Bên chiếc trường kỷ bằng gỗ lim được đánh sơn bóng loáng, Lang Trượng vừa mới nhồi thuốc vào tẩu thì hai anh em Thứ, Thất đã thất thểu trở về. Mặt đứa nào đứa nấy đều trưng rõ vẻ mỏi mệt, như thể đã kinh qua bao chuyện lạ kỳ vậy. Ai sống ở vùng này mà không từng nhìn thấy chuyện lạ kỳ thì chỉ có thể là kẻ dối gian, đang cố tình che đậy thứ gì đó thôi. Lang Trượng cũng phần nào đoán được những chuyện đã xảy ra.
– Thưa thầy! Chúng con đã về rồi ạ! – Từ ngoài cửa, Thứ lễ phép lên tiếng.Thạnh ra mở cửa cho hai sư huynh, rồi chạy lại đỡ thầy ngồi thẳng dậy. Lang Trượng ra hiệu cho hai anh em ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh bếp lửa. Trên lò, một nồi lớn đang sôi lục bục, lửa cháy lép bép. Không gian thoang thoảng mùi thơm dịu của ngô nếp nương mới hái.– Kể cho ta nghe hai đứa đã nhìn thấy những gì? – Lang Trượng yêu cầu. / Quảng cáoĐoạn, hai anh em Thứ, Thất lần lượt kể lại những chuyện lạ chứng kiến trên đường. Không sót một chi tiết nào cả. Lang Trượng nghe xong, trầm ngâm như mọi khi, rồi gật gù, vẻ như những phán đoán, giả thiết ông đặt ra trước đó đều chính xác.– Còn chuyện gì nữa không? – Một lúc sau, Lang Trượng lại hỏi tiếp.– Có một chuyến xe đò đã đi ngang qua Nà Thượng, cũng cùng thời điểm đó thì trong vùng xảy ra những hiện tượng dị kỳ mà chúng con vừa mới kể thầy nghe. Con e là mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ đó ạ! – Thất nói.Lang Trượng gật gù vẻ như đồng tình với ý kiến của Thất.– Ta cũng nghĩ thế!Con còn nghe ngóng được, có hai người dưới xuôi, đều còn trẻ, đã dừng lại ở đường vào Nà Hạ, giờ có lẽ đang tiến lên vùng mình rồi! – Thứ nói.Vậy con có rõ lịch trình của hai người đó không? – Lang Trượng hỏi lại.Theo con được biết thì họ đã lên xe lam để ngược lên Nà Hạ rồi, trong vòng một canh giờ nữa sẽ tới đây!Vậy thì mau chuẩn bị đi, con cứ truyền đạt lại ý của ta cho trưởng thôn Nà Hạ. Nhớ dặn họ là phải hết sức cẩn trọng!Dạ, thưa thầy!Sau đó, Lang Trượng ghé vào tai Thất nói gì đó. Nghe xong, hai anh em Thứ, Thất lại lên đường.Thạnh ở bên nghe chuyện, nhìn qua vẻ mặt của từng người thì cũng phần nào đoán được những chuyện đang xảy ra. Và nếu đúng như phán đoán của nó, thì có người lại đang muốn mượn ma quỷ để nhũng nhiễu vùng này. Trên thế gian, nơi đâu cũng có sự hiện hữu của quỷ ma, thần thánh. Và song song với sự tồn tại của những thế lực cõi âm ấy, sẽ là những người có khả năng thần thánh, cao siêu như thầy. Nhưng trong số đó, không phải ai cũng dùng khả năng của mình để phục dịch thần linh, làm điều tốt cho dân chúng. Bởi có những kẻ táng tận lương tâm, không chút tình người, chỉ chăm chăm nghĩ tới chuyện sử dụng năng lực trời phú của mình, hoặc là làm điều ác vì căm hận thế gian, hoặc đơn giản chỉ là để trục lợi lòng tin, bịp bợm, che mắt người khác, hòng đem lại phú quý vinh hoa cho bản thân mà thôi. Đó cũng là một trong những điều tối kỵ mà thầy Lang Trượng luôn nhắc nhở học trò của mình, thầy nói, nếu như ở trên trời Giàng phú cho chúng ta tài năng, thì cần phải sử dụng nó cho việc thiện, tích đức, giúp đỡ người khác.***Chiếc xe lam tồi tàn băng qua những cung đường thâm u, lắt léo như mê cung, rồi dừng lại ở một cánh đồng bằng phẳng. Cánh đồng rộng lớn ấy thuộc thung lũng của vùng Nà Hạ, nhìn lên nơi cao nhất chính là ngọn núi Pò Hạ có phần đỉnh luôn chìm trong màn sương mù huyền ảo. Những địa danh nơi đây luôn gắn với những câu chuyện kỳ bí, mà tiếc là Gia Huy vẫn chưa được nghe hết.Người lái xe bảo cứ men theo con đường đất đi ngược về phía đỉnh Pò Hạ khoảng tám trăm mét nữa thì sẽ gặp một bản làng, trong đó có nhà thầy Lang Trượng. Gia Huy đưa tiền cho người lái xe, rồi không quên nói lời cảm tạ.Sau đó, hai người trẻ tiếp tục rảo bước về con đường mờ sương. Nếu ngước nhìn lên chỉ thấy một vạt rừng tối thẫm, hoang vu vô cùng. Hai bên đường là phần vách núi đã bị xẻ ra để làm đường, lạ thay đất vùng này luôn có màu đỏ vàng đặc trưng, đôi chỗ đất lộ ra những mảng màu đỏ thẫm trông kỳ dị vô cùng. Quen thói, Gia Huy bất chợt cúi xuống rồi nắm lấy một miếng đất, thử vo vo trong tay. Đất dính nước, nhơn nhớt, khi phủi tay vẫn còn in dấu vết đo đỏ hệt như màu máu.Anh đang làm gì vậy? – Lan Phương tò mò về hành động kỳ lạ của Gia Huy.À, chỉ là thói quen thôi. – Gia Huy cười đáp. – Tại ba tôi thường bảo, tới vùng đất lạ thì nên xem đất vùng đó. Lan Phương im lặng, khi nghe tới thói quen kỳ cục của Gia Huy. Lên được nửa con dốc thì cả hai đã thấm mệt. Lưng Gia Huy như muốn sụn hẳn xuống vì cái ba lô cồng kềnh nhét đủ thứ của anh.Chúng ta ngồi nghỉ một chút đi! – Gia Huy đề nghị.Lan Phương đồng ý, sau đó hai người ngồi nghỉ bên một tảng đá lớn ven đường. Gia Huy lôi từ trong ba lô của mình ra hai chai nước suối nhỏ, một chai đưa cho Lan Phương.Lan Phương mở nắp, nhấp một ngụm, cảm thấy đỡ mệt hơn. Cô quét ánh mắt về phía đầu con dốc, lùm cây. Lặp lại hành động đó một lần nữa thì bất giác, cô thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng đó, nhìn họ chằm chằm với ánh mắt vô cùng giận dữ. / Quảng cáoCô hoảng hốt, quay sang Gia Huy, hét lên:Nhìn kìa!Nhìn gì? – Gia Huy bối rối hỏi lạiĐầu con dốc đó. – Lan Phương gấp gáp. – Có một người đàn ông đang nhìn chúng ta.Gia Huy chẳng nói chẳng rằng nhìn về phía đầu con dốc, nhưng không thấy ai cả. Anh ngạc nhiên nhìn sang Lan Phương. Rõ ràng là ban nãy, cô nhìn thấy một người đàn ông mà.Lan Phương nhìn quanh quất một lần nữa.Á… – Cô la lên thất thanh. Lan Phương lại nhìn thấy ai đó lấp ló trong bụi rậm ven đường.Cô sao vậy? – Gia Huy hoảng hốt.Có… có – Lan Phương lắp bắp nói không thành lời – đang… đang theo dõi chúng ta.Ai cơ? – Gia Huy hỏi lại.Nhưng vừa mới dứt lời thì một âm thanh như xé gió xẹt đến. Lan Phương kinh hãi khi nhìn thấy trước mặt họ, một mũi tên đã cắm xuống đất như lời cảnh cáo. Gia Huy dang hai tay, quát lớn.Mau lùi lại!Vừa mới lùi, Gia Huy cảm thấy như đã đụng phải thứ gì đó. Vội quay người, trước mặt anh là một người đàn ông lực lưỡng với gương mặt dữ tợn vô cùng. Còn chưa kịp lên tiếng thì đầu đã bị đập mạnh khiến Gia Huy loạng choạng, ngã uỵch xuống đất. Nhưng nhanh như cắt, theo phản xạ, Gia Huy đã lồm cồm bò dậy, dùng hết sức lực lao về phía người đàn ông. Cả hai cũng ngã xuống, nhưng ngay sau đó, người đàn ông lạ mặt dùng hai cánh tay như gọng kìm của mình siết chặt lấy Gia Huy rồi xoay người, đè lên. Một cú tát trời giáng vào mặt Gia Huy khiến anh xây xẩm cả mặt mày. Lan Phương gào lên, nhưng khi vừa chạy lại thì ba, bốn cánh tay vươn ra từ trong bụi rậm đã tóm lấy cô. Chúng ghì chặt. Gia Huy vẫn tiếp tục bị đánh, máu me be bét trên mặt. Cho tới khi anh không còn sức để kháng cự được nữa, những chiếc túi vải trùm lên mặt hai người, rồi cứ thế đưa đi, không biết phương hướng.***Khi tỉnh dậy, Gia Huy thấy mình đang bị trói vào một cây cột lớn. Vì bị đánh một cú mạnh, bất ngờ vào ngay đầu nên Gia Huy vẫn cảm thấy choáng váng.Gia Huy quét ánh mắt quanh căn phòng một lượt – một gian nhà rộng lớn, đặc trưng của người Mường. Ở giữa nhà có đặt một cái bếp lớn, quây thành ô vuông, xung quanh có những băng ghế dài. Đoạn, anh ngước nhìn lên, từ nóc nhà, vài chiếc dây mảnh nhỏ thòng xuống, cuối mỗi đoạn dây có treo những biểu tượng sơn xanh đỏ kỳ lạ. Căn nhà rộng chừng hơn một trăm mét vuông, loại nhà dài với vô số những cửa sổ được đặt song song nhau. Từ phía anh, nhìn ra một cửa lớn – lối đi duy nhất lên nhà. Bên ngoài là một không gian mở, la liệt những chiếc nồi gang cỡ lớn, bồ thóc đan bằng tre và phía trên bức vách đối diện treo vô số những con dao có kích cỡ khác nhau với hình dáng kỳ lạ. Có cái nhọn hoắt như mũi kim, có cái thì quắm lại, có cái ở chuôi được đẽo khắc với hình thù dị kỳ.– Anh… anh có sao không Gia Huy? – Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến Gia Huy giật mình, quay ngoắt lại.Cũng cùng cái cột đó, đối ngược, Lan Phương đang bị cột chặt, giống như tư thế của anh. Lúc này, Gia Huy mới khẽ thở phào vì Lan Phương không sao.– Tôi không sao. – Gia Huy nói. – Còn cô?– Tôi không sao! Nhưng đây là đâu thế? – Lan Phương thắc mắc, dễ nhận thấy sự sợ hãi trong giọng nói của cô.– Chắc là một nhà nào đó trong bản. – Gia Huy nói.Và theo những gì anh biết thì hẳn đây là nhà của một người có vai vế. Bởi lẽ, chỉ những người có quyền lực mới có thể xây cất những căn nhà rộng rãi, bề thế như này. Gia Huy vẫn choáng váng với không gian này. Nhưng khi vô tình rơi vào nghịch cảnh éo le, thì trước mắt cần phải thoát ra khỏi nơi này đã. Bởi lẽ, những người đã bắt họ tới đây, chắc chắn không có ý đồ tốt đẹp gì. / Quảng cáo– Anh nghĩ họ sẽ làm gì chúng ta? – Lan Phương lo lắng hỏi tiếp. Đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình thế như này. Cô chưa bao giờ có cơ hội đi xa, và cũng không có kinh nghiệm đủ để xoay xở trong hoàn cảnh này.Gia Huy nghe thấy thế, hiểu rõ được sự lo lắng trong Lan Phương nên anh cố gắng trấn an cô.– Có lẽ chỉ là hiểu nhầm thôi! Tôi nghĩ thế. – Gia Huy nói.– Nhưng chúng ta cứ thế mà chờ ở đây sao? – Lan Phương lại thắc mắc.Gia Huy trầm ngâm, nghĩ ngợi. Đoạn, anh thử cử động hai tay, nhưng càng cử động thì sợi dây thừng như càng siết chặt hơn, đau đớn vô cùng. Đằng sau, Lan Phương cũng cố gắng cử động nhưng hoàn toàn bất lực. Cô nhìn ra bên ngoài, trời đã sập tối, nhưng vẻ như gia chủ vẫn chưa muốn xuất hiện.