Việt Ma Tân Lục

Quyển 7 - Chương 13: Câu Chuyện Từ Quá Khứ




Đốc đứng trước một ngôi nhà lớn, trên tấm biển bằng gỗ ở trước cửa còn đề hai chữ “Trịnh gia”. Đốc nở một nụ cười khi nhận ra đây là nhà Lan Phương, đang khoan thai bước tới thì chợt nhận ra khung cảnh xung quanh đã có nhiều khác biệt. Người làm vẫn ra vào tấp nập nhưng cách ăn mặc của họ không giống với lúc cậu tới đây cùng Gia Huy và Vân Vân. Chợt thấy một người làm đang mở cổng đi ra, Đốc liền đi tới nhưng chưa kịp hỏi han gì thì người này đã chạy vụt qua với vẻ vội vàng. Đốc định gọi với theo song cậu đột nhiên khựng lại, mắt mở to kinh hãi nhìn xuống cơ thể mình rồi lại nhìn người đàn ông vừa mới chạy đi. Anh ta… anh ta… vừa mới chạy xuyên qua người Đốc như thể cậu không hề tồn tại. Lúc anh ta xuyên qua, Đốc cũng không cảm thấy đau đớn, mà chỉ cảm giác như vừa có một cơn gió sượt qua mà thôi.

Đốc lúc này mới nhớ lại tất cả. Trước khi bị Linh Miêu đánh bại, cậu đã kịp thi triển mật pháp để tìm về kiếp trước của nó và tìm ra nguyên nhân của mọi oán hận. Vậy, đây chính là nơi mà cậu sẽ tìm ra được lời giải cho tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra từ trước đến nay?

Đúng lúc này thì tên người làm ban nãy trở lại, dẫn theo một gã kéo xe. Cùng lúc đó, một người đàn ông gần năm mươi xuất hiện, theo ngay sau dáng vẻ đạo mạo của ông ta là một người phụ nữ còn rất trẻ đang mang bầu. Bụng cô ta đã khá lớn nên di chuyển có vẻ khó khăn, phải khoác vào tay người đàn ông. Người đàn ông ôm hôn người phụ nữ rồi leo lên chiếc xe kéo, người phụ nữ đứng trông theo cho đến khi chiếc xe mất dạng bằng ánh mắt lưu luyến. Đốc không nhận ra những người này; bỗng, ánh nhìn của cậu nhìn thấu vào bên trong, đang đứng dựa người vào cây cột là một người phụ nữ khác, già hơn và bà ta đang nhìn người phụ nữ mang bầu bằng ánh mắt sắc như dao.

Đốc đi qua cánh cổng đang đóng kín một cách dễ dàng, theo chân người phụ nữ trẻ vào bên trong. Một chiếc đồng hồ kiểu cổ bằng vàng đập ngay vào mắt cậu và con số ghi trên đó khiến cậu không khỏi ngỡ ngàng.

- Mang đi đâu?

Tiếng nói chanh chua khiến Đốc bừng tỉnh. Cậu lập tức nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh và nhận ra ngay người đàn bà khi nãy đang hỏi một người làm đang bưng trên tay một bát cháo nóng hổi.

- Dạ, ông chủ dặn con nấu cháo tẩm bổ cho bà hai nên con đang mang vào phòng cho bà ạ!

“Bốp!”

“Choang!”

Một cái tát như trời giáng thẳng xuống má đứa người làm khiến nó ngã sõng soài xuống sàn nhà, chiếc bát vỡ toang, cháo nóng bắn cả lên người nó. Nó vừa kêu la vừa lồm cồm bò dậy, quỳ sụp dưới chân bà chủ mà khóc lóc xin tha. Người đàn bà chẳng những không thương xót mà còn buông lời dọa nạt.

- Tao cấm! Tao cấm tất cả tụi mày nghe chưa? Đứa nào dám đưa đồ ăn cho con hồ ly tinh đó là tao đuổi, tao đuổi thẳng cổ, nghe rõ chưa?

Đúng lúc này, người phụ nữ trẻ mang bầu khi nãy từ trong phòng đi ra. Cô khó nhọc đi tới đỡ đứa người làm đứng dậy, lấy khăn phủi người cho nó bằng ánh mắt rất nhân từ.

- Đúng là cái loại đạo đức giả! -Người đàn bà lại tiếp tục cay nghiệt. -Chẳng thế mà mê hoặc được từ ông chủ đến đám người ở trong cái nhà này.

- Chị cả… -Linh, tên người phụ nữ mang bầu, lên tiếng phân trần với vợ cả của chồng. -Em có làm cái gì đâu mà chị hết gọi em là hồ ly tinh, giờ lại vu oan cho em là thứ đạo đức giả cơ chứ!

“Bốp!”

Cái tát thứ hai được bà cả giáng xuống nhưng lần này là vào mặt Linh, hằn nguyên cả dấu bàn tay đỏ lựng trên đó. Linh loạng choạng rồi ngã, gương mặt nhăn nhó ôm lấy bụng. Trong khi đó, bà cả vẫn chửi xơi xơi vào mặt cô.

- Mày dám cãi! Tao nói cho con hồ ly tinh mày biết, mày đừng tưởng mày mang thai được con trai là không xem bà cả này ra gì. Thứ làm lẽ thì nên biết thân biết phận, đừng nghĩ được ông chủ cưng chiều mà đã xem mình là chủ nhân của cái nhà này!

Nói rồi, bà ta cao giọng gọi người làm.

- Nhốt con hồ ly tinh này vào nhà kho cho tao! Đứa nào dám đưa cho nó dù chỉ là một hạt cơm hay một giọt nước thì đừng có trách bà chủ này độc ác, nghe rõ chưa! Tao phạt nó vì tội vô lễ với tao!

Đám người làm mặt mày tái mét, nhìn bà hai đang quằn quại trên sàn nhà mà không nỡ. Phải đến khi bà cả ra lệnh một lần nữa thì hai người mới bước tới, lôi xềnh xệch bà hai vào nhà kho trước ánh nhìn thỏa mãn của bà cả.

Đốc nãy giờ đã chứng kiến tất cả, máu nóng nổi lên. Cậu giơ tay thi triển mật pháp để giải cứu cho người phụ nữ đáng thương nhưng chẳng hiểu sao lại không hiệu nghiệm. Đốc bất lực nhìn Linh bị kéo đi, linh hồn bay theo cô, ngang qua chỗ bà cả đang đứng khiến bà ta bất giác rùng mình một cái.

Linh bị nhốt vào nhà kho ẩm mốc và chật chội, không một chút ánh sáng mặt trời lọt vào, chuột bọ chạy khắp nơi. Sau một hồi cầu xin vô ích, Linh rúc người vào một xó, miệng liên tục an ủi đứa con trai đang mang trong bụng, nước mắt trào ra vì thương con.

Buổi tối, khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ thì Linh mãi vẫn chưa nhắm mắt được. Không khí lạnh tràn vào căn nhà kho khiến cả người cô co rúm lại, bụng đói meo vì chưa có hạt cơm nào. Tiếng chuột kêu chin chít khiến Linh thấy rùng mình nhưng chẳng hiểu sao mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào lũ chuột trong xó, tay xoa xoa bụng, miệng nuốt nước miếng. Cả người Linh rũ rượi vì đói, vì mệt, vì tự thương cho số phận của mẹ con cô. Ánh mắt cô sau đó rời khỏi lũ chuột rồi chìm hẳn vào đêm đen, trong lòng đang tự hỏi, không biết đến bao giờ thì chồng mới trở về để cứu hai mẹ con cô khỏi tình cảnh này.

- Bà hai, bà hai…

Tiếng gọi của ai đó phía cửa sổ khiến Linh giật nảy mình. Khi nhận ra người làm ban sáng đã mang cháo cho cô, Linh mới nở một nụ cười, lê lết thân hình rũ rượi của mình đến gần cửa sổ.

- Bà hai ăn tạm cho đỡ đói. -Đứa người làm đưa qua cửa sổ cho Linh một bọc cơm nắm. -Bà hai chịu khó một chút. Em nghe bà cả nói chuyện thì hình như công việc của ông chủ thuận lợi nên chỉ một tuần nữa là ông chủ về thôi. Bà hai cố gắng cầm cự đến lúc đó nha bà hai.

- Thật sao? Cảm…

“Áaaa!”

Một tiếng kêu thất thanh và sau đó là cánh cửa nhà kho bật mở, bà cả bước vào, đi sau là một người ở nam đang xách cổ đứa người làm của cô. Rồi hắn thô lỗ ném con bé ngã sõng soài trước mặt Linh, liên tục đấm đá túi bụi. Máu từ mồm, mũi, tai của đứa người ở chảy ra khiến Linh chết lặng. Không thể chần chừ thêm, Linh liền chạy tới, ôm lấy chân bà cả cầu xin.

- Em cầu xin chị đừng đánh nữa! Em xin chị đừng có đánh nữa!

Lúc tên người ở nam dừng tay thì đứa người làm cũng đã tắt hơi thở. Linh sợ đến điếng cả người, mắt trợn ngược nhìn cái xác đầy máu me đang trừng trừng nhìn cô.

Đối với cái chết của đứa người ở, bà cả chẳng mảy may động lòng. Ngược lại, bà ta sai người vác cái xác đi xử lý, còn mình thì giật lấy nắm cơm trong tay Linh, ném xuống đất và giẫm nát bét.

- Tao tưởng hồ ly tinh thì chỉ biết uống máu người… -Bà ta chỉ tay vào vũng máu của đứa người ở trên sàn nhà kho. -Đây, máu đây, mày uống đi! Uống đi!

Không những thế, cứ mỗi câu “Uống đi!”, bà ta lại dúi đầu Linh vào vũng máu. Mùi máu tanh khiến Linh nôn mửa, ngã vật ra như người chết.

Vẫn chưa chịu buông tha cho Linh, bà cả tiếp tục dùng chân đạp lên bụng cô khiến cô co cả người lại, cơn đau thấu tận xương tủy.

- Để tao xem mẹ con mày làm sao mà sống đến lúc ông chủ về! Mày đừng nghĩ tao không dám giết mẹ con mày ngay, chỉ là tao còn muốn giày vò mày thêm, còn muốn tận mắt nhìn thấy mày sống không bằng chết, để dạy cho mày rõ tôn ti trật tự ở trong cái nhà này là như thế nào? Còn về phần ông chủ, tao cũng đã nghĩ ra được lý do cho sự biến mất của mày rồi. Nghe nói thằng người yêu cũ của mày vẫn còn yêu mày lắm, nên nếu tao nói đứa con trong bụng mày không phải là cốt nhục của ông chủ và mày đã bỏ đi theo thằng đó thì sao nhỉ? Ha… ha… ha…

- Bà… bà… sao… bà… có… thể…?

Linh uất ức nhìn theo dáng bà cả đang đi ra khỏi căn nhà kho, hai hàm răng cắn chặt vào môi đến nỗi tứa cả máu, nước mắt giàn giụa. Đột nhiên, cánh cửa nhà kho bật mở và gió điên cuồng thốc vào trong, cuộn chặt lấy thân thể đang run lên bần bật của người vợ lẽ đáng thương. Đứa người làm quay lại đóng cửa theo lệnh của bà cả, cứu vớt Linh khỏi trận cuồng phong nhưng lại một lần nữa, ném cô trở lại với bóng tối và sợ hãi. Đốc lúc này đang đứng ngay bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô, đôi mày cau lại vì xót xa và bất lực.

Một ngày trước khi ông chủ trở về, trời đổ gió lớn như sắp bão, mưa xối xả không ngớt. Bên trong căn nhà kho, nước mưa dột vào đã làm người Linh ướt nhũn, mặt mày tím tái. Cô ngồi co ro trong xó, nước mắt hòa với nước mưa không sao mà kể xiết. Những ngày qua cô đã sống cùng lũ chuột, rồi cô cũng phải nhắm mắt ăn thịt chúng để cố gắng chống chọi hòng cứu đứa con chưa thành hình trong bụng. Cứ mỗi lần nghĩ tới cảnh mình xé từng mảnh thịt chuột, nuốt nước mắt cho vào miệng là Linh lại thấy tởm lợm, hôm đầu tiên cô còn nôn thốc nôn tháo hết cả ra.

Linh cố nuôi một tia hy vọng vào ngày mai khi chồng trở về, cô sẽ được giải thoát, nhưng, chẳng hiểu sao Linh thấy đêm nay dài quá đỗi, trong khi cơn lạnh giá vẫn không buông tha cô.

Linh lim dim mắt rồi ngã vật ra vũng nước mưa, mắt mở trân nhìn những hạt mưa đang rớt tong tỏng xuống người mình, tay xoa xoa bụng, nơi khóe mi, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Cô vẫn có thể nghe thấy bên ngoài tiếng người làm đi lại tấp nập để chuẩn bị đón ông chủ về, xen lẫn là tiếng mèo kêu liên hồi; thậm chí, đôi lúc, tiếng “ngoao ngoao” có khi còn át hẳn cả tiếng người, xâm chiếm hoàn toàn tâm trí Linh khiến cô sởn gai ốc chẳng rõ lý do. Đúng lúc này, giọng bà cả đang ở rất gần cô.

- Cứu… con… em… -Hình dáng của bà cả lờ mờ trước mặt, trong khi hơi thở của Linh lúc này đã trở nên yếu ớt. -Làm… ơn…! Chị… giết… em… cũng… được… nhưng… hãy… cứu… con… trai… em… Nó… không… có… tội… tình... gì… cả…!

- Mày tưởng tao là con ngu à? -Bà cả quát vào mặt Linh. -Để nó sống chẳng khác nào tao tự nguyện dâng gia sản của cái nhà này cho nó. Vậy nên, nó cũng phải chết cùng mày, mày hiểu chưa, hiểu chưa?

- Bà… Bà… độc… ớ… ớ…!

Linh không thể nói hết câu bởi thứ gì đó đang siết chặt lấy cổ cô, cùng với đó là giọng bà cả “Mày chết đi, mày chết đi!” Hai chân Linh cố giãy đạp nhưng thứ đó càng ngày càng siết chặt lấy cổ cô không buông. Rồi Linh nghe tiếng con trai mình khóc gọi mẹ, nhìn thấy gương mặt ngô nghê của nó đang cười, nước mắt Linh trào ra như bão lũ. Cho đến khi không còn sức để kháng cự, song đôi mắt cô lại không hề nhắm lại mà vẫn mở trân trân nhìn lên cái lỗ nhỏ trên mái nhà kho ọp ẹp, chiếc lưỡi thè ra tím tái.

Bà cả giết Linh xong, định bỏ ra ngoài thì bỗng nhiên đứng lại. Bà ta rùng mình rồi rụt rè quay lại nhìn cái xác, bỗng chốc bà ta ngã lăn ra khi từ hai khóe mắt Linh đang chảy ra những dòng máu đỏ thẫm. Máu cứ chảy, chảy mãi cho đến khi màu đỏ đã hoàn toàn nhấn chìm cơ thể Linh. Đôi mắt Linh vẫn mở thao láo, dẫu không còn chuyển động, nhìn ra phía cửa. Ở đó, một con mèo đen với đôi mắt xanh lè cũng đang nhìn cô chằm chằm, những tiếng “ngoao ngoao” vang lên từng hồi thê thiết.

Bà ta hốt hoảng chạy ra ngoài, cánh cửa nhà kho lại được đóng kín. Đốc lúc này đã quỳ sụp xuống bên thi thể của Linh, từ khóe mắt cậu chảy ra một giọt nước, đau xót cho số phận nghiệt ngã của người vợ lẽ.

Mọi chuyện sau đó diễn ra theo đúng kịch bản của người vợ cả đã dàn dựng. Ông chủ đau khổ vì nghĩ mình bị phản bội nên lại vùi đầu vào công việc, thường xuyên không có ở nhà. Bà cả vì thế mà có thời gian phi tang xác của vợ lẽ. Bà ta vẫn để xác mẹ con Linh trong căn nhà kho đó, mời một thầy pháp cao tay về trấn yểm để oan hồn của Linh không thể tìm về trả thù rồi đổ bê tông lên trên. Bà ta cũng ra lệnh cấm không ai được bén mảng đến đó; người làm biết chuyện cũng chỉ có thể ngậm ngùi mà đau xót cho số phận của người vợ lẽ mà thôi.

*

Đốc vẫn lên cơn co giật khiến cả bọn hoảng hốt. Bỗng, cậu dựng thẳng người dậy rồi lại nằm vật ra, chìm vào trạng thái hôn mê sâu, từ khóe mắt cậu chảy ra một giọt nước mắt. Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương nhìn nhau đầy khó hiểu, nhưng những vệt đen xuất hiện trên người Đốc ngày một nhiều khiến cả bọn không khỏi lo lắng.