Việt Ma Tân Lục

Quyển 7 - Chương 10: Kumanthong




Tâm đứng không vững, phải vịn vào cánh cửa rồi sau đó cũng khụy xuống nền nhà, cảm giác lạnh toát nhanh chóng xâm chiếm. Bụng cô bắt đầu đau quặn, hai bàn tay run rẩy bấu chặt lấy bụng, rồi khẽ xoa xoa, nhưng những cơn đau vẫn dồn dập khiến cả thân người cô co rúm lại.

Ở phía trước, Nam đang nhìn vợ bằng ánh mắt vô hồn như nhìn một người phụ nữ xa lạ, nhoẻn miệng cười rồi sau đó tiếp tục trở lại với đống đồ ăn của mình. Nam cầm một miếng thịt lợn sống giơ lên trước mặt, ngắm nghía một cách thích thú rồi lập tức xé đôi, thản nhiên cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Mỡ chảy ra khóe miệng, Nam lại đưa lưỡi liếm ngược vào trong. Xung quanh anh là xác gà nằm la liệt, lông và máu trộn lẫn với nhau nhìn rất gớm ghiếc. Tâm tiếp tục di chuyển con ngươi, rồi hai mắt đột nhiên trợn trừng, dừng trên một bóng hình quen thuộc.

- Đó là… là…

“Phập!”

Tâm còn đang ú ớ thì hai hàm răng của Nam đã cắm chặt vào cổ Hoài, lúc này đang nằm sõng soài trên sàn nhà như một cái xác khô, hai mắt mở trừng trừng nhìn Tâm. Một tia máu bắn ra từ cổ Hoài khiến anh cảm thấy kích thích, gục đầu hút lấy hút để. Hoài bỗng nhiên giật đùng đùng, hai mắt trợn ngược, trong khi Nam vẫn đang ra sức hút cạn chút máu còn lại trong cơ thể cô. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng anh, rớt xuống sàn nhà; Nam tiếc rẻ thè lưỡi ra liếm cho bằng sạch. Tâm muốn nhắm mắt lại nhưng không thể, đôi mắt cô cứ thế mở thao láo, chứng kiến trọn vẹn cảnh tượng kinh hoàng. Nước mắt cô trào ra một cách tự nhiên, trong khi cơn đau ở bụng vẫn còn đang hành hạ.

Tâm thấy tởm lợm và bắt đầu ho dồn dập, sau đó là nôn mửa. Cô chờ đợi Nam quay về phía mình, nhưng anh vẫn chỉ đang chìm đắm trong màn ăn thịt sống và uống máu tươi. Cô chuyển ánh mắt sang đứa người làm xấu số, vậy là nó đã bị chồng cô bắt và uống máu; việc nói dối đứa người làm về quê chăm sóc mẹ cũng là do anh tự biên tự diễn, nhằm trốn tránh việc điều tra của công an. Nhưng, tại sao Nam làm được?

Tâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm nhận nỗi sợ hãi cùng đớn đau đang cùng lúc hành hạ mình.

- Anh Nam…

Tâm run rẩy nói, đôi mắt ngập nước nhìn chồng đầy sợ hãi. Cô chống hai tay xuống nền nhà, muốn lết về phía anh nhưng toàn thân đã đông cứng, không sao nhúc nhích nổi.

Một tiếng sấm nổ vang trời khiến Nam giật mình, anh nhìn về phía Tâm khi trên tay vẫn đang cầm một tảng thịt lợn sống. Đôi mắt anh đã trở lại đen láy, dịu dàng nhìn cô, nhưng đùng một cái, nụ cười ma quái lại xuất hiện trên môi và đôi mắt đen cũng được thay thế bằng cặp mắt xanh lè.

Tâm sửng sốt nhìn chồng, toàn thân bắt đầu co giật. Nam chẳng những không bận tâm, còn thản nhiên nhét miếng thịt vào mồm nhai rau ráu trước mặt cô. Tâm hoàn toàn chết lặng. Đó không phải người chồng vẫn luôn nhất mực yêu thương cô!

Chưa kịp gục xuống thì Tâm đã nhìn thấy Nam đang bò về phía mình bằng cả hai tay hai chân, cặp mắt xanh nhìn cô chằm chằm. Tâm sợ hãi lùi lại nhưng vô ích khi giờ đây gương mặt Nam đã dí sát mặt cô, mùi máu tanh lại khiến Tâm nôn mửa. Nam hít hít người Tâm từ đầu đến chân rồi cặp mắt xanh lè nhìn thẳng vào bụng cô. Máu từ miệng Nam vẫn nhỏ ra, bất chợt anh há hốc miệng, để lộ hàm răng dính đầy máu. Khóe miệng Nam nhếch lên, lao thẳng về phía bụng của vợ.

- Đừnggggggggg!

Tâm hét lên, còn Nam chỉ kịp dừng lại khi hàm răng chỉ cách bụng vợ trong gang tấc. Anh lại ngước lên, nhoẻn cười với cô.

- Anh phải nuôi con! -Nam nhìn đau đáu vào bụng Tâm. -Con cần được uống máu! Với lại, ngày hôm nay máu phải nhiều hơn ngày hôm qua thì con mới no được. Ngày mai cũng vậy, máu phải nhiều hơn ngày hôm nay, và các ngày tiếp theo lại càng phải nhiều nhiều hơn nữa.

Tâm theo phản xạ ôm lấy bụng mình. Cô hoàn toàn không hiểu chồng đang nói gì. Đột nhiên, Nam gỡ tay cô ra khỏi bụng, bàn tay lúc nãy vừa xé đôi tảng thịt lợn sống khẽ mơn trớn bụng cô, đôi mắt xanh lè vẫn nhìn nó như muốn xé toạc ra ngay tức thì.

Đúng lúc này thì Thơm chạy vào. Nhìn thấy bộ dạng của Nam, Thơm đã thất kinh hồn vía, chỉ kịp hét lên rồi vội vàng lao ra ngoài trời mưa, chạy bạt mạng. Nam thấy vậy liền đuổi theo Thơm. Tâm lúc này cũng cố đứng dậy, ôm bụng khó nhọc đi theo phía sau.

Trong phút chốc, cả căn nhà đã trở nên náo loạn, người ở chạy tán loạn khắp nơi khi Nam đang đuổi theo họ đòi uống máu, ăn thịt. Ai nấy đều kinh hãi khi hàm răng của Nam nham nhở máu, từ khóe miệng máu cũng đang chảy ra. Và đặc biệt, đôi mắt xanh lè của cậu chủ khiến những người làm nhìn vào đều sợ hãi. Bên ngoài, mưa vẫn đổ ào ào, hòa với những tiếng la hét thất thanh bên trong tạo nên sự ồn ào kinh hãi.

Nam nhanh tay túm được Thơm đang trốn dưới gầm bàn. Tay anh túm chặt lấy cổ chân cô, lôi ra ngoài xềnh xệch. Thơm sợ đến nỗi chỉ còn biết khóc, cầu xin thảm thiết nhưng lúc này Nam chỉ còn nghĩ đến chiếc cổ trắng nõn của đứa người làm và cảm giác kích thích khi từ đó sẽ lập tức trào ra một dòng máu tươi ngon.

Tâm lúc này cũng đã ra đến gian nhà chính, miệng thở hồng hộc. Ánh mắt Thơm nhìn cô chủ cầu cứu nhưng Tâm thì có thể làm được gì lúc này cơ chứ? Cô bất lực nhìn người làm đang từ từ nhắm mắt lại mà ruột gan như trào ngược cả lên.

“Leng keng… leng keng…”

Tâm mở bừng mắt khi nghe thấy tiếng chuông dồn dập. Cô lập tức nhìn ra phía cửa thì thấy Lan Phương và Gia Huy đang chạy vào. Trên tay Gia Huy cầm một chiếc chuông nhỏ, liên tục rung, cùng lúc miệng anh lẩm nhẩm đọc nhưng câu gì đó nghe rất mơ hồ.

Lan Phương vội chạy tới chỗ Tâm, đỡ cô em họ dậy. Trong khi đó, Gia Huy đứng trước mặt Nam đang chuẩn bị cắn cổ Thơm mà rung chuông. Tiếng chuông và những câu chú lọt vào tai Nam khiến anh đau đớn, ôm đầu la hét một cách điên dại. Được một lúc, cơ thể Nam cứng đờ, đứng như trời trồng ở giữa nhà.

- Mau! -Gia Huy ra lệnh cho mấy người làm là nam giới đang sợ sệt đứng nhìn. -Mau giữ lấy cậu chủ của các người, nhanh lên!

Đám người làm sợ hãi không dám tiến lên nửa bước, chỉ đến khi Gia Huy hét lên một lần nữa thì họ mới chịu làm theo. Bốn người cố sức giữ lấy Nam lúc này đang chống cự quyết liệt. Đôi mắt xanh lè nhìn họ chằm chằm khiến ai cũng kinh hồn bạt vía nhưng vẫn gắng sức giữ thật chặt.

Lúc này, Lan Phương đột nhiên nhớ lại vong hồn của đứa trẻ mà cô đã mất dấu đợt trước, tin rằng trong đó có ẩn tình nên vội vàng giao Tâm lại cho một người làm rồi lao ra trời mưa trong lúc ở bên cạnh, Gia Huy vẫn đang khống chế Nam.

Cánh cửa phòng làm việc của Nam vẫn mở toang nãy giờ. Vừa bước vào, Lan Phương đã bụm miệng để không nôn mửa trước cảnh tượng ghê tởm này. Cô nhón giầy đi qua từng vết máu mà cảm thấy ớn lạnh; khi đã đứng ở giữa căn phòng, cô đưa mắt nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Dù không thật rõ ràng, nhưng trực giác mách bảo, có một thế lực nào đó đang điều khiển Nam.

Tìm kiếm một lúc vẫn không thấy gì, Lan Phương thất vọng đang định trở ra ngoài thì sấm chợt nổ đoàng khiến cô giật thót mình đứng lại. Tự nhiên cô thấy toàn thân lạnh cóng dù gió không lớn. Bất thình lình, cánh cửa phòng đóng sập lại trước ánh mắt kinh hoàng của Lan Phương. Căn phòng tối om, không có chút ánh sáng nào lọt vào, tiếng mưa, tiếng sấm đùng đoàng cũng bất chợt im bặt. Sự im lặng quái đản khiến Lan Phương cũng không dám nhúc nhích, mắt đảo qua đảo lại một cách vô thức.

“Đính… đoong… đính… đoong… đính… đính… đoong… đoong… đính… đoong… đính… đính… đoong… đoong…”

Tiếng nhạc phát ra từ phía bàn làm việc của Nam, Lan Phương rụt rè đi tới, tim đập thình thịch. Một chiếc két sắt được đặt hớ hênh bên dưới gầm bàn, chỉ phủ hờ lên trên một tấm vải màu đỏ. Lan Phương sinh nghi nhưng cũng chẳng thể làm gì vì không biết mật mã mở két. Cô nhăn mặt thất vọng, định chạy đi hỏi Tâm nhưng một lần nữa cô phải đứng khựng lại khi những âm thanh gai người lại vang lên, khiến toàn thân nổi da gà.

Lan Phương sững người khi có ai đó đang điều khiển tay cô tiến lại gần chiếc két sắt. Rồi cũng chính bàn tay vô hình đó cầm lấy ngón trỏ của cô, lần lượt bấm bốn con số ở trên bảng mật mã -cô nhận ra đó chính là ngày tháng sinh của em họ mình. Lan Phương thấy lạ, muốn dừng lại nhưng không kìm hãm được sức mạnh của người đang điều khiển, cứ để mặc nó tự do dẫn dắt mình. Cho đến khi két sắt được mở ra và lập tức, Lan Phương ngã huỵch ra sau, ngay khi vừa nhìn thấy vật mà Nam giấu bên trong.

“Đính… đoong… đính… đoong…”

Một con búp bê kumanthong với mái tóc màu đen dài nhảy vù ra khỏi két sắt, từ từ đi đến trước mặt Lan Phương. Mái tóc dài của nó quấn chặt hai tay cô vào nhau rồi siết mạnh. Lan Phương cảm nhận được một đường cứa rất sắc vào cổ tay, rồi chỉ trong một cái chớp mắt, hai cổ tay của cô đứt lìa, máu tuôn ra cuồn cuộn. Ở phía trước, con búp bê đang ngoác miệng cười trước sự đau đớn của cô.

Lan Phương ra sức lùi về phía sau nhưng con búp bê vẫn không chịu buông tha cho cô. Hai con mắt màu xanh của nó lồi ra, nhảy bình bịch trên nền nhà. Khi chỉ còn cách Lan Phương một đoạn nhỏ, nó bất ngờ dừng lại, cúi gập người xuống, phô ra cái lưng với một nút tròn màu đỏ ở giữa. Con búp bê vẫn trưng ra hai cái hốc mắt sâu hoắm trước Lan Phương, trong khi những ngón tay ngắn cũn của nó đột nhiên dài ra, vòng ra sau và nhấn vào cái nút tròn ở giữa lưng. Những tiếng “đính đoong” ngừng lại, mà thay bằng những tiếng rè rè như bị hỏng. Sau đó, hai bàn tay béo ú của nó lại vòng lên đầu, giật phăng mái tóc dài vứt xuống sàn nhà, máu trào ra như suối. Từng bộ phận trên gương mặt cũng cùng lúc chuyển động rồi trong nháy mắt biến đổi. Nhìn bây giờ nó giống một con búp bê nam hơn, duy chỉ có hai con mắt màu xanh là vẫn đang lồi ra, nhảy bình bịch trên sàn. Lan Phương đột nhiên nhắm tịt mắt lại không dám nhìn, trong khi hai bàn tay của cô vẫn đang chảy máu. Được một lúc, tiếng rè rè cũng im bặt, Lan Phương mới từ từ mở mắt ra, cho rằng những ảo ảnh kinh hãi đã biến mất, không ngờ hình ảnh đập vào mắt là búp bê đã lại trở về hình dạng như ban đầu với mái tóc đen dài, chưa hết, hai tay nó đang cầm hai bàn tay nhầy nhụa máu của Lan Phương cho vào miệng và bắt đầu nghiền nát.

- Lan Phương, Lan Phương…

Cái lay vai cùng tiếng gọi của Gia Huy khiến Lan Phương bừng tỉnh. Cô sợ hãi nhìn xuống tay mình, thở phào nhẹ nhõm vì nó vẫn còn nguyên; sau đó thì phóng mắt tới chỗ con búp bê kumanthong. Nó đang nằm im lìm trong két sắt với đôi mắt màu xanh lam lấp lánh và đôi môi đỏ mọng đang cười, nhìn rất dễ thương chứ không đáng sợ như tất thảy những gì mà cô vừa thấy.

Lan Phương chồm tới lôi con búp bê kumanthong ra khỏi két sắt, đưa cho Gia Huy xem. Không cần Lan Phương phải nói thêm, Gia Huy đã hiểu ra mọi chuyện; hóa ra Nam đã lén vợ nuôi kumanthong. Không chần chừ, Gia Huy liền lấy trong túi áo ra một lá bùa màu vàng đã viết sẵn những họa tiết hoa văn bằng mực đỏ rồi dán lên chính giữa trán con búp bê, miệng niệm thần chú. Liền sau đó, một tiếng “rắc” vang lên khiến Lan Phương rợn hết cả người; cả Lan Phương và Gia Huy cùng nhìn búp bê kumanthong với chiếc đầu đang cúi gằm xuống.

- Nam sao rồi anh? -Đợi Gia Huy làm phép khống chế búp bê kumanthong xong, Lan Phương mới hỏi.

Gia Huy chưa kịp trả lời cô thì một người làm chạy tới báo Nam đã ngất lịm, không còn giãy giụa nữa khiến cả hai thở phào, nhanh chóng cầm theo búp bê kumanthong ra ngoài mà không hề biết rằng khóe môi của nó vừa nhếch lên, khẽ phát ra một tiếng “meo meo” rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.