nữa không.”
Đỗ Bính giơ tay ra chụp, một ánh đao lóe lên, bàn tay của hắn bất ngờ bị chặt rụng, Lê Đô Thống không rõ từ đâu xuất hiện, một đao phế đi tay phải Đỗ Bính.