Chương 87: Phong Trận Sư
Sau khi lên tiếng châm chọc tộc trưởng Sơn Việt nhưng không thấy hắn đáp lời, Lê thị càng thêm tức giận, nàng lớn tiếng:
"Lũ người các ngươi bản lĩnh thì có hạn nhưng tham vọng lại có thừa. Vừa nghe thủ lĩnh bách tộc xuất thế, cả đám như chó gặp phân, nhao nhao táp lấy táp để. Bây giờ lại nói chuyện đạo lý. Ta khinh!"
"Lê thị! Ngươi ăn nói cho cẩn thận! Hôm nay bọn ta tập hợp ở đây không phải để ngươi chửi mắng. Nếu thấy không thể ngậm miệng chó của ngươi lại, mời ngươi cút đi cho. Thiếu ngươi cũng không ảnh hưởng đến đại cục" Hoàng Nhân gay gắt hạ lệnh đuổi khách.
- Được! được! được!" Lê thị nói liền ba tiếng được, "Ta sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay. Hoàng Nhân ngươi có gan thì đụng đến Mân Việt, tộc ta rửa cổ xin chờ. Thử xem các ngươi có bản lĩnh gì" nói rồi nàng liền muốn rời đi, nhưng chưa kịp cất bước đã có tiếng gọi lại.
" Lê tộc trưởng xin dừng bước, oan có đầu nợ có chủ, chuyện ai làm người đó sẽ chịu. Ta cũng không để kẻ nào muốn làm gì thì làm đâu. Nhưng hôm nay có điều quan trọng hơn cần bàn, ngươi hãy nể mặt ta mà ở lại được chứ?"
Không để Lê thị kịp phản ứng, người vừa lên tiếng hướng về phía Hoàng Nhân:
"Hoàng tộc trưởng, khách đến không nên đuổi, huống hồ việc này cũng không phải một nhà các ngươi làm chủ. Nếu thiếu Mân Việt thì Điền Việt chúng ta cũng xin rút lui".
Hoàng Nhân trầm mặc, đoạn hắn chắp tay, thái độ thay đổi 180 độ:
"Đa tạ Đinh huynh chỉ điểm, là Hoàng mỗ không hiểu lễ nghĩa" hắn quay sang tộc trưởng Mân Việt, "Lê tộc trưởng xin lượng thứ cho sự lỗ mãng của tại hạ. Đợi sau khi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, ta sẽ cho các ngươi một cái công đạo".
Lê thị nhìn với phía họ Đinh, thấy hắn gật đầu, nàng chần chừ giây lát nhưng cũng quay về chỗ ngồi, tuyệt không nhìn đến Hoàng Nhân nhưng hắn cũng không phản ứng gì. Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nói đến chuyện chính sự.
Trong mười đại tộc của Bách Việt, Dạ Lang là tộc có lực lượng mạnh nhất, dĩ nhiên đi đôi với đó là mưu đồ thôn tính các tộc cũng lớn nhất. Tộc Mân Việt của nữ nhân họ Lê xếp thứ ba, tuy kém hơn Dạ Lang đến 2 cấp bậc nhưng lực lượng cũng không yếu hơn bao nhiêu. Tương đương với tộc Dạ Lang nhất chính là tộc Điền Việt của người đàn ông họ Đinh. Tộc này có điểm đặc biệt là ít tranh giành quyền thế, việc gì cũng để Dạ Lang an bài nên mới được xếp ở vị trí thứ hai. Nhưng cũng chính vì thế mà bọn họ nhận được sự kính trọng rất lớn từ các tộc còn lại, tiếng nói của họ rất có trọng lượng, Dạ Lang tộc cũng phải nể mặt vài phần. Có tộc trưởng Điền Việt ra mặt, mọi chuyện tiếp theo cũng không có gì căng thẳng.
....
Mười ngày sau.
"Hoàng tộc trưởng, phía trước đã là khu vực Lạng Sơn. Tuy chúng ta đều là tộc trưởng các đại tộc, nhưng cũng không thể tự tiện tiến vào".
" Đúng thế, trừ khi có lệnh triệu tập, bằng không thì dưới Vương cảnh nơi đây được xem như là cấm địa."
"Hoàng huynh chắc hẳn đã có sắp xếp, đừng làm mọi người nôn nóng thế chứ!"
"Ha ha ha, chư vị an tâm! Ta dĩ nhiên đã có cách, mọi người cứ theo ta là được! Không cần nôn nóng, không cần nôn nóng!" Hoàng Nhân thần bí đáp, rồi cũng không chần chừ mà bước đi trước. Những người khác bất đắc dĩ cũng phải đi theo. Lê thị hừ lạnh nhưng cũng không phản đối.
Hoàng Nhân và đám tộc trưởng hiện tại đang ở một nơi rất đặc biệt. Bên này là rừng cây xanh bát ngát nhưng bên kia lại là một vùng núi đất đá vàng rực nóng bức, phong cảnh thật sự kỳ lạ. Đây chính là vùng núi Lạng Sơn thần bí nhất của Bách Việt.
Lạng Sơn là khu vực nằm ở phía cực Bắc của Bách Việt. Đây là một dãy núi trọc nằm vắt ngang đường chân trời. Bên trên toàn sỏi đá, đất đai khô cằn, không có lấy một cọng cỏ. Từ chân núi đến khu rừng gần nhất cỡ hai ba cây số cũng là một mảnh hoang địa. Nhìn từ xa nó như một đám cháy vàng rực đối lập cực kỳ với biển rừng xanh ngát của Bách Việt bao xung quanh. Khí hậu của Lạng Sơn là thứ khí hậu điển hình của môi trường sa mạc, ban ngày nóng bức, ban đêm lại rét lạnh thấu xương. Xét về mặt địa lý thì nó nằm trong phần đất của tộc Dạ Lang, cách khu vực sinh sống của họ khoảng mười ngày đường, nhưng về mặt quản lý thì Dạ Lang tộc cũng không có quyền gì ở đây. Lạng Sơn được xem như của chung. Hình thể dãy núi Lạng không có gì đặc biệt, tuy cũng to lớn nhưng không quá hùng vĩ hiểm trở, chỉ cần có chút tu vi là có thể vượt qua dễ dàng. Bên kia núi chính là chiến trường Man Hoang bị ngăn cách giống như ở Tây Sơn Yên Bái. Nhưng khác với Tây Sơn Yên Bái, và cũng khác với mọi nơi trên toàn Bách Việt, và cũng là điểm đặc biệt biến Lạng Sơn trở thành vùng đất không của riêng ai là, lối ra vào chiến trường Man Hoang duy nhất chính là nằm ở đây.
Đoàn người theo chân Hoàng Nhân bước vào khu vực hoang địa. Ngay lập tức khí nóng ập đến làm ai nấy cau mày, cảm giác khó chịu vô cùng. Hoàng Nhân đảo mắt nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì đó song không thấy, hắn đành thận trọng tiến lên. Nhưng chưa đi được mươi bước, một giọng nói rền vang như sấm bỗng lên tiếng chặn bọn hắn lại:
"Phía trước là cấm địa, dưới Vương cảnh không được tiến vào!"
Lời vừa dứt không khí xung quanh như đặc lại làm mọi người hít thở khó khăn, bước chân bất giác cũng dừng lại, ánh mắt lo lắng đổ dồn về phía Hoàng Nhân. Hoàng Nhân cũng không khá hơn là bao, tuy nhiên vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, hắn chắp tay:
"Bẩm tiền bối! Chúng vãn bối là đương nhiệm tộc trưởng của các tộc Dạ Lang, Điền Việt, Mân Việt, Sơn Việt, Cán Việt, Ư Việt và Câu Ngô. Hôm nay đến đây có việc hệ trọng cần tiến vào bên trong. Xin tiền bối cho phép!"
"Hừ! Tộc trưởng các tộc càng phải hiểu rõ quy củ. Dưới Vương cảnh thì ai cũng không được tiến vào. Các ngươi mau về đi! Nếu cần thì ta sẽ truyền tin cho các ngươi".
Mọi người ngưng thần lắng nghe hầu tìm được vị trí của người nói nhưng vô ích, giọng nói khi gần khi xa, lúc trái lúc phải, căn bản không có vị trí cố định.
Hoàng Nhân chần chừ giây lát rồi từ trong người lấy ra một vật. Đây là một chiếc lệnh bài màu đen, không biết làm từ chất liệu gì, to cỡ lòng bàn tay, bên trên có họa tiết hình rồng giương nanh múa vuốt trông rất sống động. Lệnh bài vừa xuất hiện, mọi người liền bật thốt:
"Chiến trường lệnh!"
Giọng nói thần bí cũng "úy" lên một tiếng kinh ngạc. Hoàng Nhân hai tay cầm lệnh bài, giọng điệu có chút tự đắc:
"Thứ này của vãn bối có thể qua cửa hay không, chắc cũng không ai dám làm giả chiến trường lệnh!"
Chớp mắt tấm lệnh bài đã biến mất, Hoàng Nhân chưa kịp phản ứng thì giọng nói lại vang lên, lần này nghe có vẻ bực bội:
"Từ đầu không chịu đem ra, làm mất thời gian của lão, thứ này chỉ dùng được một lần. Vào đi!"
Lời vừa dứt mọi người ngạc nhiên thấy mình không còn ở chỗ cũ mà xuất hiện bên trong một thạch động rộng rãi mát mẻ, bốn bề là đá. Nhìn quanh chỉ có một cầu thang bằng đá dẫn lên phía trên, ngoài ra không có bất cứ lối đi nào khác. Bọn họ lúc này mới kịp phản ứng, đưa mắt nhìn nhau không hiểu được làm thế nào mà cả bọn đến nơi đây mau chóng như thế. Thực ra người nào ở đây cũng đã từng đi vào Chiến trường Man Hoang, nhưng những lần đó đều có người dùng pháp trận dẫn đi, đến thẳng cửa Chiến trường chứ không trải qua những tình huống như này. Điều khó hiểu ở đây là rõ ràng xung quanh không có chút dấu hiệu của trận pháp truyền thống nào, nói đến là đến, nói đi là đi. Mọi người đem theo một đầu nghi vấn định theo bậc thang đi lên phía trên, bỗng nhiên Điền Việt tộc trưởng lên tiếng:
"Người vừa rồi chính là một Phong Trận Sư".