Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 140: Tổ Cung trăm năm trước




Rèn lão lại cục súc lên tiếng: “Chở bọn ta tới Bát Môn, Đại sư huynh bảo.”

Ngư lão một trăm lần không vui, chỉnh lại nón lá trên đầu, chống sào nhảy thuyền, miệng lầm rầm khấn: “Thượng thiên trên cao, mong ngài giáng xuống thiên binh thiên tướng bổ chết gã thô lỗ này.”

“Tiểu tử, ngươi thích chiếc cần câu này sao?”, Thấy Lý Minh nhìn không chớp mắt, Ngư lão hỏi. 

Lý Minh lắc đầu, chỉ vào chiếc cần câu làm từ ngọc xanh biếc, nói: “Ngư gia, ta thấy có kẻ cũng dùng một chiếc cần y hệt như vậy.”

“Tống Tào tiểu tử? Khà khà, tên ngu đần ấy từng xem trộm ta ngồi câu không biết bao lâu, cuối cùng vẫn không có nắm được căn nguyên pháp tắc, uổng công ta dụng tâm lương khổ.”, Ngư lão nói.

Lý Minh méo cả mặt thầm nghĩ: “Thập Nhị Phán Quan đứng đầu chính là Tề Vương Tống Tào, thực lực chấn nhiếp Cửu U, mấy vị trưởng lão chỉ nghe tên đã hồn bay phách lạc, vậy mà trong miệng mấy lão đầu này chỉ là một tên tiểu tử không hơn không kém.”

“Đúng, trên người ngươi còn dính khí tức từ Địa Phủ, thằng cha Diêm Vương nhất định là giở trò.”, Ngư lão mở cặp mắt tròn vo sáng quắc ra nhìn Lý Minh từ trên xuống dưới khiến hắn cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Rèn lão cũng là trố mắt ra nhìn, nhưng lão không thấy gì, liền ngay sau đó Ngư lão vung lên chiếc cần câu xanh biếc, hướng thân thể Lý Minh quăng ra, không hề có sợi dây câu nào, nhưng bất ngờ là lão lại lôi ra được một đạo khí tức xanh xao chỉ bé như sợi chỉ.

“Chà chà!”

Ngư lão suýt xoa: “Một tia ý niệm của tên Địa Phủ đầu sỏ giám sát tiểu tử ngươi, dùng làm mồi câu cũng không tệ.”

Lý Minh đen cả mặt, trong lòng lập tức nhẩm tính lần sau mở ra Địa Ngục Chi Môn sẽ tặng lão Diêm Vương món lễ vật gì để tạ ơn.

---oo0oo---

Ở dưới Cửu U Thập Điện, lão Diêm Vương mấy ngày nay bế quan chữa trị thương thế, nhưng vẫn không quên đặt Sinh Tử Bộ trước mặt giám sát Lý Minh, hình ảnh hắn luôn hiện rõ mồn một trên trang sách đen bóng, tuy nhiên từ lúc Lý Minh đi vào Nghiệp Cốc, lão Diêm Vương cái gì cũng không thấy, giống như người lành đột nhiên bị mù vậy, tuy nhiên lão vẫn cảm ứng được đạo ý niệm của mình.

Diêm Vương than thở: “Mong cho tên hại họa này không mang vận xui của hắn đổ xuống Cửu U.”

Đột nhiên lão Diêm Vương cảm thấy đạo ý niệm của mình bị người khống chế bèn la hoảng: “Thành Tào, cho truyền Thành Tào.”

Một lên lâu la đầu trâu chạy vào bẩm: “Bẩm Điện hạ, Thành Tào đi chở linh hồn chưa về tới.”

“Truyền Thập Nhị Phán Quan lập tức trở về thủ hộ Vong Xuyên Giang.”, Diêm Vương dứt khoát ban lệnh.

---oo0oo---

Ngư lão chèo thuyền, Lý Minh ngồi trên không thấy bờ bến, chỉ thấy một mảnh đại dương bao la rộng lớn căng ra phía cuối chân trời, chiếc thuyền câu rẽ nước chầm chậm tiến lên.

Đột nhiên Rèn lão lại tỏ ra sốt ruột, hơi thở nhấp nhô không ổn định, Ngư lão bèn tá hỏa vung tay chèo, sợ cho Rèn lão lại thổi một hơi gây họa, con thuyền điên cuồng phóng đi dưới tay chèo của lão, bỏ lại phía sau hai cột nước như hai đạo cầu vồng vắt ngang trời. 

Rèn lão giơ ngón cái: “Tốt!”

Độ nửa canh giờ, Lý Minh ôm chặt lấy mạn thuyền rốt cục thở phào nhẹ nhõm, con thuyền dừng lại giữa mênh mông sóng nước, phía xa xa có một hòn đảo nhỏ tí teo, duy nhất mọc ra một cây dừa, bên cạnh còn có một tảng đá, thực không hiểu nổi vì sao nó có thể tồn tại giữa nơi đây.

Ngư lão lại vung lên cần câu quăng về phía đảo, Lý Minh trước sau vẫn không thấy dây câu chỗ nào, chỉ thấy lão nhẹ nhàng giật một cái, cây dừa đột nhiên cong vèo kéo chiếc thuyền trôi lại gần đảo.

Nói là đảo thực ra là cho sang miệng, khoảng đất này chỉ vừa đủ một gian phòng nhỏ, ba người, một cây dừa cộng một tảng đá vừa đủ không gian đặt chân, Rèn lão nói: “Ngư, ngươi đợi ở đây.”

Đoạn lão dùng lực đẩy tảng đá lệch sang một bên, để lộ ra một thông đạo với cầu thang liên miên đổ xuôi xuống phía dưới.

Lý Minh theo bậc thang đi xuôi, càng xuống dưới nhiệt độ càng giảm, cảm giác âm u lạnh lẽo phả thẳng vào mặt, âm phong hàn khí rít lên từng đợt u u, Lý Minh phải gia tăng cước bộ áp sát Rèn lão, tới bây giờ hắn mới cảm nhận được đứng bên vị lão bá này, cảm giác thật ấm cúng.

“Tiểu tử, tránh xa, nóng!”, Rèn lão bực dọc đẩy hắn ra, Lý Minh đứng áp sau lưng khiến lão mồ hồi đổ ròng ròng.

Lý Mịnh nhịn không được tò mò: “Rèn gia, chúng ta đang đi đâu? Bát Môn là chỗ nào?”

Rèn lão đáp gọn: “Tổ Cung cấm chế trung tâm.”

“Tổ Cung cấm chế, hỏng rồi, nơi đó mục thi bò thành đàn, đời ta thế là xong.”, Suy nghĩ vừa lướt qua đầu, Lý Minh đã thấy trước mắt vô số đền đài cung cấm liên miên tạc theo hình rồng, cả vòm trời bị một lớp hoàng sắc bao phủ, hiện trên đó đủ loại cổ tự phù văn, lớp cấm chế này bọc lại khối khí tức âm u quái dị nơi đây, khiến trái tim như bị bóp nghẹt.

Bậc thang cuối cùng dẫn tới đỉnh của một ngôi tháp rất cao, xung quanh tháp treo đủ thứ đồ vật kỳ quái, nào liềm, búa, kéo, nón, mũ, chén bát, quần áo, thậm chí còn có cả một cái giỏ tre đựng cua còn sống cựa quậy bên trong.

Nhưng chừng đấy cũng chưa đủ làm Lý Minh kinh hãi, điều làm hắn nổi da gà, sởn gai ốc chính là hàng ngàn hàng vạn mục thi to nhỏ đang bò lổm ngổm khắp các ngóc ngách con phố, có gã mục thi đột nhiên gào rống tung mình bay lên cao, sau lưng mọc ra bốn cặp cánh ve lao tới màn hoàng sắc cấm chế trên bầu trời.

Đáng tiếc cho gã mới bay cao được độ hơn dặm, lập tức màn sáng rung động, phù văn nhảy nhót, không trung hiện ra một mặt chuông lớn vàng rực hướng gã mục thi kia đánh coong một tiếng, mục thi lập tức biến thành bột mịn, dư âm tiếng chuông còn vọng xuống dưới chấn cho đám mục thi đau đớn lăn lộn thảm thiết.

Xuống dưới chân tháp, Lý Minh nhẹ nhàng như báo săn mồi, Hắc Quan Xiềng Xích quấn chặt song thủ, lặng lẽ tiềm hành, nhưng chẳng bao lâu hắn đành phải đường đường chính chính oai vệ bước trên phố bởi Rèn lão quá rêu rao, tay phải lão cầm búa lớn, lưng đeo bễ rèn cháy hừng hực, nghênh ngang bước đi như chỗ không người, một đạo khí tức cuồng dã như viễn cổ hồng hoang mãnh thú từ người lão phóng ra chấn nhiếp nơi đây, không hề có đầu mục thi nào dám tiếp cận lão.

Đột nhiên có một đạo thủ chưởng vỗ vào vai Lý Minh từ phía sau, toàn thân nổi gai ốc, hắn vận Âm Dương Long Vân Bộ đạp quẻ Đoài lách người sang phải như u ảnh, toàn lực vung Hắc Quan Xiềng Xích quật về phía sau, tiếng xích rít gió lao đi keo tử ảnh vụt về địch nhân.

“Ngư lão, ngươi...”, Lý Minh đen mặt nhìn vị lão nhân đội nón phía sau, Hắc Quan Xiềng Xích của hắn đang quấn vào cần câu của lão, chẳng hiểu được lão xuất hiện từ lúc nào dọa hắn hồn phách hắn muốn bay lên mây.

“Ô, sợi dây xích này là thế nào, lại dám công kích cả nguyên thần ta. Ma đạo.”, Ngư lão vuốt tới sợi tử xích vội vàng thu tay.

“Rèn, ngươi lại đây xem sợi dây này.”

Rèn lão vốn là một tay hảo thủ đánh vũ khí, nghe Ngư lão nói vậy cũng nhịn không được quay lại nhìn, lão vừa chạm tay vào cũng cảm thấy một cỗ quy tắc khó hiểu len lỏi tấn công vào nguyên thần lão, khiến lão vội vã buông tay, lắc đầu không hiểu. 

Ngư lão lên tiếng: “Tiểu tử, sợi dây này ai cho ngươi?”

Lý Minh kể sơ qua câu chuyện nơi Man Hoang Thần Ma Mộ Địa, nếu hai lão quỷ này muốn đoạt xích, hắn căn bản không có tý tẹo năng lực phản kháng nào, hắn khôn ngoan gợi mở, đôi mắt mong chờ hai lão hé lộ thêm bí mật khi xưa.

“Có chuyện thú vị như vậy sao? Phải tìm gã nói mò, tổ tông tiểu tử nhà ngươi hỏi cho thật rõ mới được, hắn biết rất nhiều.”, Ngư lão xoắn xuýt cả lên, trong lòng suy tính làm sao tìm được lão Bói, bộ dáng tiếc hận không có mặt ở Man Hoang ngày đó.

Rèn lão nhìn chòng chọc vào sợi tử xích, đôi mắt bốc ra liệt hỏa hừng hực soi chiếu tới sợi xích, tuy nhiên bị pháp tắc xung quanh sợi tử xích kia bài xích toàn bộ, lão bực tức quát Ngư lão: “Bảo ngươi đợi, tới đây làm gì?”

Ngư lão hăng máu: “Ta có chân, muốn đi đâu thì đi, ngươi cản được.”

Rèn lão kiệm lời không nói, dẫn bọn hắn đi vòng vo qua rất nhiều điện đài, Ngư lão kể: “Ta nhớ trăm năm trước chỗ này rất vui nhộn, có mấy trăm tên tiểu nhi giống như ngươi đuổi qua giết lại. Chẳng qua bây giờ đám quỷ quái bẩn thỉu này thoát ra, làm ta không còn được thưởng thức trò vui nữa.”

Lý Minh vui vẻ hỏi: “Trăm năm trước thế nào, Ngư gia mau kể.”

“Ha ha, ngươi là cái tiểu tò mò giống ta, cẩn thận giữ cái cổ mình.”

Ngư lão hồ hởi: “Ngày đó mạnh nhất là tám tên thiếu niên họ Triệu,...”

Lý Minh ngắt lời: “Bảy người, không phải tám.”

Ngư lão xoa huyệt Thái dương: “Rõ ràng là tám, dẫn đầu là tên Khuông gì đó, nhưng khá nhất lại là tên thứ tám, ta rất thưởng thức hắn, hắn tên Quang, hình như sau này đi tu, trở thành gã trọc cầm đầu bọn Thiên Âm Tự thì phải.”

Lý Minh kinh ngạc, hắn không ngờ Quang Hộ lão tăng lại là tiểu sư đệ của bảy lão già họ Triệu kia.

“Còn có một cái tiểu đạo cô cũng rất lợi hại, lực át quần hùng...”

Ngày đó, Oanh Thải cầm đầu Việt tộc đệ tử, dẫn dắt Tứ Tông nhân mã cùng Quốc Tử Giám hoàng thất tiến tới mảnh Long Địa, khổ sở đánh chiếm một tòa Thần thành, hy sinh không biết bao nhiêu huynh đệ trên Long Sào, cuối cùng thành công đặt chân vào Tổ Cung.

Ngày đó bọn hắn một lòng kiến quốc lập nghiệp, từng theo Thái Tổ đánh bắc dẹp nam, thân thể in hằn trăm vết đao thương, cùng chung chí hướng vì lê dân bách tính tìm con đường sống, cuối cùng trúng địch nhân phục kích, chín phần nằm lại nơi đây không quay về.

Ngày đó, Oanh Thải cùng bọn huynh đệ rơi vào phục kích của Triệu gia, sư muội vì cứu nàng mà chết thảm, bản thân trọng thương, giờ phút sinh tử được Triệu Quang thiên sinh nhân từ bịt mặt cứu thoát, mang đi trị thương, hai người ở bên nhau dần dà nảy sinh tình cảm.

Một ngày, bọn Vô Từ, Thiên Cơ, Trịnh Trí Không, Nguyễn Khai Quốc vất vả vượt ải sinh tử tìm được Oanh Thải, thấy Triệu Quang đứng đó không nói thành lời, cuối cùng Oanh Thải biết được thân phận hắn, đem kiếm đoạn tóc, cắt đứt cùng Triệu Quang, thề không đội trời chung cùng Triệu gia Thiên Quốc.

Cũng từ đó, Triệu Quang sinh chán ghét trần thế, căm phẫn hành vi ác độc của huynh đệ mình, lang thang khổ ải khắp thiên hạ, về sau gặp được vị lão tăng dẫn hắn lên Thiên Âm Tự cắt tóc tu hành, phổ độ chúng sinh.