Việt Linh

Chương 80: Tiên Lễ Hậu Binh




Chương 80: Tiên Lễ Hậu Binh

Qua hơn một giờ đồng hồ, trước mặt mọi người xuất hiện một ngọn núi cao, thế núi khá hiểm trở. Người đàn ông dẫn đường dừng lại, chỉ lên đỉnh núi.

"Thủ lĩnh của Liên minh bọn ta đang ở trên đó!"

Lý Bôn nhíu mày, rõ ràng dã tâm của vị thủ lĩnh này không nhỏ, tự cho mình cao cao tại thượng, như bậc quân vương muốn mọi người triều bái.

"Việc lên núi đối với bọn ta không khó, ngặt nỗi hàng hoá chúng ta đem theo thì không tiện!"

"Các ngươi muốn thủ lĩnh bọn ta phải xuống núi tiếp đón các ngươi!" Ngữ khí của người đàn ông khó chịu.

Lý Bôn không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai của tên mặt sẹo.

"Các hạ có thể giúp bọn ta mang chúng lên núi hay không?"

Sắc mặt đám người Hồng Lĩnh cực kỳ khó coi, không ngờ lại muốn bọn hắn trở thành cu li khuân vác.

Nhìn vẻ mặt của tên mặt sẹo đầy vẻ không cam lòng, tên đầu lĩnh còn lại đành cắn răng:

"Thôi được, các ngươi mau giúp các vị khách mang đồ lên núi!"

"Còn thứ này thì sao?"

Cao Bá Bao chỉ về chiếc xe bò.

"Cái này làm sao có thể đem lên?"

"Ta làm sao biết, các ngươi muốn làm cách nào thì làm!"

Cao Bá Bao cố tình làm khó dễ.

"Các vị! Có thể để chúng ở chân núi, chúng ta sẽ coi sóc cẩn thận. Đảm bảo không xảy ra mất mát!"

"Cái này..." Lý Bôn vẻ mặt khó xử.

"Thôi được rồi! Nếu gây trở ngại cho các vị, ta sẽ để lại ở chân núi, các hàng hoá này cũng không cần phải mang theo hết, chỉ đem một số ít để kính biếu mọi người thưởng thức."

Cả bọn mừng rỡ với lời đề nghị của Lý Bôn, nhưng lời tiếp theo lại làm bọn hắn tức giận đỏ mắt:

"Chúng ta cũng không cần phải tất cả lên núi. Bao tướng quân, phiền ngươi dẫn mọi người ở lại giúp bọn họ canh giữ, chỉ cần ta và Quát huynh đệ lên là được. À! Vị nhân huynh này hiện cũng không tiện lên núi. Chi bằng ở lại bầu bạn cùng Bao tướng quân của chúng ta!".

Ý tứ trong lời của Lý Bôn rất rõ ràng, Cao Bá Bao sẽ ở lại, tiếp tục nắm giữ con tin chờ đợi hắn.

Tên dẫn đường thầm mắng Lý Bôn gian xảo, nhưng ngoài mặt cũng cố gắng nặn ra nụ cười.

"Thôi được rồi! Các ngươi cũng ở lại, năm người này giúp ta mang đồ lên núi!"

Sau khi phân chia công việc, bọn họ cũng không đợi lâu mà nhanh chóng lên núi.

Kế hoạch ban đầu của đám người Liên minh Hồng Lĩnh là dùng hai Thiên cảnh cao thủ áp chế hù doạ, buộc Lý Bôn và đám người Hồng thôn phải lên núi. Đến lúc đó bọn họ sẽ nắm toàn quyền sinh sát trong tay, muốn làm gì thì làm.

Nhưng không ngờ Lý Bôn quá lợi hại, không những dễ dàng đánh bại tên mặt sẹo, lại còn bắt hắn trở thành con tin giành quyền chủ động. Hiện tại muốn làm gì đám người Hồng Lĩnh cũng phải suy nghĩ đến tính mạng của tên mặt sẹo. Dù sao hắn cũng là cao thủ Thiên cảnh, là hàng hiếm.

Những người lên núi ai cũng toàn là hảo thủ, chẳng bao lâu bọn họ đã xuất hiện trên đỉnh núi.

Nhìn từ xa, đỉnh núi trông có vẻ nhọn, nhưng bên trên lại khá bằng phẳng. Nơi đó đã đặt sẵn một phiến đá bóng loáng làm bàn, có hai người đang ngồi. Những người khác thì đứng xung quanh. Rõ ràng đây chính là hai đầu lĩnh của Liên minh Hồng thôn.

Một người khuôn mặt nho nhã, tay cầm chiếc quạt lông chim phe phẩy, quần áo làm từ vải thô, ra dáng một người thư sinh chỉ ham đọc sách.

Người còn lại gương mặt chữ điền đầy vẻ nam tính, ánh mắt sắc bén, trên người khoát một tấm da hổ làm lộ ra cơ bắp cuồn cuộn như một vị tướng quân xông pha trăm ngàn trận mạc.

Thấy Lý Bôn và Cao Bá Quát xuất hiện, hai người liền đứng dậy chắp tay, thái độ thập phần lịch thiệp.

"Sứ giả của Hồng thôn đến viếng thăm, chúng ta không đón tiếp từ xa, xin miễn trách, miễn trách!"

"Hai vị thủ lĩnh quá lời, chúng ta là đường đột, lại làm phiền nhị vị phải tự mình đến đây. Lý mỗ hổ thẹn trong lòng!

Hai người cười lên ha hả:

"Không có gì, không có gì, mời hai vị ngồi dùng ít trà nhạt của chúng ta!"

Lý Bôn âm thầm đánh giá hai người trước mặt, lòng cảm thấy khoan khoái với thái độ hào sảng của họ. Khác xa với đám thuộc hạ lỗ mãn. Nhưng đồng thời cũng nâng cao đề phòng, biết đây không phải dạng người dễ chơi.

Bên kia, hai người đầu lĩnh cũng có đánh giá tương tự đối với Lý Bôn và Cao Bá Quát.

"Xin tự giới thiệu, ta họ Nguyễn, tên Trãi. Còn vị này họ Trần, tên là Nguyên Hãn. Chúng ta được mọi người tại Hồng Lĩnh tín nhiệm, giao cho chức vụ thủ lĩnh của liên minh!" Nguyễn Trãi chính là người dáng thư sinh lên tiếng trước.

"Chào Nguyễn huynh đệ và Trần huynh đệ. Chúng ta đến từ Hồng thôn, bên kia sông Hồng Hà. Nói cách khác cũng là người Hồng Lĩnh. Ta họ Lý tên Bôn, còn đây là huynh đệ ta, họ Cao tên Bá Quát."

"Hân hạnh, hân hạnh!!"

"Chẳng hay chư vị lặn lội đường xá xa xôi đến đây có việc gì?" Trần Nguyễn Hãn lên tiếng dò hỏi, tuyệt nhiên không nhắc đến những mâu thuẫn dưới núi như chưa hề hay biết.

"Thực sự là có chút chuyện, nhưng trước tiên chúng ta có chút lễ vật, mời chư vị cùng thưởng thức rồi hả nói chuyện chính sự sau".

Lý Bôn không đi thẳng vào vấn đề mà dùng cách tiên lễ hậu binh.

Cao Bá Quát lúc này mới nhận lại mớ hàng hoá bọn người Hồng Lĩnh mang lên, vừa bày ra bàn đá vừa giới thiệu.

"Đây là những món đặc sản của Hồng thôn chúng ta. Thứ này gọi là dưa hấu, còn đây là cơm khô ngào đường, thứ này là cá khô, thịt hun khói, mức bí đao,...Đặc biệt đây là rượu giấu, thức uống của anh hùng, chư vị chắc chắn sẽ thích".

Nguyễn Trãi và Trần Nguyên Hãn càng nghe càng cảm thấy hứng thú với những thứ trước mặt.

Với tài ăn nói của Cao Bá Quát, chúng trở thành những mỹ vị nhân gian, thậm chí xung quanh có cả tiếng nuốt nước bọt.

Từ xưa đến nay, bọn họ chỉ ăn mỗi một món duy nhất là thịt nướng nhạt nhẽo, đâu ra đủ loại thức ăn lạ lùng bắt mắt như thế.

"Mời chư vị thưởng thức, đây chỉ là những món chúng ta có thể bảo quản được khi đi xa. Chứ vị đừng chê cười!"

Cao Bá Quát thử trước mỗi món một ít rồi mời những người Hồng Lĩnh, kể cả nhóm người đứng xung quanh.

Bọn họ cũng không nệ tiểu tiết, cùng nhau ăn thử.

Lý Bôn giơ ly rượu giấu mời mọi người. Mùi vị của nó làm bọn họ ngất ngây, trong lòng cảm thấy lâng lâng.

Thức ăn lạ miệng, lại được rượu giấu làm tăng vị giác, mọi người hết sức phấn khởi, chỉ lo tập trung ăn uống, không để ý đến việc khác. Ngay cả tên Thiên cảnh dẫn đường cũng quên hết những khó chịu lúc trước.

Qua vài tuần rượu, Lý Bôn mới bắt đầu vào chính sự.

"Kính thưa nhị vị thủ lĩnh cùng tất cả huynh đệ của Liên minh Hồng Lĩnh. Hôm nay chúng ta đại diện cho Hồng thôn đến đây có vài việc cần bàn bạc với chư vị!".

Mọi người biết đã tới chính sự, liền dừng tay chờ đợi.

"Tất cả chúng ta đều là thuộc về Bách Việt, con cháu của Lạc Long Đế Tổ và Âu Cơ Đế Mẫu. Hơn nữa Hồng thôn cũng là người của Hồng Lĩnh!".

"Trong thời gian vừa qua, toàn cõi Bách Việt chúng ta có biến động cực lớn. Cấm địa Màng Trắng do tổ tiên để lại đã biến mất. Thủ lĩnh bách tộc xuất thế. Đây là điều tốt, là phúc cho Bách Việt. Thế nhưng sự xuất hiện của thủ lĩnh bách tộc cũng đã phá vỡ cân bằng tại Hồng Lĩnh".

Tiếp đó Lý Bôn bèn kể cho bọn họ về việc trận pháp và mối liên hệ của nó đến các tộc vùng Hồng Lĩnh, những cố sự này không phải ai cũng biết, đặc biệt là các tộc Hồng Lĩnh quanh năm chỉ biết săn bắt hái lượm, ít màng chuyện thế sự.

Mọi người im lặng lắng nghe, ai nấy cũng đều chấn động trước những điều này.

Đợi cho Lý Bôn kể xong, Nguyễn Trãi mới trầm tư hỏi:

"Những điều Lý nhân huynh đây nói không biết nghe được từ đâu, có mấy phần là sự thật!"

"Xin thứ cho ta không thể nói rõ nguồn gốc, nhưng các vị cứ nghiệm lại sự việc, sẽ thấy điều ta nói là đúng hay không!"