Chương 74: Chuyển Đổi Quản Lý
"Chào các vị! Hồng thôn chúng ta có được sự phát triển như ngày hôm nay, mọi người đều đã rất vất vả. Ta thay mặt con dân Hồng thôn chân thành cảm tạ sự đóng góp của mọi người!" Nguyễn Long ngồi trên chiếu chủ vị dõng dạt mở đầu, biểu lộ sự chân thành.
"Thủ lĩnh nói quá lời, luận công lao nơi đây ai có thể so sánh với ngài. Chúng ta chỉ là thiên lôi, ngài sai đâu đánh đó!" Cao Lỗ lên tiếng.
"Đúng! Đúng! Trên đời ta khâm phục nhất là thủ lĩnh ngươi!" Cao Bá Bao cũng phụ hoạ.
"Không sai, không sai! Thủ lĩnh mới là công thần đệ nhất!"
"Hôm nay ta triệu tập tất cả mọi người có vài việc quan trọng cần xử lý", không muốn bọn họ trình diễn tiết mục tâng bốc, Nguyễn Long lập tức đi vào vấn đề.
Mọi người bất giác ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn Nguyễn Long.
Hắn cũng im lặng quét mắt nhìn toàn trường.
Ngồi gần hắn nhất là Mai An Tiêm và Mai An Long, bên dưới là những nhân tài kiệt xuất trong lịch sử và một số lãnh đạo của các tộc vừa gia nhập, bao gồm: Mai Thúc Loan, Mai Ngọc Long, Mai Thúc Hoà, Mai Thị Xuân, Trần Tuân, Cao Lỗ, Cao Bá Quát, Cao Bá Bao, Cao Thượng, Cao Xuân Tiến
Lý Bôn, Trưng Trắc, Phạm Tu, Thân Lạc Tướng Lý Thân, Lý Bôn, Hổ Lạc Tướng Phạm Bạch Hổ, Triệu Tam Trinh, Triệu Quang Phục, Triệu Túc, Triệu Thị Trinh, Trương Lạc, Trương Thuận, Hoàng Văn Đông, Hoàng Văn Đủ... Tất cả có đến gần bốn mươi người.
"Như các vị đã thấy, Hồng thôn chúng ta đã không còn là một bộ lạc chỉ biết săn bắt hái lượm, phó mặc số phận cho trời, cho may rủi. Chúng ta giờ đây đã hoàn toàn bước qua một giai đoạn mới. Chúng ta có thể trồng được lúa gạo, chăn nuôi được gia súc, không phải lo cái ăn cái mặc. Chúng ta có thể rèn luyện vũ khí, nông cụ, không sợ hãi thú rừng".
Mọi người chăm chú lắng nghe Nguyễn Long nói, trừ những người thuộc Âu Lạc đã đến giai đoạn này từ lâu, những người khác thầm nhớ lại những ngày tháng gian nan nguy hiểm lúc trước.
"Tuy nhiên, hiện tại chúng ta đang đứng trước những nguy cơ mang tính sống còn!"
Mọi người đang mơ màng nhớ về quá khứ chợt bất ngờ trước câu nói này của Nguyễn Long, bọn họ bắt đầu nhao nhao bàn luận, Nguyễn Long cũng không ngăn cản.
Một lúc sau Lý Thân lên tiếng:
"Thủ lĩnh ngươi nói thế chẳng hay là do đâu, Hồng thôn tao ngộ nguy cơ gì?"
"Đúng, đúng! Nguy cơ gì ngươi mau nói rõ ràng ra, cứ thích nói chuyện kiểu đánh đố" Cao Bá Bao chẳng kiêng nể gì ai.
"Hừ! Hỗn xược!" Triệu Túc đối diện hừ lạnh, trừng mắt nhìn Cao Bá Bao.
Hắn vừa định phát tác liền bị Cao Bá Quát chặn lại.
Nguyễn Long cũng không gấp gáp, đưa mắt nhìn Trưng Trắc, rồi lại nhìn về Lý Bôn, tiếp đó đến Mai Thúc Loan và cuối cùng là Cao Bá Quát.
Trong những người ngồi nơi đây, Nguyễn Long cực kỳ coi trọng cái nhìn của bốn người này. Cũng không phải chỉ vì họ nổi danh trong lịch sử mà còn do thực tế tiếp xúc trong thời gian qua.
Những người khác lại không có sở trường về cái nhìn thời cuộc như họ.
Không làm hắn thất vọng, Trưng Trắc đáp lời:
"Nguy cơ của Hồng thôn chính là việc chúng ta đã xuất hiện trước mắt các tộc một cách quá phô trương, dẫn đến sự chú ý của bọn hắn".
"Thời gian phát triển của chúng ta quá ngắn, nội tình tích lũy chưa được bao nhiêu!"
"Đúng vậy!" Lý Bôn tiếp lời, "chúng ta xuất hiện quá sớm, hơn nữa trận pháp bảo vệ Hồng Lĩnh đã biến mất trong khi chúng ta chưa đủ lực để bảo vệ mình. Ngoài ra Hồng Lĩnh bây giờ lại bắt đầu nội đấu. Nếu mười đại tộc xuất binh. Không riêng gì Hồng thôn, sợ rằng cả Hồng Lĩnh cũng có khả năng bị san bằng".
Lúc này mọi người mới ý thức được vấn đề, im lặng suy nghĩ.
"Còn nữa, nguy cơ không chỉ đến từ phía ngoài mà còn trong chính chúng ta", Cao Bá Quát cũng lên tiếng.
Tiếp đó Mai Thúc Loan cũng phát biểu. Bốn người thay phiên nhau nói rõ những nguy cơ của Hồng thôn cho mọi người, không sai biệt cho lắm với những điều Nguyễn Long suy nghĩ.
"Tốt lắm! Đây đích thực là những điều làm ta trăn trở. Hồng thôn muốn vững mạnh cần phải vượt qua những nguy cơ này, các ngươi có đối sách nào hay không?"
Mọi người im lặng nhìn nhau, cùng vò đầu bức tóc. Bốn người Trưng Trắc cũng đăm chiêu suy nghĩ.
Nguyễn Long vẫn bình tĩnh chờ đợi, qua một hồi lâu thấy không ai lên tiếng, hắn đành gợi ý.
"Việc gì cũng cần có trình tự trước sau, không thể giải quyết một lúc tất cả mọi việc, theo các ngươi, việc nào cần thiết và có thể xử lý trước hết?"
"Ta thấy trước hết cần ổn định liên minh Hồng Lĩnh, tìm cách giảng hoà cùng họ, kéo dài thời gian khai chiến!" Lý Bôn lập tức lên tiếng.
"Tại sao phải giảng hoà? Ta lại thấy cứ trước mắt dùng thế lôi đình chinh phạt bọn chúng, để Hồng Lĩnh hoàn toàn thống nhất, giúp chúng ta ngang hàng với các đại tộc. Lúc đó hãy kéo dài thời gian xây dựng lực lượng, chờ ngày ổn định lại khai chiến với các đại tộc."
"Chiến tranh nào không có tổn thất. Giả sử có thể dễ dàng đánh bại Hồng Lĩnh, lực lượng chúng ta cũng sẽ suy yếu nhất định. Làm thế nào để đứng yên trước các đại tộc đang chỉa mũi nhọn vào Hồng thôn?"
"Xin hỏi ngược lại, làm thế nào để giảng hoà, kéo dài thời gian đối với Hồng Lĩnh. Chưa kể nếu chúng ta chủ động rút lui, bọn chúng sẽ coi chúng ta yếu ớt sợ hãi. Đến lúc đó lại xua quân xâm lấn thì sao?"
Hai lập trường một hoà một chiến tranh luận khá gay gắt. Những người trong cuộc họp cũng bắt đầu chia ra làm hai trận doanh rõ rệt. Nguyễn Long im lặng lắng nghe để bọn họ tự do lên tiếng.
"Thủ lĩnh, theo ngươi thì phải làm thế nào?"
Một lúc lâu sau, khi bầu không khí đã dần trở nên căng thẳng, bỗng dưng Cao Bá Quát đẩy vấn đề lại cho Nguyễn Long.
Mọi người an tĩnh trở lại, đưa mắt nhìn về Nguyễn Long.
"Bình loạn trong, phá giặc ngoài!"
Nguyễn Long nói ngắn gọn.
Mọi người ồ lên, tiếng ồn ào cũng lớn dần.
"Bình loạn trong là như thế nào? Hồng thôn chúng ta dù có tranh đấu nhưng cũng không đến mức gọi là nội loạn?" Vẫn là Cao Bá Quát bám riết Nguyễn Long không tha.
"Hôm nay ta tụ họp các ngươi lại đây để các ngươi ý thức được những nguy cơ của Hồng thôn. Nhưng quan trọng hơn là ta sẽ thay đổi cơ cấu quản lý của Hồng thôn".
"Trước kia chúng ta có ít người, việc quản lý không quá phức tạp. Nhưng giờ đây cách quản lý cũ đã không còn phù hợp. Thứ ta gọi là bình nội loạn chính là nói về điều này."
"Thủ lĩnh, như vậy vấn đề liên minh Hồng Lĩnh phải làm như thế nào? Ta thiết nghĩ đó mới là điều cấp thiết hiện nay chứ không phải việc xử lý nội bộ!"
"Chiến tranh có đôi lúc không cần phải đánh nhau. Vừa hoà nhưng cũng có thể vừa chiến. Đây mới là nghệ thuật"
Mọi người kinh ngạc không hiểu ra sao. Làm gì có chuyện vừa hoà vừa chiến. Nguyễn Long khoát tay:
"Không cần nôn nóng, mọi việc cần xử lý theo trình tự, các ngươi cần phải có sự lãnh tĩnh. Đây là bản cơ cấu Hồng thôn mới mà ta đã soạn, các ngươi xem qua, có ý kiến gì cứ phát biểu".
Nguyễn Long vỗ tay ba cái, một đám thiếu niên cầm trên tay những cuộn thẻ tre đc nối lại đem đến cho những người trong cuộc họp. Có đến mười mấy cuộn được đưa lên, nội dung của chúng hoàn toàn giống nhau. Nét mực cũng chưa khô hẳn.
Trước khi bắt đầu cuộc họp, Nguyễn Long đã cho bọn chúng sao chép ra. Thời gian bọn họ tranh luận nảy giờ cũng chính để chờ bọn chúng hoàn thành.
Hai người ngồi cạnh nhau cùng xem một cuộn. Bọn họ có người nhăn mặt suy nghĩ, có người chăm chú đọc, có người vẻ mặt thích thú, cũng có người lắc đầu không đồng tình. Nói chung đủ mọi biểu cảm xuất hiện.