Việt Quất Đá Xay

Chương 27-2: Ngoại truyện 1: Cậu sẽ mãi mãi không thích tớ




Vũ Thanh Trúc's POV

Tại sao Trâm luôn thắc mắc Trịnh Dương Linh có điều gì to tát mà Vũ Thanh Trúc lại thích cậu ấy nhiều đến thế.

***

Cậu ấy luôn dịu dàng với tớ. Cậu ấy tử tế với tớ, lịch sự với tớ, tôn trọng tớ. Lúc trước tớ bị một đám con trai trong lớp chọc ghẹo về ngoại hình, nhưng cậu ấy thì khác so với tất cả trong số bọn họ. Cậu ấy tử tế đến mức tớ thấy day dứt và nghĩ rằng bản thân mình giống như đang mắc nợ vậy. Kiểu, tớ không phải là người được dành nhiều tình yêu thương, vậy nên khi ai đó san sẻ cho tớ dù chỉ một chút sự tử tế tối thiểu cần có, cho dù đối với người khác sự tử tế ấy chỉ là điều hiển nhiên, thì với tớ nó đáng trân trọng vô cùng.

Tớ nghe nhiều người nói xấu và chê bai cậu ấy. Cậu ấy yêu đương thế này thế kia, chơi bời đàn đúm thế này thế kia, nghe người ta kể về cậu bằng giọng nói phán xét. Tớ cũng không rõ, vì không ở trong cuộc sống của cậu nên tớ không rõ. Nhưng tại sao đối với tớ cậu lại tử tế như thế.

Liệu những lời cậu nói với tớ, những hành động cậu làm với tớ, sự tử tế của cậu là thật lòng hay tất cả chỉ là hành động xã giao để lấy lòng người khác. Có phải với ai cậu cũng đối xử như vậy không. Thật lòng cậu nghĩ gì về tớ thế.

Cậu khen tớ, cậu nói chuyện với tớ bằng những từ ngữ đẹp đẽ. Đọc lại những đoạn tin nhắn ngắn ngủi giữa tớ và cậu, tớ thấy mình mới là người tệ. Lúc nào cậu cũng dùng những câu từ thân thiện và đáng yêu khi nhắn với tớ, là "haha", "hihi", là "mày vừa xinh còn học giỏi", "đầy người thích mày, tao thề đấy", "nói thật còn không tin cơ". Rốt cuộc là bài vở hay cậu thật lòng nghĩ về tớ như vậy.

Cậu thật biết làm người khác rung động, và cảm động nữa.

Còn tớ, những gì tớ nhắn với cậu đều là "đm", "đéo", "điêu",...thậm chí còn là "cwts". Tớ cố tình dùng những từ ngữ mạnh để che giấu đi tình cảm của mình. Tớ cục súc với cậu, tớ nhắn tin như đấm vào mặt cậu vậy. Hic...

Tớ chả thấy ai nói chuyện với crush như thế.

Sau này tớ mới thấy xấu hổ.

Hồi đấy tớ chẳng biết gì. Tớ không biết yêu đương, không cần người nào thích mình, không biết tán tỉnh. Có lẽ là vì hoàn cảnh của tớ trước đó tới giờ chưa từng được yêu thương, sau này tớ mới biết những thứ tối thiểu căn bản mà người ta hiển nhiên nhận được - ví dụ như tình yêu thương và sự đối đáp tôn trọng - tớ lại không có. Vì vậy tớ chưa bao giờ mong cầu mình sẽ được một ai đó thích, hay được cậu đáp lại tình cảm của mình.

Cậu và Tùng Anh Nguyễn rất khác nhau. Tùng Anh thì dứt khoát, thẳng tính, yêu ghét ra mặt, không vừa ý ai là nó cho stop luôn. Còn cậu, cậu khó đoán vl, cậu còn hay thảo mai nữa. Nên tớ cũng chẳng biết cậu chỉ xã giao theo bản tính sẵn có hay tốt đẹp thật. Nhưng đến cả lúc tớ bày tỏ tình cảm của mình với cậu, đến cả giây phút đó cậu cũng tử tế và lịch sự đối đáp với tớ.

Thà rằng cậu xấu xa đi một chút thì có lẽ tớ đã buông bỏ được.

Lúc nào tớ cũng luôn cảm thấy bản thân không xứng đáng được yêu. Và cũng không xứng đáng với cậu. Tớ không xinh đẹp, không giàu có, không nổi tiếng, không biết chơi bời, không cùng tầng mây với cậu, không cùng thế giới với cậu.

Hoá ra, lúc cấp 2, khi tớ còn ngây thơ chưa được mở mang về thế giới yêu đương của các cậu, khi tớ dị ứng với việc nhắn tin với người khác giới là có tình ý. Thì cậu, cậu đã biết thả thính độc với cả thế giới rồi. Cậu có công chúa của cậu, cậu có em bé của cậu, cậu có bữa tối của cậu, cậu có người yêu, rất nhiều người thích và theo đuổi cậu. Còn tớ, tớ luôn mờ nhạt.

Cậu có biết, sau lưng cậu, mọi người đều bàn tán và soi mói. Vì cậu nổi bật nên đời tư của cậu chính là món ăn tinh thần của bao người kia. Tớ cũng từng nghe người ta nói về cậu, tất nhiên tớ không dám nhận rằng tớ từng thích cậu, hay bây giờ có lẽ tớ vẫn thích cậu. Mọi người chê bai đặt điều và đánh giá cậu đủ thứ. Nhưng thật lòng tớ luôn bênh vực cậu. Có lẽ đúng là cậu không tốt thật. Nhưng tớ biết ơn vì cậu tốt đối với tớ.

Ai mà biết một Trịnh Dương Linh chơi bời, tai tiếng, lại có một vị trí đặc biệt tốt đẹp trong lòng tớ như thế.

Tớ nghe nói đám người chơi cùng cậu từng body shaming sau lưng người khác. Vậy những lời cậu khen tớ có phải thật lòng không?

Tớ nghe nói các cậu nhiều chuyện và hay bàn tán về việc yêu đương. Vậy cậu có bao giờ nhắc với họ về việc tớ cũng là một trong số những người từng thích cậu không.

Thế giới của cậu đa dạng như thế, liệu cậu sẽ nghĩ gì về một người như tớ?

Tớ đa cảm, tớ viết nhiều, nghĩ nhiều. Còn cậu thì tớ biết cậu chính là kiểu người lười đến mức mà đến văn bản ngắn tủn mủn trong sách giáo khoa Ngữ Văn cũng sẽ không chịu đọc.

Nếu như số lượng chữ trên đời này tớ viết về một người tỉ lệ thuận với tình cảm tớ dành cho người đó, thì cậu chính là người mà tớ đặt bút viết nhiều nhất đấy...

Tớ biết, tớ tự ti chỉ vì tớ thích cậu. Nếu như tớ không có tình cảm, thì trong mắt tớ cậu cũng chỉ tầm thường giống như hình ảnh của bao người ngoài kia thôi.

Tớ sợ cậu biết bây giờ tớ vẫn còn thích cậu, luôn theo dõi cậu, luôn hướng mắt về phía cậu, tìm cớ để lại gần cậu nhưng khi thật sự có cơ hội đến gần cậu thì tớ lại tránh đi. Tớ sợ cậu phát hiện rằng có người thích cậu nhiều như thế, luôn ở sau lưng cậu. Sợ cậu sẽ xa lánh và cảm thấy tớ kì quái.

Tớ chôn giấu tình cảm này cho riêng mình, cậu không hỏi thì tớ sẽ không nói. Và càng mãi mãi không bao giờ thổ lộ với mục đích muốn cậu đáp lại tình cảm của mình. Chỉ tớ thích cậu là được rồi. Bởi vì tớ biết, cậu sẽ không bao giờ rung động với kiểu người như tớ.

Xung quanh cậu không thiếu những đoá hoa, vậy thì việc gì phải để mắt tới một nhúm cỏ dại.

Vì thích cậu nên tớ tự hạ giá trị bản thân mình. Tớ ngốc nghếch nhưng chẳng còn cách nào khác. Người ta nói tớ không buông bỏ được vì tớ chưa gặp được nhiều người, chưa gặp người xuất chúng hơn, giỏi hơn, đối xử tốt với tớ hơn. Nếu gặp rồi thì có lẽ tớ sẽ không chấp niệm cậu nhiều đến vậy.

Nhưng mà cũng không biết nữa. Tớ đã chấp niệm cậu quá lâu, thật sự rất lâu rồi, việc đó cứ như một thói quen đối với tớ.

Mỗi lần chạm mặt cậu trên trường, là kế hoạch buông bỏ của tớ hoàn toàn sụp đổ và vỡ nát. Tớ không còn ý định buông bỏ nữa. Tớ cứ mặc kệ để rồi, biết đâu khi nào nó hết thì sẽ hết, đúng không?

Cậu biết không. Nhưng mà, tớ đã từng không gặp cậu rất lâu, hay trong những ngày tháng nghỉ dịch, không chạm mặt cậu nhưng vẫn luôn thích cậu. Tớ không thể ngăn mình bấm xem story và vào trang cá nhân của cậu.

Tớ cũng đã từng cố gắng để thích một ai đó khác cậu, nhưng chẳng ai thay thế được cậu cả, dù rằng chính tớ cũng chẳng hiểu cậu có điểm gì đặc biệt đến thế. Tớ cá là mọi người cũng không thể hiểu, Trâm cũng sẽ không hiểu nổi đâu.

Tớ biết mình ngốc lắm nhưng làm sao giờ, hic.

Cứ cho là sau này nếu tớ gặp được người nào đối xử với tớ tốt hơn cậu, nếu như tớ hết thích cậu. Thì có lẽ cậu vẫn là một vị trí quá to lớn với tớ, chẳng biết tớ có quên được cậu không nữa.

Nhưng mà, khi cậu có người yêu, tớ không hẳn là buồn bực một cách xấu tính, nhưng thật lòng tớ thấy tủi thân vl. Tớ không phải gu cậu, tớ không cùng tầng mây với cậu...

Kiểu như, cậu sẽ mãi mãi không thích tớ vậy...

Tớ cũng chẳng rõ cậu đã yêu đương với bao nhiêu người. Nhưng mỗi lần cậu công khai người yêu mới, set tình trạng mối quan hệ, hay những story của cậu, là một lần tớ nín thở. Tớ không cho phép bản thân mình nghĩ gì đâu, nhưng thật sự không thể không quan tâm đến cậu và những mối quan hệ xung quanh cậu được. Tớ hèn.

Nếu tớ là cậu, nếu tớ gặp được một người thích tớ nhiều như tớ thích cậu. Tớ sẽ cảm thấy sợ hãi đấy, như cách mà tớ sợ chính bản thân mình.

Tớ nhớ cậu từng xoa đầu tớ, véo má tớ, chạm vào tay tớ, nhưng bây giờ mọi thứ mờ nhạt rồi, tớ cũng không còn nhớ rõ nữa. Nhưng lúc cậu hỏi han quan tâm tớ đúng lúc cậu đá bóng trúng chân tớ, cậu có biết tớ sợ hãi lắm không. Vì cậu đối tốt với tớ một lần mãnh liệt như thế, tớ sợ mình sẽ mãi mãi không quên được.

Tớ như một con mèo hoang luôn tự thấy mình không xứng đáng nhận được sự chú ý, lại đứng giữa hàng vạn con mèo xinh đẹp và nổi bật khác. Một ngày cậu đến vuốt ve tớ, rồi bỏ đi.

***