Thủy Minh Châu gặp phải sát khí bèn rung lên kịch liệt, tỏa ra hơi lạnh thấu xương chống lại. Trấn Binh có linh, biết bản thân sắp gặp họa nên hung uy bạo phát, Minh Châu tự động lơ lửng bay phía trên vị lão nhân Thủy Hoàng Đảo, hàn khí hóa thành từng đạo đao thương cung kiếm trắng muốt tung bay xoay tròn tạo thành một vùng binh quyển bảo hộ lấy chủ nhân.
“Tiểu tử, ngươi định làm gì?”, Ngư lão cảm thấy có điều không ổn, nhưng chưa nói dứt lời, Lý Minh đã vung một côn toàn lực điểm tới địch nhân, dọc theo thân trường côn đang xoáy tròn trong lòng bàn tay của hắn, một cặp Âm Dương Ngư bơi lội quấn mạnh lấy nhau dần trôi về phía cuối, nơi cặp Âm Dương Ngư đi qua, hàn băng đều bị hóa thành hơi nước, tiếng băng phong nứt vỡ ào ào rớt xuống, Thủy Minh Châu rung động không ngừng.
Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng lại hóa Ngũ Hành Bát Quái, Âm Dương Hỗn Độn Côn Pháp của Lý Minh vừa khéo bao trùm lấy Thủy Hành nên khắc chế gắt gao Thủy Minh Châu, dù là Trấn Binh nhưng bởi không có người dùng pháp lực thôi thúc nên bị Lý Minh dễ dàng xuyên phá, một đòn trong chớp mắt đã kề sát đầu của vị lão nhân Thủy Hoàng Đảo.
Những tưởng vị bạch y lão nhân kia phải chết không thể nghi ngờ, thì bất chợt cả Rèn lão cùng Ngư lão đều vội vã lao tới chụp lấy Lý Minh xách ngược về sau. Cùng lúc đó, Thủy Minh Châu hàn khí phun trào giống như nham thạch cuồn cuộn tạo thành từng đạo bạch khí màu trắng, một khuôn mặt đột ngột hiện ra, mắt mũi râu tóc đều trắng tinh, khuôn mặt lạnh lẽo không chút nhân tính, một bên hốc mắt chảy ra huyết sắc, há miệng thổi ra một đạo thần thông vọt thẳng tới ba người, hàn khí lạnh lẽo thấu xương, dường như muốn cô đọng tầng tầng lớp lớp không gian.
Rèn lão ném Lý Minh lẫn Ngư lão bay về sau, vung lực giơ búa lớn lên đập tới liên tục, trong nháy mắt mà lão ra tay gõ tới cả trăm chùy, tiếng uỳnh uỳnh bạo tạc inh tai nhức óc, miệng quát: “Yết Tử lão cẩu!”
Hàn khí từ khuôn mặt băng lãnh thổi ra như bão táp mưa sa, cuồng phong gào thét, tiếng gió rít lên chói tai, âm phong u u: “Dư nghiệt!”
Ngư lão sắc mặt ngưng trọng, vung lên giỏ tre chắn trước người, bao nhiêu hàn băng chi khí mà Rèn lão chặn không được đều bị chiếc giỏ kia hút vào bên trong, mặt ngoài chiếc giỏ hiện lên từng lớp băng mỏng bám xung quanh kêu lạch cạch.
Lý Minh đứng sau cũng cảm thấy buốt giá thấu tâm can, cặp mắt kia hắn không còn xa lạ gì, chính là kẻ từng hiện thân muốn giết hắn trên Chiêu Thất Sơn khi hắn đập chết Yết Ban, chỉ là một mắt của kẻ kia dường như đã bị thương nặng, huyết nhãn không giấu được chảy đỏ khuôn mặt, hiển nhiên là bị chiếc lư hương cổ quái trọng thương, ngày đó tơ máu nhiễm đỏ cả bầu trời Long Sào.
Bễ rèn sau lưng Rèn lão lửa cháy hừng hực, Rèn lão há miệng thổi một hơi, lửa cháy bừng bừng tạo thành hỏa quyển quét tới khuôn mặt hàn khí kia, băng hỏa quyện vào nhau tạo nên hơi nước mù mịt, cả tòa chính điện lúc nóng lúc lạnh vô cùng kỳ quái.
Một hồi sau tiếng thần thông bạo tạc ngừng hẳn, Ngư lão đưa chiếc nón lá lên quạt một hồi xua tan hơi nước, lúc này mới thấy Rèn lão đứng run lập cập, hai chân bị băng phong dính chặt xuống đất, râu tóc cũng bị đóng thành từng cây băng. Phía sau lưng, bễ rèn của lão đang tỏa ra nhiệt khí xua tàn hàn băng quanh người, cả người lão giống như nồi nước sôi, khói tỏa mù mịt, mà đám người kia đã không còn một ai.
Ngư lão chỉ vào Rèn lão ha hả cười lớn, Rèn lão đen mặt, vung chân đá một cái chấn vỡ băng phong, không nhịn được cơn giận, bèn chạy tới túm cổ Lý Minh giơ lên trời, Rèn lão vốn to cao, Lý Minh bị treo lủng lẳng, hai chân đạp đạp, cựa quậy cách gì cũng không thoát ra được.
“Tên hỗn đản làm bừa!”, Hiếm khi mới thấy Rèn lão nói được một câu đầy đủ, vừa dứt lời tay phải lão đã giơ lên muốn giáng xuống mông của Lý Minh, tên tiểu tử này hành động tùy tiện, dẫn phát Thủy Hoàng Đảo Chủ Yết Tử ra tay, suýt chút nữa vì cứu hắn mà lão bị trọng thương, làm sao lão không tức cho được.
Lý Minh trán đổ mồ hôi, song thủ vội đánh ra một chiêu, bóng tay loang loáng, giống như Thiên Long lướt đi trong mây, chỉ thấy bàn tay Rèn lão vỗ vào không khí, tay còn lại đang giơ lên chiếc áo sờn cũ, Lý Minh tự lúc nào đã chạy tới đứng cạnh Ngư lão, khuôn mặt ra vẻ đắc ý.
“Tà môn!”, Rèn lão trợt mắt.
Lý Minh cảm thấy đôi tay sảng khoái vô cùng, từ lúc hắn ngộ thêm được kỹ xảo vận dụng một chiêu Thiên Long Đoạt Vận từ lão Đinh, tay hắn giống như u ảnh, có thể tùy tiện xuyên qua xuyên lại giữa lớp lớp đồ vật mà không bị cản trở, thậm chí hắn có thể vặt cả bộ râu xoăn của Rèn lão chứ đừng nói cởi áo thoát đi.
“Bộ quyền chưởng này thất truyền đã lâu, ngươi học chỗ nào?”, Ngư lão tò mò hỏi.
“Danh sư xuất cao đồ, đương nhiên là học từ trưởng bối nhà ta!”, Lý Minh đáp.
Ngư lão trầm tư hồi lâu nói: “Có thời gian ngươi nên về hỏi lão Điếu một chút, việc này có can hệ trọng đại.”
Lý Minh chỉ lơ đãng nghe qua, vẫn đang tìm cách loay hoay muốn nhảy vào lấy đi Định Thần Châm, hai chân chạy quanh Cửu Môn, hai tay liên lục xoa từng đạo thần thông quăng vào màn khí tức sền sệt kia, thậm chí hắn không tiếc pháp bảo trong túi từng trấn lột được, từng chiếc từng chiếc ném vào không tiếc, kiên trì cố gắng tìm ra một đường tiếp cận Thần Binh.
“Công cốc!”, Ngư lão thờ dài ngồi nhìn hắn kiên trì ngịch ngợm.
Qua hồi lâu, Rèn lão giọng như sấm vang lên: “Giúp hắn.”
Lý Minh lập tức nghỉ tay nhìn về phía hai người, ánh mắt chờ mong nhìn hai lão.
“Tiểu tử ngươi có ném hết mấy cái tiểu pháp bảo vô dụng kia cũng không được tích sự gì đâu? Ngươi thực muốn quay về quá khứ?”, Ngư lão khuôn mặt bất chợt trở nên nghiêm nghị hỏi.
Lý Minh nghiêm túc gật đầu.
“Thời gian loạn lưu, mắc kẹt sẽ chết!”, Rèn lẽo ném ra một nắm muội than đỏ rực bay lên không, từng đám muội than hóa thành dòng chảy sền sệt trôi đi chầm chậm như một nhánh sông, bất chợt có một trận phong ba thổi qua làm đứt đoạn dòng chảy, nhánh sông phía sau lập tức biến mất hoàn toàn, như chìm vào dĩ vãng.
Lý Minh vẫn một bộ dạng kiên trì không đổi, giống như thuở bé một gã thiếu niên còm nhom gánh trên vai xấp củi lớn nhẫn nại từng bước nhỏ bất kể nắng mưa.
“Thôi thôi, cho hắn đi, Điếu huynh cũng đã nói, cứ nghe lời hắn vậy!”, Ngư lão bất đắc dĩ, thâm tâm lão thực ra không bởi lo lắng cho an nguy của Lý Minh, mà lão sợ Định Thần Châm uy năng hao mòn, không còn khống chế nổi đám cường giả ở Bát Hoang thâm nhập, mỗi một lần dùng là một lần xót, đã ngàn năm qua chưa từng có người dám sử dụng Thần Binh.
Rèn lão gật đầu, hai lão đồng thời móc ra một miếng ngọc bội giống như bị vỡ, vừa vặn ghép lại với nhau nhưng xem ra cũng không đầy đủ, có lẽ là mỗi lão trong Nghiệp cốc đều giữ một phần như vậy.
Hai lão thôi thúc pháp lực, cùng nhau đẩy miếng ngọc đi vào đạo khí tức sền sệt kia, miếng ngọc quả nhiên không biến mất mà chầm chậm tới gần cây châm nhỏ.
Ngay lúc hai vật chạm nhau, cây châm nhỏ rung nhẹ phun ra một đạo hoàng sắc, hai lão cùng hô hoán, thúc đẩy pháp lực kéo đạo hoàng sắc kia ra ngoài hình thành một chiếc cầu cong cong nối ngay dưới chân Lý Minh tới Định Thần Châm.
“Đi thôi, chỉ cần ngươi phóng ra thần thức, nói lên ngày tháng, địa điểm! Nhớ! Thời gian một nén nhang sau lập tức quay lại! Nếu không phải chết.”, Ngư lão quát lớn.
Lý Minh cúi đầu cảm tạ, đạp lên đạo hoàng kiều kia tiến lại Định Thần Châm.
Bước đầu tiên, Lý Minh cảm thấy mọi vật xung quanh dường như chậm lại, động tác của hai lão Rèn, Ngư trở nên chậm chạp lạ thường.
Lại thêm một bước, hắn thấy quanh mình là từng đạo ánh sáng màu vàng nhảy múa giống như dòng suối nhỏ bơi lội tung tăng, càng bước đi, hắn càng cảm thấy thế giới xung dừng cả lại, Rèn lão lúc này đã biến thành một một bức tượng, đôi mắt vẫn còn trợn trừng nhìn về phía hắn xuất phát, chỉ là trong mắt lão, cái bóng của hắn đã biến mất.
Tấm tắc khen kỳ lạ, Lý Minh nghĩ tới địa điểm ngày tháng, thả ra một tia thần thức. Tia thần thức kia vừa rồi khỏi người hắn vậy mà hiện hóa thành một sợi tơ mỏng manh tử sắc, thần thức không phải là vật chất, vậy mà cũng hiện hữu dáng hình.
Tia tử sắc khí kia vừa chạm tới cây châm nhỏ, lập tức trời đất quay cuồng, Lý Minh bị kéo vào một dòng sông lớn tràn ngập sắc vàng, đại giang điên cuồng cuốn hắn trôi đi, Lý Minh chỉ kịp nhìn thoáng qua hai bên bờ, từng hình ảnh chớp mắt hiện ra rồi biến mất, giống như có kẻ đang lật nhanh từng trang sách vậy.
Lý Minh thoáng thấy binh mã chém giết, lại thấy từng vị đạo sĩ bộ hành, lại thấy được quan quân triều đình rầm rập tới lui kiếm tìm. Hắn lại thấy cả vị thần tăng hiền từ trông coi Diên Hựu Tự ở Đại La Thành xuất hiện, thấy cả Đức Chính Đế trầm ngâm đứng trông, thấy cả lão Tả tiều tụy ôm một đứa bé khát sữa dỗ dành qua lại.
Lý Minh nhận ra, những mảnh ký ức trôi qua kia chính là những gì năm xưa đã diễn ra ở nơi đó.
Theo Lý Minh trôi đi, hình ảnh dần chậm lại, tuy vẫn là ngắt quãng nhưng nhìn một chút có thể xâu chuỗi được, Lý Minh thấy một vị tiểu cô nương mỏng mảnh máu me đầm đìa ẵm theo một đứa bé, sau lưng nàng một thủ chưởng khổng lồ đang vỗ tới. Vị cô nương kia kinh hoảng vô cùng, nàng quay lưng đánh ra một đạo thần thông, nhưng thủ chưởng mạnh hơn, dư lực vỗ tới làm nàng phun máu bay đi.
“Đừng khóc, đừng khóc!”, Vị cô nương lăn lộn mấy vòng nhưng vẫn cố bảo vệ đứa bé nguyên vẹn, sau lưng nàng lại có một đạo thần thông chém tới, nàng đã kiệt sức, tuyệt vọng khóc nhìn đứa bé, đứa bé khóc, nàng cũng khóc.
“Đi”, Một tiếng quát như sấm vang lên, một đạo Thiên Long cuồn cuộn hung uy lao tới đánh tan thần thông truy kích, vị cô nương lau nước mắt tiếp tục chạy, bỏ lại phía sau thần thông bạo tác long trời lở đất.
Nàng chạy, nàng thả đứa bé xuống một dòng sông, nàng dỗ dành, nàng đặt lên người đứa bé một mảnh khăn trắng mỏng manh thêu chữ Lý, đưa bé cầm lên chiếc khăn vậy mà ngừng khóc, có lẽ chiếc khăn còn vương mùi của mẫu thân nên đứa bé nín.
Nàng giấu đi miếng ngọc bội còn đeo trên cổ đứa bé vào trong, nhìn nó âu yếm, nàng thế vào lòng mình một đoạn gỗ mục, kiên cường lau đi nước mắt, chạy ngược dòng về phía Bắc.