Lý Minh phối thảo dược tự vì mình chữa thương, Chiêu Thất Sơn lúc này không một bóng người, Ngũ Diệu huynh đệ để lại cho hắn một phong thư nói rằng bọn hắn cứu Lý Minh một mạng lần này, ân oán đã phân minh, lần sau gặp lại cứ việc thống khoái ra tay.
Bầu trời tơ máu giăng ngang giống như đổ huyết lệ, các phương nhân mã kéo nhau chạy về Chiêu Thất Sơn, Thủy Hoàng Đảo lập tức phát lệnh truy sát Lý Minh, phần thưởng trọng hậu vô cùng, phân nửa số cao thủ truy sát bọn Trần Lộc Vũ Thủy đều đổi hướng sang phía này, lại thêm bọn lâu la bảo vệ thanh danh cho Hiểu Băng Thanh, quang cảnh đông vui như trẩy hội.
Miếu cũ trên đỉnh Chiêu Sơn, tơ nhện giang ngang kín mái, bụi bặm phủ một lớp dầy, cột gỗ bị sâu mọt gặm tới nham nhở, khói nhang nguội lạnh, chiếc lư hương bằng đồng hoen ố dễ có tới trăm năm không ai để ý, Lý Minh nghi ngờ đi loanh quanh đã mấy vòng, trước khi hôn mê hắn vẫn nhớ đạo ánh sáng kia phóng ra từ tòa miếu cũ này.
“Lên!”, Lý Minh quát to, thân thể lăng không, thần thức phóng thích, Chu Diên Cổ Kiếm cũng tế ra, cả người bày ra tư thế chiến đấu, hắn muốn tái hiện một màn kia nhưng ngay cả một con kiến cũng không thèm để ý.
Lý Minh hạ xuống gãi đầu đi tới đi lui, đoạn thở dài vào miếu tế bái, hắn đốt một nén nhang cắm vào lư hương tế bái: “Tổ tiên có linh mong các ngài phụ hộ đồ trì, giúp đỡ tiểu bối con cháu.”, đoạn hắn hé mắt ty hí nhìn xung quanh, lại vái mấy cái, lại mở mắt ti hí nhìn, nhưng tuyệt không thấy động tĩnh gì, hắn lại đốt thêm nhang tiếp tục tế bái.
Khói nhang tỏa ra mù mịt cả tòa miếu, Lý Minh cay mắt tới mức rơi lệ, nhưng hắn vẫn kiên trì quỳ ở đấy tụng niệm, nếu người khác nhìn vào sẽ cho rằng hắn đang làm việc vô bổ, thay vì tốn tâm tư vào điều ma quỷ huyền huyễn chi bằng ra sân miếu tìm hiểu phù văn cổ tự sẽ tốt hơn vạn lần. Tuy nhiên vào lúc này lư hương bằng đồng thau đột nhiên có dị động, ánh sáng phảng phất tỏa ra chiếu xuyên qua màn khói hương, nhang khói càng nhiều, ánh sáng tỏa ra càng mạnh.
Ầm! Lý Minh nguyên thần chấn động nổ vang, trước mắt hắn là một phiến chiến trường rộng lớn vạn dặm, bản thân hắn đang đứng trên Chiêu Thất Sơn điều động ba quân tướng sĩ, thần giáp uy nghi, chiến mã hí vang, lâu thuyền đại hạm giăng kín bầu trời. Phía bên kia chiến tuyến, địch nhân giáp trụ đỏ rực, từng đầu Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Khổng Tước kéo chiến xa phủ kín thiên không dồn ép lâu thuyền đại hạm, từng tôn Thần hung hãn há miệng thôn phệ một mảng lớn dân chúng gặm nhai vẻ mặt thỏa mãn, lại thêm từng toán Yêu thú khổng lồ đạp rung đại địa.
“Khởi bẩm Chiêu Vương! Giặc Ân đã phá được Thanh Long Thành.”
“Báoo! Hắc Long Thành thất thủ, Lạc Thiên tộc trưởng xin được huyết tế Hắc Long!”
“Bẩm Chiêu Vương! Hoàng Long Thành làm phản, dẫn quân quy hàng Ân Cung! Xin để vi thần dẫn Chân Định Bộ quân sĩ giết sạch phản binh!”
Lý Minh kinh ngạc nhìn một màn, từng tôn thần nhân đỉnh thiên lập địa tấp nập lên xuống Chiêu Thất Sơn bẩm báo, tốc độ như từng đạo ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện, trên đầu bọn hắn hiện ra Nguyên Linh to lớn khổng lồ, phần lớn đều là Thần Long hung ác dữ tợn, số ít còn lại là các loại Nguyên Linh khác, Lý Minh lại thấy một nữ tướng phóng tới, lưng đeo kiếm đồng, ăn mặc đơn giản cổ xưa, chỉ che đi các bộ phận cần thiết, Nguyên Linh nàng khác với đám nam nhân, là một tôn Thần Nữ sừng sững đứng trong thiên địa, chân đạp vạn dặm đại sơn. Vị nữ tướng quỳ một chân bẩm báo: “Chiêu Vương, Nghĩa Lĩnh Sơn xem chừng không giữ được, chúng ta có cần đợi Thiên Vương?”
Lý Minh đang ngơ ngác quan sát quang cảnh hùng vĩ khắp nơi, bản thân hắn lúc này là một tôn thần vương cao lớn, chân đạp trên đỉnh Chiêu Sơn, đầu xuyên qua mây mù, cặp mắt như Long nhãn soi chiếu bao quát cả tòa Long Địa rộng lớn mấy vạn dặm, vậy mà lúc này hắn không tự chủ được mỉm cười nói: “Hắn trở về!”
Từ phương tây hướng đại lục, bầu trời khí tượng kịch liệt dao động, một tôn thần nhân to lớn cưỡi hắc mã, tay cầm trường côn uy phóng tới, đầu hắc mã kia nhìn như sắt thép đúc thành, mỗi bước phóng ra bầu trời lại nhiều thêm mấy hắc động, nơi hắc mã đi qua thiên địa phảng phất cô đọng dồn nén, hắc khí trải dài dưới chân.
Quân sĩ phía ngoài Long Địa ba mươi hai thần thành đang chiến đấu kịch liệt, ra sức hộ vệ từng toán dân chạy nạn mang lên lâu thuyền đại hạm chở đi, đột nhiên bọn đồng loạt ngửa mặt hướng về phía tay hô vang: “Đổng Thiên Vương quay về! Chiêu Vương vạn tuế! Giết!”
Đổng Thiên Vương cưỡi Thiết Thiên Mã mang theo binh sĩ Dương Tuyền Bộ cùng Cửu Đức Bộ quay về nói rõ Nghĩa Lĩnh Sơn đã thắng, quân sĩ khí thế tăng cao hò hét quay lại tế đao liều chết. Trên Chiêu Thất Sơn, Chiêu Vương đi vào miếu nhỏ đốt nhang cắm vào lư hương bằng đồng, đoạn hướng sáu tòa Sơn Vương còn lại dập đầu tế bái, xong xuôi hắn đứng dậy hô lớn: “Giết! Đoạt về tổ tiên đất đai.”
Lý Minh nguyên thần nhập vào Chiêu Vương, thân thể không tự chủ được phóng lớn, lúc này hắn xem ra còn to lớn hơn cả tòa Chiêu Thất Sơn, trên đầu Nguyên Linh là một tôn Thần Long ba đầu khổng lồ, thân thể cuồn cuộn trên bầu trời, sóng lớn bàng bạc mênh mang, hắn dẫn theo Thập Ngũ Bộ binh sĩ, Lạc Tướng, Lạc Hầu xông về Long Địa, mỗi bước hắn đạp ra cả vạn dặm, Thần Long càn quét tứ phương nghiền nát chiến xa, đánh chết không biết bao nhiêu tôn thần thú.
Đúng lúc này, từ trên trời giáng xuống mấy chục vị thần nhân thân thể to lớn khổng lồ, đỉnh thiên lập địa, tôn thần dẫn đầu vung tay, một mảng lâu thuyền đại hạm ầm ầm vụn vỡ, đoạn hắn áp sát tới Lý Minh hô to: “Hùng Chiêu, hôm nay chính là ngày Bách Việt lụi tàn.”
Lý Minh không tự chủ được điều khiển Nguyên Linh Thần Long tiến công nghiền ép tôn thần, hắn thét dài: “Triệu Ân, món nợ ông cha ta, hôm nay tính toán đầy đủ với ngươi.”
Hai vị thần nhân lao vào nhau quần thảo trên bầu trời, quần tinh bị bọn hắn đập nát rơi rụng từng mảng, đại địa nứt toác theo từng bước chân, Triệu Ân tế Nguyên Linh là một thanh đại kiếm to lớn cắm xuyên chín tầng trời chém xuống Hùng Chiêu, đầu Thần Long phun ra băng hỏa mịt mù ngăn cản, hai bên đánh nhau không phân thắng bại. Đúng lúc này đột ngột Hùng Chiêu giơ cao hay tai, một thấp một cao, bên trái nâng lên một đại địa hình vuông khổng lồ, bên phải nâng lên một vòm trời tròn cao lớn, hắn quát lớn: “Thiên Địa Thất Phiên Thủ!”
Triệu Ân ánh mắt kinh hoảng kẹt giữa ấn pháp, bị Hùng Chiêu đem thiên địa lực lượng nhấn chìm, Nguyên Linh Đại Kiếm của hắn ầm ầm vỡ vụn, cửu trọng thiên gãy đổ như núi lỡ băng tan, Triệu Ân hộc máu văng ra xa, nhưng lúc này Hùng Chiêu cũng phải chịu dựng thần thông pháp lực của mười mấy tôn thần vây quét, khắp người thụ trọng thương, bị vây vào trận pháp luyện hóa của bọn hắn.
Đúng lúc này, một đầu hắc mã hí vang trời, Thiết Thiên Mã nhảy chồm vồ tới, Đổng Thiên Vương một côn kinh thế hãi tục đập xuống, hỗn độn khí tức đè ép, lôi đình gầm vang bổ loạn, ngàn vạn bóng côn đan xen, bầu trời nứt ra từng vệt đen khổng lồ, thiên địa giống như bị Thiết Thiên Côn đánh gãy, mười mấy tôn thần vây quét Chiêu Vương bị đập thành thịt nhão, lôi đình bổ xuống đem thân thể máu thịt đánh thành than đen.
Triệu Ân khiếp sợ không dám tái chiến lệnh cho lui binh, Đổng Thiên Vương thừa thế truy quét, đánh từ Long Địa tràn lên tới Đại Lục phía bắc, vây quét quân giặc bắt chém nhiều vô số kể, máu chảy thành sông nhiễm đỏ cả Đông Hải, cứu về không biết bao nhiêu Việt tộc tù binh.
Khung cảnh trong đầu Lý Minh trôi qua liên tiếp, mấy ngày sau hắn thấy mình đang đứng trước lư hương tế bái tổ tiên, Chiêu Thất Sơn trống chiêng vui nhộn, một mảnh hoan ca, Bách Việt cùng vô số các tộc được Chiêu Vương bảo hộ, ngàn vạn con dân hướng Chiêu Thất Sơn tế bái, niệm lực cuồn cuộn đổ về lư hương, vô tình khiến vật có linh, bao nhiêu quang cảnh diễn ra đều bị chiếc lư hương này ghi nhớ lại.
Lý Minh tỉnh lại thấy khói nhang đã tắt, hắn vừa trải qua một hồi ký ức kinh tâm động phách, hắn biến trở thành một đời tổ tiên quân vương hùng chủ cầm đầu Bách Việt đánh nhau ác liệt cùng địch nhân, hắn nhớ lại một ấn kia đánh sụp thiên địa, lại nhớ tới một côn đập vỡ trời cao, nhớ tới từng vị thần nhân to lớn khổng lồ, lâu thuyền đại hạm thần thú kéo chiến xa, trận hỗn chiến khiếp sợ thiên địa này còn kinh khủng hơn rất nhiều so với bất kỳ trận chiến hắn từng thấy qua, kể qua quang cảnh Đinh Kiền cầm Chu Diên Bộ chiến đấu trên bình nguyên chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ không tính vào đâu nếu mang ra so sánh.
Lý Minh kinh ngạc nhìn chiếc Đồng Lư còn cắm mấy chục gốc nhang vừa tắt, điều này chứng tỏ hắn không mê sảng, Lý Minh tiến tới vận hết sức bình sinh muốn cõng lư hương mang đi, nhưng hắn lập tức cảm thấy giống như mình đang cõng cả tòa Chiêu Thất Sơn trên lưng vậy, hắn đành buông bỏ ý nghĩ đoạt bảo.
Lý Minh bước ra ngoài miếu, lúc này trước sân có một toán đệ tử rất đông tới cả trăm người kẻ đứng người ngồi, đặc biệt lại có thêm một đám trung niên nam nữ đả tọa tu luyện, hẳn là các vị thúc bá trưởng bối của bọn đệ tử kia, Lý Minh kinh ngạc nhìn đám người kia, hắn không biết rằng thời gian hắn ngồi ngửi nhang khói đã trôi qua mấy ngày, vừa vặn trong thời gian đó bọn người kia cũng phải ngồi ngoài miếu chờ đợi, có lực lượng vô hình ngăn cách khiến bọn hắn không sao tiến vào.
“Hắn ra rồi, nhanh bắt hắn lại!”, Có đệ tử phát hiện hô to, mọi người nhao nhao đem gươm đao bao vây tòa miếu, có kẻ còn vung lời tục tĩu chửi mắng hắn xâm phạm Hiểu tiên tử.
“Câm miệng!”, Một vị nam tử trung niên quát lớn, toàn trường lập tức rơi vào im lặng.
Lý Minh hỏi: “Ta ngồi trong miếu đã mấy ngày?”
Vị trung niên nhân đáp: “Lý chưởng môn ngồi đây đã là ngày thứ năm.”
Lý Minh thầm hô trong lòng hỏng bét, huynh đệ của hắn xem ra khó toàn mạng, lòng hắn nóng như lửa đốt muốn vỗ cánh bay đi, mà đám đệ tử thì nhao nhao xì xào to nhỏ, đều cái gì Lý chưởng môn.
Vị trung niên nhân kia lại đáp: “Lý chưởng môn, Tả tiên sinh đã đem bọn Việt tộc đệ tử bên ngoài cứu về, chưởng môn không cần phải lo lắng.”
“Tả gia ư? Nhưng ngươi nói cái gì chưởng môn?”, Lý Minh vui vẻ chợt nhớ tới địa vị gã nam nhân kia gọi hắn.
“Tả Ao tiên sinh hướng mọi người nói rằng chưởng môn đời tiếp theo của Hình Khí Môn chính là Lý chưởng môn, Tả tiên sinh nói chưởng môn lệnh bài đang ở trong tay Lý chưởng môn. Tả tiên sinh lại hướng mọi người mắng, kẻ nào mặt dầy dám hướng Lý chưởng môn hạ sát thủ thì Tả tiên sinh sẽ đem môn phái người đó đánh gà chó cũng không còn một con, đánh cho đời sau nam sinh ra thì không có cái đó, mà nữ sinh ra thì...”, Vị nam nhân nói tới đây thì ho khan không ngớt.
Lý Minh suy nghĩ trong lòng: “Tả gia hẳn là biết được ta bị Thủy Hoàng Đảo cao thủ bất chấp mặt mũi muốn giết nên hướng ra ngoài tuyên bố như vậy. Hừ! Chỉ cần bọn trưởng bối không nhúng tay, ta há lại sợ đám người phương bắc.”
“Tốt! Phiền vị sư thúc tránh đường, tiểu điệt còn có công chuyện muốn đi!”, Lý Minh xá dài.
Vị trung niên nhân kia thấy Lý Minh hành lễ không dám nhận vội vã ôm quyền cúi rạp nói: “Chưởng môn làm vậy khiến ta tổn thọ.”
Lý Minh kinh ngạc không hiểu cái chức chưởng môn của gã có gì to tát mà làm bọn trưởng bối này cung kính tới vậy, hắn đang định cắp đít bỏ đi thì gã kia lại nói: “Lý chưởng môn, tuy nói bọn ta không dám làm điều thất lễ, nhưng Tả tiên sinh có nói rằng, phàm là tu chân đệ tử đều có thể tìm Lý chưởng môn đánh cho răng rơi đầy đất, Khụ khụ, Tả tiên sinh lời nói ta không dám sửa.”
Lý Minh đen mặt, hàm răng ngứa vang lên tiếng ken két, Tả gia quả nhiên xưa nay chưa cho hắn sự vụ tốt đẹp viên mãn gì.